Tình thế nguy hiểm ‘nghìn cân treo sợi tóc’, một dây leo sắc nhọn bất thình lình lao ra từ chỗ chân Tiêu Bách vừa đứng.

Tiêu Bách đáng thương đầu tiên là bị Thew đá cái “bốp” vào lưng bay lên trên không, sau đó từ trên không rơi xuống theo một đường cong parabol hoàn mĩ, “bộp” rơi xuống đất, theo sau là cây hắc kiếm không chút nể tình nện lên người hắn.

“Ông cẩn thận chút cho tôi!” Thew hung hăng trừng mắt nhìn Tiêu Bách, vừa rồi nhắc nhở người này nửa ngày mà người này vẫn không chịu cảnh giác, đúng là thành sự không đủ mà bại sự có thừa!

Tiêu Bách thật vất vả mới đẩy được cây hắc kiếm nặng như cái cùm trên người ra, sau đó xiêu vẹo từ dưới đất ngồi lên, hướng về phía con sói con kia rít gào: “Tên nhóc thối tha, mi định mưu sát ông đấy à!”

Tuy rằng đúng là lúc trước Tiêu Bách có chút thấy của hoa mắt, nhưng dù gì cũng đã nhận ra nguy hiểm. Cho dù Thew không đá hắn lên không thì hắn cũng sẽ có biện pháp né tránh dây leo kia. Chẳng qua là phản ứng của hắn hơi chậm thôi, thế nhưng…Tên kia không thể ôn nhu một chút được sao!

Xoa nắn chỗ xương nơi thắt lưng, Tiêu Bách tức giận chửi ầm lên: “Đệt, thắt lưng của ta sắp bị mi đá gãy rồi đấy!”

Thew liếc mắt nhìn, bỗng lạnh lùng nói một câu: “Mục tiêu của nó là ông!”

Vừa dứt lời, Tiêu Bách bỗng cảm thấy lạnh sống lưng, không kịp suy nghĩ nhiều, hắn gần như theo phản xạ ngay tại chỗ lăn một vòng.

Ầm_

Đá vụn rơi như mưa, từ phía trên rơi xuống một cây gai nhọn cắm vào nơi Tiêu Bách vừa đứng.

“Mi đúng là miệng quạ đen!” Tiêu Bách mắng rồi trừng Thew.

Thew nhếch mi, cong khoe môi: “Đằng sau.”

Tiêu Bách giật mình, gần như không chút nghĩ ngợi lăn qua bên cạnh.

Phập- Phập- Phập

Cùng với 3 cây gai nhọn đâm lên từ dưới đất, là tiếng xoàn xoạt của các dây leo chậm rãi chuyển động ở trên tường và mặt đất.

Thew nhanh chóng cầm dao găm làm ra tư thế phòng thủ, ánh mắt sắc bén đảo qua những nơi có tiếng động khả nghi. Tuy rằng những dây leo này vẫn tấn công Tiêu Bách nhưng không thể biết được rằng nó có bất ngờ tấn công những người khác hay không.

Sau mấy lần liên tiếp tránh né những dây leo nhọn đột nhiên xuất hiện, Tiêu Bách đã ý thức được tình huống này không được bình thường, hắn một tay ôm chặt hắc kiếm, một tay khác nhanh chóng vung ra, miệng “cạc cạc” mấp máy, một đoàn sương khói màu đen mơ hồ từ quanh thân hắn hiện ra, sau đó  tràn ra, bao trùm lên những bộ hài cốt trên mặt đất.

Trong màn sương đen, các bộ hài cốt phát ra tiếng ‘lạch cạch’ rung động, bắt đầu tự sắp xếp theo tổ đội.

So sánh với việc triệu hoán sinh vật vong linh từ trong không trung, thì loại dùng sẵn “tài nguyên” tạo đội lính xương khô này tiết kiệm rất nhiều ma pháp, tuy rằng có chút thấp kém, nhưng được cái là gọi một cái là ra một đống.

Dây leo giống như cảm ứng được điều này, lấy tốc độ sét đánh từ bốn phương tám hướng đánh về phía Tiêu Bách. May là Tiêu Bách đã sớm có chuẩn bị, mở ra tam giác giới hắc ám cùng với xung quanh là một đám binh lính xương khô, đám dây leo muốn tiếp cận cũng phải phí không ít công sức.

Diferra ở bên cạnh bị sự xuất hiện đột ngột của mấy bộ xương khô làm hoảng sợ, rồi lại nhìn thấy đám dây leo cong queo ở dưới chân đang bò đến liền theo bản năng kéo Dinetsa về phía sau. Nhưng thật không ngờ chính cử động này đã làm cho đám dây leo hệt như rắn độc, trườn như bay tới.

Diferra biến sắc, nhanh chóng lôi Dinetsa đang không biết gì né sang bên cạnh, thật không ngờ càng né tránh lại càng bị nhiều dây leo đến tấn công hơn.

“Chết tiệt, đứng ở đó đừng nhúc nhích!” Tiêu Bách tức giận mắng, chỉ huy hơn trăm xương khô binh xông lên chém dây leo. Chỉ có điều… những dây leo này dường như có năng lực sinh trưởng vô hạn, cho dù là bị chém đứt một đoạn, trong vòng vài giây lại có thể mọc ra.

“Thằng nhóc thối, mau qua kia hỗ trợ!” Nhìn hai người Diferra và Dinetsa, Tiêu Bách không còn cách nào khác ngoài quay qua chỗ Thew rống một tiếng. Hắn hiện tại không thể nào di chuyển được, xung quanh đều là xương khô binh mặc dù chúng bảo vệ rất tốt cho Tiêu Bách nhưng cũng chính vì thế hạn chế khá nhiều phạm vi hành động của hắn. Thế nên, hắn ngoại trừ phóng ra một loạt các ma pháp công kích ra, thì không thể nào tiến lên để cứu hai người kia được.

Thew nhíu mày, hắn nghe được lời Tiêu Bách nói, nhưng hắn có chút do dự rằng nên hay không giúp hai người kia, vì dù sao trong lòng hắn cũng ước gì hai người phiền phức kia nhanh chóng biến mất.

Chần chờ một lúc, từ đằng sau bỗng vang lên tiếng kêu thảm thiết của Dinetsa. Thew xoay người, lông mày hơi nhếch lên, rồi tiện tay chém vào đống dây leo bên cạnh. Nhìn đến nơi phát ra âm thanh đã thấy sắc mặt Diferra trắng bệch ôm lấy Dinetsa ngồi bệt xuống, dưới chân có một đống dây leo đang bốc cháy, một trong số đó đang xuyên qua hông của cô gái kia.

Thew khép hờ mí mắt, từ ánh mắt lướt qua một chút khác thường; cậu vội nhảy qua một bên, thoáng chốc đã chặt đứt được dây leo đang lao đến. Cậu chỉ sợ nếu như mình không chạy qua bên kia, thì chốc nữa bộ xương khô sẽ nổi trận lôi đình đối với cậu mất. Dao găm của Thew giống như một luồng sáng lướt qua hông Dinetsa, trong nháy mắt đã chặt đứt dây leo đang ngọ nguậy.

Thấy Thew tiến đến, ánh mắt Differra sáng lên, hô to: “Mau mau, mau tới cứu chị của tôi!”. Nói xong, chưa đợi Thew trả lời đã đặt Dinetsa vào ngực của cậu.

Hai mắt nhắm chặt, thân thể đau đớn đến mức chút xíu nữa thì ngất đi, Dinetsa lúc này cảm thấy thân thể của mình nằm trong một vòng tay xa lạ nhưng lại khiến tim nàng đập loạn nhịp. Thew vẻ mặt căng cứng, một tay miễn cưỡng đỡ nửa người Dinetsa bị thương.

Sau khi giao chị gái của mình cho Thew, Diferra nhìn bốn phía chằng chịt dây leo, vẻ mặt vốn nhu hòa từ trước đến giờ bỗng trở nên dữ tợn, cậu giơ tay lên kết ấn ở trước ngực, miệng nhanh chóng nhẩm đọc chú ngữ, các ma pháp độ khó cao bắt đầu xuất hiện.

Một ngọn lửa từ quanh thân Diferra thoát ra, xoay xung quanh người cậu. Dây leo xung quanh giống như có chút sợ hãi ngọn lửa này, do đó nó không dám tới gần Diferra.

Trong mắt Diferra chợt thoáng qua một ngọn lửa, rồi đọc ra âm thanh chú ngữ cuối cùng: “Bạo Viêm Vũ!”

Oành____

Những ngọn lửa xung quanh dần nén thành một quả cầu lửa nho nhỏ, sau đó bay đến chỗ đám dây leo, nhanh chóng phát nổ, làm cho đám dây leo xung quanh thành một đóng tro tàn. Lúc phát nổ đã bắn ra vô số tia lửa, thế nên chỉ trong nháy mắt đã làm cho những chỗ gần đấy thành một biển lửa.

Trong mắt Thew hiện lên một chút kinh ngạc, cậu không ngờ tên Diferra này thế mà có thể phóng ra được ma pháp trung cấp hệ hỏa, như vậy cậu ta … ít nhất… Cũng có ma lực đến cấp 4, cấp 5.

Ở tuổi này đã có thể đạt được trình độ này đã có thể coi là xuất sắc hơn so với những người đồng trang lứa. Diferra này cũng thật là mưu mô, nếu không phải hôm nay Dinetsa bị thương kích thích hắn, thì không biết hắn sẽ giấu năng lực đến lúc nào.

Trong biển lửa, dây leo không ngừng vặn vẹo, khói đen tràn ngập khắp nơi. Tiêu Bách nhìn phạm vi của ngọn lửa càng ngày càng lớn, nhịn không nổi mà thầm mắng, Đệt, rốt cuộc là tên ngu ngốc nào phóng hỏa!

“Ngươi định phóng hỏa thiêu chết chúng ta ở đây hả!” Ánh mắt sắc bén cúa Thew híp lại thành một đường, lạnh nhạt nói.

Diferra nghe vậy bỗng chốc cứng đờ, lúc đấy trong đầu cậu chỉ có tức giận, căn bản là không có suy nghĩ đến những vấn đề khác. Bây giờ nghe Thew nói thế cậu mới chợt tỉnh ngộ, không nói đến vấn đề nơi này không có đường ra, chỉ riêng chuyện nơi này toàn là dây leo, một khi bốc cháy, sẽ chẳng khác nào tự  vây mình trong biển lửa.

Cho dù không bị chết cháy, bị khói bao phủ dày đặc thế này e rằng  cũng hít thở không thông mà chết.

Thew không để ý đến khuôn mặt đang biến sắc của Diferra, cậu cố gắng nhịn xuống ý muốn ném nữ nhân trong ngực này đi, âm thầm vận ma pháp, sau đó bắt đầu ngâm khởi chú ngữ.

Diferra chưa kịp hối hận về việc tự động tự ý của mình, đã nghe thấy Thew đang đọc chú ngữ, ánh mắt của cậu lúc này vô cùng bất ngờ, lúc sau chậm rãi nhìn, không thể tin tưởng nhìn vào thiếu niên lạnh lùng phía trước.

Nhìn thấy Thew có thể sử dụng một cách tự nhiên đấu khí hoàng kim, trong lòng cậu đã cực kì hâm mộ. Nhưng Diferra thế nào cũng không nghĩ đến Thew lại là- Ma Vũ Song Tu!

Bốn chữ xuất hiện ở trong đầu, nhưng Diferra vẫn không thể tin được, một người có sức mạnh đấu khí hoàng kim vô địch, làm sao còn có thể biết ma pháp. Trong lòng vẫn mang theo hoài nghi, nhưng khi nhìn thấy Thew phất tay phóng ra hơn mười cột nước cùng một lúc, kinh hãi đã nhấn chìm được hoài nghi trong lòng cậu.

Từ lúc bắt đầu gặp bộ xương khô kia, liên tiếp xuất hiện các tình huống ngoài dự đoán. Cho dù là thực lực bí ẩn của bộ xương khô kia, hay là việc trước mắt- thiếu niên thiên tài có Ma Vũ Song Tu.

Có đôi khi, Diferra thậm chí không nhịn nổi mà suy nghĩ xem bộ xương cùng người kia rốt cuộc có lai lịch thế nào, vì sao bọn họ lại ở cùng một chỗ, rõ ràng là hai người này bằng mặt không bằng lòng nhau, tại sao lại xuất hiện ở rừng rậm băng giá?!

Nghi ngờ trong lòng nhiều lắm, nhưng Diferra không có thời gian ở đây để suy ngẫm…

Các cột nước như cuồng phong cuốn hết các dây leo đang bốc cháy, nước và lửa chạm vào nhau ngay lập tức liền phát ra âm thanh xèo xèo, khói trằng cùng khói đen cuộn vào nhau che phủ hết tầm nhìn.

Thew ngừng lại, nhìn cột nước của mình dập tắt hết những ngọn lửa quanh đấy, cậu thoáng thở phào nhẹ nhõm. Ma pháp của cậu đúng thật là vẫn chưa thuần thục, thiên phú của cậu về mặt ma pháp này quả thực là rất kém, thế cho nên học lâu như vậy mới chỉ sử dụng thuần thục được đúng 1 loại ma pháp công kích sơ đẳng nhất – cột nước.

Quay đầu nhìn về phía Tiêu Bách, thấy bộ xương khô kia cơ bản không cần đọc chú ngữ vẫn có thể lưu loát phóng ra ma pháp công kích làm cho các dây leo xung quanh đấy liên tục bị đẩy lùi. Thew trong lòng hơi suy sụp, không biết đến khi nào mình mới có thể đạt được năng lực bằng tên kia!

Thật ra, Thew không hề hay biết cậu rất có thiên phú về mặt ma pháp, từ lúc cậu không biết gì cho đến trình độ này, cậu chỉ học trong một thời gian ngắn, thực sự với tốc độ này là đã quá biến thái rồi!

Chẳng qua trước giờ cậu chỉ toàn so sánh với cái tên cực biến thái Tiêu Bách kia, hơn nữa ngày thường không ít lần bị Tiêu Bách mắng ngu ngốc. Không những thế Thew đối với ma pháp còn chưa hiểu rõ nên mới nghĩ thiên phú của mình về ma pháp thật tồi tệ.

Vốn đang hi vọng nỗ lực tu luyện ma pháp có thể làm cho cái tên Tiêu Bách vẫn luôn khinh bỉ thiên phú ma pháp của cậu nhìn với cặp mắt khác xưa. Bây giờ nhìn đến đã thấy Tiêu Bách lên tới cấp 8, chênh lệch giữa hai người lại vô tình  bị kéo giãn. Điều này làm cho Thew vẫn luôn liều mạng muốn đuổi kịp Tiêu Bách có chút khó chịu, tuy đấu khí của cậu đã đạt tới cấp 5- thượng đẳng rất nhanh sẽ đột phá cấp 6, nhưng ma pháp lại mãi vẫn dậm chân ở cấp 3. Thật sự khiến người ta sầu não..

Nhờ nước mà vòng vây lửa dây leo dần dần tản ra, mọi người đều cho rằng đã có thể thở phào nhẹ nhõm nhưng những dây leo đang rút lui này đột nhiên lại mãnh liệt co rút.

Trong lòng kinh ngạc, Tiêu Bách nhanh chóng ngoái lại, bỗng thấy trong đại điện những dây còn sót lại đang xoắn lại với nhau, theo sát phía sau là những dây leo mới sinh nhanh chóng từ dưới đất và trong tường chui ra, trong nháy mắt đã quấn thành một người cây khổng lồ.

Tiêu Bách trừng mắt nhìn, cái này… ít nhất… cũng phải cao hơn 5m, thân người to lớn, chết tiệt, địa phương quỷ quái này sao tự nhiên lại xuất hiện loại quái vật này vậy. Trong khoảng thời gian phát ngốc, trên mặt đất các binh lính xương khô giống như những con kiến đáng thương, đối phương chỉ cần đạp một phát liền trực tiếp bị ép thành bột mịn.

Người cây khổng lồ giơ tay hướng lên trời, trong nháy mắt mấy trăm dây leo nghiêng xuống quận lại thành cái chùy cho người khổng lồ.

Chết tiệt, chẳng lẽ cái cây kia muốn chơi trò đập chuột. Giống như muốn chứng minh cho Tiêu Bách, người cây khổng lồ quơ cây chùy nặng nề đập xuống mặt đất.

Oanh_

Mặt đất dưới chân kịch liệt rung chuyển, Tiêu Bách lảo đảo suýt chút nữa thì ngã lăn ra đất.

Thấy thế Thew liền không chút do dự đẩy Dinetsa trên người ra, rút ra dao găm sắc bén trong tay, điều động đấu khí trong cơ thể, dải sáng hoàng kim bao lấy mũi nhọn của dao găm, lao về phía người cây khổng lồ.

Người cây khổng lồ rất tức giận vì vụ phỏng hỏa ban nãy của Diferra nên hắn căn bản không nhìn đến công kích của Thew, trực tiếp giơ chùy lên xông tới.

Thew_

Dao găm xuyên qua thắt lưng người cây khổng lồ tạo ra một lỗ hổng dài, ánh mắt Thew trầm xuống, cậu là hoàng kim đấu khí cấp 5-thượng đẳng thế mà cũng chỉ có thể tạo ra một vết thương hơi sâu. Có thấy được lực phòng ngự của người cây này cao đến đáng sợ.

“Hồnggggg_” bởi vì Thew ở trên người mình tạo ra vết thương, người cây khổng lồ rít gầm một tiếng, lập tức thay đổi mục tiêu, điên cuồng khuơ chùy duổi theo Thew.

Thew không mù quáng tiếp tục tấn công, đối mặt với đòn tấn công nặng tựa núi tảng của người cây khổng lồ sắc mặt của cậu không chút thay đổi, thân hình mạnh mẽ hơi uốn lượn như gió, nhanh như chớp tránh né.

Người cây khổng lồ tuy rằng công kích và phòng thủ cao, nhưng sự linh hoạt của thân thể cùng phương diện tốc độ lại kém xa Thew. Một lớn một nhỏ giống như đang chơi trò ngươi đánh ta né, khiến cho Tiêu Bách bên cạnh đã nhịn một bụng tức giận không nhịn được nữa. Người kia dáng người cao to như vậy, tên kia cầm dao găm như cây kim thế kia làm thế nào mà chém được.

“Thằng nhóc thối, đón lấy!”

Hết chương 30

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play