Edit: Yuah

Beta: Yuri

"Vị tiên sinh này..." Bàn tay thon dài trắng nõn đột nhiên xuất hiện nắm chặt lấy cánh tay của người đang vô cùng phẫn nộ kia. Đôi mắt màu cà phê của Ôn Lương trầm tĩnh ôn hòa, mắt phượng cong lên một độ cong đẹp đẽ, "Anh làm như vậy có phải là hơi mất lịch sự không?"

"Tại sao cậu lại ở đây?" Thẩm Tiếu nhiên cấp tốc thu lại cánh tay của mình, còn cố ý phủi vào nơi Ôn Lương vừa chạm, như là dính phải một thứ gì đó bẩn thỉu.

Đối phương trực tiếp biểu hiện ra động tác khinh thường như vậy, Ôn Lương cũng không mấy quan tâm, ngược lại bất lực nghĩ, cảm giác về sự tồn tại của mình thật sự thấp như vậy sao? Rõ ràng đêm nay anh vẫn luôn ngồi bên cạnh Lăng Tiêu mà.

"Anh nghĩ người đẹp tại sao lại ở chỗ này?" Lăng Tiêu đặt tay lên vai phải Ôn Lương, tay còn lại ôm lấy eo Ôn Lương, đan xen vào năm ngón tay phải của Ôn Lương để cho mười ngón liên kết lại với nhau. Với giọng điệu và vẻ mặt ám muội, đôi mắt hoa đào cong lên, nhìn Ôn Lương đầy đưa tình, nhưng lúc nhìn Thẩm Tiếu Nhiên lại là một dáng vẻ thiếu kiên nhẫn, "Người đẹp và tôi một ngày không gặp như cách ba thu, tôi ở đây, đương nhiên người đẹp cũng phải ở đây rồi, cậu nói có đúng không người đẹp." Mắt phượng dài hẹp nhướng lên đầy kiêu hãnh, còn cố ý nhéo nhẹ vào lòng bàn tay Ôn Lương.

Trong lòng rõ ràng biết bạn tốt của mình đang dựa vào mình làm chuyện xấu, chuyện đầu tiên Ôn Lương làm là hết sức phối hợp, tương tự dùng ngón tay của mình chạm vào lòng bàn tay của Lăng Tiêu, sau dùng ngón cái và ngón trỏ "nhẹ nhàng" nhéo vào miếng thịt mềm trên tay xong xoắn lại. Nụ cười cợt nhả trên khuôn mặt của Lăng Tiêu đột nhiên hơi cứng lại.

Ừm, thật sự anh không phải đang trả thù chuyện Lăng Tiêu ăn đậu hủ đâu nha.

Tuyệt đối không phải

"Lăng Tiêu, em..."

"Cậu cái gì?" Lăng Tiêu thiếu kiên nhẫn phất tay với Thẩm Tiếu Nhiên một cái, giống như là đang đuổi ruồi, "Anh có thể đổi lời kịch được không? Nếu không có chuyện gì to tát thì xin anh cút ra chỗ khác giùm, đừng cản trở việc yêu đương của tôi với người đẹp của tôi."

"Anh..." Ngoài suy nghĩ, vẻ mặt nổi giận của Thẩm Tiếu Nhiên chỉ duy trì trong thời gian ngắn ngủi, không biết nghĩ tới điều gì, thái độ đột nhiên trở nên hoà hoãn lại, nụ cười trên khuôn mặt dịu dàng đến mức buồn nôn, ánh mắt nhìn về phía Lăng Tiêu còn ẩn chứa sự cưng chiều mơ hồ.

"Lăng Tiêu, em vẫn cứ nghịch ngợm như vậy."

Khoé miệng Lăng Tiêu co giật một hồi, tránh thoát được ý định đưa tay xoa đầu cậu của Thẩm Tiếu Nhiên, không nhịn được xoa xoa hai cánh tay đang nổi da gà của mình.

Ngay cả Ôn Lương là người đứng xem, cũng cảm thấy giọng điệu này của Thẩm Tiếu Nhiên thật sự rất mắc ói.

Dường như là đã chắc chắn chuyện gì đó, đối với sự tránh né của Lăng Tiêu, Thẩm Tiếu Nhiên cũng không để ý lắm mà cười cười, thậm chí nụ cười càng trở nên dịu dàng hơn.

"Tiểu Tiêu đang cố ý chọc giận anh phải không? Rõ ràng em đã nói là em thích anh Tiếu Nhiên nhất mà..."

Lăng Tiêu:...

Ôn Lương:...

Người này có phải đánh giá bản thân cao quá rồi không?

Vẻ mặt Lăng Tiêu như bị sét đánh trúng, câu nói buồn nôn như vậy, thì sao có thể là do một người anh minh thần võ, anh tuấn tiêu sái, anh hùng khí đoản*... À hừ, câu nói như thế này tuyệt đối không phải do anh đây nói. Giơ tay che con mắt của mình, dùng giọng điệu trầm trọng nói với Ôn Lương nói: "Hãy nói cho tôi biết, đây không phải là sự thật."

*Anh hùng khí đoản: khí đoản - hô hấp ngắn –> để hình dung đã mất chí khí, mất đi dũng khí và tín tâm –> nói chung là để hình dung người có tài trí, chí khí do gặp thất bại vấp ngã mà mất đi ý chí tiến thủ.

"Thật đáng tiếc..." Ôn Lương gỡ tay Lăng Tiêu ra, cực kỳ chân thành chăm chú nhìn con mắt của Lăng Tiêu, "Chuyện này rất có thể là sự thật."

"Á hu hu..." Vùi đầu vào bả vai của Ôn Lương, dường như xấu hổ đến không dám ngóc đầu lên, tiếp theo Lăng Tiêu vặn vẹo thân người, giả bộ ngượng ngùng nói: "Người đẹp, bây giờ tôi đây chỉ thích một mình cậu, cậu không nên hiểu lầm đâu nha."

"Câu nói này vẫn nên giữ lại để nói với anh trai của cậu đi, cảm ơn." Anh không muốn chết trẻ chút nào đâu. "Tôi tin chắc câu nói này sẽ là một chất xúc tác giúp tình cảm của hai anh em cậu bước sang một trang mới." Lăng Thần Nghị nhất định sẽ vô cùng vui vẻ.

"Này này này, người đẹp nói nhảm cái gì vậy chứ" Lăng Tiêu bất mãn phản bác, "Tôi và anh trai là tình cảm anh em thuần khiết, cậu cho rằng ai cũng giống như..." Tên em trai biến thái nhà cậu hả. Câu nói tiếp theo, Lăng Tiêu rất thông minh mà nuốt xuống.

Có một số điều dù là sự thật, dù cho ai cũng rõ ràng trong lòng, cũng không thể nói ra, đặc biệt là nói với người như họ.

"Ồ." Ôn Lương mơ hồ đáp một tiếng, cũng không biểu hiện ra vẻ tán đồng.

Cả hai đời đều là xử nam quả nhiên trì độn đến kinh người đấy.

"Người đẹp đang chất vấn tôi sao?" Nhận ra được sự qua loa của Ôn Lương, Lăng Tiêu ngẩng đầu lên rời khỏi bả vai của Ôn Lương, đôi mắt nguy hiểm đẹp đẽ híp lại.

"Sao lại thế?" Căn bản là chưa từng tin tưởng. Ôn Lương cúi đầu uống một ngụm nhỏ Pussyfoot còn sót lại dưới đáy ly, sáng suốt bỏ qua những chuyện nên bỏ qua. "Đối với một số chuyện nào đó, tôi vẫn luôn tin là chắc chắn mà không nghi ngờ." Thí dụ như, một ngày nào đó cậu ta sẽ nằm gọn trong tay của Lăng Thần Nghị.

"Vậy thì tốt..." Lăng Tiêu khẽ hừ một tiếng, kiêu căng quay đầu ra chỗ khác.

Ngu ngốc như vậy, tính cảnh giác thấp như vậy, lại toàn tâm toàn ý tin cậy anh trai của mình. Lăng Tiêu à, nếu như ngày nào đó Lăng Thần Nghị thật sự ra tay...

Cũng thật sự rất hóng chuyện đó.

Sự tương tác qua lại giữa hai người, rơi vào trong mắt Thẩm Tiếu Nhiên lại là công khai liếc mắt đưa tình. Trong lồng ngực nhất thời như thắp một cây đuốc, dầu nóng đổ vào lửa, thiêu đốt đến lục phủ ngũ tạng đều thấy đau. Hiện tại anh còn thấy tức giận hơn so với việc biết rằng mảnh đất ở khu phía Tây bị Lăng Thần Nghị cướp đi. Không không không, Lăng Tiêu chỉ là đang giận mình thôi, Lăng Tiêu vẫn luôn thích mình mà. Thẩm Tiếu Nhiên liều mạng thuyết phục chính mình, nhưng không thể lãng quên được sự bất an và đố kị trong lòng của mình. Không phải nói thích mình sao, tại sao lại ỷ lại vào Lăng Thần Nghị như vậy? Bây giờ còn dễ dàng nói lời yêu thích với thằng con trai khác.

Thẩm Tiếu nhiên còn nhớ năm anh mười mấy tuổi, anh cùng Lăng Tiêu và Lăng Thần Nghị ở trong vườn hoa của Lăng gia, Lăng Thần Nghị ngồi trên ghế đá ở chòi nghỉ mát, xử lý văn kiện mang từ trong công ty về nhà, thỉnh thoảng phân tán chút sự chú ý nhìn anh và Lăng Tiêu đang chơi đùa.

Lúc anh cùng Lăng Tiêu đang đùa giỡn, không cẩn thận té lộn mèo một cái, trên cỏ có một mảnh thủy tinh vỡ sắc bén chắc là do người giúp việc dọn dẹp không kỹ để lại, mảnh thủy tinh vỡ đâm vào bắp chân của Lăng Tiêu.

Khi đó anh đứng bên cạnh Lăng Tiêu, chuẩn bị đến đỡ Lăng Tiêu lên, nhưng Lăng Tiêu không để ý đến anh, mà nhìn vào cái người đang ngồi ở chòi nghỉ ngơi cách xa họ mười mấy mét gọi, "Anh ơi."

Anh chỉ có thể nhìn Lăng Thần Nghị đến và đưa Lăng Tiêu đi, nhìn Lăng Thần Nghị nghiêm khắc dạy dỗ Lăng Tiêu, nhưng động tác bôi thuốc cho Lăng Tiêu lại vô cùng cẩn thận và dịu dàng. Mặc dù vẻ mặt vẫn lạnh lùng nghiêm túc như thường ngày, nhưng ánh mắt khi nhìn Lăng Tiêu lại vừa dịu dàng và thương tiếc. Mà anh chỉ có thể nhìn, nhìn Lăng Tiêu xin lỗi, làm nũng với Lăng Thần Nghị, ngoan ngoãn bảo đảm lần sau sẽ không tái phạm. Giữa hai người hài hòa đến mức không thể chứa thêm người thứ ba. Không có ai biết, anh đố kị đến chừng nào. Mặc kệ chuyện lớn hay chuyện nhỏ, câu cửa miệng của Lăng Tiêu đều là Lăng Thần Nghị, người đầu tiên em ấy nghĩ đến mãi mãi vẫn là Lăng Thần Nghị! Rõ ràng anh là người ở gần Lăng Tiêu nhất, tại sao tình huống như vậy, người Lăng Tiêu nhớ tới vẫn là Lăng Thần Nghị! Không phải nói thích anh sao? Tại sao không thể ỷ lại vào anh như ỷ lại vào Lăng Thần Nghị chứ? Lăng Tiêu có lẽ không nhận ra, anh ở trước mặt em ấy vĩnh viễn cũng không có được sự thân mật như khi em ấy ở cùng Lăng Thần Nghị.

Anh chán ghét Lăng Tiêu gần gũi với Lăng Thần Nghị. Ánh mắt Lăng Thần Nghị nhìn Lăng Tiêu càng ngày càng không bình thường, ánh mắt thèm thuồng như muốn nuốt miếng mồi ngon kia vào miệng, chắc chắn không phải là ánh mắt mà một anh trai nên có khi nhìn em trai của mình. Nhưng anh thậm chí không dám yêu cầu Lăng Tiêu tránh xa Lăng Thần Nghị, bởi vì anh biết ở trong lòng Lăng Tiêu mình không thể nào quan trọng bằng Lăng Thần Nghị được. Vì thế, sao mà anh có thể yêu Lăng Tiêu chứ? Rõ ràng nói thích mình, nhưng người đầu tiên nghĩ đến vĩnh viễn không phải là mình. Nếu như Lăng Thần Nghị thổ lộ tâm ý của mình với Lăng Tiêu, chắc là mình sẽ bị bỏ qua một bên thôi. Anh cũng chấp nhận cưng chiều em ấy, bao che em giống như Lăng Thần Nghị, chỉ là xưa nay Lăng Tiêu cũng không chịu cho anh cơ hội. Mỗi lần nhìn Lăng Tiêu vì mình đi chống đối với Lăng Thần Nghị, làm cho Lăng Thần Nghị không vui, anh cũng không biết xấu hổ mà hưng phấn ở trong lòng, tựa như có thể chứng minh ở trong lòng em ấy, anh quan trọng hơn Lăng Thần Nghị. Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt tự hào và hãnh diện của Lăng Tiêu mỗi lần nói ra "để anh trai em giúp anh" thì ngoại trừ vui mừng ở ngoài mặt, còn có bi ai.

Anh không thể sánh bằng Lăng Thần Nghị được.

Vì vậy, người tài giỏi mà Lăng Tiêu mỗi lần nhớ tới đều là Lăng Thần Nghị, người mà Lăng Tiêu tin tưởng nhất cũng vẫn là Lăng Thần Nghị.

Làm sao anh có thể yêu một Lăng Tiêu như vậy chứ?

Anh đương nhiên sẽ không yêu một Lăng Tiêu như vậy.

Bây giờ nghe thấy Lăng Tiêu nói thích...

Đã từng nói thích mình, nhưng giờ Lăng Tiêu lại dễ dàng nói thích một người đàn ông khác, cuối cùng ở trong mắt em ấy mình là cái gì cơ chứ?

"Lăng Tiêu, anh vẫn nhớ rõ dáng vẻ của em lúc tỏ tình anh vào năm sinh nhật lần thứ hai mươi ba của anh, cả khuôn mặt em đã ửng hồng lên trông vô cùng đáng yêu." Mang theo giọng điệu hoài niệm, tâm trạng dường như hoàn toàn bình thản trở lại, trên khuôn mặt anh tuấn nở một nụ cười tao nhã. Chỉ có Thẩm Tiếu Nhiên mới biết anh đã khó chịu như thế nào khi nhìn bộ dạng của Lăng Tiêu và Ôn Lương gần như quấn lấy nhau, trái tim đau đớn như bị một con dao sắc bén khứa từng chút, từng chút một.

"Có chuyện này sao?" Lăng Tiêu chớp mắt, như thể không rõ về tính xác thực của câu nói này, "Thời gian qua quá lâu, tôi đã quên rồi."

"Sinh nhật lần thứ 23 của anh mới trôi qua hồi năm ngoái." Nhấn mạnh nhắc nhở.

"Ồ, thật á?" Giọng điệu dửng dưng như không, "Vậy thì sao? Lẽ nào anh muốn tôi phải cảm ơn anh?" Những lời nói đầy chế nhạo không nể tình. "Cảm ơn anh đã để tôi lúc còn là một thiếu niên vô tri quen biết anh, kể từ đó tôi mới biết một được một tên rác rưởi, cặn bã là như thế nào, trình độ đánh giá và trình độ nhìn người tăng lên rất cao. Thẩm đại thiếu gia, anh thật sự là không thể không..."

"Đủ rồi..." Tâm trạng Thẩm Tiếu Nhiên vất vả lắm mới bình tĩnh trở lại, lại bị một câu nói của Lăng Tiêu dễ dàng bùng lên lửa giận. Thô lỗ nắm lấy Lăng Tiêu, Ôn Lương không ngăn cản, Lăng Tiêu liền bị Thẩm Tiếu Nhiên kéo ra khỏi bên người Ôn Lương. Đôi mắt sâu thẩm nảy lên ánh lửa, hung ác như hận không thể xé xác Lăng Tiêu ra thành từng mảnh, để cho em ấy không thể thốt ra những lời khiến người khác tức giận như vậy nữa.

"Em nói thích anh có phải là thật không?"

Đôi mắt đào hoa luôn có vẻ uyển chuyển, đa tình của Lăng Tiêu lúc này lại trở nên lạnh lẽo, đôi môi mím chặt mở ra: "Anh là cái thá gì chứ..."

Tức giận dâng trào, trong cổ họng dường như có vị tanh nhàn nhạt, Thẩm Tiếu Nhiên cúi đầu, bất chấp cắn vào bờ môi hồng nhuận của Lăng Tiêu.

"Chát!"

Đưa tay sờ lên gò má đau đớn, Thẩm Tiếu Nhiên ngây người, không dám tin tưởng.

"Hừ..." Lăng Tiêu căm ghét dùng tay chà xát nhiều lần lên môi của mình, lại sợ không đủ sạch mà lấy thêm một tờ giấy tiếp tục lau, tờ giấy màu trắng tức thì in ra một vệt đỏ tươi. Lúc này Lăng Tiêu mới cảm giác được môi dưới của mình đau nhói, trong cổ họng mơ hồ có chút mùi máu tanh.

Mẹ nó, tên họ Thẩm đó là chó hả? Cắn đến rách da.

"Nhìn cái gì, còn không biết ném cái người này ra giúp tôi sao? Nuôi không cái đám vô dụng như các cậu à, còn đứng sững sờ ra đó, đừng hòng có lương tháng này và tháng sau nữa." Lăng Tiêu hung tợn quát đám bảo vệ đang đứng ngây người.

"Vâng vâng..." Nghe đến bản thân tháng sau sẽ bị tước lương, bộ dạng bị doạ cho mất hồn của nhân viên bảo vệ ngay lập tức khôi phục lại tinh thần, ba chân bốn cẳng chạy đến nhấc Thẩm Tiếu Nhiên lên.

Khụ khụ... Cũng do bình thường trong quán rượu thực sự quá bình tĩnh và tẻ nhạt, hiếm thấy có náo nhiệt, mà lại là náo nhiệt của ông chủ đẹp trai xấu tính của mình, đương nhiên nhất định phải nhìn rồi. Nhưng họ đúng là bị hành động của Thẩm Tiếu Nhiên làm cho kinh ngạc sững sờ, hành động to gan như vậy, hơn nữa hình như ông chủ cũng rất chán ghét anh ta... Cho dù có tò mò như thế nào nữa, thì chuyện của ông chủ phân phó nhất định phải làm rồi, con ông cháu cha ngàn vạn lần không thể đắc tội, vì lương tháng này và tháng sau của họ, đừng nói đến cái người đẹp trai này dám sờ mó ông chủ mình, cho dù là anh trai của ông chủ... Khụ khụ... Anh trai của ông chủ chắc không bị ném ra đâu ha.

"Lăng Tiêu, sao em dám..." Sắc mặt Thẩm Tiếu Nhiên tối sầm lại, liều mạng giãy dụa, nhưng vẫn đánh không lại đám bảo vệ đông nghẹt kia.

"Sao tôi lại không dám?" Lăng Tiêu nở nụ cười lạnh, ra lệnh với đám bảo vệ: "Còn chần chừ gì nữa, ném ra ngoài đi."

Đưa tay sờ đôi môi bị cắn đến bật máu, đau ghê á. Ở trong lòng Lăng Tiêu hung hăng chửi Thẩm Tiếu Nhiên một trận.

Người chọc ông chủ mất hứng đã bị ném ra ngoài, xem xong trò hay một hồi, đám người trong quán rượu giờ phút này cũng hài lòng tản ra, muốn bao tiểu thụ thì bao tiểu thụ, muốn săn tiểu công thì săn tiểu công.

Lúc này Lăng Tiêu mới kìm lại lửa giận, nhìn lại Ôn Lương một chút, người ta vẫn đang nhàn nhã dặn dò người pha rượu trẻ tuổi pha cho cậu ta thêm một ly Pussyfoot, khuôn mặt tuấn tú và nụ cười dịu dàng khiến cho người pha rượu có hơi thẹn thùng.

"Người đẹp à, cậu ngồi xem trò hay như thế cũng không chịu ra tay giúp đỡ nữa." Lăng Tiêu bất mãn oán giận nói.

"Đây là chuyện của các cậu, tôi không tiện nhúng tay."

"Được rồi." Cuối cùng vẫn là dưới ánh mắt đầy oán khí của Lăng Tiêu nói ra sự thật, "Tôi đánh không lại anh ta."

Sự thật này... Thật sự khá mất mặt.

"Hừ." Kiêu ngạo ngẩng đầu, biểu hiện rõ sự khinh bỉ của mình, Lăng Tiêu đại nhân rộng lượng tha thứ cho cậu đó.

Môi dưới bị cắn đến rướm máu, bên khóe miệng còn lưu lại một dấu răng sắc bén. Dấu vết này sẽ không thể mất đi trong vài ngày được.

Lăng Tiêu nhìn đồng hồ, có chút nôn nóng vò rối tung tóc của mình, trong miệng hét lên: "Chết rồi, đã trễ thế này, đến lượt anh trai tôi tức giận cho mà xem, người đẹp à, tôi về trước nhá."

"Tốt nhất là... Cậu không nên để cho anh cậu nhìn thấy vết thương ngoài miệng của cậu đâu..." Ôn Lương đưa ra một lời khuyên tận đáy lòng.

"Hả, tại sao?" Lăng Tiêu không hiểu, sau đó lập tức nhận ra, "Cậu sợ anh trai tôi sẽ giận tôi phải không, anh ấy rất chán ghét tên họ Thẩm kia. Có điều không sao đâu, tôi sẽ giải thích rõ ràng với anh ấy, anh ấy sẽ không trách tôi đâu."

Anh trai cậu đúng là sẽ tức giận, nhưng sợ là không phải loại tức giận thông thường giống như cậu tưởng tượng.

Đôi khi ngu ngốc cũng là một loại may mắn.

Nếu Lăng Thần Nghị khoan hồng độ lượng không tính toán, thì Lăng Tiêu có thể sẽ an toàn qua được tối nay, Lăng Thần Nghị chắc là sẽ không làm gì cậu ấy đâu... đúng không?

Ôn Lương hơi có thành ý suy nghĩ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play