Bão cát từ từ dừng lại. Đại mạc rộng lớn dưới sự tàn phá của sa khiếu, trở nên vô cùng hoang liêu tĩnh mịch trong màn đêm.
Lúc này,ngoài tiểu đội dưới sự bảo vệ của Tiêu Bách còn lẻ loi trên cồn cát thì bên ngoài, ngay cả thương đội quy mô lớn ở gần đó cũng chẳng còn bóng dáng. Cũng không biết có phải do bị cát vùi lấp hay không…
Canpe gian nan nuốt một ngụm nước bọt, xụi lơ trên mặt cát, ngay cả thở mạnh một cái cũng không dám. Ban đầu vốn đã bị cự long hù dọa rồi, nay lại chứng kiến thấy hình dạng thật của Tiêu Bách, hắn không ngất ngay tại chỗ đã là may mắn trong cảnh khốn cùng rồi.
Hắc ám tam giác giới sau bao cố gắng chống đỡ, cuối cùng cũng bị phá. Laubos dường như không màng tới vài con người đang hoảng sợ kia, hắn đang bận hốt đồ nhưng vẫn liếc mắt đến kẻ đang nằm yên trên mặt đất không chút tiếng động-Tiêu Bách.
Rõ ràng hắn đã chú ý tới hàng loạt động tác bộ xương kia vừa làm, vốn chỉ định tới đây để lấy vàng bạc châu báu từ các thương đội, nhưng hắn không ngờ ở đây lại gặp được người quen cũ – Đúng là oan gia ngõ hẹp!
Miệng nhếch lên một nụ cười nham hiểm, Laubos đầy hứng thú nhìn bộ xương đang nằm trên cát. Mặc dù đối phương đã thay đổi vẻ ngoài, nhưng dù cho người này có hóa thành một đống tro, Laubos vẫn có thể nhận ra ngay nhờ vào sóng tinh thần đặc biệt.
Không ngờ tới việc sau nhiều năm như vậy lại gặp được tên khốn này, Laubos nhất thời quên mất mục đích ở đây để cướp bóc, hắn dở khóc dở cười nhìn bộ xương đang ‘giả vờ giả vịt’, đương nhiên phần lớn là suy ngẫm.
Nếu như trong tình huống bình thường, một bộ xương nằm trên mặt đất chẳng thể nào khiến hắn chú ý. Nhưng khéo làm sao, đây lại là một ‘người bạn già’ của hắn. Tâm trạng Laubos rất tốt, vươn một cái móng vuốt đâm đâm chọt chọt bộ xương, không thấy phản ứng, lại tiếp tục chọt chọt chọt…
Yên lặng nhẫn nhịn trò “chọt chọt” của con rồng biến thái kia, Tiêu Bách nỗ lực thôi miên bản thân: ‘Không bình tĩnh nhất định sẽ đau trứng, không bình tĩnh nhất định sẽ đau trứng…’
Một tiếng “rắc” vang lên, cũng không biết là xương chỗ nào gãy nữa, Tiêu Bách mắng thầm trong lòng ‘đậu xanh rau má nhà ngươi’!
Không biết có phải dạo này Tiêu Bách đặc biệt xui xẻo hay không mà vừa mắng xong, hắn cảm thấy cơ thể mình căng thẳng, ngay sau đó là cảm giác bị gió cực mạnh quật vào.
Chuyện này không chỉ mình Canpe mà toàn bộ những người khác đều phồng mang trợn mắt hoảng hốt hoảng nhìn con rồng khổng lồ kia quắp lấy bộ xương kia rồi…ném lên cao.
Không rõ đã bay bao lâu nữa, đến khi nhìn xuống dưới cũng đã không còn thấy bóng người, bầu trời cũng trở thành một màu trắng.
Một cái bóng đen chậm rãi hiện ra từ chân trời, lấy tốc độ mắt thường không thể nào nhìn thấy bay về phía một dãy núi của sa mạc được gọi là Charles Erised.
Không như đại mạc hoang vu cằn cỗi, nơi đây có cỏ cây tồn tại. Đương nhiên cũng chỉ có một chút ngang chân núi, việc này chắc cũng có liên quan tới cái hồ màu lam nhạt không lớn cũng không nhỏ kia.
Bóng đen trên cao chợt hạ xuống, vội sà đến mặt hồ tĩnh lặng, khiến một số ma thú đang uống nước ở đấy run sợ nằm sấp xuống không dám nhúc nhích. Hai chiếc cánh khổng lồ đập vào khiến mặt nước dậy tầng tầng sóng, sau đó lại chuyển hướng bay thẳng vào vách đá.
Chỗ vách này trông như bị ai đó chém vào giữa mỏm đá, lộ ra một chỗ giống như một hang động được đào rỗng. Con rồng kia không ngừng lại mà mang theo ‘chiến lợi phẩm’ chộp dưới chân chui vào trong…
Sau khi qua khỏi thông đạo chật hẹp, bên trong hang rộng hơn vẻ bên ngoài rất nhiều, cho dù là cự long kia có thân hình to lớn như thế nào vẫn có thể cử động thoải mái bên trong.
Lúc này tâm trạng Laubos dường như rất tốt, hắn thu hai cánh lại, chầm chậm hạ xuống núi vàng bạc châu báu nhỏ, nhìn cái ‘giường’ yêu thích của mình, Laubos dứt khoát ném bộ xương kia sang một bên, sau đó nhào đến ‘giường’ bắt đầu lăn lăn qua lại.
Trời sinh long tộc vốn thích những thứ lấp lánh chói sáng, cho dù là hoàng kim cự long tôn quý nhất cũng không ngoại lệ!
Trong động truyền âm rất tốt, tiếng vàng bạc châu báu rơi nghe trong trẻo vui tai. Đang hưởng thụ cảm xúc tuyệt vời của ‘giường’ mang lại thì Laubos chợt như nhận ra có gì đó bất thường, hắn ngừng cử động, ghé toàn bộ thân thể vào “gường”, vung vuốt rồng lên đảo qua hết thảy phạm vi gần đó.
Trên mặt đất ngoài tiếng vàng bạc đang rơi ra thì dường như không còn tiếng động thừa. Thế nhưng ánh mắt Laubos lại liếc tới góc phòng, không khí trầm lặng bao phủ lên người bộ xương kia…
Không khí lúc này trở nên vô cùng căng thẳng, Laubos uể oải đứng dậy khỏi ‘giường’, vừa thở ra vừa vươn tay cầm bộ xương lên.
Hơi nheo mắt rồng lại, ánh mắt xét nét nhìn kĩ từ trên xuống dưới, đánh giá người này.
Trên khung xương trắng bệch của Tiêu Bách còn mang áo choàng nhăn nhúm, trên xương cánh tay còn băng vải chưa gỡ xuống hết, đầu nghiêng qua một bên,mặt nạ thì không biết đã rơi từ lúc nào, bộ mặt xương khô đáng sợ hiện ra. Hai hốc mắt tối om như đang nói hắn chỉ là một bộ xương trắng bình thường thôi.
Laubos lắc lắc bộ xương, đang nghĩ xem làm cách nào mới có thể ‘kích hoạt’ lão bằng hữu này thì bỗng nhiên, vang lên một tiếng “bộp”, như có thứ gì đó vừa rơi ra từ áo choàng của bộ xương xuống đất.
Ánh mắt chuyển tới con chuột trắng nhỏ đang ngọ ngoạy đứng lên muốn chuồn đi, Laubos híp mắt thành một đường, vung vuốt lên không nương tình chộp qua.
Có điều tốc độ của Phì Điền rất nhanh, từ đầu tới cuối không chờ móng vuốt kia chạm vào mình đã nhanh chóng vọt sang chỗ khác.
Laubos nhìn chằm chằm thứ trắng trắng giảo hoạt kia, không chần chừ lâu, hắn lại lần nữa vung tay tới.
Ầm ầm ầm——
Cả động đều bị chấn động rầm rầm, trên vách đá còn sột soạt tiếng đá rơi vì không chịu nổi dư chấn.
Phì Điền bị dọa khiến trái tim nhỏ đập loạn, chân càng không dám ngừng nghỉ một giây, Cũng may do có thân hình nhỏ, động tác linh hoạt trơn tru nên liên tục thoát hiểm khỏi những cú chộp kia, bằng không nó đã thành một cái bánh thịt nát dưới tay Laubos.
“Còn cố chạy ư” Laubos âm trầm nhìn vào mục tiêu, khóe miệng nhếch lên nụ cười nhạt.
Né tránh ánh mắt ngày càng bức bách của Laubos, Phì Điền cảm thấy cái bụng mình như rớt thẳng tới chân. Dù sao đạo cao một thước ma cao một trượng, nếu gã này thực sự ra tay thì đã có thể giết được nó lâu rồi…
Nhưng cho dù có biết thế thì Phì Điền vẫn không cam tâm chịu chết như vậy. Lên tinh thần đại nghĩa anh dũng một hồi, dù đang giả chết nó vẫn không quên chủ nhân của mình, cái kẻ khiến nó rơi vào hang hùm này, cho dù có chết cũng không thể chết trước lão đại nhà mình được.
Laubos giống như đã giỡn mệt, hắn dừng tay lại, thong dong bễ nghễ nhìn con chuột tới giờ còn muốn trốn thoát. Trong bụng có chút buồn cười, Laubos liếc bộ xương khô trong tay. Thật không hổ là thứ được kẻ này dạy dỗ, trong thiên hạ này, kẻ còn dám chạy trước mí mắt hắn ngoài trừ Phì Điền ra thì chẳng còn ma thú nào dám!
Tiện tay xé cái áo khoác đen vướng víu trên người Tiêu Bách ra, Laubos hăng hái đảo mắt qua dáng xương cực chuẩn, nhưng ngoài miệng lại uy hiếp nói: ”Ngươi còn giả vờ thì có tin ra gỡ từng khớp xương của ngươi xuống không….”
Vừa dứt lời, bộ xương vẫn bất động đột nhiên tỉnh táo hẳn, hốc mắt trống rỗng bỗng lóe lên ánh lửa u linh.
Thấy vậy, Laubos hé ra hàm răng trắng bóc, âm trầm cười nói: “Ta còn tưởng ngươi đã chết từ lâu trong khe nước thối kia rồi chứ, không ngờ sau nhiều năm như vậy còn được tái ngộ. Đúng là có ‘duyên phận’ ha, ngươi nói có đúng hay không hả—— Tiêu Bách• Ken •Douglas Raph!” Mấy chữ cuối cùng gần như là nghiến răng mà nói.
Tiêu Bách vốn còn định giả ngu, giờ lại vô cùng ngạc nhiên há hốc mồm, không thể tin được, trừng to mắt nhìn kẻ có thể một hơi nói ra tên họ đầy đủ của mình.
Phải biết rằng, từ lần thứ 2 ‘sống’ lại này tới nay, Tiêu Bách chưa bao giờ nói với ai tên của mình, thế mà cự long này không chỉ biết rõ tên mà còn có thể nói đúng tên họ đầy đủ của hắn!
Trong lòng khiếp hãi, Tiêu Bách nhất thời không thốt nên lời…Hắn lục lại kí ức lúc còn sống nhưng hoàn toàn không có bóng dáng vị này.
“Nói thật đi, ta thực sự không ngờ ngươi còn sống nhưng lại biến thành vong linh sinh vật thấp kém này…” từ cao nhìn xuống bộ xương đang còn ngu ngơ, ngữ điệu Laubos không hề che giấu sự chán ghét: “Ngươi quả nhiên là ác giả ác báo ha”
Nghe vậy, Tiêu Bách mới hồi thần lại, hắn nhìn từ trên xuống dưới vị hoàng kim cự long này, dè dặt hỏi: “Xin hỏi, ngài đây là?”
Ánh mắt Laubos đen đi một chút, hắn nhìn chằm chằm không biết bộ xương là ngu thật hay còn giả ngu, cũng không nhiều lời nói rõ: “Sao thế, lẽ nào ngươi đã quên con hoàng long năm xưa bị ngươi dùng thủ đoạn bỉ ổi lừa gạt ư!”
Tuy không đành lòng nhớ lại chuyện quá khứ, nhưng nhìn tới tên đầu sỏ hại mình bị long tộc coi như đồng lõa mà trục xuất ra khỏi Long cốc, giờ lại có thể trưng ra bộ dang ‘không nhớ ra’. Nếu không phải đã qua quá nhiều năm, tính cách Laubos đã bớt nóng nảy hơn xưa thì giờ e rằng đã sớm nghiền Tiêu Bách thành tro rồi.
Qua một chút nhắc nhở như vậy, Tiêu Bách bỗng bừng tỉnh: “Ngươi là cái lão chết tiệt kia…” buột miệng nói không suy nghĩ, khi thấy vẻ mặt Laubos không ổn, hắn lập tức đổi giọng, cười khan nói: “Ha ha, ta không ngờ ngài đây lại thay đổi đến vậy đó.”
“Như nhau thôi.” Laubos cười lạnh liếc xéo hắn: “Ta cũng không ngờ ngươi sẽ biến thành bộ dạng xấu xí thế này, thậm chí cả sức mạnh cũng thoái hóa nhiều đến vậy!” Đó là điểm Laubos rất đắc ý, hơn nữa yếu đi cũng tốt, đỡ gặp những phiền toái không cần thiết.
Tiêu Bách tiếp tục cười khan hai tiếng, cảm thấy sau lưng như có gió lạnh thổi qua. Hắn rốt cuộc cũng biết vận số mình đen tới mức nào rồi, gặp ai không gặp mà giờ lại gặp phải cái tên này mới chết chứ…
Nhìn hoàng kim cự long khí thế nội liễm, cao ngạo bất kham trước mặt, Tiêu Bách thầm kêu khổ trong lòng. Cũng khó trách sao ban nãy Tiêu Bách không nhớ ra người này, bởi vì trong long tộc, hoàng kim cự long vảy giáp ban đầu cũng không phải màu vàng mà là màu đất nâu, chỉ có sau một ngàn năm lột xác một lần mới từ từ trở thành màu vàng kim. Ngàn năm trước khi Tiêu Bách gặp Laubos hồi đó thì đối phương còn giáp màu vàng cam, cho nên bây giờ trở thành màu vàng hắn mới thoáng nhìn không nhận ra được.
Đáng tiếc, thiên niên tương ngộ thực sự chẳng phải chuyện lãng mạn gì, chẳng biết vì sao, mọi chuyện tiếp theoTiêu Bách có dự cảm chẳng lành chút nào…
“Tại sao không nói gì, lẽ nào ngươi không hy vọng gặp lại lão bằng hữu này ư?” thấy bộ xương im lặng không nói, Laubos cười đến quái gở.
“”Khụ khụ khụ,…ngài tìm ta có việc gì không?” bởi vì không ai đánh người tươi cười chạy lại, tuy mặt bộ xương không hề có biểu cảm gì nhưng Tiêu Bách vẫn cố sức rặn ra vài tiếng cười hiền hòa.
Dường như đã nhìn thấu chút tâm tư của Tiêu Bách, Laubos khinh thường hừ lạnh: “Yên tâm, chuyện đã qua nhiều năm như vậy, chuyện ngươi hại ta phải xa xứ ta cũng lười tra tội ngươi…Tìm người tất nhiên là muốn cùng ngươi ôn lại kỉ niệm xưa thôi!”
Cố ý gằn giọng ở bốn chữ ‘Ôn lại kỉ niệm’, Laubos tuy không phải kiểu có thù tất báo nhưng tâm tính cao ngạo của hắn thực sự không chịu nổi chuyện năm xưa bị tên khốn kiếp này dùng thủ đoạn ti tiện lừa xoay vòng vòng!
Tiêu Bách thấy hơi nhức răng, hắn và người này hoàn toàn không thể tính là bạn lâu năm, ôn chuyện cái lông á. Có điều những lời này chỉ là nghĩ trong bụng, hắn ngoài mặt vẫn cười tiếp chuyện: “Đúng rồi, phải phải, nhưng mà trước hết ngài có thể thả ta xuống không, ta sợ độ cao a…”
Không còn cách nào khác, dưới hoàn cảnh khốn cùng không thể không cúi đầu, ai kêu thực lực Tiêu Bách bây giờ thực sự thụt lùi rất nhiều, trước kia ở cấp độ pháp thần còn có tư cách nói chuyện ngang hàng với Laubos, đang tiếc là bây giờ cửa nhỏ còn không có!
Nhìn bộ xương ăn nói khép nép, nhẹ nhàng thương lượng, Laubos bỗng lại nghi ngờ: “Ngươi thực sự là kẻ bỉ ổi, đê tiện, hèn hạ đệ nhất thiên hạ, nhưng thực ra lại là đồ thiếu não Tiêu Bách• Ken •Douglas Raph?” Tên này trước kia kiêu ngạo càn quấy ra sao, thế nào mà bây giờ lại đổi tính rồi…
Song, tuy nghĩ vậy nhưng tay Laubos vẫn buông ra.
Phịch ——
Trong lúc không phòng bị, mông bị đập xuống đất, Tiêu Bách vừa xoa xương chậu, vừa đem tổ tông 18 đời của Laubos ra thăm hỏi một lượt. Sau đó tự an ủi mình một câu, đại trượng phu biết co biết dãn, ta không thèm so đo với lão chết tiệt này…Vì vậy, Tiêu Bách cố gắng bình tĩnh, bằng không hắn sẽ đau trứng, muốn rút gân lột da con rồng thối tha này!
Ném bộ xương xuống đất xong, Laubos xê dịch người, dùng loại ánh mắt từ trên nhìn xuống, lãnh đạm nói: “Ta cũng không vòng vo với ngươi nữa, nói đi, long tích cốt(*) ngày xưa ngươi cướp trong mộ đâu rồi?
(*) Long tích cốt: Xương sống rồng
Long tích cốt?
Tiêu Bách đầu tiên là ngẩn ra, vô thức muốn hỏi ‘Long tích cốt là cái gì?” mà khi hắn ngẩng đầu nhìn lên đôi mắt bị sự tàn nhẫn che phủ của Laubos, không khỏi ngoan ngoãn nuốt lời đó xuống, thành thật khai báo: “Làm thành pháp trượng rồi…”
“Cái gì, ngươi làm thành pháp trượng rồi!” Laubos lập tức trợn mắt, bỗng đứng lên khỏi ‘giường’
Tiêu Bách do dự trong chốc lát, cuối cùng cũng thành thực gật đầu, dù sao bây giờ cũng chẳng phải nói dối nữa. Năm xưa, khi đã đứng ở đỉnh cao ma pháp, thứ hắn thiếu nhất là một ma pháp trượng vừa tay, mà từ xưa tới nay ma pháp vật liệu tốt nhất ngoại trừ long tích cốt trong truyền thuyết thì còn thiên tâm mộc.
Nhưng khi đó vốn tâm cao khí ngạo, chướng mắt phải xài thiên tâm mộc hạng hai. Vậy nên Tiêu Bách đã đưa ý đồ lên long tích cốt trong mộ long tộc. Tuy nói cướp mộ tổ tiên người ta là không đúng nhưng so với việc tự mình đi giết một con rồng trưởng thành rồi rút xương mà nói thì…
“Cái pháp trượng long tích cốt kia đâu?!” Laubos nhẫn nhịn tiếp tục tra hỏi, nói chung có còn hơn không, ít nhất đem long tích pháp trượng về cũng có thể được trưởng lão long tộc tha thứ chút ít tội lỗi.
“Đang tìm…” cái pháp trượng kia cũng là một bảo bối trong gia sản của hắn, chính hắn còn đang đau đầu tìm mà.
“Ý ngươi là đã làm mất!” không dự liệu được điều này, Laubos lớn giọng, tràn trề tức giận. Tuy đã sớm nghi ngờ cái bộ xương tay trắng nghèo kiết xác này trên người sẽ không có pháp trượng nhưng Laubos vẫn không ngờ tên khốn này lại ‘thẳng thắn’ như thế.
“Chuyện này…thực ra ta đại khái cũng biết long tích cốt trượng ở nơi nào.”
Liên tục thụt lùi tạo khoảng cách an toàn, Tiêu Bách lo tên nhãi này chỉ cần quét đuôi tới là có thể khiến người hắn tan nát.
“Tên khốn, ngươi nghĩ rằng ta còn để ngươi gạt nữa ư!”
Cả sơn động đều bị tiếng gầm của Laubos làm rung động mãnh liệt.
Hết chương 50.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT