Sau khi biết rõ chuyện Harlan, Phúc Nhạc và bọn Jin ai về nhà người nấy nghỉ ngơi, buổi tối có đầy đủ nhân thủ coi chừng, vì an toàn, các giống cái đều bị yêu cầu về nhà, chỉ chừa lại các thú nhân trông coi. Bởi vì thú Hadar khứu giác linh mẫn, nhiệm vụ thủ vệ của bọn họ nặng hơn một chút, thường xuyên phải ở trên núi canh cả một ngày hoặc cả một đêm, rất vất vả. Mặc dù không tiện ra ngoài đi săn, nhưng rất nhiều người vẫn đưa không ít đồ ăn tới cho các thú Hadar, coi như biểu đạt lòng biết ơn của mình, điều này làm cho thú Hadar rất cảm động.
“Hai ngày này mọi người đừng ra ngoài. Quá nguy hiểm, nghe được động tĩnh nhất định phải trốn vào hầm.” Joe vừa đi vừa nói với Kanya và Phúc Nhạc: “Trong sân rải thuốc bột và cỏ cây có thể che mùi.” Mấy cái này nhà nào cũng có, cỏ cây đuổi sâu bọ bình thường sẽ ảnh hưởng tới khứu giác của thú nhân, tộc sói đen chỉ mẫn cảm với mùi máu tươi, sẽ không nghĩ ra người ta lại trốn dưới đất.
Không chỉ có nhà của Jin và Haren, bây giờ trong bộ lạc hơn phân nửa hộ gia đình đều có hầm, mọi người cũng đều ý thức được đó là một nơi ẩn núp rất tốt, bởi vậy thật ra không cần quá lo lắng cho những người khác.
Đương nhiên, mấy cái này chỉ là để phòng ngừa ngộ nhỡ.
Lauth và Whorf tiện đường đi cùng cũng nắn nắn bàn tay người trong lòng mình, ý là nghe theo Joe mà làm.
“Vậy mọi người ăn uống ra sao?” Jin nghe xong lập tức hỏi: “Không phải đã sắp xong rồi sao, còn có nguy hiểm ư?” số lượng sói đen đang từ từ giảm bớt, cứ theo đà này, chúng không phải rút đi thì sẽ bị giết chết toàn bộ.
“Chúng sốt ruột rồi.” Joe sờ sờ tóc Phúc Nhạc nói: “Mùa đông đến mà không tìm được chỗ ở chúng nhất định sẽ chết, cho nên nhất định sẽ liều lĩnh mà công kích chúng ta.”
Phúc Nhạc hiểu được, chính là mềm sợ cứng, cứng sợ liều, tộc sói đen chó cùng rứt giậu sẽ toàn lực tấn công, nhưng bọn họ mà trốn đi thì lấy ai đi nấu cơm cho mọi người?
“Chúng ta sẽ mau chóng chấm dứt.” Joe an ủi nói: “Chỉ là mấy ngày thôi, không có vấn đề gì.” Thú nhân so với giống cái chịu đói tốt hơn, nhịn vài ngày không ăn uống hoàn toàn không thành vấn đề, chỉ là sau đó phải tĩnh dưỡng mất vài ngày.
“Ngộ nhỡ phải kéo dài tới mùa đông tuyết rơi thì sao?” Phúc Nhạc không đồng ý, cau mày nhìn Joe: “Em làm chút lương khô cho mọi người mang đi ăn, có thể cất giữ trong vài ngày.”
“Nhưng mà nhiều thú nhân như vậy...bọn tôi giúp cậu làm nhé.” Haren nói: “Tôi đi gọi mọi người đến nữa, bằng không cậu sẽ mệt chết mất.”
Phúc Nhạc cười: “Không phải có các cậu ở đây thì còn lâu tôi mới dám mạnh miệng.” Chính mình kỳ thật quá may mắn, sau khi tới đây đã quen được rất nhiều bạn, lần nào cần cũng đều hết lòng ủng hộ.
Phúc Nhạc sau khi trở về trước chuẩn bị danh sách nguyên liệu, Kanya Haren và Jin thì chia nhau đi gõ cửa, tìm tới bạn bè quen thuộc nhờ giúp đỡ.
Vốn định sáng sớm ngày mai làm tiếp, buổi tối mọi người cũng muốn nghỉ ngơi, nhưng hình như phần lớn giống cái đều giống bọn Phúc Nhạc, bởi vì lo lắng mà ngủ không được, vừa nghe Haren và Jin đến gọi, đều đứng lên đi vơ vét đồ ăn dự trữ nhà mình đi chuẩn bị.
Phúc Nhạc bức tóc suy nghĩ hồi lâu, mới quyết định làm mấy thứ “lương khô”.
Ngoại trừ bánh nướng chuẩn bị khi đi ra ngoài ăn, thịt mới là thứ cung cấp năng lượng nhanh mà phong phú cho các thú nhân. Bởi vậy buổi tối Phúc Nhạc liền đem mẻ lạp xưởng đầu tiên ra chưng. Mặc dù thời gian hong gió không lâu lắm, nhưng vẫn ăn được, chưng chín rồi thì để ráo, dùng lá cây bọc lại, không cần các thú nhân đánh được một nửa phải chạy đi nhóm lửa nấu cơm.
Ngày hôm sau mới tờ mờ sáng, Phúc Nhạc liền tỉnh, Joe nghe được động tĩnh cũng tỉnh lại theo. Phúc Nhạc sờ sờ cằm người đàn ông nhà mình hơi có màu xanh, không khỏi nở nụ cười: “Râu mép mọc hết lên rồi.”
Bình thường tuy vội vàng đi săn, nhưng trên thực tế cũng không phải chuyện gì tốn thời gian tốn sức, dưới sự giáo dục của Phúc Nhạc, Joe cũng chú ý về vấn đề vệ sinh, râu mép rất chăm cạo, đã thật lâu không thấy mọc nhiều thế này.
“Trở về em cạo cho anh.” Joe cười cười, cố ý cọ cái cằm đầy râu lên má Phúc Nhạc, nhưng không dùng lực, Phúc Nhạc chỉ thấy ngứa ngáy, cười đến không dừng được, tâm tình cũng buông lỏng nhiều.
Joe đi không bao lâu Haren và Jin đã tới, thuận tiện còn mang đến một đống nguyên liệu nấu ăn. Sau đó lục tục lại tới thêm không ít người, trong đó đại đa số Phúc Nhạc đều có thể gọi tên, những người này trước đây đều tới học làm lạp xưởng và thịt muối, cũng nhiều người đã tới xem cách làm hầm, ở chung với nhau đều rất nhẹ nhàng
Có lẽ là do làm bạn với chú Kanya, Haren và Jin, nên tính cách bọn họ cũng khá giống nhau. Bởi vì bầu bạn trong nhà đều đi chiến đấu, cho nên các giống cái đem trẻ con nhà mình tới luôn, vì không cho bọn chúng quấy rối nên đuổi hết ra bãi đất trống ngoài sân cách đó không xa, ngẩng đầu một cái liền thấy được, cũng dễ trông coi, thoáng cái liền náo nhiệt lên.
“Tiểu Nhạc, ngoại trừ lạp xưởng, còn có gì khác để cho bọn họ mang theo không?” Một giống cái dẫn đầu hỏi, có thể mang thêm chút đồ ăn không dễ hỏng lại dễ mang theo cho bầu bạn nhà mình, các giống cái ở đây đều rất tích cực. Đương nhiên, trong đó cũng có giống cái chưa có bầu bạn, muốn làm cho đạt phụ hoặc người trong lòng.
Phúc Nhạc cũng không câu giờ, trực tiếp biểu diễn cách làm bánh nướng cho bọn họ một lần. Bột mì đã nhào từ tối hôm qua, có thể dùng ngay.
Phúc Nhạc làm bánh nướng kỳ thật khá giống bánh nướng Tân Cương, đây cũng là nét đặc sắc trong thôn nhỏ ngày trước cậu sinh sống, là người tới từ Tân Cương dạy bọn họ làm, nói tóm lại là ăn ngon hơn bánh nướng của tộc Hán, có thịt có mỡ, một cái là no, mang theo cũng không phiền toái.
Lấy giường sưởi trong nhà đốt lửa to thay bếp, ngược lại cũng không có khác biệt gì lớn. Nghe nói chỗ Tân Cương có một hố nướng to nhất thế giới, có thể một lần nướng mười con dê, Phúc Nhạc đã thấy trên mạng, giá nướng cao như tòa lầu hai tầng, nói thật nha, chính cậu cũng rục rịch muốn thử, một lần mười con dê đó! Đủ lượng cơm cho Joe và Carsar rồi!
“Nếu trong nhà không có bột mì, hoặc là không có nhiều bột mì, vậy làm thịt khô đi.” Phúc Nhạc vỗ vỗ bột mì trên tay nói. Thịt khô kỳ thật cũng chỉ có thể làm đồ ăn vặt, nếu làm lương thực tích trữ cho mùa đông thì không quá thích hợp, không giống lạp xưởng và thịt muối, có thể chưng lên rồi ăn, có thể biến thành món ăn nóng. Bởi vậy Phúc Nhạc ngay từ đầu không làm món này, vốn định sau khi tuyết rơi thì làm ít đồ ăn vặt cho hết thời gian, nhưng bây giờ đành phải làm trước.
Phúc Nhạc trước kia đã từng làm thịt bò khô, lúc làm việc bận rộn quá, thường xuyên chưa tới giờ cơm đã đói bụng, liền nhân lúc rảnh rỗi lén vào phòng nghỉ gặm hai miếng thịt bò khô mang theo, mình làm rẻ hơn đi mua ngoài, làm đồ ăn vặt cũng không thấy đau lòng.
Thịt khô làm còn đơn giản hơn, hớt bọt máu, đổ thêm nước đun cạn, đổ thêm ít mỡ đường vào xào ra nước màu, bỏ thịt bò vào xào, cuối cùng còn có thể cho thêm hoa tiêu hoặc hạt tiêu cho vừa miệng, xào đến khi thịt khô là xong.
Mùi thơm của thịt khô hiển nhiên so với những món khác hấp dẫn hơn, bọn nhóc con đang chơi đùa bên ngoài đều tự phát chạy tới đòi ăn, Phúc Nhạc chia cho mỗi đứa một miếng to, bởi vì bỏ thêm ớt, bọn nhóc con le lưỡi, mặt đỏ bừng không biết là cay hay ăn ngon.
“Ừ, cái này ăn ngon hơn cả thịt nướng.” Giống cái ai cũng đều tự cầm một khối ăn thử, rồi sáng cả mắt lên.
“Món này không dễ hỏng với thời tiết lạnh. Nhưng vẫn kém món ăn nóng.” Phúc Nhạc cười nói, có đoạn thời gian cậu lấy thịt bò khô làm món chính, sau lại thấy thân thể mình không thoải mái, lại trở nên đặc biệt thèm món thịt ba chỉ xào củ cải sợi nóng hổi, ăn liên tiếp mấy ngày thịt ba chỉ xào củ cải sợi, vừa, lại liên tục ăn xong mấy ngày thịt ba chỉ xào củ cải sợi mới sửa lại được thói xấu ăn thịt bò khô thay cơm.
Các giống cái lần đầu tiên mới gặp cách làm này, thấy rất mới mẻ, thấy thế nào cũng vừa lòng, đều tỏ vẻ muốn học. Vừa lúc Phúc Nhạc cũng muốn tiếp tục làm, mọi người tiện thể đứng một bên nhìn kỹ.
“Cái thứ màu vàng là lạ này của Tiểu Nhạc nhóm lửa tốt thật.” Một giống cái cúi đầu nhìn cái bếp đất, hiếu kỳ nói. Một lần có thể làm rất nhiều món, so với dùng tảng đá vây lại thành bếp dùng tốt hơn.
Kanya đứng một bên nhiệt tình giải thích, trong giọng nói để lộ ra cảm giác tự hào và đắc ý nồng nặc, Tiểu Nhạc nhà chú rất có khả năng!
Nhà Phúc Nhạc có đủ loại thứ mới lạ khiến mọi người thấy choáng váng, kích động lầm bầm phải học tập Phúc Nhạc, mấy thứ này rất hữu dụng!
Vốn rất nhiều giống cái định học biện pháp rồi về nhà thử, gặp cái bếp to nhà Phúc Nhạc thì đổi ý, đều chạy về nhà đem nguyên liệu nấu ăn lôi tới, chuẩn bị làm hết ở chỗ này
Tộc trưởng Barre nhạy tin đã tới một chuyến, tặng cho không ít bột mì và thịt tới đây. Những thứ này đều là đồ tích trữ của cả bộ lạc, phòng cho những trường hợp ngoài ý muốn, bây giờ vừa lúc có tác dụng. Tuy nói đại đa số giống cái đều tới đây làm lương khô, nhưng những thú nhân không có ai đưa cơm cũng không để họ bị đói được? “Khẩu phần lương thực” của bọn họ tự nhiên phải do bộ lạc phụ trách.
Đến lúc này, mọi người cũng không chú ý nhiều như vậy, có thể lấy ra thứ gì đều lấy ra hết, sẽ không so đo đồ của mình bị chia cho thú nhân khác.
Một đám người vội vội vàng vàng làm suốt cả ngày, mấy đứa nhỏ hơi lớn tuổi đã phát hiện người lớn bận rộn, ngoan ngoãn gánh vác chức trách chăm lo cho những bọn nhóc nhỏ hơn, số còn lại thì hiểu chuyện mà gia nhập vào đội ngũ nấu cơm.
Dưới sự hợp lực của mọi người, các loại đồ ăn chất đầy sân, thoạt nhìn có chút đồ sộ.
“Tôi không nghĩ tới một ngày lại có thể làm ra nhiều đồ ăn tới vậy...” Jin vẫy vẫy cánh tay có chút đau nhức của mình, nhìn các loại thịt và bánh nướng chất chồng với nhau, có chút cảm giác không chân thật. Nhìn như vậy thật có cảm giác thành tựu...
Đợi lúc trời sắp tối Joe và Whorf trở về một chuyến chuẩn bị đem lương khô đi, thấy bánh nướng và thịt xếp thành núi nhỏ như vậy, hai mặt nhìn nhau, đều thấy được kinh ngạc và cảm động trong mắt đối phương.
Đồ ăn đã gói ghém xong xuôi, mọi người cũng không nói tiếp rõ ‘phần này nhất định phải đưa đến tay XX “, phân lượng đồ ăn mọi người lấy ra cũng bằng nhau, làm đồ ăn cũng đủ nhiều, tuy nói không thể cam đoan bọn họ bữa nào cũng no, nhưng cũng đủ chống đỡ được mấy ngày. Bánh nướng một lần có thể làm rất nhiều, ngoại trừ nhào bột khó khăn, hơn mười hai mươi cái đặt vào lò nướng không thành vấn đề, chính rất nhanh, bởi vậy ngày kế làm ra số lượng khiến Joe và Whorf khó mà tin nổi.
Hai người chạy bốn năm lần mới đem tất cả đồ ăn mang đi, thấy thế mọi người mới thở dài một hơi, nhất thời cảm giác mệt mỏi xông tới. Cả ngày đều không dám dừng lại, bây giờ vừa buông lỏng lại thấy mệt kinh khủng.
Phúc Nhạc vội vàng đem canh thịt nấu giữa trưa ra cho mọi người lót dạ, giữa trưa thì ai cũng gặm mấy cái bánh cho qua, Phúc Nhạc cũng thấy ngại, phiền toái mọi người.
“Lần này ít nhiều nhờ Tiểu Nhạc.” Uống canh nóng, Haren cảm thán nói: “Mặc dù bận rộn chóng cả mặt, nhưng giờ có thể yên tâm phần nào.”
Ở trong lòng Haren, chỉ cần không đói bụng, thú nhân bộ lạc bọn họ không thể thua được.
Những người khác cũng đều tán đồng gật đầu, một giống cái cười nói: “Tôi nghĩ tối hôm nay rốt cục có thể an tâm đi ngủ được rồi.”
Những người khác đều bị chọc cười, nhưng ai mà không thế, từ sau khi bắt đầu đánh nhau, ai cũng không yên lòng cho nổi.
Làm xong, mọi người náo nhiệt ăn cơm tối ở nhà Phúc Nhạc, Phúc Nhạc bởi vì làm thịt bò khô lại nhớ tới thị ba chỉ xào củ cải sợi, liền làm luôn món này, mỗi người làm một bát ngồi ăn cho tiện, cho dù bao nhiêu người đến ăn cũng không sợ. Có lẽ là bởi vì hôm nay quá mệt mỏi, ăn thấy ngon lành vô cùng.
Trước khi mọi người ra về, Phúc Nhạc rõ ràng cảm giác được mọi người đối với cậu càng thêm thân thiết, ai cũng mời cậu tới nhà làm khách, Phúc Nhạc đều cười đồng ý cả. Loại cảm giác có thật nhiều bạn bè thật khiến người ta cảm động.
Một nhà Kanya và Haren còn có Dacide buổi tối đều không rời đi, chuẩn bị cùng đến hầm nhà Phúc Nhạc “ngả ra đất nghỉ”, ma phụ của Jin cũng bị kéo tới, may mà da thú trong nhà Kanya và Phúc Nhạc đủ nhiều, trên mặt đất trải da thú thật dày, không cảm thấy lạnh. Mọi người song song nằm ngủ rồi nhỏ giọng nói chuyện phiếm, chậm rãi cũng ngủ mất.
Sau vài ngày hầu như không có thú nhân nào trở về. Giống cái đợi ở nhà không ra khỏi cửa, ngược lại cũng không có chuyện gì lớn xảy ra.
Truyện Bách HợpCứ như vậy an tĩnh suốt năm ngày, Joe rốt cục đã trở lại
“A Nhạc, em ở dưới à?” Phúc Nhạc đang ở trong hầm lật xem dưa muối, chợt nghe đến tiếng của Joe cách tấm ván gỗ truyền xuống, Phúc Nhạc sửng sốt, lập tức đứng lên chạy ra ngoài, Kanya và những người khác cũng vui vẻ, Joe trở về có nghĩ là người nhà bọn họ cũng đã trở lại!
“Joe!” Phúc Nhạc đi lên đã kêu to, thấy người đàn ông nhà mình thì biến sắc mặt: “Anh bị thương!”
“Không có việc gì.” Joe khẽ mỉm cười một cái: “Đã xong rồi.”
“Không có việc gì cái đầu anh ấy!” Phúc Nhạc tức giận nói, cũng không quản Joe nghe hiểu mình nói gì hay không: “Anh cho anh là con gián đánh mãi không chết hay là nam chính có thể sống lại vô số lần đây hả!”
Ngoài miệng mắng tàn nhẫn, động tác thì không ngừng, vội vàng tìm kiếm hòm thuốc, thuận tiện hung tợn trừng Joe muốn đến gần một cái: “Ngồi im đừng nhúc nhích!”
Joe bị lửa giận của Phúc Nhạc dọa sợ, đành phải ngồi xuống.
Sau đó bọn người Kanya đi lên thấy dáng vẻ chật vật của Joe cũng không nhịn được há to miệng: “Joe à... sao lại thế này?!”
Bọn họ cho tới bây giờ chưa thấy Joe bị thương nặng như vậy, từ chỗ vai sát cổ, miệng vết thương thật sâu kéo dài đến dưới bụng, da thịt lồi ra ngoài, có vẻ cực kỳ đáng sợ.
Joe cười cười: “Không có việc gì, ma phụ, đạt phụ sắp trở lại rồi. Sói đen đã chết sạch.”
“Whorf và Lauth cũng không có việc gì.” Joe nhìn về phía Jin và Haren nói, cho bọn họ một viên thuốc an thần.
Phúc Nhạc dính nước nước giúp Joe lau sạch vết máu gần vết thương, Jin và Haren cũng không vội vã đi tìm người, hỗ trợ đun nước nóng.
Tẩy rửa sach vết thương rồi bôi thuốc, Phúc Nhạc cứ bày cái mặt thối thối ngồi cách Joe không xa không lên tiếng. Mọi người biết Phúc Nhạc đang giận, sau khi hỗ trợ xử lý miệng vết thương cho Joe xong thì lặng lẽ rời đi.
Joe há miệng muốn giải thích, nhưng lại sợ Phúc Nhạc còn đang tức giận, có chút buồn rầu mà giơ tay lên gãi gãi tóc, không biết như thế nào cho phải.
“Không được lộn xộn!” Phúc Nhạc hung dữ trừng hắn.
Joe lập tức thả tay xuống ngồi thẳng, nhìn bầu bạn vẻ mặt tức giận mà chẳng biết làm gì cho phải, cẩn thận mở miệng nói: “A Nhạc... anh muốn đi tắm gội.”
“Tắm gội cái đầu anh ấy!” Phúc Nhạc đỏ mắt rống lên: “Bị thương thành như vậy còn tắm! Em giúp anh lau người!”
Joe thấy thế cũng khôngđể ý miệng vết thương, lập tức đứng lên đi tới ôm lấy bầu bạn nhà mình: “A Nhạc, anh không sao, không có việc gì. Đừng khóc.”
“Anh mới khóc thì có!” Phúc Nhạc tiếp tục rống, cúi đầu làm bộ làm tịch lấy da thú cọ nước mũi, rống xong lại khóc òa lên.
Joe sợ tới mức chân tay luống cuống, đành phải càng không ngừng nhẹ nhàng vỗ lưng Phúc Nhạc, sợ cậu không thở nổi.
Qua hồi lâu, Phúc Nhạc hết sức, chui đầu vào trong lòng Joe, sụt sịt, còn nấc nữa.
“Thật sự không có việc gì.” Joe thấp giọng nói, dùng cằm cọ cọ đỉnh đầu Phúc Nhạc dịu dàng nói.
“Sao lại thế này?” Phúc Nhạc buồn buồn hỏi.
“...” Joe trầm mặc một lát, đại khái là suy nghĩ xem nên nói như thế nào, nói: “Còn nhớ rõ Kissin không?”
“Kissin?” Phúc Nhạc ngẩng đầu, Joe nhanh chóng lau nước mát cho bầu bạn nhà mình, ôm cậu ngồi lên chân mình. Phúc Nhạc sợ đè lên miệng vết thương của Joe nên không dám lộn xộn.
“Em trai của Kissah?” Phúc Nhạc suy nghĩ một chút nói, đối với vài người không thích mình, Phúc Nhạc vẫn vô cùng hẹp hòi mà nhớ rõ ràng.
“Y là không phải đã từng thích Whorf sao? Là cái người mà vì Jin không giúp y theo đuổi Whorf liền không để ý tới Jin nữa?” Phúc Nhạc nhăn mũi hỏi: “Sẽ không phải là xảy ra chuyện gì chứ?” Mấy ngày hôm trước chuyện của Harlan còn khiến lòng cậu sợ hãi, bây giờ vừa nghe đến ai cảm tình không thuận, Phúc Nhạc đã cảm thấy không ổn.
“Y chạy trốn.” vẻ mặt Joe cũng có chút bất đắc dĩ.
“Chạy trốn? Vì sao?” Phúc Nhạc kinh ngạc nói.
“Cỏ độc, là y cho Harlan.”
“Làm sao lại... y đã phản bội bộ lạc?” Phúc Nhạc kinh ngạc, nghĩ thấy không giống, đứa bé kia mặc dù thoạt nhìn có hơi kiêu căng, nhưng Phúc Nhạc có gặp y vài lần, mặc dù y và Kissah lần nào cũng hừ lạnh hoặc không nhìn mình rồi đi, nhưng không hề có hơi thở âm u như trên người Harlan, chỉ là đơn thuần không thích mình và Haren mà thôi.
“Lần trước Jin bị hỏng giọng cũng là y làm ra.” Joe lại bỏ thêm một quả bom, Phúc Nhạc mở to hai mắt nhìn, xoa lỗ tai, hoài nghi mình nghe lầm.
“Kissin làm sao lại biết mấy loại cỏ độc đó?” Phúc Nhạc ngẫm lại cảm thấy không đúng, sẽ không phải là tự nếm thử mới biết chứ?
“Y rất thích mấy con thú nhỏ.” Joe giải thích: “Như là thú chíp bông ấy. Thú chíp bông ăn cỏ rồi bị ốm, chắc là từ đó mà biết có độc.”
Thú chíp bông Phúc Nhạc có biết, nhỏ như con thỏ, lông vừa dày rậm lại dài, nhưng rất nhỏ, không ai ăn cũng không ai lột da, chỉ có vài giống cái sẽ cảm thấy đáng yêu mang về nhà nuôi vài ngày, nhưng thường xuyên để xổng mất.
“Đợi đã, em có chút chóng mặt.” Phúc Nhạc xoa xoa cái trán: “Y chạy trốn và anh bị thương có quan hệ gì?”
“Kissin bị tộc sói đen phát hiện.” Joe nói mà càng bất đắc dĩ: “Tộc sói dùng Kissin uy hiếp bọn ta. Ta và Whorf đi cứu y.”
“Bởi vì bị sói đen bao vây, cho nên mới bị thương. Về sau cứu được người, y mới nói cho chúng ta biết việc này.” Joe chậm rãi giải thích: “Từ nay về sau sẽ không thế nữa.”
Phúc Nhạc co rút khóe miệng, trong nháy mắt có xúc động muốn đi giáo huấn đứa ‘trẻ trâu’ Kissin kia một trận… Một hồi nhớ tới vết thương của Joe, Phúc Nhạc lại xót xa trong lòng. Mặc dù Joe thoạt nhìn không có gì đáng ngại, còn tự mình đi về được, nhưng dù là ai gặp được dáng vẻ chật vật của người yêu cũng không khỏi đau lòng, trong nháy mắt đó đầu óc đều bối rối, căn bản không có cách nào nhìn xem Joe bị thương có nặng hay không, tay vẫn run rẩy mãi, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, Joe nếu mà có việc gì chắc mình chết mất. Chỉ có một ý nghĩ như thế trong đầu. Nhớ lại cảm giác lúc đó thì thấy mình giống đàn bà con gái mềm yếu, nhưng Phúc Nhạc không tài nào phủ nhận, không có Joe thì cậu không có gì cả. Hy vọng, vui vẻ, thậm chí tương lai, mấy thứ này tất cả đều là Joe cho.
“Từ nay về sau không được mạo hiểm.” Phúc Nhạc xoay người nhẹ nhàng đụng một cái vào băng gạc thật dày, trong mắt tràn đầy đều là đau lòng, cậu cũng không biết, tên này lúc đó đau biết bao nhiêu.
“Đừng lo.” Joe cười cười, A Nhạc không tức giận là tốt rồi, vừa mới thật sự bị A Nhạc dọa sợ.
“Thế Kissin ra sao rồi?” Phúc Nhạc hỏi.
“Bị giam lại rồi.” Joe thở dài: “Chẳng qua không phải cố ý. Chỉ là oán giận với Harlan vài lần chuyện của Whorf và ta, sau Harlan biết chuyện cỏ độc, liền xin y một ít.”
“Thế chuyện của Jin thì sao?”
“Lần đó là muốn dạy dỗ Jin một chút.” Joe cũng thấy đau đầu, Kissin cũng không phải nói cố ý, chỉ là quá không biết nặng nhẹ.
“Chẳng qua cũng sợ Jin thật sự gặp chuyện không may, liền trộn lẫn chỉ một chút, theo y nói, phân lượng kia không khiến thú chíp bông bị câm, chỉ là giọng sẽ rất khó nghe.”
“Sau thì y sợ, không qua lại với Jin nữa.” Joe từ từ nói: “Kỳ thật lần này Harlan xin y cỏ độc để làm gì y cũng không biết, liền ngốc nghếch mà đưa cho. Sau khi Harlan thú nhận, Kissin rất sợ, cho rằng Harlan là vì báo thù cho y nên mới hại mọi người, liền trốn đi.”
Phúc Nhạc nghe xong cả câu chuyện, thật không biết nên bày vẻ mặt gì. Thật là làm cho người ta dở khóc dở cười.
“Mặc dù sẽ không bị cho là đồng mưu, nhưng cũng phải nhận trừng phạt.” Joe xoa bóp lỗ tai Phúc Nhạc nói. Loại hành vi liều lĩnh và vô tri này, không phải là thứ mà một giống cái đã thành niên nên làm.
“... Ôi, tóm lại chuyện không sao là tốt rồi.” Phúc Nhạc thở dài. Dù sao bộ tộc sói đen rốt cục bị tiêu diệt hết, Joe mặc dù bị thương, Kissin tránh không khỏi cũng bị trừng phạt, Phúc Nhạc cũng không muốn so đo gì thêm nữa. Chỉ cần người đàn ông nhà mình không sao là được.
Phúc Nhạc nhẹ nhàng tựa trong lòng Joe, rốt cục an tâm lại.
Sau trận chiến không tránh khỏi phải dọn dẹp chiến trường. Joe bị thương, nên được miễn, an tâm ở nhà nghỉ ngơi. Phúc Nhạc mỗi ngày cắm đầu nghĩ ra các món dược thiện, thề nhất định phải giúp Joe bồi bổ. Mặc dù là mùa đông, nhưng thi thể đàn sói cũng không thể cứ phơi ra như vậy, tất cả đều bị ném tới bãi đất hoang phía tây ném một mồi lửa, để ngừa ôn dịch và tật bệnh xuất hiện.
Whorf và Lauth đã sớm làm xong phòng ở, bởi vì tộc sói đen xâm lấn khiến hai người này chậm chạp chưa cử hành nghi thức, hai vị này vừa dọn dẹp thi thể xung quanh bộ lạc, vừa mắng tộc sói đen tơi tả.
Cũng may thần minh và thời tiết đều rất nể tình, sau chuyện tộc sói đen xâm chiếm và chuyện của Harlan, hai đôi này rốt cục thuận lợi tiến hành nghi thức, hai thú nhân rất ra sức chạy vào rừng rậm tiến hành một lần đi săn cuối cùng trước mùa đông, cũng an toàn trở về.
Rốt cục, trước khi mùa đông tới, tất cả mọi người đều tìm được bạn lữ cho mình.
“Joe! Joe! Anh xem, tuyết rơi!”
“Ừ. Muốn đi ra ngoài xem không?”
“Chúng ta tìm người chơi ném tuyết đi!”
“Ừ.”
Kỳ thật chỉ cần có em ở cùng, làm gì cũng vui. Joe nhìn thấy Phúc Nhạc kích động đến xoay quanh tìm da thú chuẩn bị may bao tay, trong mắt đong đầy vẻ dịu dàng.