Thời gian lên lớp mỗi ngày ở học viện hí kịch Gia Nam trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã đến đầu tháng tư.
Với Bùi Thước mà nói, trong thời gian nửa tháng này, khó khăn nhất không phải là môn chuyên ngành, mà là gặp mặt những người bạn cũ.
Mỗi khi Bùi Thước gặp được người quen, luôn luôn không có cách nào để gọi tên đối phương, chào hỏi, lúc nói chuyện cũng cẩn thận từng li từng tí, sợ xảy ra sơ suất nào đó. Cậu đã từng thử đi đến những nơi ít sinh viên tập trung, ví dụ như trung tâm tòa nhà dạy học hoặc tiệm cơm, nhưng rất nhanh cậu đã thất vọng, phát hiện thì ra cái tên Bùi Thước này thực tế có nhân duyên quá tốt, gần như đi tới chỗ nào cũng có người quen.
Sau khi nói nhầm vài lần rồi gượng cười che giấu. Bùi Thước cuối cùng cũng nghiêm túc bắt đầu suy nghĩ, chuyện mình trùng sinh này còn có thể giấu được bao lâu? Mà sau khi bị phát hiện thì mình nên giải thích như thế nào.
Lúc ý nghĩ này xuất hiện, Bùi Thước nghĩ đến đầu tiên là Kỳ Du, sau đó cậu nhịn không được lại suy nghĩ một chút, sau khi đối phương biết chuyện này sẽ có phải ứng gì.
"Kỳ Du, thật ra.. Em là trùng sinh.."
".. Có bệnh sao không uống thuốc?"
Nghĩ đến đây, Bùi Thước có chút uể oải vuốt vuốt tóc, trong lòng tự nhủ loại chuyện này nếu không phải mình đã trải qua, nếu không người khác nói với mình như vậy, mình tuyệt đối cũng sẽ không tin.
Cứ rầu rĩ như vậy suốt hơn một tuần lễ, đang lúc Bùi Thước mỗi ngày đều đang lo lắng đề phòng chuyện có thể bị lộ tẩy hay không, thì Fiona gọi điện cứu vớt cậu.
"Bùi Thước, buổi chiều cậu đến công ty một chuyến, bên này có một bộ phim cho cậu xem một chút, nam chính."
Tinh thần Bùi Thước tỉnh táo lại: "Phim? Vai nam chính?" Đầu tiên là bất luận kịch bản tốt hay xấu, chỉ việc đây là bộ phim không cần thử vai, đã tự tìm tới đưa vai nam chính cho mình, Bùi Thước đã có cảm giác vui vẻ đến không thể tin được.
Nhưng giọng nói của Fiona không có sự kích động, cô nhàn nhạt "Ừ" một tiếng: "Tóm lại buổi chiều cậu đến xem đi."
Buổi chiều Bùi Thước đúng giờ đến văn phòng của Fiona, đẩy cửa ra, Fiona nhìn cậu nhíu nhíu mày.
"Cậu mặc như vậy sao bảo vệ dưới kia lại để cho cậu vào thế?" Fiona nhìn Bùi Thước, tên nhóc này mặc một cái áo len rộng phối với một cái quần jean đã giặt đến mức trắng bệch, cách ăn mặc này nhìn qua như đồ mặc ở nhà.
Sau khi Bùi Thước hiểu được ý của Fiona thì cậu có chút bị đả kích, rõ ràng là học theo phong cách của Kỳ Du mà, lần trước thấy Kỳ Du phỏng vấn trên tạp chí có độ nổi tiếng cao cũng phối hợp như thế, sao mặc lên người lại không được người ta chào đón như vậy?
"Ơ, tên của bộ phim này còn rất tươi mát nhỉ? <Kình Ngữ>?" Bùi Thước cầm lấy kịch bản, lúc lướt qua tiêu đề, nhịn không được mở miệng nói: "Cho nên đây là bộ phim nghệ thuật tình yêu trong sáng à?"
Fiona không trả lời, cô ngồi xuống ghế sô pha đối diện, thở dài trong lòng, nghĩ đây mà là phim nghệ thuật thì dễ rồi.
Cảm thấy kịch bản cũng không dài, vì vậy Bùi Thước định cứ xem qua loa trước một lần. Nhưng cậu không nghĩ tới, kịch bản bộ phim này như có một lực hấp dẫn không nói rõ được, từ khi ánh mắt cậu quét đến hàng chữ đầu tiên, căn bản đã không có cách nào dừng lại được rồi.
Bên trong phòng làm việc an tĩnh, chỉ có máy điều hòa thỉnh thoảng phát ra tiếng vù vù rất nhỏ, còn có tiếng lật giấy chậm chạm nhưng có tiết tấu. Fiona nhìn chàng trai để kịch bản trên gối, vùi đầu đọc kịch bản không để ý chuyện gì khác, không khỏi nghĩ phức tạp, nhận nhân vật này chắc là chuyện không nghi ngờ rồi.
Lật đến một trang cuối cùng, Bùi Thước ngẩng đầu lên lần nữa mới cảm giác được cổ đau nhức. Cậu ngẩng đầu, nhìn sắc trời đã gần tối ngoài cửa sổ, lúc này mới phát hiện thời gian đã trôi qua.
Nhìn Fiona cười cười hơi ngượng ngùng, Bùi Thước đang muốn nói chuyện, chỉ nghe thấy Fiona hỏi mình: "Rất thích kịch bản này sao? Quyết định muốn nhận không?"
Bùi Thước không gật đầu ngay lập tức, mà do dự một lát, mới mở miệng nói: "Rất thích, có nhận được không.. Nói thật, tôi cũng không có gì để chắc chắn."
Fiona nhíu mày: "Cậu không phải vẫn rất tự tin sao?"
"Có à?" Bùi Thước gãi gãi đầu: "Nhưng nhân vật này thật sự rất.."
"À, đúng rồi." Fiona giống như vừa nhớ đến chuyện gì bỗng nhiên cắt ngang lời Bùi Thước: "Nhân vật này, vốn tìm Kỳ Du."
Nghe vậy, Bùi Thước tức khắc mở to hai mắt nhìn, Kỳ Du diễn nhân vật này sao? Hắn không nhịn được suy nghĩ một chút, trong lòng tự nhủ đơn giản như vậy mới không thích hợp.
"Cho nên Kỳ Du từ chối, vì vậy mới tìm tôi sao?" Bùi Thước có chút thấp thỏm hỏi.
"Đại khái là vậy." Fiona gật đầu, đưa tay lên nhìn đồng hồ đeo tay một cái.
"Buổi tối tôi còn có việc, tóm lại cậu cứ suy nghĩ thật kỹ một chút đi, trước trưa mai đưa cho tôi câu trả lời thuyết phục."
Trở lại chung cư, Bùi Thước xoắn xuýt một lát, vẫn gọi điện thoại cho Kỳ Du, chưa reo lên hai tiếng đối phương đã nhận.
"Bộ <Kình Ngữ> đó, vì sao anh lại từ chối vai nam chính?"
Kỳ Du giống như bị vấn đề trực tiếp của Bùi Thước làm cho không kịp phản ứng, vô ý thức đáp: "Vì sao cái gì? Không thích hợp thôi." Mấy giây sau hắn mới kịp phản ứng: "Sao em biết việc này?"
Bùi Thước nói sơ một lần chuyện hôm nay mình xem kịch bản, cuối cùng cậu hỏi: "Anh nói xem em có nên nhận không?"
Bên Kỳ Du im lặng, nửa ngày sau mới nói: "Cá nhân tôi chắc chắn sẽ khuyên em không nhận, bởi loại phim này, em diễn có được hay không khán giả liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được, lại thêm nhân vật nữ chính đã xác định, là Nhan Hủ Dao, diễn với cô ấy khí chất của em không tốt sẽ biến thành vai phụ."
Bùi Thước "Ừ" một tiếng trầm thấp, lời của Kỳ Du cậu không có cách nào phản bác được. Hơn nữa, nếu như nữ chính là Nhan Hủ Dao.. Bùi Thước không nhịn được nhớ đến diễn xuất của Giang Nhất Thư trong bộ phim, kỹ năng diễn xuất đó không thể nghi ngờ là vô cùng nổi bật.
"Nhưng mà, người đại diện của em cũng không thay em từ chối, vậy rõ ràng cô ấy vẫn hi vọng chính em có thể suy nghĩ thật kĩ một chút." Kỳ Du nói tiếp: "Em xem qua kịch bản hẳn cũng rõ chất lượng của nó cao đến bao nhiêu chứ? Đối với nghệ sĩ không có cách nào đi theo con đường thần tượng như em, nếu như nắm được cơ hội lần này, vậy cũng chứng minh được thực lực của em cho người khác biết."
Bùi Thước bị câu đánh giá "nghệ sĩ không có cách nào đi theo con đường thần tượng" của Kỳ Du với mình có chút buồn bực, nhưng sau khi nghe nửa câu sau, lại bị câu "chứng minh được thực lực của em" làm cho lòng rất ngứa ngáy.
Ban đêm, Bùi Thước trằn trọc trên giường một lúc lâu, cuối cũng vẫn đứng dậy bật sáng đèn bàn, không nhịn được lại mở kịch bản.
Nam chính của bộ phim <Kình Ngữ> này tên là Tạ Uyên, nữ chính Diệp Tiểu Ngạn là em kế của nam chính, bẩm sinh đã mắc phải bệnh tự kỷ. Từ nhỏ Tạ Uyên đã rất yêu thương Diệp Tiểu Ngạn, sau khi từ từ lớn lên, dưới sự giúp đỡ của bác sĩ, bệnh tự kỷ của Diệp Tiểu Ngạn cũng bắt đầu có chuyển biến tốt, chí ít có thể học đại học bình thường, sau khi tốt nghiệp trở thành một nhà thiết kế nổi tiếng.
Từ khi còn bé, Diệp Tiểu Ngạn vẫn tiếp tục điều trị, đối với cô thì một khâu trị liệu rất hữu ích là đến thủy cung xem cá voi, chơi đùa với cá voi và các loại động vật khác, sau khi bệnh tự kỷ dần dần chuyển biến tốt hơn, Diệp Tiểu Ngạn vẫn thích thỉnh thoảng đến thủy cung, ở lại đó cả một ngày.
Bởi vì em gái thích, sau khi Tạ Uyên tốt nghiệp đại học, trở thành một nhân viên thuần dưỡng ở thủy cung.
Tình tiết phát triển đến đây vẫn là trời yên biển lặng, mãi đến khi Diệp Tiểu Ngạn gặp được người cô động tâm, chỉ là cô không nghĩ tới, người đó chỉ dưới sự giật dây của những đồng nghiệp xung quanh cô, cố ý tiếp cận cô. Từ nhút nhát, đến dò xét, lại đến không cách nào khống chế được mà yêu đối phương. Diệp Tiểu Ngạn giao trái tim của mình cho người đó, nhưng cuối cùng lại bị uy hiếp mang lên giường, sau lại bị vứt bỏ. Sau đó triệu chứng của Diệp Tiểu Ngạn lập tức tăng lên, thậm chí nghĩ quẩn nhảy lầu tự sát, sau khi cứu về đã hoàn toàn bị liệt.
Sau khi xuất viện, mức độ nghiêm trọng bệnh tự kỷ của Diệp Tiểu Ngạn đã phát triển như hồi còn bé, với người xung quanh hầu như sẽ không đáp lại.
Ngoại trừ Tạ Uyên.
Lúc ở với Tạ Uyên, Diệp Tiểu Ngạn sẽ lộ ra vẻ mặt bi thương, nói cho người anh trai từ nhỏ đã ở bên cạnh mình, rằng mình rất khó chịu, nhưng cụ thể xảy ra chuyện gì cô lại không nói gì cả.
Theo miêu tả trong kịch bản, Tạ Uyên đến lúc này vẫn luôn hết sức bình tĩnh, hoặc là nói, bình tĩnh bên ngoài.
Vật báu từ nhỏ đã được mình nâng niu ở lòng bàn tay gặp phải loại chuyện này, đương nhiên Tạ Uyên sẽ không chịu để yên. Hắn không tin Diệp Tiểu Ngạn chỉ thất tình đã biến thành bộ dạng này, thế là bắt tay vào điều tra, mà sau khi biết em gái mình gặp tất cả mọi chuyện vì sự trêu đùa nhàm chán của người khác, Tạ Uyên quyết định bắt đầu trả thù.
Hắn gây ra một loạt án mạng liên hoàn, trói sáu người liên quan đến chuyện này đưa đến thủy cung giết chết, thủ đoạn phạm tội đơn giản lại cao siêu, cả thành phố đang tranh cãi về sát thủ giết người hàng loạt ở thủy cung này, nhưng cảnh sát lại không có được đầu mối.
Mà sau khi giết người cuối cùng --- Người Diệp Tiểu Ngạn từng thích, Tạ Uyên lựa chọn tự thú. Một ngày trước khi bị xe cảnh sát đưa đi, lần cuối cùng Tạ Uyên đẩy xe lăn, đưa Diệp Tiểu Ngạn đến thủy cung ngắm cá voi.
"À, những người đã từng bắt nạt em đều chết hết rồi." Lời thoại cuối cùng của Tạ Uyên là như thế này: "Không phải em thích nhìn cá voi nhất sao? Bọn chúng đều tận mắt nhìn thấy anh làm những người kia biến mất như thế nào, cho nên, sau này em không cần phải sợ hãi nữa."
Bùi Thước xem hết toàn bộ kịch bản, lời thoại của Tạ Uyên cũng không nhiều, bởi vì ở chung với người mắc bệnh tự kỷ như Diệp Tiểu Ngạn vốn không cần nói quá nhiều. Nói cách khác, muốn diễn tốt nhân vật Tạ Uyên này, càng dựa vào các chi tiết hành động nhiều hơn, đây không thể nghi ngờ là một khiêu chiến rất lớn.
Mình thật sự có thể diễn tốt nhân vật này sao? Bùi Thước khe khẽ thở dài, cậu lo lắng nếu như có chỗ nào đó mà mình không nắm chắc, làm không tốt sẽ biến Tạ Uyên triệt để thành một tên sát nhân biến thái.
Bùi Thước vừa băn khoăn, vừa thuận tay cầm điện thoại muốn xem giờ, lại phát hiện trong điện thoại có hai tin nhắn chưa đọc. Mở ra xem, đều là Kỳ Du gửi tới từ một giờ trước.
"Đừng nghĩ là mình không thể, em không thử diễn, thì sẽ không biết mình có thể diễn tốt hay không."
Bùi Thước có chút cảm động, trong lòng tự nhủ anh Kỳ đây là đang an ủi mình sao? Nhưng mà, lời nói an ủi này để cho Kỳ Du nói ra luôn cảm giác có chút không thích hợp..
Hắn ấn mở tin nhắn ngắn tiếp theo.
"Mặc dù em hơi ngốc một chút, nhưng cũng không tính quá tệ, tự tin chút đi."
Bùi Thước ngượng ngùng sờ sờ mũi, trong lòng tự nhủ được rồi, đây mới là phong cách của Kỳ Du.
Chẳng qua nói đi nói lại, mình quả thật không có nắm chắc, nói không chừng sau khi diễn xong sẽ bị khán giả nhổ nước bọt. Nhưng nếu như mình không diễn, như vậy chẳng khác nào trực tiếp từ bỏ, ngay cả cố gắng thử nghiệm cũng không làm được. Nghĩ lại tháng trước mình mạnh mẽ lập mục tiêu "Phải đuổi kịp Kỳ Du", Bùi Thước lập tức không thể bình tĩnh được.
"Em muốn nhận vai này!" Bùi Thước cầm điện thoại di động lên đánh mấy chữ này, không chút do dự, trực tiếp gửi cho Fiona.
* * *
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT