Edit: Mông
Beta: Yuri
Đêm hôm sau, Lăng Tiêu nhìn mình trong gương, chắc chắn rằng quần áo hôm nay hoàn toàn phù hợp với thưởng thức của mình, có thể thể hiện triệt để dáng người cao lớn oai nghiêm (?) của anh. Trong lòng âm thầm hả hê, ông đây thật là đẹp trai không ai sánh bằng mà, chắc chắn là có thể giết chết hầu hết phụ nữ và đàn ông trong nháy mắt, ông đây đúng là con cưng của trời mà, ừm, chắc chắn là con ruột luôn. Ơ... Tóc này có phải quá cứng nhắc rồi không? Vươn tay làm cho phần tóc trước trán trở nên rối loạn, Lăng Tiêu nhìn gương thầm gật đầu, ông đây thật là quá đẹp trai, một nhánh hoa lê áp hải đường*!
*Hoa lê áp hải đường: ý nói áp đảo, vượt trội hơn hẳn.
Lăng Thần Nghị hiếm thấy tan làm trước giờ, về nhà thì nhìn thấy đứa nhỏ nhà mình ăn mặc nghiêm túc như thế, tâm trạng của anh liền low tới vô cực. Lăng Tiểu Tiêu do một tay mình nuôi lớn thật sự bị thằng ất ơ nào đó câu đi mất rồi sao? Chẳng lẽ là "con trai lớn khó giữ" thật sao? Trong đầu Lăng Thần Nghị xuất hiện một vài hình ảnh bừa bộn. Lăng Tiểu Tiêu ngại ngùng dẫn một người đàn ông đến trước mặt anh, nũng nịu nói "anh ơi em muốn gả cho anh ấy", còn có hình ảnh Lăng Tiểu Tiêu bỏ trốn với một người đàn ông khác, đúng là càng nghĩ càng đau tim mà! Vẻ mặt vô cảm của Lăng Thần Nghị lại càng thêm... vô cảm.
Lăng Tiểu Tiêu vẫn chưa phân biệt được cảm xúc thật sự trên gương mặt vô cảm của anh trai nhà mình, kỹ năng này vẫn còn phải tu luyện nhiều lắm, anh vui vẻ kéo anh trai nhà mình đi dự tiệc.
Trong lòng Lăng Thần Nghị ê ẩm, đứa nhỏ nhà anh thấy anh không vui mà cũng không tới quan tâm hỏi han một chút, đúng là đã bị thằng ất ơ nào đó câu đi mất rồi! Không được! Hai tay Lăng Thần Nghị nắm chặt, sao có thể có người quan trọng hơn anh ở trong lòng của đứa nhỏ nhà anh được chứ? Vừa nghĩ tới tương lai Lăng Tiểu Tiêu sẽ vì người đàn ông khác mà vứt bỏ anh, Lăng Thần Nghị cảm thấy đau lòng không chịu được. Nếu xếp hàng thì lượt tiếp theo là của anh, sao có thể tiện nghi cho người khác? Cho dù là phụ nữ thì cũng không được!
Mạch não khác biệt sao có thể là anh em tốt được đây?
Khi Lăng Tiêu và Lăng Thần Nghị đến nơi thì bữa tiệc chỉ mới bắt đầu, hai người có vẻ lớn tuổi hơn những người khác nên rất được chú ý. Lăng Tiêu mặt dày cảm thấy bình thản, Lăng Thần Nghị thì chai mặt lại không nhìn ra biểu cảm gì, cho nên hai người đều rất bình tĩnh.
Tiết mục của Ôn Lương xếp phía sau, phần biểu diễn trước đó của mấy học sinh có hơi nhàm chán đối với Lăng Tiêu, may mà MC vẫn đủ xuất sắc, hoặc là nói MC nam rất xuất sắc. MC có một nam một nữ, MC nam rất hợp gu của Lăng Tiêu. Dáng vẻ đáng yêu, giọng nói cũng rất dễ nghe, là loại hình mỹ nhân mà Lăng Tiêu rất thích. Chương trình phía trước nhàm chán đến nỗi Lăng Tiêu cứ ngáp không ngừng, vì muốn lên tinh thần mà anh còn tập trung quan sát MC để tỉnh táo lại. Ồ... Làn da thật trắng, lông mày thật đẹp, giọng nói còn dễ nghe như vậy... Lát nữa phải đi làm quen mới được!
Lăng Thần Nghị thấy đứa nhỏ nhà mình cứ nhìn chằm chằm MC thì âm thầm cắn răng. Chỉ là mặt trắng nhỏ mà thôi, không cao như anh lại không có dáng người tam giác mạnh mẽ như anh, hơn nữa cũng không giàu như anh, đứa nhỏ nhà anh nhìn cậu ta làm gì? Trực tiếp nhìn anh không tốt hơn sao?
Lăng Thần Nghị lặng lẽ đến gần Lăng Tiêu, anh thấy đứa nhỏ nhà mình vẫn đang mê đắm sắc đẹp không có phản ứng, anh nói: "Người đó rất đẹp sao?" Vẫn là âm điệu bình thản đều đều, thế nhưng lại làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo khó hiểu.
"Đương nhiên..." Lăng Tiêu mơ màng định trả lời thì chợt cảm thấy không ổn, tại sao giọng nói này lại quen thuộc như vậy? Quay đầu nhìn lại, gương mặt vô cảm của Lăng Thần Nghị phóng đại trước mặt anh, Lăng Tiêu giật mình đáp: "Đương nhiên là không đẹp bằng anh rồi." Lăng Tiêu nhanh chóng đổi lời, vẻ mặt nịnh hót. Anh vươn tay lau mồ hôi trên trán, trong đầu nghĩ: Ông đây đúng là thông minh mà. Nhưng mà cảm giác nếu như dám trả lời "đẹp" thì sẽ có chuyện không tốt xảy ra là cái quái gì thế này?
Lăng Thần Nghị hài lòng gật đầu, khen ngợi xoa đầu Lăng Tiêu: "Em nói đúng." Lại quay đầu Lăng Tiêu về phía anh, "Vậy thì nhìn anh là được rồi."
Lăng Tiêu: ⊙﹏⊙ Hàng này chắc chắn không phải là anh trai nhà mình!
Ngoại trừ hai anh em nhà họ Lăng, Ôn Du Phi cũng đã đến đây từ rất sớm. Ban đầu Ôn Du Phi thật sự không có hứng thú với bữa tiệc thế này, trong quá khứ anh đều mặc kệ. Nhưng mà năm nay thì khác, anh trai sẽ lên sân khấu biểu diễn, sao anh có thể không đến xem được chứ? Lỡ như lại có người đáng ghét nào đó vừa ý anh trai của anh thì sao, chắc chắn là anh sẽ nhức đầu chết mất. Chỉ là tiết mục ngu xuẩn của bọn họ thật không thú vị, Ôn Du Phi khinh thường, đúng là chỉ có anh trai là mê người nhất, cho dù chỉ là ngồi im ở đó thì cũng là cảnh đẹp ý vui. Nhớ tới gương mặt tuấn tú của Ôn Lương, Ôn Du Phi liếm môi, thế nhưng khi thấy tiết mục ngây thơ trên sâu khấu thì lại cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Cũng may, trước khi lòng kiên nhẫn của Ôn Du Phi biến mất thì MC nam "đáng yêu" cũng nói: "Tiếp theo xin mời bạn học Ôn Lương và Đường Khả trình diễn vũ khúc 'Hồng Trần'."
Ánh đèn chói mắt tập trung ánh nhìn của mọi người lên đàn dương cầm, tiếng vỗ tay vang lên, còn có không ít nữ sinh rướn cổ lên ngóng nhìn.
Ở chỗ ngồi của khách quý, một người nước ngoài nghe thấy cái tên "Ôn Lương" thì nhíu mày, giống như có điều suy nghĩ.
Ôn Lương hít sâu rồi nở nụ cười tự tin. Đây là sân khấu của anh, anh sẽ làm theo ý mình, nắm trọn trong tay cuộc sống mà anh mong muốn. Ôn Lương cúi người xuống ngửa tay phải lên, lịch sự làm động tác "mời" với Đường Khả.
Đường Khả đỏ mặt đặt tay vào bàn tay Ôn Lương, tâm trạng trở nên phiêu đãng. Nụ cười mơ hồ của Ôn Lương giống như viên đá rơi vào mặt hồ, khuấy loạn trái tim của cô ta. Đường Khả lo lắng xoắn váy, một vài suy nghĩ lại càng thêm kiên định.
Hồng trần là gì? Nơi có tình là hồng trần. Điều đau khổ nhất trên đời là tình, ngọt nhất và ấm áp nhất cũng là tình, đáng thương đáng buồn đáng hận cũng là tình. Tình không biết đến từ đâu và cũng không biết tại sao lại kết thúc. Tình đến sâu đậm không oán hận, tình sâu nặng rồi lại mỏng manh, vậy thì, quân vừa vô tình thì ta liền dừng lại. Cả đời này, có lẽ đã từng cố chấp về người nào đó, hoặc là cả đời đều chưa được nếm trải mùi vị chân tình thật sự. Thế nhưng loại cuồng dại này, chắc hẳn mỗi người đều đã từng trải qua. Đã từng sâu nặng như thế, thế nhưng cũng trở nên hối tiếc như thế.
Đường Khả mặc váy màu đỏ sậm, tà váy tung bay theo động tác khiêu vũ giống như vệt sáng mỹ lệ. Vóc người thiếu nữ vẫn chưa trổ mã hoàn thiện, nhưng mà đã có đường cong xinh đẹp lả lướt. Làn váy đỏ rực như lửa dán chặt lên người, tuy không lưu loát nhưng lại có vẻ quyến rũ lạ thường. Thế nhưng không có ai chú ý tới vẻ đẹp quyến rũ của Đường Khả, tất cả mọi người đều đang đắm chìm bên trong tiếng đàn, hoặc là nói là đang đắm chìm vào trong cảm xúc mà tiếng đàn mang tới. Có lẽ là những người bên dưới quá trẻ tuổi nên không hiểu rõ ý nghĩa của tiếng đàn, thế nhưng lại cảm thấy tiếc nuối buồn bực mơ hồ.
Ánh mắt của người đàn ông nước ngoài ngày càng sáng rực, giống như nhìn thấy bảo vật, lúc nhìn Ôn Lương, trong mắt tràn đầy khen ngợi và thưởng thức. Đây là một miếng ngọc thô chưa được mài dũa, hoặc là nói là ngọc tốt chỉ mới được mài giũa, nếu như có người hết lòng dạy dỗ thì nhất định sẽ tỏa sáng khác thường.
Từ đầu đến cuối Ôn Lương vẫn luôn mỉm cười khẽ, ngón trỏ dài thon nhảy trên phím đàn giống như con bướm đang bay lượn. Điệu nhạc mê hoặc lòng người, thế nhưng lại không hề ảnh hưởng tới anh, anh giống như đang nhởn nhơ đứng bên ngoài "hồng trần", nhìn những người ngu ngốc vui buồn bên trong đó.
Có vẻ khác với tiếng đàn mà mình nghe được gần đây. Ôn Du Phi say mê nhìn người trên sân khấu, đồ vest thiết kế riêng mặc trên người anh trai thật là phù hợp, hoàn mỹ quấn quanh thân hình ưu mỹ của người nọ, tư thái thản nhiên tự tin như thế, độ cong mơ hồ bên môi. Giống như lời động viên dịu dàng lại giống như sự lạnh nhạt cất giấu dưới tấm mặt nạ dịu dàng từ chối bất cứ ai bước đến gần. Anh trai như vậy... sao có thể không làm anh động lòng được đây? Anh thật muốn hoàn toàn chiếm đoạt được người này, không cho ai nhìn thấy anh trai một chút nào cả, để từ đầu đến cuối của người này đều là của anh.
Mới đầu Lăng Thần Nghị còn có hơi xem thường, thế nhưng theo tiếng đàn dần trở nên nhiệt liệt thì anh cũng rơi vào trong cảm giác đó. Lăng Tiêu lại rơi nước mắt trong vô thức, anh càng hiểu rõ cảm xúc này hơn bất kỳ ai, bản thân đã từng trải qua, cho dù nói buông xuống nhưng sao có thể không buồn bã được chứ?
Lăng Thần Nghị lau nước mắt cho Lăng Tiêu, ánh mắt nhìn Ôn Lương càng thêm khó chịu, trong lòng âm thầm quyết định, sau này nhất định phải ngăn cản đứa nhỏ nhà mình lui tới với người này! Tiếng đàn ảnh hưởng cảm xúc của anh thì không sao, nhiều lắm là nói lên rằng tài nghệ đối phương cao siêu. Nhưng mà tiếng đàn có thể làm cho đứa nhỏ nhà mình bật khóc, có phải là người này quá ảnh hưởng tới đứa nhỏ nhà mình rồi không?
Ôn Lương đàn xong nốt nhạc cuối cùng, bốn phía yên tĩnh không tiếng động. Ôn Lương dịu dàng vuốt ve phím đàn trắng đen đan xen, động tác nhẹ nhàng giống như sợ chạm vỡ bảo vật nào đó. Nụ cười bên môi vẫn không hề suy giảm. Đột nhiên hiện trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm, thật lâu cũng không ngừng lại.
Ôn Lương kéo tay Đường Khả, xúc cảm mềm mại dịu dàng làm Đường Khả đỏ mặt. Hai người cúi người cảm ơn mọi người. Cô gái nhỏ nhắn đáng yêu đứng cạnh cậu trai tuấn tú nho nhã, ngược lại cũng rất xứng đôi.
Ôn Du Phi nhìn bàn tay nắm chặt của hai người trên sân khấu, khí lạnh trong mắt suýt hóa thành thực thể, đôi mắt phượng nheo lại hiện lên khí thế ác liệt, thái độ ngại ngùng của Đường Khả rơi vào mắt anh lại trở nên vô cùng khoe khoang. Anh trai chủ động chạm vào phụ nữ như thế, anh trai có ý với phụ nữ sao? Trong mắt Đường Khả tràn đầy tình yêu, tâm ý rất rõ ràng. Thế nhưng Ôn Lương hoàn toàn không phát hiện ra, sau khi cúi chào mọi người thì anh liền buông tay Đường Khả ra. Nhiệt độ trong tay chợt biến mất, trên mặt Đường Khả hiện lên sự thất vọng mơ hồ.
Ôn Du Phi hơi bớt giận, xem ra tạm thời anh trai vẫn chưa có hứng thú với phụ nữ. Nhưng mà... Ôn Du Phi cười khẽ, nụ cười tàn nhẫn lẫn mùi máu tanh. Đồ phụ nữ ngu xuẩn không biết tự lượng sức mình mà dám ngấp nghé đồ của anh, chướng mắt đến nỗi anh không tìm được ý nghĩa cho cô ta tồn tại. Như vậy thì, giết chết cũng tốt. Lỡ như anh trai có hơi để ý tới cô ta thì sao? Ôn Du Phi chống cằm cười vui vẻ. Nếu nói như vậy, thì càng phải giết đúng không? Giết chết tất cả những người để ý tới anh trai, anh trai chỉ nhìn một mình anh không được sao? Cho dù là ánh mắt tức giận thì cũng có quan tâm, chỉ cần anh trai hết lòng chú ý tới một mình anh là được rồi. Nếu như có thể, Ôn Du Phi vẫn hy vọng có thể có được tình cảm của anh trai nhà mình, sức chịu đựng của anh thật sự không tốt lắm đâu, cho dù bây giờ anh trai không để ý ai, nhưng mà anh lại không chịu được ánh mắt của mọi người xung quanh khi nhìn anh trai, si mê như thế, anh thật muốn móc mắt của bọn họ luôn mà. Anh có thể cho anh trai thời gian, nhưng mà anh lại không kiên nhẫn với người khác như thế. Cho dù là anh trai... muốn, anh cũng sẽ không chấp nhận kết quả khác với ý muốn của mình. Anh trai đừng nên làm anh thất vọng, chờ đến khi anh hết kiên nhẫn, đến lúc đó nếu như xảy ra chuyện gì làm anh trai hận anh... Trong lòng Ôn Du Phi dâng trào cảm giác hưng phấn biến thái.
Ôn Lương không biết em trai ngoan ngoãn đang suy nghĩ nên đối xử với mình như thế nào, bây giờ tâm trạng của anh rất thoải mái. Ôn Lương bước xuống sân khấu thì có học sinh nói là hiệu trưởng gọi anh đến phòng hiệu trưởng. Đi tới cửa phòng hiệu trưởng, bởi vì kích động mà tay anh hơi run rẩy. Đương nhiên anh biết người muốn gặp mình là ai, hít sâu một hơi để hơi thở trở nên bình ổn. Ôn Lương cầm chốt cửa, đẩy cửa đi vào...