Ngồi ở sảnh khách sạn hơn hai tiếng, cuối cùng Bùi Thước không thể chịu được nữa. Bên ngoài thời tiết sấm sét ầm ầm khiến lòng cậu không yên, cậu lấy di động ra, màn hình vẫn hiển thị dòng chữ "không có tín hiệu" cứng nhắc.

Bùi Thước chán muốn chết quyết định tìm việc gì đó để làm, cậu tìm em gái lễ tân khách sạn mượn một cây dù, sau đó bước thấp bước cao đi về phía công viên hải dương cách đó không xa.

Nhân viên thuần dưỡng như thường lệ vẫn đang bên bờ hồ chơi với A Bảo, anh thấy Bùi Thước thì có chút ngạc nhiên: "Hôm nay cậu còn đến đây à?"

"Ừm" Bùi Thước gật gật đầu, giũ giũ nước mưa bắn lên quần áo: "Chờ ở khách sạn chán quá."

Bùi Thước câu được câu không nói chuyện với nhân viên thuần dưỡng, sau đó lại nhận lấy thùng nhỏ đựng đầy cá tuyết nhân viên thuần dưỡng đưa cho, bắt đầu đút cho A Bảo ăn.

Nhân viên thuần dưỡng có việc nên ra ngoài một lát, vì thế không gian rộng lớn như vậy chỉ còn Bùi Thước và A Bảo. Cửa sổ dày nặng cũng không che được tiếng cơn mưa tầm tã cùng tiếng sấm đều đều không dứt, Bùi Thước vừa đút cho cá voi trắng ăn vừa nói: "Trời mưa to thế này, mày có sợ không? Được rồi, quê quán của mày là ở biển rộng mà nhỉ, chắc là cũng chẳng có cảm giác gì đâu.."

A Bảo cực kỳ tập trung ăn cá tuyết, hoàn toàn không để ý gì đến Bùi Thước.

"Ở đây cũng thật là kỳ lạ, chỉ là một trận mưa có sấm chớp thôi, mà thông tin tín hiệu gì đều bị mất hết, cả điện thoại cũng không gọi được, mày nói xem chúng tao bây giờ phải sống làm sao đây? Bùi Thước lại ném một miếng cá tuyết, tiếp tục lải nhải:" Thành phố Gia Nam chắc chắn tín hiệu không kém thế này. Nhưng hôm nay toàn thành phố đình công, không chừng lão đại có thể ở nhà trộm lười một ngày nhỉ? "

Bùi Thước nhớ hình như Kỳ Du còn cực kỳ thích vào ngày mưa nằm lỳ ở nhà ngủ, có mấy buổi sáng sớm đã mưa to, trong lúc mơ màng Kỳ Du đều sẽ theo bản năng mà ôm lấy mình, vùi mặt vào hõm vai của mình, ngủ rất say.

Nhớ đến Kỳ Du, Khóe miệng Bùi Thước nhịn không được chậm rãi cong lên, cậu nghĩ, cũng không biết Kỳ Du bây giờ đang làm gì, quả nhiên trong cuộc sống của người hiện đại không thể thiếu di động. Không liên lạc được với người kia khiến cho Bùi Thước không hiểu sao luôn có chút bất an, trong lòng có một cảm giác không thể nói rõ, tựa như..

Bùi Thước không tập trung, động tác đút cho A Bảo lại thành vứt đi, khiến A Bảo sợ hãi, cái đuôi đập về phía này "bạch" một tiếng. Tuy sức lực của cá voi trắng nhỏ không lớn, nhưng cũng khiến tay Bùi Thước bị đập đến vừa đau vừa tê.

" Được rồi, được rồi, tao không nên mất tập trung. "Bùi Thước vội an ủi A Bảo:" Thật là, mày đấy thật là ngốc, không ngờ còn nhạy cảm như vậy.. "

A Bảo khôi phục bình thường lại cũng rất nhanh, không tim không phổi mà tiếp tục nhai nhai cá tuyết. Nhưng giờ Bùi Thước không dám mất tập trung nữa, đành phải cố nén lại cảm giác bất an không rõ này xuống đáy lòng.

" Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được.. "Nghe thấy giọng nữ máy móc từ trong di động truyền ra, Kỳ Du không hiểu sao trong lòng lại thoáng thả lỏng, sau đó nhấn tắt điện thoại.

Điện thoại của Bùi Thước tạm thời không gọi được, nên chắc cậu không thể nhìn thấy những bức ảnh linh tinh trên mạng kia đi? Vậy thì tốt rồi, ít nhất hiện tại mình cũng không cần mệt tâm nghĩ cách giải thích cho kẻ ngốc đó.

Nhưng mà trên thực tế, cho dù Kỳ Du có giải thích, anh cũng không biết giải thích thế nào.

Năm giờ trước, lúc Kỳ Du đột nhiên nhận được điện thoại của Jann, anh cũng hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra. Nghe thấy bên kia giọng nói của Jann vô cùng tức giận, nói gì mà "ảnh chụp bị tung ra rồi", phản ứng đầu tiên của Kỳ Du là ảnh của mình và Bùi Thước bị tung ra rồi.

Nếu là như vậy thì Kỳ Du cũng không cảm thấy có gì kinh khủng cả, anh đã sớm nghĩ tới chuyện của mình và Bùi Thước trước sau gì cũng phải công khai, chỉ là hiện giờ còn quá sớm, đối với Bùi Thước rất bất lợi.

Kỳ Du đang muốn hỏi dư luận nói thế nào về Bùi Thước, anh lại nghe được tên của Thành Mân, vài giây sau anh mới nhận ra nhân vật chính của những bức ảnh bị tung ra mà Jann nói là mình và Thành Mân.

Dứt khoát ngắt điện thoạt, Kỳ Du lên mạng mở công cụ tìm kiếm ra, ở thanh tìm kiếm mới vừa nhập tên mình vào, phía dưới đã tự động nhảy ra chữ tìm kiếm quan trọng "Ảnh thân mật của Kỳ Du và Thành Mân".

Kỳ Du lạnh mặt click mở trang web đầu tiên, đó là một trang official website của một tạp chí giải trí có lượng phát hành rất lớn, tiêu đề hôm nay chính là về mấy tấm ảnh.

Từ ảnh chụp có thể rõ ràng nhìn ra đều là ảnh chụp lén, độ phân giải thấp, nhưng những chỗ thể hiện trọng "trọng điểm" đều rất rõ ràng. Bối cảnh của năm tấm ảnh đều ở trên phố, thời gian là buổi tối, trong ảnh tay của Kỳ Du đặt bên hông Thanh Mân rất thân mật, đầu hơi hơi cúi thấp như là đang nghe Thanh Mân thấp hơn mình nói chuyện.

Bốn tấm ảnh trước còn có thể nói là anh em thân mật quá mức, nhưng tấm thứ năm - Tấm ảnh kia, Kỳ Du nghiêng đầu, gương mặt dán sát vào mặt Thành Mân, môi hai người dường như đã dính vào nhau, đã không thể dùng từ "thân mật quá mức" để miêu tả.

Kỳ Du nhìn chằm chằm mấy tẩm ảnh, đôi mắt không chớp, làm một nhân vật chính trong ảnh, Kỳ Du lại nhận ra bản thân không hề có chút ấn tượng nào với những hành động đó.

Đừng nói là hành động không có chừng mực mình và Thành Mân mặt kề sát mặt gần như hôn này, ngay cả động tác tay mờ ám đặt trên eo của đối phương, Kỳ Du cũng tin chắc chắn rằng mình chưa từng làm.

Những tấm ảnh này chắc chắn là ảnh thật, nên rốt cuộc chuyện là thế nào?

Cơn mưa giận dữ ngoài cửa số vẫn không hề có dấu hiệu dừng, ba giờ chiều mà bầu trời đen chẳng khác nào rạng sáng ba giờ.

Sắc mặt Kỳ Du âm trầm, cầm di động lên đi ra ngoài.

Gọi taxi đến công ty, Kỳ Du theo bản năng lật xem lại mấy tấm ảnh kia, muốn tìm xem có manh mối nào không.

Chuyện này xảy ra khi nào? Nhìn quần áo mà mình mặc, chắc hẳn là mùa đông, ngoại trừ cái đó ra thì ảnh chụp không được rõ ràng lắm, Kỳ Du cũng không nhận ra bị chụp ở đâu.

Còn có thể nhìn ra cái gì đây? Kỳ Du cau mày, ánh nhìn dừng lại trên người Thành Mân trong ảnh, vẻ mặt Thành Mân lúc bị chụp còn rất tỉnh táo, tươi cười rất rõ ràng.. Đúng rồi, Kỳ Du đột nhiên nhớ ra, bởi vì tóc mái của Thành Mân rất dài, khi ra ngoài bị chụp lén vẻ mặt đều mờ mờ không rõ, lúc đó trong đoàn phim mọi người còn hay mắng trêu gì đó.

Mà những tấm ảnh này tóc của Thành Mân cắt ngắn, có vẻ rất anh khí, tạo hình này so với bình thường không giống nhau.. Kỳ Du cố gắng nhớ lại, rốt cuộc cũng nhớ ra lúc đó mình còn chưa solo, là tạo hình một lần lưu diễn năm người của Miracle.

Lần lưu diễn đó hình như là cuối năm, tháng ba năm trước mình vừa tuyên bố rời nhóm, vậy nên lúc đó là lần lưu diễn cuối cùng, không khí trong đoàn có hơi nặng nề.

Nói vậy, lúc đó quan hệ của mình và Thành Mân đã có khoảng cách, không thể nào cùng đối phương kề vai sát cánh ôm ôm ấp ấp mới đúng.

Kỳ Du tìm không được manh mối cũng không nghĩ ra những tấm ảnh này từ đâu ra. Theo bản năng chạm vào giao diện điện thoại, xem đi xem lại năm bức ảnh linh tinh kia.

Bỗng dưng, ngón tay Kỳ Du đột nhiên dừng lại. Vừa nãy lật mấy tấm hình này rốt cuộc anh cũng phát hiện có chỗ nào không đúng.

Bốn tấm ảnh trước ống kính đều là hướng từ sườn phải phía sau, Kỳ Du có thể đại khái đoán ra lúc đó phóng viên chắc hẳn là đứng ở phía bên phải đường đi theo chụp.

Nhưng tấm thứ năm, là tấm ảnh thân mật gần gũi của mình và Thành Mân, góc chụp rõ ràng là đã thay đổi, ống kính lại đổi thành phía trước bên trái.. Không đúng! Kỳ Du cau mày phóng to tấm ảnh kia lên, vị trí của phóng viên rõ ràng là không hề thay đổi, nhưng nhân vật chính - anh và Thành Mân lại xoay người lại.

Nếu nói đây chỉ là trùng hợp thì quá gượng ép rồi. Bốn tấm ảnh đầu chụp từ bên sườn còn có thể nói là hai người không phát hiện ra, nhưng sao đến tấm cuối cùng có điểm bùng nổ kia, hai người lại ăn ý mà cùng quay lại hướng về ống kính?

Kỳ Du lại lật lại xem mấy tấm trước, lần này cuối cùng anh cũng nhìn ra, trong ảnh chụp tay mình ôm Thành Mân, mà cơ thể hình như không được tự nhiên mà ngả về phía Thành Mân, hình như là.. uống say?

Thế này thì có thể giải thích được vì sao mình đối với việc này không hề có ấn tượng. Kỳ Du cố gắng nhớ lại một chút, nhớ ra hình như mình có uống say như vậy một lần, có lẽ là vào bữa tiệc chúc mừng hoàn thành đợt lưu diễn cuối năm. Lúc đó sau khi mình tỉnh lại không có chuyện gì xảy ra, nên cũng không để trong lòng.

Chẳng lẽ do lần đó sau khi uống say là Thành Mân đưa mình về nhà? Sau đó trên đường về cố ý để paparazzi chụp được?

Ngay lúc Kỳ Du không thể tưởng tượng được, trong đầu đột nhiên lại nghĩ đến một số câu mà Thành Mân đã nói.

" Trong tay tôi có nhược điểm của cậu. "

Cụ thể Thành Mân nói sao thì Kỳ Du đã không nhớ rõ, chỉ nhớ hình như anh ta đang uy hiếp mình, nhưng Kỳ Du tự nhận không làm việc gì đến độ không dám gặp người khác, bởi vậy cũng không để ý đến.

Cho nên, "nhược điểm" mà Thành Mân nói đến là cái này? Rất lâu trước kia, Thành Mân cũng lợi dụng lúc mình uống say thuê paparazzi chụp những tấm ảnh này, dự trù cho bất kỳ tình huống nào sau này xảy ra?

Trước mắt việc tung ra những tấm này Kỳ Du biết đối với mình sẽ có rất nhiều bất lợi, nhưng là, Thành Mân cũng là một nhân vật chính.

Người này rốt cuộc đang muốn làm gì đây?

Sau khi đến công ty Kỳ Du được trợ lý của Jann báo lại rằng Jann còn đang cùng bộ phận quan hệ công chúng mở cuộc họp khẩn cấp, vì thế Kỳ Du liền ngồi ở salon bên ngoài phòng họp chờ. Tốc độ lan truyền của chuyện này nhanh đến đáng sợ, ảnh chụp mới tung ra chưa đầy năm tiếng, suốt cả chặng đường dưới lầu, Kỳ Du thấy đến bảo vệ và cô vệ sinh đều nhìn anh bằng ánh mắt rất lạ.

" Rốt cuộc anh muốn thế nào? "Kỳ Du gửi tin nhắn cho Thành Mân, một phút sau đối phương lại gọi tới.

" Ảnh chụp đã tung ra rồi. "Giọng nói của Thành Mân rất trầm.

" Thấy rồi. "Kỳ Du miễn cưỡng áp lại lửa giận:" Hai năm trước anh đã tính toán chu toàn như vậy rồi sao? "

Bên kia Thành Mân im lặng một lát:".. Không, tôi nghĩ rằng, những bức ảnh đó sẽ chẳng bao giờ có tác dụng. "

Kỳ Du giận đến bật cười:" Ha, sao lúc tôi vừa solo anh không tung ảnh ra? Bây giờ có phải là hơi muộn không? "

" Khi đó tôi đúng là đã định làm vậy, em sẽ có khả năng quay lại. "Thành Mân tựa hồ không nghe ra ý tứ châm chọc trong lời của Kỳ Du, bình tĩnh nói:" Tôi cho rằng, lúc đó em tạm thời chưa thể tiếp nhận tôi mà thôi. "

Cho đến khi Bùi Thước xuất hiện, thấy Kỳ Du không hề để ý mà bảo vệ cậu ta, cuối cùng hắn cũng hiểu ra cậu ấy sẽ không bao giờ tiếp nhận hắn.

" Vậy nên anh làm như vậy? "Giọng nói của Kỳ Du lạnh như thể đã thành băng:" Anh quên rằng ảnh chụp ngoài tôi ra còn có cả anh sao? "

" Tôi chẳng quan tâm nữa, Kỳ Du. "Thành Mân khẽ thở dài:" Em biết không, Miracle sắp tan rã rồi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play