Edit: Phong Lữ

Hơn hai tháng trải qua cái khóa Tiêu Bách gọi là “Rèn luyện sinh tồn nơi dã ngoại”, tiểu khất cái cuối cùng cũng thấm được câu “Họa từ cái miệng mà ra”. Cũng tại lần trước cậu mất hứng trả lời một câu:” “So với kẻ không có da vẫn tốt hơn!” mà từ đó đến nay, Tiêu Bách cực kì nhiệt tình “chiêu đãi” cậu.

Cái đồ bộ xương vô đạo đức, vô nhân tính! Bộ xương chết tiệt! Thew (tên tiểu khất cái)“Thăm hỏi” từ đầu đến chân Tiêu Bách một lần, sau đó tiếp tục giơ gậy trúc lên, hung hăng xiên cá.

Cho tới bây giờ, Thew vẫn còn nhớ rõ, đêm hôm đó, Tiêu Bách âm hiểm cười, nói:

- Trước tiên, cái nhẫn này ta cất kĩ cho mi, nếu không ta lo mi chạy mất…A, ta thấy thể chất của mi kém quá, cho nên từ khuya nay ta sẽ tốt bụng cho mi ngâm nước với trải nghiệm cuộc sống dã ngoại. Đương nhiên là vì rèn luyện kĩ năng sống nơi hoang dã cho mi, về sau mi còn phải  tự mình đánh cá mà…Này này, mi đừng có dùng loại ánh mắt này nhìn ta…Mi cũng biết, ta không thể đói bụng mà…

Uy hiếp trắng trợn như thế mà tên đó lại nói hết sức quang minh chính đại. Thew vừa giận run người, vừa đau buồn phát hiện khả năng kiềm chế và tính tình lãnh đạm của mình mỗi lần đụng tới bộ xương khô kia đều sụp đổ tan nát..

Lúc Thew đánh cá cho hả giận thì Tiêu Bách cũng không nhàn rỗi. Trong khoảng thời gian này, ngoại trừ giám sát Thew ngâm nước và đốc thúc nó luyện mấy kỹ năng võ thuật căn bản, còn lại, Tiêu Bách đều dành tu luyện pháp lực.

Cũng bởi vì cái câu của tên tiểu quỷ vô tâm kia:” So với kẻ không có da vẫn tốt hơn!” xác thực đã thành công tổn thương trái tim thủy tinh ‘mong manh-dễ vỡ’ của Tiêu Bách.

Chính vì thế, ngay sau đó, để dũng cảm vượt qua hổ thẹn, hắn phải không ngừng cố gắng vươn lên!…Được rồi, bỏ qua đề tài này. Nói tóm lại, Tiêu Bách đã hạ quyết tâm phải trở thành một “Hình người tiêu chuẩn”!

Chí hướng cực kì lớn lao!

Ước mơ cực kì tốt đẹp!

Hiện thực cực kì….

Mỗi tội hiện thực cực kì….tàn khốc! Tiêu Bách đau khổ giãy dụa ở giữa cấp 3-thượng đẳng và cấp 4-hạ đẳng, không tiến lên được!

Ai cũng biết rằng, pháp sư mỗi khi thăng một cấp đồng nghĩa với sức mạnh lên một lượng lớn, từ đó mà tiến vào cảnh giới mới, một cấp phân thành Hạ đẳng, Trung đẳng và Thượng đẳng…

Dĩ nhiên, ngoài các vong linh pháp sư bình thường ra, hệ pháp sư còn có các nguyên tố khác thêm vào và cấp phụ để phân biệt.

Hệ ma pháp sư đại khái thế này:
  • Pháp sư học việc => Cấp 1: Pháp sư thực tập => Cấp 2: pháp sư => Cấp 3:  đại pháp sư => Cấp 4: Đạo sĩ => Cấp 5: Đại đạo sĩ =>Cấp 6: Đạo sư => Cấp 7: đại đạo sư => Cấp 8: Hiền giả => Cấp 9: Đại hiền giả => Cấp 10: Pháp thánh, pháp thần
Tiêu Bách bây giờ là một vong linh pháp sư cấp 3- thượng đẳng, còn cách cấp 4-hạ đẳng khá xa. Lần bình cảnh (*) này đã khiến hắn tốn không ít ngày, cũng không rõ thế nào mà mãi vẫn không thấy đúng.

(*) bình cảnh: ở yên 1 cảnh giới, không tiến lên được

Tuy chuyện này khiến Tiêu Bách rất xoắn xuýt, nhưng khách quan mà nói thì tốc độ tu luyện hiện tại của hắn đã nhanh như tên. Nói thật, làm gì có người nào, không đúng, là bộ xương khô nào chỉ trong hai tháng đã lên được vong linh pháp sư cấp 3.

Người như vậy ngay cả tìm khắp đại lục Augustine cũng không có một ai.

Nói thế nào đi nữa, Tiêu Bách khi còn sống cũng đã luyện đến cảnh giới Pháp thần, khi trở thành bộ xương khô thì bị phế đi hết, nhưng tốt xấu gì cũng còn lại chút tu vi nền tảng vững chắc. Đây cũng là nguyên nhân hắn tiến bộ thần tốc.

Dục tốc bất đạt, có lẽ do gần đây hắn tu luyện gấp quá cho nên giờ mới khiến hắn kẹt ở giữa cấp 3 và cấp 4, không tăng cũng không hạ. Vỗ vỗ ót, Tiêu Bách cảm thấy mình nên ra ngoài đi dạo, tâm tình thoải mái cũng có ích cho tu luyện.

Ra ngoài tản bộ như vậy rất tốt, cũng tiện để ngầm “Kiểm tra” tên Thew kia làm việc luôn…Nghĩ thầm thế, Tiêu Bách giơ cánh tay xương xẩu lên, lúc này mới chậm rì rì đứng lên, đi ra khỏi động.

Những ngày này, để kiểm tra xem Thew có lười biếng rèn luyện kĩ năng võ thuật không, Tiêu Bách thường cũng sẽ theo nó đi chạy bộ buổi sáng hoặc đánh cá rồi lén lút tập kích…Khụ khụ, tuy rằng bản thân hắn chưa bao giờ thừa nhận hành vi đó rất bỉ ổi, nhưng tài năng tập kích bất ngờ và trình độ nham hiểm cỡ hắn thì không có người thường nào đủ khả năng chịu đựng.

Vì thế, Thew ngay từ đầu cũng bị Tiêu Bách cho ăn quả đắng không ít. Chuyện bị đánh bầm dập mặt mũi, trật gân trật cốt là chuyện thường như cơm bữa.

Cũng nhờ hoàn cảnh khắc nghiệt như vậy, mà trong thời gian ngắn, tinh thần cảnh giác của Thew bị ép tăng nhanh chưa từng thấy, tài năng và sức mạnh đối phó Tiêu Bách càng trở nên sắc bén hơn.

Cho dù hiện tại Tiêu Bách muốn âm thầm đánh lén Thew, nếu chỉ đơn thuần dựa vào vũ lực mà nói thì độ khó không chỉ tăng lên phân nửa hay một lần. Chỉ cần không cẩn thận một lần cũng có thể bị lật thuyền trong mương.

Phải nói, thiên phú võ học của Thew cũng cực kì biến thái. Tuy Tiêu Bách không muốn thừa nhận nhưng nếu đợi một thời gian nữa, khi Thew trưởng thành hơn thì ở tình huống hắn không muốn sử dụng ma pháp, chỉ xài vũ lực để bắt đối phương là chuyện không thể được.

Nhưng Tiêu Bách đâu có dễ để cho một tên nhóc xấu xa trèo lên đầu mình càn quấy. Chớ tưởng hắn chỉ là một vong linh pháp sư, khi còn sống, hắn cũng luyện đầy võ công thượng đẳng đấy!

Suy cho cùng, một vật dẫn chất lượng càng tốt càng có khả năng nhận nhiều lượng pháp lực và tinh thần lực hơn, mà cơ thể pháp sư khá yếu đuối là chuyện ai ai cũng biết. Cho nên, để nâng cao tố chất cơ thể, Tiêu Bách cũng luyện một thân công phu. Tuy hiệu quả không thấy rõ rệt nhưng khả năng đánh nhau thì đúng là đã cao hơn.

Song, chuyện đấu khí(*) gì gì đó tạm với Tiêu Bách mà nói chỉ là chuyện phù du, nhưng Tiêu Bách đã dám đem võ công dạy cho cái tên Thew kia, sao lại không giấu chút nghề cho mình?!

(*): đấu khí: là việc chú trọng luyện cơ thể, đồng đưa yếu tốt hoặc sức mạnh tự nhiên vào trong người để cường hóa. Tới một trình độ nhất định có thể chiến đấu không dùng cơ thể, phòng ngự, tấn công từ cự ly xa (baike)=> chiến đấu kiểu đó có thể gọi là dùng “đấu khí”

Với hắn mà nói, nếu muốn vây bắt một con bạch nhãn lang (sói mắt trắng) mà không động não suy ngẫm, chỉ sợ khi nào bị nó ăn cũng không hay…

Trời bên ngoài trong vắt, xanh biếc không chút tỳ vết. Không biết có phải do ở quen trong động u tối mà Tiêu Bách lúc nào gặp ánh nắng chói mắt cũng theo bản năng kéo thấp mũ áo choàng.

Mùa đông ở phương Bắc so với nơi khác thì dài đằng đẵng, dù đã qua hơn hai tháng cũng không thấy tuyết vơi tí nào.

Vốn là kẻ chỉ ăn không ngồi rồi, rảnh hơi đi đánh lén – Tiêu Bách, bây giờ lại trốn ở sau một khối đá cách đó không xa, một bên tảng đá ló ra một cái sọ trơn bóng.

Bây giờ mặt trời đã lên cao, chỉ thấy Thew một tay cầm gậy trúc đứng thẳng trên mặt băng. Đôi mắt trong trẻo mà lạnh lùng lướt qua năm người xa lạ đang vây quanh, trong hai cái sọt hai bên cậu chứa đầy cá tươi giãy đành đạch. Ngoài ra thì bầu không khí xung quanh cực kì ngưng trọng.

U hỏa trong mắt Tiêu Bách nháy lên, khó nén hưng phấn nhìn tình huống căng thẳng phía trước. Được rồi, hắn thừa nhận gần đây hắn rảnh rỗi không chịu nổi…Khó có dịp thấy cái nơi quỷ quái,chó ăn đá gà ăn sỏi này lại bất ngờ xảy ra việc ngoài ý muốn, cơ hội xem náo nhiệt hiếm có thế này, sao hắn có thể bỏ qua chứ!

Dĩ nhiên, phần lớn do hắn muốn nhìn xem tên tiểu quỷ đó đối phó thế nào với đám người kia chứ sao!

Ồ, có bốn nam một nữ, đại khái khoảng 27- 28 tuổi, hơn nữa nhìn kiểu trang phục thì đây chắc là một binh đoàn đánh thuê mạo hiểm. Chậc chậc, cô gái kia là một pháp sư hệ thủy cấp hai-thượng đẳng, tuy  khuôn mặt không mấy đẹp nhưng dáng người không tệ nha…

Tiêu Bách vừa há mở hàm răng rắc, vừa giống kẻ trộm, đánh giá lần nữa pháp sư duy nhất trong năm người.

Camille ở xa xa kia bất ngờ nhăn mày, nàng cảm thấy khắp người khó chịu, mơ hồ có lỗi giác như bị ai rình lén. Là một pháp sư hệ thủy nên tinh thần nàng rất mẫn cảm. Camille ngay tức khắc cảnh giác quan sát xung quanh, nhưng ngoại trừ một mảng trắng xóa thì cái gì cũng không có.

Có lẽ do liên tục bôn ba mệt mỏi dẫn tới lỗi giác, Camille tự an ủi.

Lúc này, kẻ cầm đầu năm người là một gã đàn ông, có vẻ không nhịn nổi Thew cứ im lặng mãi:

- Này, ta hỏi ngươi nãy giờ rồi đấy, ngươi bị điếc à?

- Grace, anh làm vậy sẽ dọa nó đó.

- Ha ha ha ha, Camille, anh thấy tên nhóc này không chừng đã bị dọa đến choáng váng rồi.

Camille trừng gã một cái, chợt bước lên vài bước, quay về phía Thew, hòa nhã nói:”Chú nhóc kia, sao ngươi lại ngu người một mình ở nơi như thế này?”

Thew hờ hững nghe nữ nhân trước mặt hỏi, nhưng không hề có ý định trả lời.

“Tiểu tử này không vô lễ thì không sống nổi à!”

Camille cau chặt mày, Grace đã phát cáu, bắt đầu vung quyền tới. Camille xưa nay chưa từng bị ai coi thường mình như vậy, nhẹ nhàng lui ra sau một bước, coi như thầm đồng ý cho Grace hành động.

Đối với bọn họ mà nói, Thew chẳng qua chỉ là một con kiến nhỏ bé, muốn bóp chết rất dễ dàng.

Nhưng cho dù là một con kiến bé nhỏ thì khi bị nó cắn cũng đau nhức ba phần. Ngay khi Grace vung quyền đến, trong chớp mắt cậu nhấc chân nhảy qua, dễ dàng tránh được đòn đánh. Đối phương cực kì kinh ngạc, ngay khi bị gậy trúc trong tay cậu đánh văng ra, Grace chợt nghĩ phải rút kiếm ra tay.

Cùng lúc đó, bước chân cậu lần thứ hai di chuyển, trong nháy mắt kề sát đối phương, mũi dao lạnh lẽo vô thanh chống trước cổ họng Grace.

Thân thể Grace cứng đờ, ngay cả đồng bạn phía sau gã cũng phải mở to hai mắt nhìn, họ không hề ngờ tới màn kịch trước mắt lại biến hóa như thế.

Nói thế nào đi nữa, Grace cũng là một võ tu (người luyện võ), cho dù không dùng đấu khí cũng không thể nào bị một đứa trẻ chế ngự. Nhưng chuyện không có khả năng đó, lại đang kỳ lạ xảy ra trước mắt.

Chậc chậc, tên nhóc này cũng khá đây. Kẻ trốn sau tảng đá xem kịch vui- Tiêu Bách có chút đắc chí gật đầu, giống như người chế ngự đối phương là hắn hay Thew cũng chẳng khác gì.

“Tiểu quỷ, ngươi cho là chỉ trò đó của ngươi có thể chế ngự được ta” Bầu không khí căng thẳng vì tiếng hừ lạnh xem thường này của Cách Lôi Tư mà tan vỡ.

Thew nâng mắt liếc hắn, đè dao găm xuống. Trong nháy mắt, trên chiếc cổ yếu ớt liền xuất hiện vết máu: “Ngươi cho rằng ngươi ra đấu khí nhanh hơn hay dao của ta nhanh hơn” nói ra một câu không nặng không nhẹ, ngay lập tức mấy người muốn xông lên cứu Grace liền bình tĩnh lại.

Trong lòng Grace càng hoảng sợ hơn, gã không nghĩ tiểu quỷ này lại có thể nhìn thấu suy nghĩ của hắn!

- Chờ chút, chúng tôi vốn không có ý định đả thương cậu.

Trong lúc căng thẳng, Camille vội đứng ra, thành khẩn nói. Những người khác thấy vậy cũng nhao nhao gật đầu theo.

“Các người là ai?” Thew lạnh nhạt liếc nàng, hoàn toàn thờ ơ với trò lấy lòng của Camille.

Camille với Grace nhìn nhau, cuối cùng mới gật đầu nói:” Chúng tôi là binh đội đánh thuê Kim Ưng. Lần này, vì nhiệm vụ đòi hỏi cho nên mới phải đi qua nơi hoang vu này tới rừng rậm phủ băng. Có điều chúng tôi không ngờ ở nơi hoang vắng lại có đứa nhỏ…”

Lời còn chưa dứt, trong mắt Camille bỗng dấy lên một ánh sáng lam nguy hiểm: “Cho nên lúc nãy mới…Mạo phạm!”

“Hỏng rồi…” Tiêu Bách sờ sờ ót, thầm lẩm bẩm một tiếng.



Hết chương 6

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play