"Anh. . . . . . Anh nói cái gì?" Trong nháy mắt sắc mặt Chi Liễn trắng bệch, cô có nghe lầm hay không, anh muốn để cho cô đi?
Cô có thể đi? Anh muốn để cô đi?
Chi Liễn biết mình nên vui vẻ, nhưng mà. . . . lòng cô đau quá. . . . .
"Nếu như ngay cả việc anh yêu em cũng không thể giữ em ở lại, vậy thì anh cũng không còn gì cả. . . . . . Em đi đi! Anh sẽ không ngăn cản." Thở dài một cái, Shabaka định cất bước rời đi.
"Em. . . . . . Em. . . . . . Em không phải là không muốn gả cho anh. . . . . ." Chưa kịp phản ứng thì cô thấy lời nói của mình cứ tuôn ra.
"Em. . . . . . Chỉ là. . . . . . Chỉ là sợ mình sẽ trở thành gánh nặng cho anh. . . . . ." Cô từ từ đi về phía Shabaka, nhìn bóng lưng của anh, đôi tay lo lắng vặn vẹo.
"Em cái gì cũng không có, ngay cả năng lực tự bảo vệ mình cũng không, chỉ sợ sẽ mang đến phiền toái cho anh. . . . . ."
Với năng lực của cô, nếu ở lại bên cạnh Shabaka thì chỉ đem đến phiền toái cho anh thôi, không phải sao? Như thế thì cô có tư cách gì để làm vợ của anh đây?
"Anh từng nói, em là vợ của anh, không phải là phu nhân thủ lĩnh Mafia. Anh sẽ bảo vệ em không để cho em bị tổn thương, cũng không cần em bảo vệ cho anh."
Shabaka quay đầu lại, lau đi những giọt nước mắt trên mặt Chi Liễn, vẻ mặt lại dịu dàng cười với cô.
"Em không phải là gánh nặng của anh, coi như là. . . . . . Em cũng là gánh nặng ngọt ngào mà anh cam tâm tình nguyện nhận lấy!" Nhẹ nhàng đem cô ôm vào trong ngực, Shabaka vỗ vỗ vai của cô an ủi.
"Em. . . . . . Em. . . . . ." Chi Liễn lộ vẻ xúc động gật đầu.
"Cho nên. . . . . . Đừng chạy nữa, làm vợ của anh được không?" Shabaka nhìn cô với ánh mắt khẩn cầu.
"Vâng!" Chi Liễn xấu hổ khẽ gật đầu.
Shabaka ôm chặt cô vào trong ngực, rốt cuộc cô cũng đồng ý rồi.
Thủ lĩnh Mafia của Ý—Shabaka. Người bây giờ muốn kết hôn, cô dâu lại là người phụ nữ phương Đông đến từ Đài Loan.
Không ai nghe nói qua thân phận của cô dâu, cũng không có ai to gan dám đi điều tra thân thế của cô.
Trong lễ đường đầy người, mà người tới lai lịch đều không nhỏ. Nhìn xung quanh, khắp nơi đều là nhân viên hộ vệ, trong trong ngoài ngoài cũng đều đề phòng nghiêm ngặt, ngay cả một con côn trùng cũng không thể nào vào được.
Lễ đường được tổ chức ngoài trời cùng với tiệc buffe, xung quanh bốn phía đều tràn ngập hoa lá khiến cho khách mời có thể nghe thấy hương hoa.
Hôm nay, Shabaka vẻ mặt vô cùng hạnh phúc, xem ra không giống trong truyền thuyết lãnh khốc vô tình, nhất là đôi mắt kia hiện lên vẻ vui sướng, nhìn ra được anh là thật sự cảm thấy hạnh phúc.
Tất cả mọi người tò mò, rốt cuộc cô gái đặc biệt ấy là ai mà có thể làm cho Shabaka thay đổi được nhiều như vậy.
"Này! Anh có cảm thấy Shabaka cười đến rất chướng mắt hay không?" Đứng ở sau lưng Shabaka, Byron đẩy đẩy Pierre, nhìn chằm chằm người đàn ông phía trước.
"Hôm nay là ngày anh ta và Chi Liễn kết hôn, anh ta vui vẻ cũng là việc đương nhiên." Pierre vươn tay vỗ vai Byron an ủi.
"Tôi chính là không quen nhìn anh ta vui vẻ đến như vậy." Byron hừ ra một hơi.
"Anh đó! Ngoài miệng mặc dù là nói như vậy nhưng thật ra thì người phấn chấn nhất không phải là anh sao?" Đẩy đẩy vai Byron, Pierre nháy mắt trêu chọc anh nói.
"Ai vì cậu ta mà vui mừng chứ! Tôi là người may mắn nha, cậu ta đối với phụ nữ luôn bắt bẻ như vậy, hiện tại có Chi Liễn làm vợ cũng không cần lo lắng cậu ta sẽ bất ngờ nổi điên mà chết." Byron bối rối giải thích.
"Còn nói như vậy, anh cũng thật là, vịt chết còn cải bướng." Pierre xem thường nhún vai.
"Các người tán gẫu đủ chưa? Đừng quên nhiệm vụ của phù rể là chiêu đãi khách, không phải mời các người tới nơi này xem cuộc vui."
Shabaka hơi bất mãn xoay người nhìn chằm chằm hai người sau lưng.
"Đúng, đúng, chúng ta phải đi giúp một tay." Hai người bất đắc dĩ nhìn nhau, xoay người đi đến cửa lớn để hỗ trợ.
"Mau bắt đầu đi!" Shabaka sốt ruột nhìn xuống đồng hồ trên tay, sự hưng phấn nhanh chóng kéo đến.
Đáng tiếc cha mẹ anh tạm thời có chuyện, không cách nào từ nước ngoài chạy về, nhưng cũng không sao, dù thế nào đi nữa anh sớm muộn sẽ cho Chi Liễn gặp mặt bọn họ.
"Shabaka, sắp bắt đầu rồi, anh chuẩn bị một chút." Pierre đi tới nói với Shabaka.
"Ừ!" Giờ phút này khuôn mặt Shabaka trở nên nghiêm túc, thật ra là anh đang khẩn trương a.
Không nghĩ tới mình cũng có thời khắc này. Trong lòng bất đắc dĩ cười khổ.
Tiếng nhạc bắt đầu vang lên, mọi người đã sớm ngồi vào chỗ của mình, mà chú rễ cũng đã đứng trên lễ đường.
Cửa được mở ra, lập tức xuất hiện một hình bóng màu trắng đang tự mình từ từ đi vào. . . . . .
Tất cả mọi người bao gồm cả Shabaka đang nín thở nhìn cô dâu chậm rãi bước vào.
Chi Liễn mặc một bộ lễ phục trắng, tay cầm một bó hoa cô dâu làm từ hoa hồng trắng, hồng đỏ và hoa bách hợp, phía trên làn váy lễ phục được đính kim cương, nhiều đến mức làm cho người ta đếm không hết, chỉ cần cô hơi đi lại, kim cương trên người liền phản xạ ra ánh sáng chói mắt như ánh mặt trời, chói mắt đến khiến người ta sắp không cách nào mở được mắt.
Rốt cuộc, cô cũng đi tới lễ đài, Chi Liễn xấu hổ cúi đầu không dám nhìn Shabaka.
Khăn voan che mặt cô, tất cả mọi người tò mò đưa mắt nhìn hai người phía trước.
Shabaka cầm lấy tay Chi Liễn, trong mắt mang theo nhu tình, khóe miệng nở nụ cười hạnh phúc, nhìn Chi Liễn bên cạnh.
"Thật vui mừng vì mọi người đã tới tham gia hôn lễ của Shabaka tiên sinh cùng Hạ Chi Liễn tiểu thư. . . . . ."
Mục Sư bắt đầu cử hành nghi thức kết hôn --
"Shabaka, anh có nguyện ý cưới Hạ Chi Liễn tiểu thư làm vợ của mình, yêu thương, cưng chiều cô ấy cả đời, dù cho nghèo khổ, mạnh khỏe hay ốm đau hai người cũng không thay đổi?"
"Tôi nguyện ý."
"Như vậy, Hạ Chi Liễn tiểu thư, cô có nguyện ý gả cho Shabaka, cả đời yêu thương một mình anh, dù cho nghèo khổ, mạnh khỏe hay ốm đau, hai người cũng không thay đồi?"
"Tôi. . . . . . Tôi nguyện ý." Chi Liễn nhẹ giọng đáp lại một tiếng.
"Nếu như có bất luận người nào, đối với hôn sự có ý kiến, xin mau sớm nói lên." Mục Sư lớn tiếng hỏi, sau đó nhìn về phía khách mời.
Một hồi lâu --
"Như vậy, ta chính thức tuyên bố, hai người các ngươi kết làm vợ chồng. Hiện tại, chú rễ có thể hôn cô dâu rồi."
Mục Sư vừa nói xong, Shabaka liền không kịp chờ đợi vén khan voan trên đầu Chi Liễn lên. . . . . Say mê nhìn Chi Liễn bởi vì thẹn thùng mà gương mặt đã đỏ ửng lên, thật là đẹp.
"Em rất là đẹp. . . . . ." Shabaka không nhịn được mà khen ngợi.
"Anh. . . . . . Cũng rất đẹp . . . . . ." Ngước mắt lên thẹn thùng nhìn Shabaka, hôm nay anh mặc bộ vest trắng, kiểu tóc được chải chuốt tỉ mỉ, mang trên mặt nụ cười mê hoặc... rất đẹp trai.
Shabaka dịu dàng cúi đầu hôn lên môi của cô.
Khách mời hiện giờ tựa hồ trở nên dư thừa, khi anh vừa chạm vào môi Chi Liễn thì không có cách nào dừng lại được, hai người hôn nhau thật lâu, giống như không thể nào tách ra được.
"Này! Shabaka, nơi này có nhiều người đang nhìn kìa, anh trước tiên hãy dừng lại một chút đi." Đứng ở bên cạnh, Byron cười cười, không nhịn được mà nhắc nhở bạn tốt. Cũng hôn quá lâu rồi. Tất cả mọi người gần như đã nhắm mắt lại hết.
Chi Liễn nhanh chóng bình tĩnh trở lại, mặt đỏ lên, đẩy đẩy Shabaka.
"Thật đáng ghét!" Shabaka bất mãn hừ nhẹ.
"Các vị, bên ngoài có chuẩn bị bữa tiệc đơn giản, xin mời mọi người ra bên ngoài. Cám ơn." Pierre cũng vội vàng ra tiếng.
"Làm ơn, sau khi bữa tiệc kết thúc, chờ tất cả mọi người rời đi, các người muốn hôn thế nào thì hôn, ân ái thế nào thì ân ái, tôi mặc kệ, còn hiện tại thì không được."
Byron đẩy hai người bọn họ đi ra ngoài.
"Đúng rồi, tôi quên nói với các người, chúc mừng các người." Cho đến khi đi ra ngoài phòng, Byron mới cười nói với hai người bọn họ.
"Shabaka, anh cũng đừng quá khi dễ Chi Liễn nha!"
"Không cần anh nhiều chuyện, tôi sẽ không như thế." Shabaka hung dữ, xem thường nhìn Byron.
"Tốt, tốt, tốt, tính tôi nhiều chuyện." Byron vẻ mặt cợt nhã nói xong, xoay người rời đi, chuẩn bị đi đến một bàn trà bánh phong phú.
"Mệt không?" Mang Chi Liễn đi tới chỗ ngồi nghỉ ngơi, Shabaka săn sóc cô, dùng khăn tay giúp cô lau mồ hôi.
"Không, anh thì sao?" Chi Liễn nhìn anh, xấu hổ lắc đầu một cái.
"Em từ sáng đến bây giờ cũng còn chưa ăn gì? Em ngồi nghỉ ngơi, anh giúp em lấy chút nước uống." Nói xong, Shabaka hôn lên môi cô một cái rồi mới rời đi.
Mọi người xung quanh nở nụ cười ngại ngùng, Chi Liễn xấu hổ nhìn mọi người, gật đầu một cái tỏ vẻ lễ phép.
Thật đáng tiếc, các chị em không thể tới tham gia hôn lễ của cô. . . . . .
Bởi vì mọi người sau khi rời nhà cũng không có tin tức, cô cũng không biết nên làm thế nào để mời họ, mặc dù Shabaka nói chỉ cần anh đi điều tra, lập tức có thể biết, nhưng cô lại cảm thấy không ổn, có lẽ tất cả mọi người đang bận.
Mà cha mẹ cô, thì càng không thể tìm, nếu như bọn họ biết rồi phản đối hôn lễ của cô, vậy làm sao bây giờ?
"Nếu mọi người biết mình kết hôn mà không thông báo thì sẽ có phản ứng gì. . . . . ." Hơn nữa chồng của cô còn là thủ lĩnh Mafia.
Không nhịn được, Chi Liễn che miệng cười. Người nhát gan nhất là cô, thế nhưng cô lại là vợ của thủ lĩnh Mafia.
Có kỳ quái hay không đây?
Ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy Shabaka đang hướng về phía mình đi tới, trên tay còn cầm một ly nước trái cây cùng một chút điểm tâm.
Cô . . . . . . Sẽ hạnh phúc. Trên mặt Chi Liễn là nụ cười rực rỡ với lúm đồng tiền, vào giờ khắc này, cô hết sức khẳng định.
"Ah?" Chi Liễn đột nhiên phát hiện cách đó không xa trong bụi cỏ, có một cái gì đó xuất hiện chớp nhoáng.
"Đó là cái gì?" Cô đứng lên, không biết sao tự nhiên trong lòng xuất hiện một linh cảm xấu.
Vật kia giống như đang hướng về phía Shabaka . . . . . .
Chi Liễn quay đầu nhìn một chút về vị trí của Byron. . . . . . Quá xa.
Như vậy. . . . . . Pierre đâu? Cô hốt hoảng, không ngừng quay đầu tìm kiếm bóng dáng của Pierre.
Không tốt, anh ta đang bị khách mời quấn lấy. . . . . .
Shabaka không phát hiện ra việc này, trên mặt vẫn là nụ cười, hướng về phía Chi Liễn đi tới.
"Không, không thể tới đây. . . . . ." Chi Liễn hô to, nhưng âm thanh nghẹn ở trong cổ, không phát ra tiếng được.
Cô đứng lên, không để ý trên người mình là lễ phục nặng nề, dùng sức đem nó kéo cao, chạy nhanh về phía Shabaka. . . . . .
"Chi Liễn?" Thấy gương mặt Chi Liễn trở nên kỳ quái, nụ cười trên mặt anh biến mất không còn dấu vết.
"Byron! Pierre!" Shabaka lớn tiếng gọi hai người, bỏ lại đồ trên tay, nhanh chóng chạy lại phía Chi Liễn.
"Cẩn thận!" Chi Liễn vừa chạy đến bên cạnh Shabaka thì lập tức đẩy anh ra, hai người cứ như vậy ngã xuống đất.
Pierre cùng Byron nghe tiếng Shabaka gào thét ở phía sau, nhanh chóng xông về hai người bọn họ, đúng lúc thấy trong bụi cỏ bắn ra một phát đạn .
Hai anh đồng thời rút súng ra, hướng về bụi cỏ mà bắn. Sau đó đi lên trước, đẩy bụi cỏ ra, thấy được một người phụ nữ nằm trong vũng máu.
"Christine?" Pierre nhận ra khuôn mặt của người đó.
"Ừ, chết đi!" Xem ra là bị một trong hai người bắn trúng tim nên chết tại chổ.
"Không nghĩ là cô ta trà trộn vào đây được."
"Không nhìn thấy trên người cô ta mặc đồng phục của người giúp việc sao?" Pierre để ý quần áo trên người cô ta.
"Chi Liễn!"
Shabaka lớn tiếng kêu to, vì vậy bọn họ vội vàng chạy tới.
"Chi Liễn, em tỉnh lại, tỉnh lại đi!" Chi Liễn hiện đang nằm trên người Shabaka, lúc này anh mới phát hiện cô có chút khác thường, vội đỡ cô dậy, hoảng sợ gọi tên của cô.
"Ôi trời. . . . . . Chi Liễn bị thương!" Pierre phát hiện người Chi Liễn đang chảy máu.
"Cái gì?" Shabaka sửng sốt, toàn thân không nhịn được mà run rẩy.
"Gọi xe cứu thương, nhanh!" Byron xoay người hướng về phía sau lưng rống to.
Trang phục của Shabaka nhuộm thành một màu đỏ tươi từ máu của Chi Liễn.
"Không có chuyện gì, không có chuyện gì, Chi Liễn, em đừng lo lắng. . . . . . đừng lo lắng. . . . . ." Anh nhẹ nhàng ôm Chi Liễn đang hôn mê, luôn gọi tên cô.
"Shabaka, xe cứu thương tới, nhanh lên. . . . . ." Byron đưa tay tính giúp anh ôm lấy Chi Liễn.
"Tránh ra!" Shabaka nổi điên rống to, trong mắt lộ ra vẻ đau đớn.
"Không nhanh đưa cô ấy vào bệnh viện, cô ấy sẽ chết!" Pierre nóng nảy cũng rống theo, cố gắng làm cho Shabaka tỉnh lại.
"Tránh ra!" Shabaka căn bản nghe không vô bất kỳ lời nói nào, chỉ ôm Chi Liễn vào trong ngực thật chặt, không để cho bất kỳ kẻ nào đến gần cô.
Anh giờ phút này xem ra đã nổi điên như sư tử, bất luận kẻ nào đụng đến bảo bối của anh, anh có thể mất hết lí trí mà giết người.
"Chết tiệt!" Byron dùng sức nắm đầu, nháy mắt với Pierre. Sau đó đi tới sau lưng Shabaka, dùng sức hướng đánh mạnh vào cổ anh.
Pierre thấy Shabaka bất tỉnh liền nhanh chóng đi về phía sau ôm lấy Chi Liễn, đặt lên xe cứu thương.
"Xin lỗi, người anh em." Byron bất đắc dĩ thở dài, cũng đỡ Shabaka vào trong xe cứu thương.
Bốn người đồng thời ngồi vào xe cứu thương rời đi, tại chỗ khách khứa mọi người không nhịn được bắt đầu bàn tán xôn xao.