*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Rừng rậm băng giá từ trước đến giờ không phải nơi yên bình, nên không thể nào sống ở đây yên ổn được. Cho dù ngươi không đi tìm phiền phức thì phiền phức cũng sẽ tìm đến ngươi.

Tiêu Bách bây giờ tạm thời ở trong thung lũng. Trong mấy tháng qua, hắn đã tốn không ít sức đánh đuổi đủ loại ma thú.

Hoàn cảnh sinh sống mặc dù khó khăn nhưng không phải là không có lợi, chí ít thân thủ của Thew nhờ ở đây mà được rèn luyện càng ngày càng sắc bén mạnh mẽ. Tiêu Bách cũng không nhàn rỗi, hắn hiện tại chủ yếu không phải luyện cấp mà là cố gắng khiến sức mạnh của mình tăng lên, tiện thể khiến xương khô binh thăng cấp.

Bởi vì lúc trước chỉ để ý đến vấn đề cơ thể cho nên Tiêu Bách đã có một thời gian lơ là không tăng sức mạnh của mình, nên bây giờ xương khô binh hắn gọi ra còn đang dừng lại ở cấp 1- trung đẳng.

Sức mạnh tay chân nhất định phải tăng lên. Tiêu Bách gần đây phát hiện có rất nhiều việc phải làm. Trước kia quá an nhàn nên không tỉnh ngộ, từ sau khi bị người của Giáo Đình đuổi giết cùng với rừng rậm băng giá trùng trùng nguy hiểm này, hắn mới ý thức được rằng mình đã bỏ lỡ rất nhiều việc chưa làm.

Thew gần đây lại cao thêm một ít, thân hình cũng không còn giống như trước, gầy đến nỗi tưởng chừng một trận gió cũng có thể thổi bay. Thân thể cường tráng bây giờ của Thew làm cho người khác cực kì hâm mộ. Tiêu Bách cúi đầu nhìn lại thân thể xương khô của mình, chênh lệch thế này cũng không chỉ là một chút thôi đâu…

Chuột trắng nhỏ bị ép buộc ở lại, kì thực nó lúc nào cũng có thể chạy trốn nhưng từ sau khi được cho ăn, chuột trắng nhỏ phát hiện đồ ăn hai người này làm so với đồ ăn nó tự gặm tốt hơn nhiều lắm. Cho nên, vì cái bụng của mình, chuột trắng nhỏ quyết định tạm thời ở lại. Mặc dù, có đôi khi, nó sẽ thường biến mất trong một thời gian ngắn.

Lúc đầu, Tiêu Bách còn tưởng rằng chuột trắng nhỏ chuồn mất, nhưng không bao lâu sau nhìn thấy chuột trắng nhỏ vác cái bụng tròn vo trở về, hắn đứng ngốc một lát. Thì ra là nó ngại nơi này không cho nó ăn nhiều  nên tự mình ra ngoài kiếm ăn đỡ đói…

Ngày cứ như vậy trôi qua, Thew cũng dần thích ứng với cuộc sống như thế, mỗi ngày buổi sáng đúng giờ đi ra ngoài chạy bộ, sau đó tiện thể săn hai con ma thú loại nhỏ. Giữa trưa luyện võ, còn lại buổi chiều tu luyện đấu khí.

Lịch trình mỗi ngày rất quy luật, ngoại trừ phải ứng phó một số chuyện xảy ra ở ngoài, Thew đã vô tình dần lớn lên.

Tối hôm đó, Tiêu Bách vừa mới tu luyện xong. Chuột trắng nhỏ lại không biết từ nơi nào lảo đảo chui ra, cái bụng tròn xoe so với ngày xưa đã to lên vài phần. Nó vừa nằm xuống vừa dùng móng vuốt xỉa răng cửa, vẻ mặt thỏa mãn.

“Mi lại vừa đi đâu?” Tiêu Bách bình tĩnh hỏi. Gần đây thời gian chuột béo đi ra ngoài càng ngày càng nhiều, mà thời gian quay lại cũng càng ngày càng ít. Tiêu Bách suy nghĩ có nên đeo cho nó một cái xích, phòng khi lúc nào đó con chuột béo này chuồn mất rồi, mình lại phải mất công đi bắt về.

Chuột trắng nhỏ có chút mờ mịt liếc nhìn Tiêu Bách, sau đó ‘bụp’ một tiếng nằm ngửa trên mặt đất bắt đầu ngủ say.

Ăn ngủ, ngủ ăn, con chuột này là cái đồ không có chút triển vọng gì!

Tiêu Bách tức giận, đập tay  lên cái bụng kia, sau đó nhấc chuột béo đang buồn ngủ lên.

“Bốp___”

Bị đánh bốp một cái, chuột trắng nhỏ gãi gãi cái bụng của chính mình, hai mắt mê mang nhìn Tiêu Bách, dường như còn chưa hiểu tình hình lúc này.

Vừa lúc đó, từ trong rừng bỗng nhiên vang lên tiếng sột soạt sột soạt. Đây không phải là tiếng gió thổi qua, mà là tiếng của một đám ma thú dẫm nát tuyết đọng vọng lại…

Trong lòng bỗng giật nảy, Thew mở to mắt, trong bóng tối cặp mắt kia xẹt qua một tia lạnh giá. Cậu nhìn về phía Tiêu Bách, đã thấy hắn ta quay đầu hướng về phía bên cạnh.

Trong hốc mắt hai ngọn lửa xanh bỗng chuyển động, Tiêu Bách không nghĩ tới phía sau sẽ có một đàn xâm nhập vào…

Tiếng động bên ngoài càng ngày càng gần, càng lúc càng lớn. Cơ thể Thew theo bản năng căng thẳng, một dự cảm không tốt xuất hiện.

Gió khẽ lướt qua ngọn lửa, những đôi mắt thú màu nâu vàng trong bóng tối như ẩn như hiện. Thew lập tức nhảy lên rút ra dao găm, bọn họ bị bao vây!

Nhìn đến bốn phía đang bị một đống ma thú nhìn chằm chằm, ánh mắt Tiêu Bách rơi xuống chuột béo đang ngủ đến không biết trời trăng trong tay: “… Là mi đưa tới!” Đây không phải là một câu hỏi mà là một câu khẳng định.

Nơi này không phải là chỗ sâu trong rừng rậm băng giá, mà bình thường chỗ này lại khá vắng vẻ, nếu không phải là bị thứ gì dẫn tới, thì làm sao lại bỗng nhiên xuất hiện một đống ma thú thế này.

Chuột trắng nhỏ sợ hãi lắc lắc đầu, bị Tiêu Bách hung ác trừng mắt lại nhanh chóng gật gật đầu.

Rống___

Ma thú bên ngoài đột nhiên gầm lên giận dữ, theo sau là những tiếng đạp đạp vang lên, mặt đất bị chấn động rung lên một chút. Thew mặt âm trầm nói với Tiêu Bách: “Mau tung ma pháp!”

Còn chờ mi nhắc chắc! Tiêu Bách trừng mắt nhìn Thew, vội vàng gọi ra rất nhiều chiến sĩ xương khô để làm lá chắn. Mà Thew cũng nhân cơ hội này chạy đến bên cạnh Tiêu Bách, so  với nguy hiểm bên ngoài, đứng  bên cạnh bộ xương khô này rõ ràng an toàn hơn.

Tiêu Bách lúc này cũng không rảnh mà mắng chuột béo trên tay, hắn một bên dùng xương khô binh che dấu xung quanh, một bên phóng ra thuật chậm chạp, thuật trọng lực cùng thuật nguyền rủa… Chớp lấy thời cơ này nhanh chóng dắt Thew chạy đi.

Ánh lửa bị làm cho rung động, một đám tê giác sừng băng thân hình cao lớn âm thầm vọt ra. Sừng trên trán dài, nhọn tỏa ra hàn khí. Từng đợt tiếng gầm kéo theo những cột băng bắn về phía Tiêu Bách.

Tiêu Bách lập tức mở ra tam giác giới hắc ám, mây đen lượn lờ, một kết giới hình kim tự tháp bao ở chung quanh hắn. Oành oành oành, mưa băng tấn công vào kết giới, liên tiếp phát ra những tiếng nổ vang. Nếu mà bắn vào người chắc chắn sẽ thịt nát xương tan!

Thew sắc mặt nghiêm trọng đứng lên, nếu như cậu chỉ dựa vào thực lực võ sư của mình mà đơn độc đối mặt với đàn quái vật này, chắc chắn cậu sẽ không chống đỡ nổi.

Tê giác sừng băng là một loại ma thú cấp 4- trung đẳng, am hiểu nhất ma pháp dùng sừng trên đầu bắn ra cột băng giống sừng của nó. Tuy rằng công kích đơn giản, nhưng nếu như là gặp phải một đám ma thú này thì chết là một điều chắc chắn.

Có lẽ Thew có thể dễ dàng giết chết một con tê giác sừng băng, nhưng nếu là một đàn tê giác sừng băng thế này thì cậu không thể nào giết được.

Công kích bên ngoài như thủy triều dâng, tam giác giới hắc ám bị công kích đến phát ra âm thanh không ngừng.

Lúc này, Tiêu Bách bỗng nhớ tới chuột trắng nhỏ, mạnh mẽ lắc nó: “Ăn ma pháp, ngươi không phải có thể ăn ma pháp sao!” Họa này là do ai đưa tới, ông đây phải liều chết giữ mạng, cái con chuột béo nhà mi lại nằm giả chết!

Chuột trắng nhỏ bị Tiêu Bách bóp đến suýt nữa không thở được, nó liều mạng dùng móng vuốt đánh vào tay Tiêu Bách, móng vuốt chỉ chỉ vào cái bụng tròn xoe, hai mắt đẫm lệ tỏ vẻ nó đã ăn no!

“Đệt, rốt cuộc mi vì sao lại đắc tội đàn tê giác sừng băng?.” Tiêu Bách giận, đàn ma thú này chính là vì con chuột béo này mà tới. Hắn đang suy nghĩ có nên hay không vì mình mà ném con chuột béo này ra ngoài…

Chuột trắng nhỏ bị mắng co rúm lại, sau đó run rẩy dùng móng chỉ vào miệng mình, sau đó lại vỗ vỗ bụng mình.

“Đệt, mi lại ăn cái gì của người ta vậy hả!” Tiêu Bách đột nhiên có xúc động muốn tát chết con chuột béo này.

“Ném ra ngoài.” Thew mặt âm trầm, chém một nhát trên cổ một con tê giác gần kết giới. Cậu không do dự băn khoăn giống Tiêu Bách, đối với cậu, giải quyết vấn đề trước mắt mới là quan trọng nhất.

Chuột trắng nhỏ cũng nghe được lời Thew nói, không đợi Tiêu Bách phản ứng liền lay lay tay bộ xương khô, nhắm mắt lại tiếp tục giả chết. Mặc cho Tiêu Bách quăng thế nào cũng không được, đệt, đồ chuột sợ chết!

Đáy lòng âm thầm mắng, Tiêu Bách có chút không tập trung đối phó phía trước.

Những chiến sĩ xương khô đã tiến hóa đến cấp 4, tuy rằng trên tay đã có thêm lá chắn  cùng kiếm, nhưng cái cơ thể yếu ớt ấy vẫn không thể nào ngăn cản được sức mạnh của tê giác sừng băng, mỗi một lần chịu tấn công sẽ liền ngã xuống tan thành mảnh nhỏ. Nếu như không phải Tiêu Bách liều mạng phóng các mũi tên ngầm, chỉ sợ các chiến sĩ xương khô còn chết nhiều hơn.

Kì thật lúc đầu Tiêu Bách cũng định làm theo lời Thew nói, nhưng nghĩ đến chuột béo này là “ma thú thần bí trong truyền thuyết” mà lúc mình còn sống gian khổ tìm kiếm có thể hấp thu ma pháp… Tuy rằng diện mạo hơi có lỗi một chút, nhưng biết đâu lại dùng được!

Không chừng về sau gặp lại cái tên hiền giả cấp 8 kia của Giáo Đình còn có thể lấy ra làm lá chắn ma pháp. Nghĩ đến đây, Tiêu Bách liền do dự. Ma pháp hệ ánh sáng uy hiếp quá lớn đối với hắn, hắn lo lắng muốn tìm một sủng vật có thể ăn ma pháp không phải là không có lí.

Nhưng mà… Trước mắt phải sống qua lúc này mới được!

Hiện tại đã dùng chiến thuật xương khô binh, tuy rằng các chiến sĩ xương khô đều là cấp thấp, có thể tiết kiệm được ma pháp, nhưng bây giờ không phải lúc cho Tiêu Bách tiết kiệm. Dù sao chiến sĩ xương khô vẫn là binh chủng cấp một, nếu như vẫn không được, vậy sẽ sử dụng binh chủng cấp 2…

Các vong linh pháp sư bình thường có thể gọi ra sáu loại binh chủng, theo thứ tự là chiến sĩ xương khô, cương thi, xác ướp, quỷ hút máu, quỷ vu, cốt long(*)

(*) Quỷ vu: là một loại quỷ là pháp sư (chữ vu ở đây trong vu thuật hoặc vu sư)

Cốt long: Là con rồng chỉ còn khung xương.



(hình ảnh minh họa cho sinh động:)))

Cấp binh chủng càng cao thì số lượng có thể gọi ra càng ít, với thực lực Tiêu Bách bây giờ, nhiều lắm cũng chỉ có thể gọi ra sáu xác ướp, bốn mươi tám cương thi, cùng với mấy trăm chiến sĩ xương khô.

Binh chủng đẳng cấp càng cao thì cũng càng cần nhiều ma lực để chống đỡ, mà ở cái rừng rậm băng giá nguy cơ tứ phía này nếu tiêu hao quá nhiều ma lực thì đó là việc vô cùng không tốt, đó cũng chính là lí do vì sao Tiêu Bách thích gọi binh chủng cấp 1 “xương khô binh”.

Hắn nghĩ xương khô binh công cao phòng thủ thấp, tiện lợi lại có lợi ích thực tế, hơn nữa gọi ra một đống lớn còn có thể quần ẩu. Là một lựa chọn cần thiết khi đi ra ngoài đánh nhau…

Đương nhiên là sẽ có lúc gặp những tình huống bất ngờ, ví dụ như bây giờ, chỉ dựa vào độ phòng bị thấp của chiến sĩ xương khô chắc chắn không thể nào ngăn cản được tê giác sừng băng mạnh mẽ xông vào, vài tên lại ngã xuống, trên mặt đất vương vãi  đầy những phần còn lại của xương chân tay đã bị gãy.

Mỗi một cấp binh chủng có thể lên đến cấp cao nhất là cấp 7, “xương khô binh đoàn” của Tiêu bách đã lên tới cấp 4. Nhưng bây giờ đụng phải tê giác sừng băng cấp 5 phát cuồng, các chiến sĩ xương khô ngay cả tư cách làm lá chắn cũng không có.

Bàn tay xương khô đột nhiên xuất hiện một cỗ hắc khí, Tiêu Bách vẽ ra một kí hiệu, không gian bị hắc khí làm cho vặn vẹo. Nguyên tố hắc ám tứ phía rung rung, mặt đất bắt đầu nâng lên, hắc khí từ vết nứt trên mặt đất bắt đầu tuôn ra, một con cương thi từ dưới đất chậm rãi leo lên. Quần áo rách nát, thân thể hư thối, cả người toát ra mùi hôi thối tanh tưởi vô cùng thử thách thần kinh con người.



Hết chương 16

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play