Thần thủ hộ bắt đầu thấy hứng thú với hành động quái dị của bộ xương khô này, hắn vươn một nhánh cây chọc kẻ đang bị đả kích này, hỏi: “Làm sao vậy?”
Tiêu Bách không phản ứng, dứt khoát đặt mông ngồi bệt xuống đất, trong hốc mắt tối tăm chợt lóe lên, sau đó… Tắt ngúm!
Thần thủ hộ cảm thấy tinh thần lực của mình lúc này không cách nào cảm ứng được tinh thần lực của Tiêu Bách thì vô cùng kinh ngạc. Chưa đợi hắn kinh ngạc xong, chuyện kinh ngạc hơn nữa còn ở phía sau.
Các đầu khớp xương trên người Tiêu Bách “Kẽo kẹt kẽo kẹt” rung động, giống như tuân theo một nguyên tắc nào đó. Sau đó, một luồng khói đen dày từ đầu các khớp xương và các đốt ngón tay tràn ra, bám chặt từ các khớp xương tràn ra toàn thân.
Trong một khoảng thời gian không quá dài, đầu khớp xương trắng bệch của Tiêu Bách đã được đắp lên một tấm da màu đen, nhìn hắn bây giờ không còn giống một cái giá xương khô nữa, mà càng giồng một thi thể bị hong khô trong gió.
Mầm cây nhỏ tò mò chạy tới lại bị thần thủ hộ ngăn lại. Lúc này, thân thể Tiêu Bách vốn đang khẳng khiu dần phồng lên, cả bộ xương được bọc trong một ít da này dần dần hiện ra một nhân loại có cơ thể.
Thần thủ hộ suy nghĩ nhìn chằm chằm vào mỗi một động tác của Tiêu Bách, tinh thần lực được thả ra ngoài, lượn tròn quanh hắn, vừa như hiếu kì vừa như dò xét gì đó.
Nước trong sinh mệnh chi thủy mãnh liệt gột rửa các nguyên tố bao phủ dày đặc bao phủ quanh thân Tiêu Bách, có chút giống như “phản ứng hóa học”. Không lâu sau, phần đen trên da của Tiêu Bách bong ra trôi theo nước, giống như quá trình lột da của loài rắn, sau đó bên trong lộ ra màu da của người bình thường.
Quá trình này không nhanh cũng không quá chậm. Ít nhất theo tính toán của thần thủ hộ, thì Tiêu Bách sau mấy phút ngắn ngủi, liền từ một bộ xương khô biến thành một thân thể sinh động.
Thế nhưng biến hóa vẫn chưa xong, bởi vì tùy theo cấp độ thực lực, bây giờ Tiêu Bách không cần giống như trước mang cơ thể thịt không lông; bây giờ, có ánh sáng chứng giám, trên đầu Tiêu Bách lấy tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn, các sợi tóc đang không ngừng dài và dày ra… mang màu bạch kim…
Trong gió thổi tới một mùi hoa thấm vào tận lòng, Tiêu Bách thở nhẹ ra, về sau mới chậm rãi mở mắt. Tia sáng đi vào võng mạc khiến cho hắn có chút khó chịu, tầm nhìn mới đầu khá nhòe, nhưng rất nhanh liền tập trung lại. Từ “con ngươi”bộ xương tối như vũ trụ, bây giờ qua mắt người các màu sắc hiển nhiên sinh ra một cách vô cùng diễm lệ.
Tiêu Bách thích ứng một chút, lúc này mới bắt đầu vươn vai, hoạt động một chút cơ thể mãi mới có được, đương nhiên, hắn cũng không quên lấy ra một bộ y phục trong không gian ra để mặc.
Tuy rằng biết mình đã không còn được tính là nhân loại, nhưng sau khi trải qua lần này, Tiêu Bách cảm giác mình vẫn cần phải giả bộ như là một nhân loại, cho dù là hành vi lừa mình dối người, nhưng chung quy cũng tốt hơn so với trần truồng để cho hai quái vật cây một lớn một nhỏ kia “Thị gian”!
“Ngươi thực sự là một bộ xương kì quái!” Thần thủ hộ rất kinh ngạc sau khi nhìn hết quá trình biến thân của Tiêu Bách, theo những kiến thức có hạn của hắn, chưa bao giờ nghe nói qua vong linh xương khô có thể tự mình tạo ra cơ thể. Mà Tiêu Bách đang đứng trước mắt này hiển nhiên đã vượt qua những gì hiểu biết của hắn, điều này làm cho tâm tình vẫn luôn yên tĩnh không dao động của hắn nổi lên một gợn sóng.
Nói chung là mặc kệ thế nào, thần thủ hộ dựa vào quá trình biến thân của Tiêu Bách cũng “Được lợi ích không nhỏ!”
Tiêu Bách phất phất tay, mặc kệ hai người kia, bây giờ phiền phức vì phải sửa sang lại cơ thể, tất cả là tại uống nước sinh mệnh. Tại vì cái chai không chứa hết nên tốt xấu gì cũng phải nhồi đầy bụng.
Nếu không, một lượng thuốc bổ lớn như vậy mà không dùng thì đúng là quá lãng phí. Kết quả là, Tiêu Bách đứng lên, dưới con mắt soi mói của thần thủ hộ… cúi đầu vào suối.
Ma lực nguyên tố cuồn cuộn trong suối gột rửa từ đầu trở xuống, Tiêu Bách bỗng có một loại cảm giác như được trở lại thời kì pháp thần, cảm giác được nắm trong tay sức mạnh vô hạn này làm cho hắn có một cảm giác nhẹ nhàng phiêu phiêu trong gió.
Đáng tiếc loại cảm giác này còn chưa kịp hưởng thụ đủ, một dây leo bỗng mạnh mẽ kéo lấy bộ tóc dài của Tiêu Bách ra khỏi con suối.
“Ta đáp ứng cho ngươi lấy nước cứu người, chứ không phải là cho ngươi lấy nước ra uống!” Thanh âm của thần thủ hộ lộ ra sự uy hiếp cùng tức giận, vừa rồi nếu nó không phản ứng nhanh, thì vừa rồi tám phần mười là bộ xương khô kia sẽ hút cạnj nước suối mới bỏ đi.
Tiêu Bách sờ sờ cái bụng của mình, bất đắc dĩ nói: “Tôi vừa rồi chỉ là thử nghiệm một chút xem bên trong có độc hay không…” Mặt không đỏ, tim không đập nhanh nói dối, hắn có chút đáng tiếc nhìn con suối, mới vừa rồi hắn còn chưa uống no.
Thần thủ hộ cũng không đến mức khờ khạo tin tưởng lời của Tiêu Bách, hắn cuốn lấy hông của Tiêu Bách rồi ném ra ngoài: “Cút!”
Cái mông bị ngã đau, nhưng mà Tiêu Bách cũng không giận, hắn bây giờ đang chiếm tiện nghi của người ta nên đương nhiên phải nhẫn nhịn, làm sao có thể tức giận với thần thủ hộ. Nhưng trước khi đi vẫn còn một vấn đề, Tiêu Bách không quen với địa hình nơi này, chẳng may không tìm được Thew với Diferra lại còn thêm lạc đường, vậy thì mất nhiều hơn được.
“Xin lỗi, nhưng có thể đưa tôi đi được không…”
“…”
Vầng thái dương treo lơ lửng trên trời, những dải nắng vàng xuyên qua các kẽ lá, làm cho khu rừng bừng sáng lên.
Thew khép hờ hai mắt, dựa người vào dưới tàng cây. Khuôn mặt Thew dưới những tia nắng trông lung linh trong suốt giống như một linh hồn, làm nổi bật thêm sự suy yếu của cậu. Ngoại trừ đôi lông mi thỉnh thoảng rung động, cậu yên lặng đến mức làm cho người khác tưởng rằng cậu đã ngất.
Lúc này, Diferra đang cầm một cái lá to đi đến trước mặt Thew, chiếc lá trong tay được Diferra tạo thành một hình trụ nhỏ, bên trong chứa một ít sương sớm cậu ta hứng được.
“Uống chút đi.” Thanh âm rất nhẹ, nhẹ đến mức như sợ làm thiếu niên lãnh diễm trước mặt giật mình rồi sẽ tan biến theo làn gió. Diferra lo lắng nhìn đôi môi khô nứt của Thew. Một đêm đã trôi qua, vậy mà cái bộ xương kia còn chưa trở về, thấy sắc mặt Thew càng ngày càng tái nhợt, Diferra ngoại trừ lo lắng cũng chỉ có thể làm được những việc mình có thể làm. Mặc dù cậu biết, những việc này… căn bản là phí công…
Đôi mắt hơi run rẩy, Thew giống như nghe được tiếng của Diferra, ý thức mê man được kéo trở lịa một chút, cậu chậm rãi mỏ mắt, lộ ra con ngươi trong trẻo lạnh lùng nhưng lại mang theo chút mông lung.
Diferra nhìn đến sững sờ, nhưng trong lòng lại hiện lên một chút chua xót. Khó trách vì sao chị của cậu lại thích Thew, người như vậy dù là thời điểm yếu ớt nhất cũng sẽ phát ra một loại hấp dẫn trí mạng.
“…Hắn còn chưa có trở lại sao.” Hầu kệt hơi giật giật, Thew khó nhọc phát ra âm thanh.
Ánh mắt tối sầm lại, Diferra cắn chặt hàm răng, gật đầu: “Cậu uống nước trước đi.”
Trong lòng có chút mất mát, nhưng Thew cũng không từ chối ý tốt của Diferra, cậu bây giờ quả thật rất khát, cổ họng đau đớn như bị lửa đốt. Tuy rằng độc trong người đã được thanh huyết làm chậm tốc độ phát tác, thế nhưng nếu như vẫn cứ tiếp tục thế này, sớm muộn cũng sẽ xảy ra vấn đề.
Diferra đưa tới chiếc lá chứa nước, Thew cử động đôi môi khô khốc của mình bắt đầu uống. Dòng nước mát thấm qua yết hầu nóng cháy làm cho Thew cảm giác dễ chịu hơn.
Bỗng nhiên, một tiếng vang cùng với gió từ đằng xa tiến đến, Phì Diền vốn đang nằm dài lập tức từ dưới đất nhảy lên, tròng mắt mang theo cảnh giác nhìn chằm chằm vào phương hướng phát ra tiếng động.
Diferra bị giật mình, cậu khẩn trương nhìn bốn phía, trong tay lặng lẽ nắm lên một quyển trục.
Một trước một sau, hai bóng dáng một ngắn một dài nhanh chóng đến gần. Khóe môi nhẹ nhàng cong lên nở ra một nụ cười thoải mái, Thew nhắm lại hai mắt. Bộ xương khô kia rốt cuộc cũng đã về rồi sao…
Ban đầu khi Phì Điền nhìn thấy mầm cây nhỏ kia xuất hiện đã chuẩn bị làm ra động tác tấn công, nhưng thấy theo sát phía sau là chủ nhân thì nó lập tức dừng động tác lại.
Thế nhưng Phì Điền dừng lại không có nghĩa là người nào kia cũng sẽ dừng lại. Quyển trục có ma pháp tấn công trong tay Diferra được xé mở, không khí chung quanh chợt ngưng đọng. Thew như cảm ứng được điều gì bỗng mở mắt, trông thấy đã không còn kịp ngăn cản, quyển trục ma pháp một khi đã mở ra sẽ tấn công trong chớp mắt.
Chỉ thấy trong không khí từng luồng gió chuyển động vô cùng nhanh hình thành nên những mũi dao vô hình đánh về phía đối phương.
“Ngươi làm cái gì!” Thew giữ lấy Diferra vẫn còn đang ngu muội muốn xé mở thêm một quyển trục. Vì kích động nên cậu ho khan dồn dập.
Diferra cuống lên nên cũng không kịp mở quyển trục nữa, vội vã vỗ lưng Thew để cậu thuận khí. Đúng lúc này một trận gió lạnh phất qua, Diferra cảm giác được một áp lực cường đại đang quét tới, trực tiếp đem cậu đánh văng ra ngoài.
Sau lưng đập phải một gốc cây,Diferra cảm thấy máu trong lồng ngực cuồng loạn chuyển động. nỗ lực chống thân thể ngồi xuống, khi thấy phía trước một nam nhân tóc trắng đang ôm lấy Thew liền giật mình. Không đợi Diferra có phản ứng, dưới chân cậu bỗng xuất hiện mấy dây leo trói cậu lại tại chỗ.
“Ngươi là ai?” Diferra hoảng sợ, cậu mở to hai mắt thấy bên cạnh người nam nhân là một người cao hai thước, toàn bộ cơ thể hầu như đều được che giấu dưới lớp áo choàng. Hai dây leo mọc ra từ hai ống tay áo của đối phương cắm xuống đất. Diferra có chút không tin nổi, bởi vì cậu hiểu rất rõ những… dây leo này, giống hệt những dây leo đã tập kích bọn họ từ lúc đầu tới giờ.
Tiêu Bách quay đầu, trong con ngươi màu xanh mang theo một tia lạnh băng: “Ngươi an phận cho ta” Vừa rồi nếu không phải tên nhóc bên cạnh mình liều mạng chống đỡ công kích giúp mình, thì chỉ sợ cái thân thể hắn vừa mới có được này sẽ lại biến mất.
Nghe thấy thanh âm quen thuộc, Diferra sắc mặt khẽ biến, trong một lúc nhất thời không kịp phản ứng, chỉ có thể ngơ ngác nhìn nam nhân tuấn tú nhưng khoác áo choàng chẳng ra gì kia lấy từ trong không gian của hắn ra một lọ nước, sau đó mở ra miệng của Thew ép buộc rót vào.
“Khụ khụ khụ…” Bởi vì đổ quá nhanh nên Thew bị sặc nhiều hơn. Hai chân hầu như không còn sức lực, nếu không phải cả người đang được Tiêu Bách ôm, chỉ sợ sẽ ngã rạp ra đất.
“Mi thật là lãng phí.” Tiêu Bách nhíu mày nhìn dòng nước chảy ra từ miệng Thew có chút đau lòng, đây chính là nước sinh mệnh nha !
Đáng tiếc Thew lại không cảm kích chút nào, cậu ghé vào trong lòng Tiêu Bách thở hổn hển : “ Chết tiệt ! Ông muốn tôi sặc chết sao !”
Tiêu Bách giật giật khóe miệng : “Ai bảo mi bộ dạng nửa sống nửa chết chứ.” Nói rồi thu lại cái bình đã sắp cạn. Nhìn người trong ngực vì ho khan mà khuôn mặt đã ửng hồng, hắn có chút lúng túng : “Này mi có đứng dậy được không ?” Cứ ôm mãi thế này cũng không được, mà nếu đẩy ra thì với tình trạng bây giờ của tên này ngã ra đất là cái chắc.
“Tôi mệt…” Thew có chút mệt mỏi nhắm lại mắt, đầu dựa vào hõm vai Tiêu Bách, tìm tư thế thoải mái rồi không nói nữa.
Tiêu Bách còn tưởng tên sói con này đã ngủ, một lúc sau lại nghe thấy tiếng lúng túng buồn bực : “Tóc dài quá suýt chút nữa không nhận ra, nhưng mà có thịt cũng tốt, ít nhất cũng không làm đau người…
Tiêu Bách ngẩn ra, nửa ngày sau mới phản ứng được. Hắn trừng mắt nhìn người trong lòng, chết tiệt, hóa ra cái tên chết tiệt này lấy hắn ra làm gối ôm !
Nếu không phải con sói con kia bây giờ đang trong tình huống đặc biệt, thì chắc chắn Tiêu Bách sẽ ném cậu ra ngoài. Nhưng mà…có gì đó không đúng !
Tiêu Bách thấy khuôn mặt Thew càng ngày càng đỏ thì trong lòng phát hoảng, hắn vội vã giơ tay đặt lên trán Thew, nhiệt độ từ trán truyền đến lòng bàn tay hắn.
“Này, này, mi không sao chứ !” Tiêu Bách vội vàng vỗ vào má của Thew, cho dù có là sốt, cũng không thể tăng nhiệt độ nhanh thế được.
Thew không tỉnh lại giống như đã hôn mê, hai hàng lông mày gắt gao nhăn chặt, trên trán hiện lên một tầng mồ hôi lạnh.
“Chết tiệt, đây là có chuyện gì?” Theo lý mà nói, sau khi uống nước sinh mệnh thì bệnh sẽ được giải trừ. Tại sao lại gặp phỉa tình huống này, Tiêu Bách liếc mắt nhìn sang mầm cây đã dẫn đường cho mình.
Nhận ra ánh mắt không tốt lắm của người nhìn, mầm cây sợ hãi, vội vã lắc đầu thể hiện không liên quan đến nó. Dưới ánh nhìn chằm chằm như cũ của Tiêu Bách, mầm cây biết mình đuối lí, nó đành phải rút ra một cánh tay chỉ về một hướng. Tiêu Bách đầu tiên là sửng sốt, sau đó thấy mầm cây quay lại con đường cũ thì mới hiểu ra, mầm cây muốn hắn đem người đến chỗ thần thủ hộ.
Trong lòng tuy rằng vẫn nghi ngờ, nhưng cũng không do dự lâu, vội vã cõng Thew đã hôn mê quay lại đường cũ. Phì Điền chạy đến trên vai chủ nhân của mình nằm úp sấp. Lúc này Diferra đang ngồi trên mặt đất và ở chân cậu cũng đã rời đi, cậu nhìn theo bóng lưng Tiêu Bách, do dự một chút, cuối cùng vẫn nhanh chóng thu dọn đồ đạc, vội vội vàng vàng đuổi theo.
Dọc theo đường đi, nhiệt độ cơ thể của Thew càng ngày càng cao, Tiêu Bách càng ngày càng lo lắng phía sau có phải lò luyện hay không. Cảm giác hô hấp của Thew càng ngày càng chậm, hắn cũng càng lúc càng tăng nhanh tốc độ.
Đến khi mặt trời lên đến đỉnh đầu, Tiêu Bách rốt cuộc cũng quay trở lại chỗ thần thủ hộ.
Dưới ánh mặt trời trông thác nước như một dòng kim loại, ánh lên những tia sáng. Nhưng mà Tiêu Bách hiện tại cũng không có rảnh rỗi để thưởng thức cảnh đẹp. Ánh mắt của hắn ở chỗ thác nước nhìn một vòng, ngoại trừ thấy một hố đất thật to thì không thấy bóng dáng của thần thủ hộ đâu cả.
Tiêu Bách trợn mắt, không lẽ trong lúc hắn trở về, cái cây khổng lồ kia bị người ta nhổ đi rồi?!
Mầm cây cũng vô cùng nóng nảy mà tìm kiếm xung quanh. Mà đúng lúc này, cành lá trong rừng bỗng rung dộng, một cái bóng bỗng chậm rãi từ bên trong đi ra. Mầm cây hoan hô, nhào về phía cái bóng.
Tiêu Bách quay đầu lại, nhưng đến lúc nhìn thấy, chân của hắn bông lảo đảo suýt chút nữa thì ngã ra đất. Người nọ không chút cố kị giơ tay ôm lấy mầm cây, tóc… tóc như thác nước trải dài trên mặt đất, đôi mắt màu hạnh nhân chuyển động lộ ra sự ôn nhu.
Dù cho có trấn định thế nào đi nữa, Tiêu Bách vẫn không chịu được mà hít thở không thông, đôi mắt trừng lớn như gặp phải quỷ, nhìn chằm chằm vào cái người trần truồng kia. Cũng không biết là hắn đã nhận ra cái gì, tầm mắt của hắn từ từ chuyển qua hướng khác, vẻ mặt càng ngày càng trở nên quái dị…
—
Hết chương 36
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT