Đất đá lởm chởm, hạt mưa lạnh giá như tạo ra một lớp sương trên thân thể to lớn kia. Hỗn hợp bùn đất và máu đen làm cho bộ giáp vốn màu hoàng kim lóa mắt trở nên ảm đạm khôn siết.
Laubos như một đồi núi nhỏ nằm đè lên cây cỏ xung quanh, tư thế mạnh mẽ, yên tĩnh nằm ngang ở đây. Mắt rồng nhắm chặt, trên trán có một đường vết máu nhỏ dài, mà trên vai ở nơi ít chú ý, có một vết thương nhỏ há miệng đang liên tục chảy máu.
Thấy bên dưới như được nhuộm một lớp máu đen, Tiêu Bách hít mạnh một hơi khí lạnh, trong lòng thầm nghĩ cái tên chết bầm này từ lúc biến mất tới giờ, không phải cứ nằm sấp ở đây ‘hiến máu’ suốt chứ?!
Tuy chỉ là vết thương nhỏ, lượng máu chảy ra cũng ít nhưng cứ để chảy thời gian dài như vậy thì không chết mới là lạ. Lẽ nào tên Laubos này nghĩ quẩn, muốn nhân cơ hộ này tự sát luôn?!
Trong đầu lướt qua đủ loại suy đoán linh tinh. Tiêu Bách không tự chủ bước qua chỗ Laubos. Phì Điền trong ngực bỗng kêu “Chít Chít”, dường như đang muốn nhắc nhở chủ nhân mình. Tiêu Bách vừa nhận được tin từ Phì Điền, lập tức cảm thấy một ánh mắt quét thẳng tới. Hắn vô thức ngẩng đầu, đã thấy Laubos không biết lúc nào đã mở cặp mắt rồng vàng ra, đột nhiên có một tia phức tạp khó tả.
“Sao ngươi chưa bất tỉnh hả?!” đây là câu hỏi đầu tiên khi Tiêu Bách kịp phản ứng. Bị vây đánh hội đồng, bị thương ngoài da, bị mất nhiều máu, theo lẽ thường mà nói thì phải hôn mê mới là phản ứng bình thường chứ.
Laubos dữ tợn trừng mắt liếc hắn một cái, giọng khàn khàn có phần kiềm chế nói: “Qua đây!”
“Làm gì?” Tiêu Bách cảnh giác lui về sau một bước.
“Gọi ngươi đó, qua đây!” giọng điệu ác liệt rõ ràng đã hết nhẫn nại.
Tiêu Bách quét mắt từ trên xuống dưới đánh giá Laubos dường như cử động không tiện, lo lắng suy xét nếu giờ mình ba chân bốn cẳng bỏ chạy thì tỉ lệ sống sót là bao nhiêu…
Dường như xem thấu được ý đồ của Tiêu Bách, Laubos cười lạnh nói: “Nếu ngưới dám chạy, có tin ta sẽ bẻ gãy chân chó nhà người không!” không nặng không nhẹ, đúng ngữ điệu uy hiếp, trong nháy mắt đã khiến Tiêu Bách dù còn do dự cũng phải bỏ đi ý niệm chạy trốn.
Tiêu Bách mặt mày ủ dột nhìn hắn, cuối cùng tâm không cam tình nguyện bước qua. Hắn bây giờ hối hận muốn chết, ban này nổi lòng tốt làm gì, cơ hội chạy trốn khó lắm mới có được, giờ lại bị chính tay mình ném đi.
“Giúp ta rút ‘cây tăm’ chết tiệt này ra coi” chỉ vào chỗ vết thương không ngừng chảy máu của mình, Laubos lại dùng ngữ khí ra lệnh.
Có điều lúc này không phải lúc hắn muốn gì cũng được, Tiêu Bách theo lời hắn nhìn tới chỗ bả vai Laubos, cặp lông mày nhíu lại một cái.
Ma pháp phá hoại của ma cung thủ thánh giai quả thật không phải hư danh. Cho dù là lân giáp hoàng kim, được mệnh danh là thứ giáp kiên cố nhất cũng không chống nổi.
Đáng tiếc mũi tên này lại trúng không đúng chỗ. Tiêu Bách thầm lắc đầu. Nếu mà Fabio Metz nhắm trúng mắt-nơi phòng ngự yếu nhất của Laubos… e rằng thực sự sẽ là vết thương đoạt mạng rồi.
Nhưng trên chiến trường biến hóa khó lường, huống chi với ma cung thủ, mỗi một mũi tên trước khi bắn ra còn phải tích ma lực vào, đâu có nhiều thời gian cho bọn họ ứng phó.
Có lẽ vì tránh gặp rủi ro bất trắc nên nhiều cao thủ như Fabio Metz, vì để tăng thêm tính bảo đảm mà sẽ thêm nhiều thứ vào mũi tên. Thủ pháp ngày xưa mà Tiêu Bách biết thì có bôi độc, thêm rãnh tạo xước này, có thể thêm một vào trớ chú, ma pháp cổ quái…Nói chung có rất nhiều phương thức khác nhau, chỉ để đề phòng tình huống bắn không vào chỗ trí mạng, giảm khả năng may mắn sống sót của kẻ địch.
Nghĩ vậy, Tiêu Bách lại tới sát hơn, cẩn thẩn tỉ mì. Vết thương trên vai hơi hở ra, máu chủ yếu chảy ra ở khe lõm mũi tên. Ngoài một phần ba mũi tên nhuốm máu đỏ thì còn lại đều đâm sâu vào máu thịt Laubos
“Bảo ngươi rút ‘cây tăm’ này ra mà. Ngươi sờ loạn làm gì hả?!” thân thể đau khiến Laubos run người, trừng mắt nhìn Tiêu Bách, hoài nghi tên khốn này có phải cố ý trả thù mình hay không. Bày đặt làm trò, còn bóp lên vết thương nữa chứ. Đệt, thiệt muốn chết mà!
Nếu Tiêu Bách không ngẩng đầu lên, hợp lí nói một câu “Tìm chỗ” thì chắc Laubos đã thực sự đánh bay cái tên dối trá chết tiệt này rồi. Hắn cũng không phải người mù, sao có thể đoán không ra vẻ cười cười trên mặt tên khốn kia chứ.
“Aizz, ngươi bị thế này bao lâu rồi?” Tiêu Bách gật gật đầu, giả vờ nghiêm túc mở miệng hỏi.
“Ngươi lắm lời vô ích thế!”
“Ta phải hiểu rõ bệnh trạng đã chứ.”
Laubos cắt ngang trả lời: “Hai ngày.”
“Đệt, mất máu hai ngày còn chưa chết, đúng là quái vật.”
Nghe Tiêu Bách nói thầm, Laubos không nhịn được mắng: “Đồ mắc dịch nhà người, có thể nhanh tay lên không hả!” Nếu không phải tại cơ thể chưa hết tê liệt hẳn, Laubos đã sớm tự mình làm rồi, đâu cần phải khổ sở nhờ tên khốn này giúp!
Thừa lúc Laubos đang mắng người, mắt Tiêu Bách sáng lên, ra tay nhanh như chớp, trực tiếp rút mũi tên mang theo máu thịt kia ra.
Laubos nhanh như cắt đỏ mắt, nhe răng há miệng với Tiêu Bách: “Tên khốn nhà ngươi, trước khi nhổ nói một tiếng không được hả!” tuy hắn không rên đau, nhưng chết tiệt, thực sự đau quá đi!
Laubos không lí lẽ xù lông. Tiêu Bách cẩn thận kiểm tra mũi tên màu lục bích, thầm nghĩ ả đàn bà kia thật độc ác. Mũi tên màu xanh hiển nhiên đã được ngâm thuốc, hơn nữa toàn mũi tên không chỉ có các vân ma pháp trên rãnh máu, còn có một vòng văn tự giống như hắc ám trớ chú.
Mũi tên này nếu đâm vào người cao thủ, thường cũng không chịu nổi. Cũng dễ hiểu sao lại bảo ma cung thủ là khắc tinh của ma pháp sư. Phá vỡ ma pháp thì cũng được thôi nhưng thủ đoạn độc ác thế này, nếu trúng một pháp sư gầy yếu thì dù không trúng tử huyệt cũng toi mạng sau ba giây.
“Này, người ngươi có cảm thấy gì khác thường không?” Tiêu Bách hoài nghi nhìn Laubos, theo lý mà nói, tên này bây giờ còn có thể ‘sinh khí dồi dào’ thế này thì thật không bình thường.
“Giúp ta cầm máu trước đi” Laubos liếc xéo hắn một cái. Hắn không phải kẻ ngốc, đương nhiên không nói với Tiêu Bách rằng hơn nửa người mình đang tê liệt. Nếu không, theo cá tính Tiêu Bách thì chắc sẽ xun xoe lên mặt với hắn rồi.
Tiêu Bách hơi thất vọng nhìn vết thương vẫn đang ồ ạt chảy máu trên người Laubos, thương lượng: “Ngươi muốn ta lấy vải nhét hay lấy đá ngăn đây?”
“Cái gì?”
Tiêu Bách ném mũi tên trên tay, khinh thường trắng trợn liếc hắn: “Không lấy cái gì ngăn máu thì bảo ta cầm máu kiểu gì.” Nói rồi nhìn lướt qua thân thể to lớn của Laubos, ý định rất rõ ràng: “Ta dù có cởi hết áo quần, xé thành băng cũng không đủ băng ngực cho ngươi.”
Laubos hung hăng trừng Tiêu Bách một lúc lâu, cuối cùng mới nghiến răng nói: “Cởi quần áo.”
Nghe vậy, Tiêu Bách sợ đến nhảy đựng lên, bảo vệ ngực mình, mắt đầy vẻ đề phòng nhìn Laubos: “Ngươi muốn làm gì?”
“Không cởi quần áo thì cởi quần cho ta, nói chung ngươi phải cởi cho ta cái gì đó!” Laubos hung thần ác sát quát.
Tiêu Bách thoáng líu lưỡi: “Laubos này, không phải ngươi có suy nghĩ không an phận gì với ta chứ?”
“Muốn ta ra tay à?!” ánh mắt càng âm trầm.
Tiêu Bách chần chờ một chút, không chắc chắn nói: “…Ta cởi quần trong được không?”
“…”
“Haha, đùa ngươi thôi, đừng nghĩ ta có ý đó nha.”
“#@¥%*& [!] …”
“…”
“Bớt câu giờ, mau cởi đi.”
“Con khỉ khô nhà ngươi vội thế làm gì, cũng đâu phải vội lên giường.” Chậm chạp cởi quần áo ướt sũng ném lên mặt đất, Tiêu Bách vừa oán trách vừa ôm Phì Điền đứng trong gió lạnh.
“Mẹ nó, ngươi tự mình soi gương đi, ta là đàn ông, sao nhìn trúng ngươi được!”
Tiêu Bách hơi không vui: “Đó là tại ngươi chưa thấy cái gì gọi là nam nhân chân chính.”
Laubos cười khẩy: “Được rồi, cởi xong rồi thì cút ra chỗ khác đứng đi.”
“…Ngươi không phải muốn giết người diệt khẩu chứ?”
“Ngươi mà dám quay đầu lại nhìn là ta cho ngươi hồn phi phách tán luôn!”
Đúng là đồ bạo lực thô bạo!
Tiêu Bách không tốn hơi cãi vã, trong lòng hung hăng dựng một ngón giữa cho tên chết tiệt kia, sau đó cầm Phì Điền quay người đi chỗ khác. Phía sau dần truyền tới tiếng sột soạt, trong đó còn một hai tiếng rên kiềm nén. Tiêu Bách ác ý nghĩ, cái tên chết bầm kia không phải đang thẩm du vui vẻ sau lưng mình chứ.
Chẳng biết lúc nào bầu trời đã tờ mờ sáng, mưa cũng ngừng, cảnh tượng xung quanh cũng trở nên rõ nét. Khi Tiêu Bách hắt xì tới cái thứ mười ba, nguyên tố trong không khí sinh ra một chút dao động.
Theo đó, giọng nói uể oải của Laubos từ sau vang tới.
“Qua đây, giúp ta băng vết thương.”
Tiêu Bách lại càng hoảng sợ, mới vừa xoay người, đầu một người liền ngã lên người hắn. Phì Điền nhanh chóng nhảy xuống khỏi cổ, đề phòng bị đè trúng.
Chân lùi về sau một bước, Tiêu Bách vội chìa hai tay, ra sức đỡ lấy cái tên không biết nặng bao nhiêu cân này, trừng mắt xem xét cái tên tóc vàng đột nhiên ngã lên người mình. Tuy trong lòng đại khái đã đoán được chuyện gì xảy ra, nhưng cũng thật là…
“Sao ngươi lại đột nhiên biến thành thế này?” nói không kinh hãi là nói dối, tuy biết long tộc có thể biến thân, Tiêu Bách đã sớm nghe tới chuyện này. Thế nhưng bình thường long tộc sẽ không biến thân. Vì có sự kiêu ngạo trong ý thức, coi những chủng tộc khác đều thấp kém, thế nên cũng như việc người phải biến thành động vật, với họ mà nói thì việc giữ nguyên hình dáng nguyên thủy là một loại thể hiện sự kiêu ngạo.
“Dong dài, băng vết thương cho ta trước đi.” Laubos dùng tay nắm tay Tiêu Bách, cố gắng giữ vững bước chân.
Không thể không nói, thân thể Laubos rất cường tráng, cao hơn Tiêu Bách cả một cái đầu thì thôi đi, ngực cũng vạm vỡ, đường gân cơ bắp đều rõ ràng, bắp đùi thẳng tắp rắn chắc, không chỗ nào không cho thấy Laubos trời sinh đầy sức mạnh.
Tiêu Bách nhìn nhìn rồi bắt đầu cau mày. Hắn ghét người khác có mùi nam nhân hơn mình, huống chi tên này còn thật…Anh tuấn!
Không sai, khác với vẻ vô cùng âm nhu của Đằng Tử, Laubos là vô cùng dương cương. Da màu đồng, ngũ quan sắc nét, cặp lông mày sâu tới tóc mai lộ ra khí phách ngang ngược, kiêu ngạo, đôi con ngươi vàng kim hữu thần, còn thêm sống mũi cao thẳng, mũi diều hâu và đôi môi mỏng đầy quyến rũ.
Nhìn thế nào cũng không giống người bình thường, nhìn thế nào cũng không vừa mắt. Được rồi, Tiêu Bách thừa nhận do mình xuất phát từ tâm lí ghen tị, nhưng sự thật thắng lí lẽ. Laubos thực sự không phải người mà.
Nỗ lực nhịn xuống xúc động muốn lấy đao hủy dung người ta, Tiêu Bách lấy trong nhẫn không gian ra một mảnh vải ngày trước may đồ còn dư lại.
Quần áo vừa mới cởi còn trên lưng Laubos, Tiêu Bách thấy thế nhíu chặt mày. Quần áo hắn mặt giờ lên người người ta chỉ thành cái quần. Trong lòng khó chịu khỏi nói. Biến thân thì thôi đi, một con rồng mà con xấu hổ cái bíp bíp. Nhớ ngày trước mình biến thân cũng trần truông đứng ra đó.
“Ngươi nhìn ta chằm chằm làm gì?” bị ánh mắt căm ghét không chút che giấu của Tiêu Bách nhìn tới nỗi không được tự nhiên, Laubos nhíu mày, xịu mặt trừng hắn.
Tiêu Bách hừ một tiếng, ra lệnh: “Giơ tay lên.” Dứt lời, đưa băng vải đè lên vết thương của hắn làm dấu.
Laubos bán tín bán nghi nhìn mảnh vải trong tay Tiêu Bách, cuối cùng bĩu môi, khoát tay lên vai đối phương. Tiêu Bách cầm mảnh vải, hai tay luồn qua nách Laubos, nghĩ nếu dùng miếng vải này quấn lên cổ thì sẽ thế nào…
Thân thể hai người gần như kề sát vào nhau. Laubos cúi dầu nhìn Tiêu Bách, biểu tình không tình nguyện băng bó vết thương cho mình, trong lòng có cảm giác khó tả.
“Tiêu Bách, ngươi thực sự không được rời khỏi ta.” Môi cong cong, Laubos cười như có thâm ý khác.
Thực ra từ lúc trúng độc khiến người tê liệt, Laubos đã chẳng hy vọng Tiêu Bách còn ngoan ngoãn ở đây chờ mình về. Theo hiểu biết của mình về người này, nếu Tiêu Bách không thừa lúc mình bị thương chạy trốn thì không phải hắn bị tắc não thì cũng bị choáng đầu.
Thế nên, lúc mở mắt thấy Tiêu Bách xuất hiện, Laubos ngoài kinh ngạc thì suy nghĩ thứ hai là chắc tên này chạy trốn bị lạc đường rồi… Sau đó thì xui xẻo đụng trúng mình.
Tiêu Bách cột băng vải thành nút chết, ngước mắt liếc hắn một cái, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ai bảo chúng ta có Duyên ‘Phân’(*) như vậy”
(*) Phân= shit ấy=))
Laubos giương cái cằm đầy cương nghị lên, vẻ mặt thần thái ngang tàng: “Đó là vinh hạnh của ngươi.”
Đậu xanh rau má nhà người, vinh hạnh mẹ nó, ông đây xui tám kiếp mới gặp đồ biến thái nhà ngươi!
Tiêu Bách trong lòng hung hăng giơ ngón giữa lần nữa với tên vô sỉ này.
Đợi sau khi xử lý vết thương xong, sắc trời đã rạng. Tiêu Bách vỗ vỗ bả vai Laubos, nói mình đã nghĩ thông suốt, sau khi trải qua trận kinh hoàng ngày đó, hắn sâu sắc cảm nhận được đây là một thế giới cá lớn nuốt cá bé, cho nên hắn quyết định muốn tìm lại di sản của mình.
Nghe Tiêu Bách nói nhảm nửa ngày, Laubos yên lặng gật đầu. Hiện giờ hang ổ ở đây cũng bị hủy rồi, muốn kiếm chỗ ở bí mật khác cũng không phải dễ dàng. Nếu còn ngu người ở đây, không biết loài người tham lam có tới đánh lén lần nữa không.
Nghĩ xong, Laubos quay đầu lại, lưu luyến nhìn cái ổ cũ bao lâu qua của mình, trong lòng vô cùng căm ghét loài người ghê tởm.
Lúc này, Tiêu Bách thích hợp khích một cái, lập tức khiến Laubos căm hận Quang Minh giáo đình, thề thốt muốn nhổ tận gốc tất cả hang ổ của giáo đình. Tiêu Bách bên cạnh sờ sờ cằm, bộ dạng vui mừng thuận theo.
Nếu không phải có dính tới vụ pháp trượng xương sống rồng, Tiêu Bách thực sự thấy Laubos là lựa chọn vô cùng tốt để công kích giáo đình. Đáng tiếc đầu óc người ta cũng không quá ngốc, huống gì long tộc tuy khinh thường loài người nhưng cũng không can thiệp tới các đoàn thể tổ chức của loài người.
Dù sao cường long khó thắng độc xà. Số lượng ít còn đỡ, nếu mà nhiều thì dù Laubos có căm ghét loài người cỡ nào cũng phải kiềm nén. Điều này Laubos khi trước hiểu rất rõ, đó cũng là lí do hắn chọn rặng núi Charles Erised xa xôi hẻo lánh này làm chốn dừng chân, và cũng giải thích vì sao thỉnh thoảng hắn tới hoang mạc gây sóng gió nhưng vẫn bình yên như cũ.
Thương đội trên hoang mạc số người ít, sức mạnh yếu, đối phó rất dễ dàng. Nhưng nếu Laubos xông vào đối phó với Quang Minh giáo đình trong thế giới loài người, chắc chắn sẽ đem đến lại những hậu quả khôn lường.
Hai người nói xong liền bắt đầu lên đường. Có điều Laubos dường như không quen ở hình dạng người nên trên đường oán trách không ít. Tiêu Bách nghe riết thành chai, tâm tình ghen ghét trong lòng cũng nổi lên.
Lúc này đối với Tiêu Bách mà nói, cái tên chết bầm này đúng là “kẻ no không biết nỗi khổ của người đói”, nếu như Tiêu Bách hắn có thể biến ra được một thân hình tráng kiện gợi cảm hoàn hảo thế này, chắc chắn sẽ đánh tên kia ngã xuống, sau đó hung hăng giẫm lên, đá mấy cái, khinh thường một phen.
—
Hết chương 57.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT