Canpe đang cùng một đám người vây quanh lửa trại chợt cảm thấy gì đó nên xoay đầu lại, nhưng lại thấy xung quanh tất cả đều bình thường. Canpe nhăn mày, thân là một Đại đạo sư hệ thổ cấp 7- thượng đẳng, độ mẫn cảm của hắn cao hơn so với các pháp sư ở đây rất nhiều. Chẳng lẽ bởi vì gần đây nguy hiểm nhiều nên đã làm cho hắn quá đa nghi, nghĩ vậy, Canpe lập tức lắc đầu bỏ qua ý nghĩ của chính mình.

Tại rừng rậm băng giá này, càng sâu vào bên trong lại càng phải để ý, những thứ càng có vẻ bình thường lại càng có thể là những thứ nguy hiểm. Canpe cũng không phải là người trẻ tuổi mới bước vào đời, hắn năm nay đã năm mươi tám tuổi, với độ tuổi này của hắn đã có thể tu luyện đến trình độ này không thể nào không có thiên phú.

Canpe luôn luôn tin tưởng vào trực giác của chính mình, bởi vì điều này đã giúp hắn rất nhiều lần tránh khỏi nguy hiểm.

“Làm sao vậy, Canpe đại nhân?” Ngồi bên cạnh Canpe là một pháp sư khác, thấy được khuôn mặt suy nghĩ của hắn, không khỏi cất ra tiếng hỏi nghi hoặc.

“Mọi người lập tức đứng lên đề phòng có biến cố.” Trầm ngâm một tiếng, Canpe không quay lại nhìn những người khác phản ứng thế nào, lập tức đứng dậy bước nhanh về phía lều trại. Mặc kệ như thế nào, tóm lại nhất định phải bảo vệ tốt hai người bên trong.

Lần này xuất hành nếu không phải Lục hoàng tử cùng Thất công chúa cố chấp yêu cầu, Canpe hắn cũng sẽ không mang theo hai đứa nhỏ đã quen sống an nhàn sung sướng này đến nơi toàn nguy hiểm. Vốn tính toán đi vào rừng rậm băng giá này để săn bắn mấy ma thú, làm cho hai vị tiểu đại nhân trải qua mạo hiểm.

Không ngờ được rằng Thất công chúa lại yêu cầu muốn nhìn thấy ma thú cấp 6, cấp 7, mà vị công chúa này còn rất nóng tính, với lại Canpe nghĩ rằng với thực lực của mình cùng với nhiều người như thế đối phó với một ma thú cấp 7- thượng đẳng cũng không phải là một vấn đề lớn. Thế nên cuối cùng hắn đành đáp ứng yêu cầu của công chúa, đương nhiên với điều kiện là sau đó phải ra khỏi đây ngay lập tức.

Thất công chúa không phản đối, điều này khiến Canpe thở ra một hơi nhẹ nhõm, làm một pháp sư của cung đình cũng không dễ dàng. Vừa phải lo cho an nguy của hoàng tôn vương tử, vừa không thể làm trái ý của họ quá mức.

Trong lúc Canpe đang suy nghĩ thì bên trong cái lều lớn nhất ở vị trí trung tâm đột nhiên phát ra tiếng kêu chói tai của một cô gái: “A, con chuột”

Canpe cả kinh, vài bước thành một bước bay nhanh đến bên cạnh màn trướng. Mà lúc này, vài tên võ sư ở ngoài tuần tra bỗng dưng hoảng hốt la lên: “Nguy hiểm cấp 1, nguy hiểm cấp 1… Mọi người nhanh đứng lên chuẩn bị, phía trước đang có hơn mười con ma thú gấu cấp 6 đang tiến về phía này!”

Đang ở trên cây xem náo nhiệt, đột nhiên Tiêu Bách nghe thấy tên võ sư kêu to, đầu tiên sửng sốt sau liền ‘cạc cạc dát’ cười ra tiếng. Thật sự là trời cũng giúp hắn, hơn mười con ma  thú gấu cấp 6… Xem ra không muốn ầm ĩ cũng khó.

Vốn sắp tiếp cận lều trại, Canpe chợt dừng lại, sắc mặt trắng bệch. Phía bên trong lều trại vẫn như cũ phát ra những tiếng thét chói tai của Thất công chúa, Canpe do dự một chút, con chuột cùng ma thú gấu… trong lòng cân nhắc nặng nhẹ hai bên. Lúc sau Canpe không chút do dự xoay người, rít gào với chín tên ma pháp sư vẫn còn đang ngồi đần ra: “Ngốc ra đấy làm gì, nhanh chuẩn bị ma pháp công kích cùng kết giới phòng ngự!”

Chết tiệt, hôm nay rốt cuộc là làm sao vậy. Canpe hiện tại thật sự vô cùng phiền muộn, hắn vốn thầm nghĩ tùy tiện săn bắn mấy con ma thú cấp 6, cấp 7 rồi ra ngoài, ai mà ngờ được đến lúc này là hơn mười con… Đây không phải là liều mạng sao!

Bản thân hắn còn phải bảo vệ Lục hoàng tử cùng Thất công chúa, sắc mặt của Canpe bắt đầu trở nên u ám. Dù thế nào đi chăng nữa, trước ngăn ma thú gấu rồi nói sau. Các ma pháp sư xung quanh đều bị Canpe quát, làm sao còn dám chậm trễ, đều bắt đầu phối hợp hoạt động.

Võ sư cùng cung tiễn thủ nghiêm túc cùng nhau tập hợp, cung tiễn thủ làm hậu vệ, võ sư làm quân tiên phong, hay còn được gọi là lá chắn thịt.

Nhưng ma thú gấu này đâu phải là loại thiện lương hiền lành gì, chỉ cần một cái tát của con gấu này thì lá chắn thịt liền sẽ biến thành thứ không khác gì thịt vụn. Tiêu Bách vui sướng khi người khác gặp họa, thầm nghĩ hắn cũng không phải là người có lương tâm đi thông cảm với mấy võ sư đáng thương này. Ánh mắt chuyển tới ánh lửa trong lều trại, bên trong tiếng thét càng ngày càng có xu hướng to hơn: “A, Diferra- cái tên ngu ngốc này, ở bên kia, bên kia… A, con chuột chết tiệt, cút ngay, cút ngay, đừng tới gần ta. A- Canpe, Canpe mau tới cứu mạng!”

Xem ra Phì Điền đã không phụ sự mong đợi của hắn, Tiêu Bách sờ sờ cằm, suy nghĩ thời cơ xuống tay.

Các ma pháp sư xung quanh hiển nhiên cũng nghe được sự ầm ĩ của Thất công chúa, bọn họ theo bản năng nhìn về phía Canpe ở vị trí điều khiển đang phóng ra ma pháp, thấy được sắc mặt của hắn càng ngày càng khó coi.

Phía trước đã xuất hiện một con ma thú gấu dẫn đầu, cặp mắt nó như hung thần, tỏa ra khao khát muốn cắn người khiến người khác sợ hãi. Nó đảo mắt nhìn qua mọi người ở đây. Thân hình khổng lồ cao ba thước(*), bộ lông nhọn như bàn chông màu nâu, móng vuốt sắc bén dài như sừng tê, hơn nữa bộ dáng lại vô cùng dữ tợn.

(*)Ba thước = 3 mét.

Trong các ma pháp sư có vài người là nữ, sắc mặt họ đều thay đổi.

“Mọi người bình tĩnh một chút, chúng nó chỉ là một đám ma thú ma thú gấu cấp 6- trung đẳng, chỉ cần mọi người phối hợp tốt, chúng nó muốn phá bỏ phòng ngự của chúng ta cũng không dễ dàng như vậy!” thanh âm bình tĩnh của Canpe giống như thuốc trợ tim tiến vào trong lòng mọi người. Dù sao ma pháp sư cũng cường đại hơn, huống hồ bên này họ còn có đến mười vị ma pháp sư trấn giữ!

Tiêu Bách đối với lời nói của Canpe có chút phản đối, kia chính là ma thú gấu da dày thịt béo cấp 6, chúng nó tính tình tàn bạo cùng với công cao phòng thủ cao, sức mạnh là ma pháp hệ thổ dòng thuần, tuyệt đối có thể làm cho tám ma pháp sư đau đầu. Huống hồ nơi này còn có không dưới mười con ma thú gấu…

Đương nhiên, Tiêu Bách chẳng quan tâm chuyện sống chết của đám người kia, mục đích chính của hắn là nhân lúc cháy nhà mà hôi của. Nhóm người này cho dù toàn bộ chết sạch cũng không phải chuyện của hắn.

Ma thú tuy thân thể khổng lồ nhưng tốc độ cũng không chậm, chỉ sau vài lần hít thở bọn chúng đã tiến đến.

“Phóng!” Sớm đã chuẩn bị tốt đội phóng ma pháp công kích, lúc Canpe vừa quát lớn thì một đợt ánh sáng rực rỡ chói mắt đánh về phía đám ma thú.

Đầu tiên đám ma thú đột ngột rống lên một tiếng, mặt đất chợt rung động, sau đó một tầng đất màu vàng sáng lên bao phủ ở bên ngoài cơ thể. Các ma thú phía sau cũng bắt đầu gào thét, trong phút chốc, hai năng lượng màu sắc phân biệt rõ ràng cực kì hung bạo đụng nhau.

Tiêu Bách cảm giác cây cối dưới chân mình liên tục rung động, khu rừng tối tăm ban đầu, trong nháy mắt năng lượng bị nổ mạnh đã được chiếu sáng rực. Trong hốc mắt chợt lóe ánh sáng, tận dụng thời cơ đang xảy ra, Tiêu Bách vọt tới lều trại ở chính giữa. Đúng lúc này một cô gái với đôi chân trần, mặc áo ngủ, mái tóc vàng óng hình sóng, bỗng nhiên rút kiếm vọt ra.

Chỉ có điều là hình như đối phương không nhìn thấy Tiêu Bách, trực tiếp chạy qua trước mặt hắn. Tiêu Bách hơi sửng sốt một chút, nhưng nếu đối phương không phát hiện ra hắn, hắn cũng sẽ chẳng đi rước lấy phiền toái. Hắn mơ hồ nghe thấy phía sau truyền đến tiếng Đại Ma Đạo Sư cấp 7 kia hét lên một tiếng kinh hãi: “Thất công chúa, người chạy ra đây làm cái gì?”

“Chém quái!” Dinetsa trả lời, một nhát chém đã loại bỏ bộ váy ngủ rườm rà.

Tuy rằng không quay đầu lại, nhưng nghe cuộc nói chuyện ở phía sau trong lòng Tiêu Bách có chút cảm thán, nếu công chúa dũng mãnh như vậy, thế vừa rồi cô gái ở  trong hét chói tai như heo bị chọc tiết là ai?!

Suy nghĩ thay đổi thật nhanh, đúng lúc Tiêu Bách đang muốn đến gần lều trại làm cho xong việc.

Xung quanh hô giết rung trời, võ đấu sư hung hãn không sợ chết, khua vũ khí trong tay xông lên, mũi tên của các cung tiễn thủ mang theo một chút khí của ma pháp băng lam, ánh mắt của ma thú bất ngờ nhìn về phía này, Canpe xem như là lãnh đạo tối cao của  chiến hỏa, hắn một bên chỉ huy ma pháp của mình bắn vào ma thú phía trước, một bên ở bên ngoài dựng lên một tường đất thật dày.

Bên cạnh là Thất công chúa bị giam cầm, đang tức giận khua kiếm chém liên tục lên kết giới được bố trí bởi Canpe.

Canpe âm thầm lau lau mồ hôi lạnh, xem ra lần này đắc tội Thất công chúa không nhẹ, nhưng mặc kệ như thế nào cũng tuyệt đối không thể để cho công chúa yếu đuối xông lên đi chém giết ma thú.

Hơn ba mươi người phối hợp với nhau chống lại hơn mười ma thú gấu hung bạo đằng trước, tình hình chiến đấu vô cùng mãnh liệt và đẫm máu. Nhưng…Mọi người bị ma thú thu hút toàn bộ sự chú ý nên không thấy một bóng đen lặng yên chui vào trong lều lớn.

Trong lều sáng trưng, Tiêu Bách mới vừa bước vào liền gặp phải một quả cầu lửa bay tới mặt, hắn theo bản năng tránh đi.

“Ai?” Một thanh âm sợ hãi từ trên giường truyền ra.

Tiêu Bách kinh ngạc quay đầu lại nhìn, thấy một thiếu niên nhu hòa cũng có một mái tóc vàng óng hình sóng, đang mặc áo ngủ dễ thương, một tay ôm gối, một tay nắm gậy ma pháp tinh xảo, trừng lớn đôi mắt màu xanh biếc, đứng ở trên giường sợ sệt nhìn hắn.

“Chi chi” Thấy Tiêu Bách, Phì Điền đang tránh ở dưới bàn liền hoan hô một tiếng, nhào tới bên chân chủ nhân, tội nghiệp kéo vạt áo choàng ma pháp của Tiêu Bách.

Phục hồi lại tinh thần, Tiêu Bách xách Phì Điền lên: “Ra bên ngoài canh chừng!” Dứt lời, hất tay ném Phì Điền ra ngoài.

“Ngươi…ngươi rốt cuộc là ai?” Thanh âm run rẩy cho thấy sự sợ hãi của Diferra, cậu theo bản năng lùi đến đầu giường, nắm chặt trong lồng ngực gối đầu cùng gậy ma pháp. Gắt gao trừng mắt bộ xương khô mặc áo choàng ma pháp rộng thùng thình trước mặt, nước chợt chuyển động trong cặp mắt xanh biếc kia, nước mắt giống như lúc nào cũng có thể rơi xuống.

Nhìn phản ứng thú vị của đối phương, Tiêu Bách có chút suy nghĩ không đứng đắn, cười khặc khặc với cậu ta. Không ngờ lại làm cho thiếu niên kia sợ tới mức lảo đảo, trực tiếp từ trên giường lăn xuống dưới.

Vẻ  “tươi cười” trên mặt cứng đờ ra, Tiêu Bách theo bản năng sờ sờ mặt xương khô của mình, nghĩ thầm: chắc không đáng sợ như vậy chứ, làm sao lại làm cho đứa trẻ này bị dọa thành như vậy, rõ ràng trước kia Thew thấy vẫn ổn mà…

Quên đi, mặc kệ người kia, trước làm rồi nói sau. Tiêu Bách không để ý nữa, tập tễnh đi đến góc, Diferra vô cùng hoảng sợ nhìn chằm chằm hắn. Bắt đầu ở bên trong lục tung lên, nơi này đồ quý báu quả nhiên không ít, nhưng đối với Tiêu Bách mà nói vòng cổ thủy tinh lòe lòe tỏa sáng của con người còn không có hấp dẫn bằng một lọ thuốc.

Nhưng mà, lục lọi nửa ngày cũng không phải không thu hoạch được gì, ít nhất thì một vài cuốn sách ma pháp thượng đẳng cũng làm cho Tiêu Bách hài lòng, lều trại lúc này vô cùng lộn xộn. Tìm kiếm đến khi không còn thấy cái gì hữu dụng nữa, Tiêu Bách lúc này mới quay đầu, nhìn đến Diferra đang lạnh run rẩy ở trong góc.

Nhận thấy ánh mắt của Tiêu Bách đang nhìn về đây, sắc mặt Diferra trắng nhợt, không khống chế nổi nước mắt mà ào ào rơi xuống: “Ngươi…Ngươi đừng lại đây, đừng…” giọng nức nở run rẩy.

Tiêu Bách hơi hơi ngạc nhiên, chợt mắng: “Ông đây cũng không cưỡng gian ngươi, khóc cái lông gì!” Ghét nhất mấy người hở ra một tí là khóc, nếu như là con gái thì cũng thôi, đằng này là một đứa con trai, cũng có thể khóc đến lê hoa đái vũ(**) như vậy thì quả thực là nghiệp chướng mà!

(**)Lê hoa đái vũ: trích từ câu ” Lê hoa nhất chi xuân đái vũ” trong Trường Hận Ca

玉容寂寞淚闌干  Ngọc dung tịch mịch lệ lan can

梨花一枝春帶雨 Lê hoa nhất chi xuân đái vũ

Miêu tả vẻ đẹp của Dương Quý Phi khi rơi lệ…

Đáng tiếc, khi Diferra bị mắng thì con mắt càng đỏ hơn, sau đó khóc càng hăng: “Hu hu, ngươi tha cho ta đi, ta ăn không ngon đâu…” Rõ ràng sắc mặt khủng bố của bộ xương khô của Tiêu Bách đã dọa cậu ta sợ vô cùng.

“Câm miệng, còn khóc nữa thì ông đây sẽ ăn thịt ngươi!” Tiêu Bách đã tốn hơi nói vậy, để xem ngươi còn dám khóc nữa không!

Diferra bị dọa đến mức thở hắt ra một hơi lạnh, nhanh chóng bịt kín mồm mình. Trợn to đôi mắt, nhìn chằm chằm vào Tiêu Bách đang dần tiến đến gần, sợ hãi trong lòng làm thế nào cũng không biến mất, nhìn đến hốc mắt tối om, chính giữa lại có hai ngọn lửa xanh âm u của Tiêu Bách, trước mắt Diferra tối sầm, cuối cùng là chịu không nổi mà hôn mê.

Hừ, thật sự là không chịu nổi kích thích mà. Tiêu Bách thì thầm một tiếng, bỗng có chút nhớ đến Thew, ít nhất cái tên kia còn dám đối “mặt” với hắn mà chửi …

Tay của Tiêu Bách bắt đầu ở sờ soạng trên người của người nào đó, có thể ngủ ở trong này, có năng lực làm cho Đại Đạo sư hệ thổ cấp 7 khẩn trương như vậy, thân phận chắc chắn sẽ không đơn giản chút nào. Huống chi vừa rồi một cô gái chạy ra đã được gọi là Thất công chúa, người có thể cùng công chúa sống chung một chỗ như vậy nhất định cũng là hoàng tử hoàng tôn gì đó. Mà nếu như đã là người của hoàng thất thì trên người làm sao mà thiếu bảo bối!

Nghĩ đến đây, ánh lửa trong hốc mắt bỗng chốc tỏa sáng, động tác tìm kiếm của Tiêu Bách không khỏi trở nên vội vàng, thô lỗ.

Thanh âm bạo động bên ngoài càng lúc càng lớn, mặt đất bị chấn động kêu lên ầm ầm. Ma thú gấu rống giận vang vọng trời đất, mà tiếng kêu thảm thiết của con người cũng bắt đầu rộ lên.

Dinetsa bị dọa đến mức lộ ra khuôn mặt trắng bệch, từ nhỏ đến lớn, nàng chưa bao giờ trải qua sự tàn độc và đẫm máu thế này. Tay chân gần như cứng đờ, không thể động đậy, nàng hoảng sợ trừng to mắt nhìn một gã võ tu giả bị ma thú gấu xé nát.

Trong không khí dày đặc mùi máu tươi khuấy động dạ dày quặn đau một trận, Dinetsa bỗng có cảm giác buồn nôn.

Giờ này khắc này, sắc mặt Canpe rất khó coi, tuy rằng thành công xử lí 8 con ma thú gấu, nhưng bên mình cũng thương vong nặng nề. Các võ sư phía trước đã không còn lại bao nhiêu, còn lại bốn con ma thú gấu giống như đã phát cuồng, bày dáng vẻ không thể không vào mà phá bỏ tường đất cùng kết giới bên ngoài để tiến vào đây.

Các ma pháp sư xung quanh vừa rồi luân phiên công kích nên giờ hầu như đều đã kiệt sức, trơ mắt nhìn về phía đàn mãnh thú đang điên cuồng này, mỗi người gần như chân đều mềm nhũn ra, trực tiếp nằm ở trên mặt đất, những người vẫn còn sức còn lại thì xoay người bỏ chạy.

Trên mặt Canpe xuất hiện một chút bi thương, hắn xoay người quay mặt về phía khuôn mặt nhỏ nhắn đang trắng bệch của Dinetsa, giọng nói tràn ngập sự dứt khoát: “Công chúa điện hạ, Canpe không có năng lực, không thể tiếp tục hầu hạ người, hy vọng cái chết của tôi có thể cho người thoát khỏi một kiếp này.” Vừa dứt lời, không kịp đợi Dinetsa phản ứng, quanh thân Canpe bỗng nhiên mãnh liệt tỏa ra một ánh sáng màu vàng kim.

“Không- Canpe, ngươi không thể làm như vậy!” Ý thức được Canpe đang muốn làm gì, Dinetsa nhất thời kinh hoàng khóc lên, nàng hiện tại thật sự hối hận chính mình lúc ấy đưa ra quyết định này, vì ích kỉ của mình, lại có thể làm hại nhiều người mất mạng như vậy!

Đáng tiếc, hiện tại hối hận đã không còn kịp. Vòng vòng chú văn mang theo màu vàng cùng thân thể Canpe dần dần biến mất, Dinetsa suy sụp ngã gục trên mặt đất, cuối cùng chịu không được mà nhắm hai mắt lại, bi thương khóc rống. Ánh sáng vàng lượn lờ quanh thân thể nàng, bỗng biến thành một quả cầu trong suốt bao phủ Dinetsa đang ở bên trong.

Để tạo ra một loại phòng thủ cực mạnh của pháp sư hệ thổ, Canpe đã lợi dụng phương thức hiến tế để phóng ra ma pháp chung cực(***) “lá chắn bảo hộ”. Phải biết rằng chỉ có Đại hiền giả cấp 9- loại ma pháp sư tài năng thì mới có thể sử dụng chung cực, Canpe chỉ là Đại Đạo sư thấp hơn hai cấp lại còn cưỡng ép sử dụng thì chẳng khác gì tự vẫn.

(***) Chung cực: Loại ma pháp cao cấp nhất.

Ầm___

Vào lúc Canpe hoàn toàn tan biến, một con ma thú bỗng vọt lên, thân thể cao lớn của nó hung hăng va chạm vào trên mặt là chắn bảo hộ. Dù cho có sức mạnh cấp 6 công cao phòng thủ cao cũng không lay động nổi “lá chắn bảo hộ”, có thể thấy được sức mạnh của ma pháp chung cực mạnh cỡ nào.

Dinetsa lẳng lặng ngừng khóc, nàng nhìn chung quanh, cảnh tượng giống như địa ngục trần gian, nhìn ma thú trước mặt vẫn còn đang cố gắng lao vào. Bỗng nhiên  phẫn nộ nảy lên trong lòng, nàng nắm chặt đại kiếm rơi trên mặt đất, đứng lên, hung hăng chém lên ma thú trước mặt, nhưng đại kiếm lại vô tình bị lá chắn bảo hộ ngăn cản lại.

Dinetsa lại ngã ngồi trên mặt đất, trong nháy mắt, nàng bỗng có loại hoảng hốt ‘Tâm như tro tàn’.

Bên ngoài mấy ma thú gấu đã muốn giết người đến đỏ mắt, răng nhọn của chúng nó cắn nhấm nuốt các thi thể của cung tiễn thủ, xung quanh các tiếng kêu thảm thiết xen lẫn vào với nhau. Lúc Dinetsa nhìn thấy một con ma thú gấu đang chạy về phía lều trại, thân thể của cô chấn động, liều mạng đánh lên “lá chắn bảo hộ”.

Đệ đệ của nàng Diferra còn ở bên trong… Nghĩ vậy, cả người Dinetsa giống như rơi vào hầm băng, vẻ mặt giống như phát điên, cầm lấy đại kiếm liều mạng chém “lá chắn bảo hộ”. Nhưng “lá chắn bảo hộ” của Canpe giống như một thành lũy kiên cố, không chút sứt mẻ nào. Dinetsa bỗng nhiên cảm thấy trước giờ chưa bao giờ tuyệt vọng như lúc này…

Đang cầm trong tay một mặt dây chuyền ngọc lục bảo, túm lấy Diferra định chất vấn, Tiêu Bách chợt nghe tiếng kêu lanh lảnh đặc biệt của Phì Điền. Tiêu Bách ngừng lại động tác, quay đầu nhìn lại đã thấy Phì Điền vội vã chỉ ra bên ngoài.

Chẳng lẽ xuất hiện vấn đề?

Tiêu Bách sửng sốt, bật người nhấc lên Diferra trên mặt đất. Không chút do dự gọi ra mười ba binh chủng “xác ướp”, sau đó là hai mươi con đã tiến hóa lên đến “bộ xương khô xạ thủ”. Về phần con nào đó cũng đã tiến hóa lên đến “cương thi ôn dịch”, trực tiếp được Tiêu Bách xem nhẹ…

Chỉ với bộ dạng của mình đã đủ khiến Diferra sợ hãi, nếu đem so với “cương thi ôn dịch” kinh khủng hơn gấp bội lần thì…, Tiêu Bách quả thực không dám tưởng tượng đối phương sẽ phản ứng như thế nào.

Tóm lại là dù thế nào chăng nữa, vì liên quan đến viên đá ngọc lục bảo kia, hắn hiện tại không thể sơ xuất để xảy chuyện gì tổn thương thiếu niên trong tay được.

Bên ngoài đột nhiên truyền đến âm thanh đạp đất thật mạnh, cùng với đó trên đỉnh lều trại bị móng vuốt xé mở, một đầu ma thú dữ tợn xuất hiện trước mặt Tiêu Bách.

Bị Tiêu Bách cầm lầy áo ngủ kéo đi- Diferra đã sớm tỉnh lại, cũng may vừa rồi đã bị bộ xương đả kích, nên lúc này nhìn thấy mặt của ma thú gấu cũng chỉ lộ ra sắc mặt trắng bệch, không có trực tiếp ngất đi như lúc trước.

Lúc này Phì Điền nhanh chóng chạy đến lay áo choàng ma pháp của Tiêu Bách, nhảy lên đầu vai hắn nằm úp sấp. Tiêu Bách cũng không dừng lại, các xạ thủ xương khô phía sau ngay lập tức bắn tên về phía mắt của ma thú, phía trước là các xác ướp sức lực lớn vô cùng, ngoan cường vây quanh ma thú gấu.

Thừa dịp, Tiêu Bách liền xách Diferra nhanh chóng chạy ra khỏi lều trại.

Xa xa Dinetsa thấy đệ đệ bị một ma pháp sư kì quái cứu ra, sắc mặt trở nên vui vẻ: “Diferra!” Bởi vì khoảng cách có chút xa, hơn nữa Tiêu Bách thấp bé gần như che dấu hơn phân nửa mặt xương khô dưới vành nón, thế cho nên Dinetsa cơ bản không nhận thấy được ma pháp sư mình cho là kì quái thực chất có bao nhiêu quái dị!

Diferra hình như nghe thấy tỷ tỷ la lên, hắn theo bản năng giương mắt nhìn lại, đã thấy Dinetsa đang bị bao phủ ở trong một quả cầu ánh vàng lờ mờ, mà bên cạnh là một con ma thú khổng lồ đang ra sức đấm vào quả cầu.

Huyết sắc trên mặt nháy mắt biến mất, Diferra liều mạng giãy dụa đứng lên, muốn thoát khỏi gông cùm xiềng xích của Tiêu Bách. Ở trong mắt của cậu, tỷ tỷ nhỏ xinh ở trước mặt ma thú khổng lồ kia giống như một đồ sứ yếu ớt.

Bởi vì căn bản không dự đoán được Diferra nhát gan này lại dám phản kháng mình, Tiêu Bách ngây người một lúc, Diferra thế mà thoát khỏi tay mình, chạy vội tới bên Dinetsa.

Chết tiệt!

Tiêu Bách nguyền rủa một tiếng, không chút nghĩ ngợi xông lên, tên ngu ngốc kia chẳng lẽ không thấy được phía trước cô gái kia còn có một ma thú gấu sao!



Hết chương 20

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play