Khi thật sự bắt đầu tập luyện, Bùi Thước cảm thấy bất cứ lúc nào mình cũng có thể nổi khùng.

Bài hát này được biên khúc lại từ đầu, phần giọng nữ vốn để Ninh Huyên hát, lại phân cho Bùi Thước hát. Bùi Thước quả thực rất bực mình, trong lòng tự nhủ dựa vào cái gì bắt tôi hát lời của giọng nữ?

Mà điều khiến Bùi Thước nhức đầu chính là, cùng nam sinh song ca một bài hát tình ca ngọt ngào vốn đã đủ kỳ quái rồi, chớ nói chi người kia lại là Thành Mân. Nhớ tới hắn ở sau lưng đối xử thế nào với Kỳ Du, trong lòng Bùi Thước liền cảm thấy không thoải mái.

"Ngừng một chút." Thầy hướng dẫn dừng lại nhạc đệm, có chút bất mãn nhìn Bùi Thước có tâm trạng bất ổn. "Bùi Thước cậu có thể tập trung một chút không? Thân thể quá cứng, lúc hát ánh mắt giao lưu với Thành Mân chưa đủ."

Bùi Thước cúi đầu không nói chuyện, trong lòng tự nhủ có giết tôi thì tôi cũng không thể nhìn Thành Mân với ánh mắt có ẩn ý được đâu.

Nhìn hai người có chút mệt, thầy hướng dẫn liền cho đi nghỉ ngơi, phòng tập luyện lớn như vậy lập tức liền yên tĩnh lại. Bùi Thước cảm thấy ở chung một phòng với Thành Mân là một việc rất lúng túng, thế là liền đứng dậy muốn rời đi.

"Không buông tha như vậy?" Sau lưng Thành Mân nói với giọng trêu tức. "Tôi còn tưởng rằng cậu ở cùng một chỗ với Kỳ Du lâu như vậy, ít nhất bản lĩnh bán hủ sẽ học được không tệ đâu."

Bỗng nhiên Bùi Thước xoay người lại, sắc mặt rất khó coi nhìn chằm chằm vào Thành Mân: "Vẫn là ai đang bán hủ trong lòng anh là rõ ràng nhất."

Dường như Thành Mân bị dáng vẻ tức giận của Bùi Thước chọc cười, hắn nhíu mày nói: "Che chở cho Kỳ Du như vậy? Xem ra hắn đối với cậu cũng không tệ lắm."

Bùi Thước không nói chuyện.

"Lần trước tôi còn nhớ rõ cậu nói với tôi rất chắc chắn rằng cậu sẽ không thích Kỳ Du, hiện tại cậu còn dám nói câu này sao?" Thành Mân nhìn Bùi Thước chằm chằm.

Bùi Thước nhìn bộ dáng kia của hắn thì quả thực hận không thể chỉ vào mũi của hắn mà nói, lão tử đã ở chung một chỗ với Kỳ Du rồi! Nhưng vì không muốn gây phiền toái, cậu chỉ có thể học theo dáng vẻ của Kỳ Du hừ lạnh một tiếng, nhẹ nhàng nói: "Tôi có thích anh ấy hay không liên quan gì đến anh. Mấu chốt là anh thích Kỳ Du nhưng thật sự là anh ấy không thích anh đúng không?"

Thành Mân nhìn bóng lưng Bùi Thước rời đi, sắc mặt hơi âm trầm.

Kỳ thật trên chương trình tống nghệ lần trước, hắn đã mơ hồ cảm nhận được, cảm giác Kỳ Du đối với Bùi Thước rất không bình thường.

Một nghệ sĩ tuyến ba vừa ngu ngốc vừa không có tên tuổi này có chỗ nào đáng giá để cậu ta chú ý? Thành Mân âm thầm nắm chặt quyền. Hắn nhịn không được nhớ lại thời gian lúc Miracle vừa thành lập mỗi ngày đều ở cùng với Kỳ Du.

Thoạt nhìn rất không dễ ở chung, nhưng Thành Mân biết Kỳ Du là người sau khi xem ngươi trở thành bạn bè sẽ thực tình đối xử rất tốt với ngươi, tốt đến mức làm Thành Mân kìm lòng không được mà cho rằng, quan hệ giữa mình và Kỳ Du có cơ hội từ bạn bè trở thành người yêu.

* * * Mãi đến khi Kỳ Du dùng giọng điệu không có khả năng nói ra lời cự tuyệt.

Bởi vì không cam tâm, Thành Mân đã dùng hết mọi cách, tỉ như lúc trả lời phỏng vấn sẽ cố ý nói ra đáp án mập mờ không rõ ràng, tỉ như ở trên tống nghệ sẽ 'Vô ý' có biểu cảm đồng bộ với Kỳ Du, tỉ như lúc fan hâm mộ đến thăm ban sẽ để các fan chụp được những ảnh có cử chỉ thân mật giữa mình và Kỳ Du.. Nhưng hắn không ngờ rằng những thứ này sẽ làm cho Kỳ Du triệt để trở mặt với mình.

Là cậu trêu chọc tôi trước, Thành Mân cắn răng nghĩ, đừng tưởng rằng có thể thoát khỏi tôi dễ dàng như vậy.

Sau khi kết thúc tập luyện Bùi Thước thấy thời gian còn sớm, liền gọi điện cho Tiểu Đại hỏi Kỳ Du đang làm gì.

"Kỳ ca còn đang tập luyện."

Bùi Thước vừa thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi vừa hỏi: "Ở công ty sao?"

"Không có, ở bên đài NTV, đang tập luyện cho tiết mục cuối năm."

Trùng hợp như vậy? Tâm trạng u tối vào trưa nay của Bùi Thước lập tức phát sáng lên, liền lên tiếng hỏi phòng tập luyện ở đâu, ngay cả thang máy cũng không đoái hoài tới liền chạy đi.

Xuyên thấu qua cửa phòng lớn thủy tinh nhìn vào sân tập luyện, Bùi Thước liếc thấy Kỳ Du đang đứng ở giữa một đám bạn nhảy, tóc mái tùy ý để loạn, lộ ra vầng trán trơn bóng, mấy sợi tóc bị mồ hôi thấm ướt dính vào bên mặt, dáng vẻ này làm lòng Bùi Thước thấy ngứa ngáy.

Sau khi xong một ca khúc, Kỳ Du đi tới bên cạnh thầy vũ đạo nói cái gì đấy, sau đó nhảy lại một đoạn rồi chỉnh sửa lại đoạn cuối. Hình như động tác nửa người trên của hai bạn nhảy bên cạnh Kỳ Du bị sai, thế là Kỳ Du xoay người sang chỗ khác trực tiếp dùng tay ôm lấy eo của hai nam sinh kia giúp bọn họ sửa lại.

Phúc lợi thật tốt a.. Bùi Thước hậm hực nghĩ, bất quá nghĩ đến lão đại đã từng vì mình nhảy một bài, trong lòng cậu liền thấy cân bằng lên rất nhiều.

Bùi Thước chờ đến thời gian nghỉ ngơi, trông thấy Kỳ Du đi lấy bình nước mới gọi điện thoại cho anh. Kỳ Du cầm điện thoại lên, lúc trông thấy tên hiển thị trên điện thoại khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, dáng vẻ như vậy khiến tim của Bùi Thước ở bên ngoài cửa đập hụt mấy nhịp.

"Alo?" Kỳ Du vừa dùng bả vai và lỗ tai kẹp lấy điện thoại, vừa uống một hớp nước.

"Alo, anh đang tập luyện à?"

"Đúng vậy." Tâm trạng của Kỳ Du rất tốt, liền thuận miệng đùa giỡn Bùi Thước. "Em đang làm gì? Đang nhớ anh?"

Lỗ tai Bùi Thước có chút nóng lên, cậu ngượng ngùng ừ một tiếng, sau đó nhắc nhở: "Anh nhìn bên phải đi."

Kỳ Du vô ý thức quay đầu lại theo lời Bùi Thước, lúc ánh mắt đối mắt với Bùi Thước làm anh sửng sốt, sau đó ngay cả điện thoại cũng không cúp máy, cầm điện thoại và bình nước đặt xuống trên bàn liền bước nhanh ra ngoài.

Bùi Thước vốn cho rằng Kỳ Du sẽ hỏi một câu đại loại như 'Sao cậu lại trở về', nhưng lại không ngờ rằng Kỳ Du dắt cậu đi về phía cầu thang thoát hiểm, còn thuận tay khóa cửa cầu thang lại.

Còn chưa kịp phản ứng xem lão đại muốn làm gì, Bùi Thước liền cảm giác mặt mình bị Kỳ Du nâng lên, sau đó môi Kỳ Du liền rơi xuống.

Trong cầu thang rất tối, Kỳ Du không tìm đúng bờ môi của Bùi Thước, hôn lên trên mặt Bùi Thước. Bùi Thước nhịn không được cười lên một tiếng, sau đó Kỳ Du bất mãn cắn mình một cái.

Bùi Thước vội vàng chủ động hôn lại đối phương, hai người ở trong cầu thang tối đen chăm chú ôm nhau, cảm giác ngọt ngào làm cho trái tim Bùi Thước sắp mềm nhũn.

Hơn nửa ngày, Kỳ Du mới buông Bùi Thước ra, thở phì phò thấp giọng hỏi: "Nhớ anh đến vậy sao? Đặc biệt trở về gặp anh?"

Cậu đã nói sao anh lại nhiệt tình như vậy, Bùi Thước có chút buồn cười nghĩ.

"Thật ra cũng giống như anh, em có tiết mục trong đêm hội cuối năm của NTV." Kỳ Du nghe vậy có chút bất mãn hừ một tiếng, Bùi Thước vội vàng bổ sung thêm: "Em cũng rất nhớ anh, cho nên tập luyện xong em liền tới đây tìm anh."

"Cái này còn tạm được." Kỳ Du thoáng buông Bùi Thước ra, dừng một chút, lại một lần nữa cúi đầu xuống hôn cậu.

"Thời gian nghỉ ngơi chỉ có mười lăm phút." Hôn một chút khẽ tách ra, Bùi Thước nghe Kỳ Du nói mơ hồ, giọng điệu oán trách làm nhịp tim Bùi Thước đập nhanh hơn.

Khó có khi có bầu không khí ngọt ngào như vậy.. Bùi Thước có chút xoắn xuýt thầm nghĩ trong lòng, cậu phải nói thế nào với lão đại đây, chuyện song ca giữa mình và Thành Mân?

Hai người dính nhau trong chốc lát, Kỳ Du thấy thời gian không còn nhiều liền buông Bùi Thước ra. Anh vừa mở cửa muốn đi ra ngoài, vừa thuận miệng hỏi: "Tiết mục của em đã sắp xếp ổn chưa?"

"Tạm được." Bùi Thước chột dạ nói.

"Hát một mình?"

"Không phải, hai người."

"Phải không, là kiểu hát song ca à."

Bùi Thước hơi lúng túng ừ một tiếng.

Kỳ Du cảm thấy có điểm không thích hợp, quay đầu lại nghi ngờ nhìn Bùi Thước: "Với ai? Sẽ không phải là nữ thần của em đấy chứ?"

Nhìn dáng vẻ che che lấp lấp của tên này, trong lòng Kỳ Du liền cảm thấy không thoải mái.

".. Thành Mân."

Lúc đầu Kỳ Du nghe không hiểu, vô ý thức hỏi một câu 'Cái gì', mấy giây sau anh kịp phản ứng lại, sắc mặt lập tức đen xuống.

"Em và Thành Mân, hát cái gì?"

Bùi Thước nhắm mắt đáp: "< Giai điệu yêu thương>, chính là bài hát cuối trong phim truyền hình.."

"Đủ rồi." Kỳ Du lạnh giọng ngắt lời Bùi Thước, anh đương nhiên biết bài hát cuối phim có ca từ khó nghe đến cực điểm trong bộ phim thần tượng não tàn đó. "Em cùng với anh ta đóng trong phim vẫn chưa đủ ghiền à, đêm hội cuối năm còn muốn tái hiện lại một lần nữa ở sân khấu sao?"

Bùi Thước biết chắc chắn Kỳ Du sẽ tức giận, nhưng không nghĩ tới anh sẽ tức giận như vậy. Cậu có chút khó khăn giải thích: "Em cùng với anh ta không có.."

Kỳ Du vốn không muốn nghe Bùi Thước giải thích, Thành Mân là người thế nào anh rất rõ, nếu nói thần tượng của tên này thì chẳng phải là Thành Mân hay sao?

Nhớ tới Bùi Thước đã từng nói cậu thích Thành Mân nhất trong Miracle, hơn nữa lần kia ở trong phòng bệnh bởi vì Thành Mân tranh cãi với mình, cùng với chuyện mình nghe thấy Bùi Thước nói với Thành Mân ở ngoài cửa phòng trang điểm là 'Sao tôi có thể thích Kỳ Du'.. Những chuyện này được khơi lên cùng một lúc, Kỳ Du liền cảm thấy có gì đó ngẹn lại ở trước ngực, lại không có chỗ phát tiết.

Bùi Thước nhìn mặt Kỳ Du lạnh như băng, biết rõ bây giờ Kỳ Du đang tức giận cậu nói cái gì cũng vô dụng. Không gian yên lặng làm người hít thở không thông, Bùi Thước hắng giọng nói: "Em.. Em muộn chuyến bay bay về Lạc Thường. Đi trước đây."

Thấy Kỳ Du không có phản ứng gì, Bùi Thước có chút thất vọng, thế là đành chán nản từ giữa cầu thang đi xuống.

Rõ ràng một khắc trước còn thân mật với mình như vậy, quả thực trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn, Bùi Thước ở trong lòng oán thầm. Bất quá cũng có thể hiểu được, cậu nghĩ, mình cũng chán ghét Thành Mân như vậy, chớ nói chi là người trong cuộc như Kỳ Du.

Có lẽ là vì Kỳ Du quá ghét Thành Mân, cho nên mới tức giận với mình như vậy? Bùi Thước bất đắc dĩ nghĩ.

Kỳ Du đứng ở đầu bậc thang, bởi vì vừa mới tập luyện mà quần áo đều thấm ướt mồ hôi, lúc này gió thổi đến làm cả người thấy lạnh lẽo, nhịn không được nhảy mũi mấy cái.

Anh biết tiết mục được sắp xếp Bùi Thước không thể nào quyết định được, nhưng khi nghe thấy tin này anh vẫn không nhịn được mà tức giận.

Có thể được hát tình ca với thần tượng của cậu trước mặt mấy vạn người ở đêm giao thừa cuối năm, nhất định là cậu vui vẻ đến mức ngay cả mình họ gì cũng không nhớ rõ đi? Cho nên anh có tức giận hay không thì cậu cũng không thèm để ý, chỉ cần có thể cùng Thành Mân đứng trên sân khấu là được phải không?

Hơn nữa, mặt baby chết tiệt liền cứ đi nhẹ nhàng như vậy? Bị bỏ lại ở đó Kỳ Du quả thực tức giận đến nội thương, ở trong lòng mắng Bùi Thước một vạn lần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play