"Cậu cười ngốc cái gì đấy?" Thấy Bùi Thước đang nhìn mình không hề keo kiệt nở nụ cười, lộ ra hai hàng răng trắng, trong lòng Kỳ Du có loại cảm giác kỳ lạ.
Rõ ràng ghét nhất loại người tâm không đồng nhất, vốn biết tên này nói dối là fan của Miracle, sau chuyện này cảm thấy rất thất vọng, nhưng lại nhìn thấy ánh mắt và nụ cười trong sáng như ánh mặt trời của cậu, rồi lại nhịn không được vì cậu tìm lý do. Có lẽ lúc ấy, cậu chỉ là nóng lòng muốn làm phẫu thuật, nên mới nói dối với mình như vậy đi?
Nhìn thấy biểu lộ âm tình bất định của Kỳ Du, Bùi Thước cảm giác mình có chút nhị, lập tức thu lại nụ cười, định muốn nói gì đó, bỗng nhiên nghe thấy bụng mình vang lên một tiếng 'ọt', lập tức xấu hổ. Cậu ho khan vài tiếng muốn che giấu nói: "Ách.. học trưởng anh đói không?"
Ai ngờ Kỳ Du hoàn toàn không có ý định cho cậu bậc thang đi xuống, khoanh tay nhìn cậu: "Là cậu đói bụng mà?"
".. Ân. Vậy, học trưởng anh muốn ăn đồ ăn giao hàng không?" Bùi Thước trở mình đứng lên, từ trong ngăn kéo lấy ra đơn giao hàng. "Gia Bảo Tử làm cơm cũng không tệ lắm.."
"Tôi đưa cậu từ studio về đến nhà lại giúp cậu giải quyết một vấn đề khó khăn không nhỏ, cậu lại mời tôi ăn đồ ăn giao hàng?" Kỳ Du dựa vào ghế sô pha ở trong phòng Bùi Thước, đôi chân dài thản nhiên đặt lên ghế nhựa ở bên cạnh, tràn đầy khí thế.
"Thế.. tôi mời học trưởng đi ra ngoài ăn?"
"Lười đi ra ngoài."
Bùi Thước vẻ mặt đau khổ đứng đó, đồ ăn giao hàng không chịu ăn, lại không muốn đi ra ngoài, anh đây là muốn ở lại chỗ này ăn mì tôm hả?
Nhìn đã đủ bộ dạng khó xử của Bùi Thước, tâm tình của Kỳ Du rất tốt vung tay lên, không giải thích nói: "Cậu đi làm cơm đi."
".. Tôi không biết." Bùi Thước kiên trì nói.
Quả nhiên, Kỳ Du nghe xong lập tức khinh bỉ nói: "Ngay cả loại kỹ năng cơ bản này mà cậu cũng không biết? Vậy cậu biết cái gì."
Cho dù Bùi Thước rất rất muốn hỏi Kỳ Du, nam nhân nấu cơm từ lúc nào đã trở thành kỹ năng cơ bản rồi, nhưng cậu cân nhắc lại vẫn nên lựa chọn im lặng thì hơn.
Bùi Thước mang dáng vẻ khiêm tốn nhận sai dẫn Kỳ Du tới phòng bếp, mở tủ lạnh ra, bên trong có một cây bắp cải, mấy trái cà chua còn có trứng gà, trừ những thứ này ra không còn thứ khác.
Kỳ Du vừa vén tay áo lên lấy cà chua vừa ghét bỏ hỏi: "Bình thường các cậu đều ăn mấy thứ này à?"
"Giao hàng, ách, còn có mì tôm." Bùi Thước nhận lấy ánh mắt ghét bỏ của Kỳ Du, trong nội tâm vô cùng phiền muộn, Kỳ ca yêu cầu của anh đối với sinh hoạt có phải đã quá cao rồi không? Người đàn ông độc thân không phải đều ăn những thứ này ư, nam sinh nào yêu thích nấu nướng a!
Kỳ Du tựa như nhìn ra suy nghĩ của Bùi Thước, vừa đưa cà chua ra hiệu cho cậu rửa, vừa đút tay dựa vào bệ ở bên cạnh nói: "Tay chân vụng về thì cũng đừng tìm cớ cho mình, này, cậu rửa cẩu thả quá rồi, dùng tay chà kỹ một chút.."
Đang luống cuống tay chân rửa cà chua dưới sự chỉ thị của Kỳ Du, An Triệt bỗng nhiên chạy tới.
"Bùi Thước có phải cậu lén lút ăn mỳ hải sản không?" Tìm không thấy mì tôm, An Triệt vô cùng tức giận chạy đến phòng bếp, nhìn thấy Kỳ Du ở đây, lập tức liền giơ chân chó, "Ách, ăn hết rồi cũng không sao, ha ha."
Đậu! Bùi Thước thằng nhãi này từ khi nào đã thông đồng đến lão đại vậy! Ài, đợi đã nào! Mấy ngày hôm trước hơn nửa đêm tên này tìm hắn lấy video của Miracle, chẳng lẽ.. Thật sự thích Kỳ Du rồi hả? Haiz, tôi biết ngay, mặc dù Kỳ Du nổi tiếng nam nữ đều ăn, nhưng anh ta là thẳng đấy! Bùi Thước sao cậu lại lọt hố rồi!
Nhìn thấy hai người 'Thân mật' bên bệ nước, An Triệt não động lập tức quyết định. Không được, dù lão đại là thẳng nam, tôi cũng phải giúp Bùi Thước bẻ cong anh ta!
Nghĩ như vậy, An Triệt mang tâm trí mạnh mẽ đi qua, quyết định cố gắng giúp Bùi Thước gia tăng độ hảo cảm trước mặt Kỳ Du.
"Ha ha, hai người đây là muốn nấu cơm à?"
"Ừ." Bùi Thước cầm cải trắng trong tay. "A Triệt cậu cũng ăn chung đi, đừng ăn mì tôm."
An Triệt khoa trương wow lên một tiếng: "Được! Rất lâu rồi tôi không ăn cơm cậu làm!"
Bùi Thước không hiểu ra sao: "Tôi làm cho cậu lúc nào.."
Lời còn chưa nói hết liền bị An Triệt cắt ngang, An Triệt tựa như vô cùng quen thuộc nhìn sang Kỳ Du: "Ha ha, Kỳ ca anh ở lại là tốt rồi, Bùi Thước làm cơm vô cùng ngon! Chỉ là cậu ta quá lười, cho nên rất khó có được dịp thế này!"
Lông mày Kỳ Du lập tức nhíu lại thành một cái kết, chết tiệt mặt em bé, vừa rồi không phải cậu lời thề son sắt nói cậu không biết làm cơm ư! Anh đen mặt nhìn An Triệt cười vô cùng sáng lạn, không hề nghĩ ngợi liền quy chụp nụ cười kia mang hàm nghĩa khoe khoang, lập tức cười ha ha: Đây là nói cho tôi biết hai ngươi cảm tình rất tốt à, có ý là cậu ta chỉ làm cơm cho một mình cậu ăn?
An Triệt hoàn toàn không để ý sắc mặt của Kỳ Du, tiếp tục thao thao bất tuyệt: "Tôi và Bùi Thước đều cảm thấy ah, nam nhân tự nấu cơm rất giống đàn bà. Nhưng Bùi Thước nói, nam nhân nấu cơm cho người khác gọi là săn sóc, khéo hiểu lòng người.."
Nam nhân tự nấu cơm, rất.. giống.. đàn bà? Kỳ Du cảm giác mình tức giận sắp nội thương rồi. Chết tiệt mặt em bé, cậu chờ đó cho tôi!
Rốt cuộc ngừng lại An Triệt cảm giác như mình nghe được âm thanh tốn hơi thừa lời, hắn có chút bất an nhìn sắc mặt Kỳ Du càng lúc càng lạnh, trong lòng tự nhủ đây là không kiên nhẫn nghe tiếp nữa à? Được rồi, Bùi Thước, huynh đệ chỉ có thể giúp cậu đến đây thôi. Hắn nhún nhún vai, tìm cái cớ về phòng của mình.
Bởi vì đang rửa rau, tiếng nước chảy ào ào ngăn lại giọng nói của An Triệt, Bùi Thước cũng không nghe được An Triệt và Kỳ Du đang nói gì. Chờ cậu rửa rau xong quay đầu trở lại, lập tức bị ánh mắt sắc bén như dao của Kỳ Du làm cho hoảng sợ.
Làm sao vậy? Tôi lại nhấn nút cuồng bạo của Kỳ Du rồi hả?
Kỳ Du nâng cằm, ánh mắt lãnh liệt đánh giá Bùi Thước, đến khi Bùi Thước thấy cả người không được tự nhiên, mới lạnh lùng mở miệng nói: "Nam nhân tự nấu cơm, rất giống đàn bà?"
Bùi Thước liên tục phủ nhận, cho dù cậu đã từng nghĩ như vậy. Nhưng nếu như đường đường chính chính nói ra, đoán chừng Kỳ Du sẽ không bỏ qua cho mình.
Trông thấy Bùi Thước lắc đầu giống như lục lạt, Kỳ Du càng tức giận hơn, Bùi Thước cậu thật giỏi a! Quả nhiên yêu thích ở trước mặt mình là bộ dạng này sau lưng mình lại bộ dạng khác, đoán chừng cậu ở trước mặt A Triệt của cậu không ít lần mắng chửi tôi đi!
"An Triệt nói cậu biết nấu cơm." Kỳ Du kéo qua một tấm thớt gỗ, một tiếng 'phập' dao phay cấm lên thớt, ý tứ không cần nói cũng biết.
Trong lòng Bùi Thước thầm mắng An Triệt bệnh xà tinh, nịnh nọt thần tượng của cậu lôi tôi vào làm gì! Nhìn bộ dạng này của Kỳ Du chắc chắn đã cho rằng mình lại lừa gạt anh ta, con mẹ nó sao tôi lại xui xẻo như vậy!
Dưới cái nhìn soi mói tựa như điện cao áp của Kỳ Du, Bùi Thước bất đắc dĩ cầm dao phay bắt đầu cắt cà chua, bộ dạng tay chân vụng về rất buồn cười, nhưng rơi vào trong mắt Kỳ Du, lại hoàn toàn là một chuyện khác.
Còn dám giả vờ với tôi! Kỳ Du tốn hơi thừa lời nói, không dám lộ động tác thành thạo à?
Bùi Thước vừa cắt cà chua, vừa cố gắng muốn xem nhẹ cái nhìn chăm chú đầy tức giận của Kỳ Du trên đỉnh đầu mình, không để ý liền cắt trúng tay, lập tức đau đến nỗi hít vào một hơi lạnh.
Cắt vào tay có chút sâu, máu chảy ra không ngừng. Kỳ Du còn không thấy rõ đã gặp Bùi Thước bưng kín ngón tay của mình, lập tức nổi giận.
"Diễn xuất cũng quá dùng lực rồi." Kỳ Du châm chọc nói.
Bùi Thước nghe nói như thế, trong lòng cũng rất căm tức, rồi lại không biết phải giải thích thế nào, dứt khoát không để ý tới Kỳ Du. Kỳ Du thấy Bùi Thước bơ mình, lửa giận liền bọc phát ra ngoài, vừa nắm chặt tay Bùi Thước, vừa hung hăng lấy tay cậu ra.
"Tôi ngược lại muốn nhìn.." Câu nói kế tiếp dừng lại, Kỳ Du thấy trên ngón trỏ tay trái của Bùi Thước toét ra một đường vết rách, có máu chậm rãi chảy ra ngoài.
Kỳ Du hiếm khi ghẹn lời, cái này, tên này thực sự không biết nấu cơm? Vậy sao không nói ah, tôi lại không lấy đao ép cậu!
(Mọi người có góp ý gì thì vào link thảo luận bình luận nhé, mọi người nhớ like ủng hộ mình nha. Thanks)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT