Không cần giả vờ nữa, mọi người đi hết rồi." Mặc dù biết nước mắt của cô chỉ là giả vờ, nhưng hắn vẫn cảm thấy đau lòng không thôi, lại chết tiệt nghĩ muốn hung hăng hôn lên môi cô, sẵn tiện hôn cả những giọt nước mắt trên gương mặt cô.

Gương mặt cô tỏa ra ánh sáng rực rỡ, không phù hơp với những giọt nước mắt kia.

"Ha ha ha!" Vân Vi cúi đầu, xác định không còn người khác mới ngẩng đầu lên, nở nụ cười đắc ý.

"Tôi như vậy anh chịu được sao? Có phải bây giờ trong lòng anh đang thầm mắng tôi là người hai mặt?" Hai tay ôm ngực, cô nói.

Nếu như hắn nói phải, vậy cô sẽ....ách........cô sẽ như thế nào đây?

Vui mừng sao? Không! Trong lúc nói những lời này trong lòng cô cũng có chút khẩn trương.

"Em cứ như vậy không muốn gả cho tôi sao?" Trong mắt Sâm Xuyên mang theo vẻ thất vọng xen lẫn khổ sở nhìn về phía Vân Vi.

"Tôi............" Nhìn hắn như vậy, nhất thời khiến cô khó trả lời.

Này..............sao bây giờ lại đến lược hắn hỏi cô vậy?

Nhìn gương mặt anh tuấn của hắn, nói cô không động lòng là gạt người, nhìn qua không biết là bao nhiêu đàn ông, duy chỉ có Sâm Xuyên là người đàn ông khiến cô cảm thấy hứng thú.

Trên người hắn mang khí thế cuồng ngạo cùng tự tin, lúc cô mới đến Nhật Bản nhìn thấy hắn thì đã cảm nhận được sự hấp dẫn của hắn, một sự hấp dẫn khiến người ta không thể nào kháng cự.

Mà mấy ngày nay, cô cũng không phải không phát hiện Sâm Xuyên có thay đổi.

Mọi người đều nói cậu chủ là người băng lãnh không có hơi ấm, nghiêm túc làm người ta phát sợ, ngay cả cha mẹ hắn cũng nói cá tính của hắn khó mà tiêp cận, luôn cảm thấy lo lắng, buồn phiền.

Chỉ là........cô không hiểu tại sao hắn lại đối xử với cô như vậy, mặc cho cô lám gì, hắn đều dung túng, bao dung cho sự kiêu căng của cô, lại đối sử với cô rất tốt, rất dịu dàng như vậy?

Nếu như.............nếu như hai người họ không phải đang trong tình cảnh thương lượng chuyện kia, có lẻ cô sẽ..........yêu hắn.

"Em cứ như vậy muốn bỏ đi? Tôi thật sự làm em chán ghét như vậy? Ngay cả gặp tôi em cũng không muốn?"

Xoay người, hắn đưa lưng về phía cô, nhưng nét bi thương trong mắt hắn lại bị cô bắt được, khiến lòng cô cảm thấy đau nhói.

"Thật xin lỗi, cũng như tôi đã nói, sự xuất hiện của anh là không đúng lúc." Chưa từng thấy qua người đàn ông nào ở trước mặt cô lại có dáng vẻ khổ sở như vậy, càng không nghĩ sẽ làm hắn bị tổn thương, Vân Vi kéo kéo ngón tay mình, thật sự không biết làm thế nào cho phải.

"Thôi." Lắc đầu một cái, Sâm Xuyên thở dài chuẩn bị rời đi.

"Này! Chờ chút." Vân Vi vội chạy lên phía trước, kéo kéo quần áo hắn.

"Nếu tôi làm tổn thương lòng tự trọng của anh, vậy cho tôi xin lỗi, nếu anh thấy giận vì tôi đùa hơi quá thì.........vậy ngày mai tôi sẽ........... mang thư phòng của anh bố trí lại như cũ." Không muốn thấy hắn bị sự bướng bỉnh của mình làm cho khổ sở như vậy, cô nhẹ giọng an ủi.

Cúi đầu đứng trước mặt hắn, Vân Vi mới phát hiện thì ra mình bị lừa.

"Kurosawa Sâm Xuyên." Tay nắm thành quyền, cô hét to tên hắn.

Gương mặt hắn không có gì gọi là khổ sở, thậm chí hắn còn đang cười, cười rất vui vẻ.

"Bị người ta trêu chọc cảm giác rất không tốt phải không!" Trong mắt mang theo ý cưởi trêu đùa, Sâm Xuyên vươn tay, nhẹ nhéo mũi Vân Vi.

"Anh.........anh................" Thật là, vậy mà cô còn cảm thấy có lỗi với hắn, xin lỗi.........xin lỗi cái đầu á————–

Vân Vi giận đến kêu to: "Tôi và anh từ nay có thù không đội trời chung."

Cô tức giận đến nỗi muốn đánh hắn, vậy mà vừa rồi cô còn cảm thấy, trong lòng cô, hắn...............có một sức hấp dẫn.

Rút lại! Rút lại đi, toàn bộ những gì trong lòng cô ca ngợi về hắn rút lại hết đi.

Hắn tuyệt đối không mê người, không có chút nào gọi là hấp dẫn, hắn là một tên thối tha, là một tên đàn ông cực kì xấu xa.

Đừng nói là gả cho hắn, nếu chuyện hôm nay cô cảm thấy hối hận vì đã trêu chọc hắn làm cô bị hắn lừa, hắn không quỳ xuống mà xin lỗi cô, cô........cô nhất định sẽ tính với hắn!!

"Anh cứ chờ mà xem." Dùng sức xoay người, mang theo lửa giận hừng hực, cô vừa nghiếng răng mắng vừa rời đi.

Người đàn ông đưa mắt nhìn theo bóng lưng cô vừa rời đi, nụ cười trên môi ngày càng rộng.

Trong tim hắn, có một loại ngọt ngào nào đó, từ từ lấp đầy..............

————@@@———–

Sau nửa tháng, bất luận Vân Vi cố ý khiêu chiến thế nào, xấu xa trêu chọc Sâm Xuyên ra sao, hắn cũng chỉ cười cười, mặt ôn hòa mà khen ngợi cô.

Kết quả này, dĩ nhiên khiến Vân Vi tức đến muốn ói mà không được.

Cô đem phòng ngủ của hắn bố trí thành phòng con gái, hắn nói cô khéo tay, còn vui vẻ nói cô bày trí phòng ngủ tương lai của hai người họ đẹp rực rỡ, làm cô tức muốn hộc máu.

Trêu chọc hắn, hắn còn nói cô đáng yêu, thấy hắn công việc bận rộn muốn hắn thả lỏng tâm trạng, thật sự là người hiền lại thông minh.

Người đàn ông thật đáng hận này, ngay cả những người làm kia cũng bắt đầu cảm ơn cô, giúp cậu chủ bọn họ trở nên tốt, hòa nhã như vậy, ai cũng nói cô là ứng cử viên thích hợp nhất làm dâu nhả Kurosawa.

Thích hơp? Thích hơp cái đầu á!

Vân Vi dùng sức đấm mạnh vào gối, xem nó như người đàn ông đáng hận kia mà trút giận, Hạ Vân Vi cô trước giờ chưa từng thảm như thế này.

Cho tới bây giờ chỉ có cô trêu người khác, chưa ai có thể làm cô mất mặt như thế.

Vốn muốn mang cuộc hôn nhân này giải quyết nhanh trong một tháng, nhưng thời gian đã qua hơn phân nửa, liên tục cũng không có phát triển, ngược lại còn bị hắn kiềm chế, thật đáng hận.

Đấm đủ cái gối đáng thương rồi, Vân Vi bắt đầu khôi phục lý trí.

"Không được, mình phải suy nghĩ biện pháp khac."

Vì không muốn làm con rùa rút đầu, nên ban đầu cô mới tự mình đối mặt, muốn mang cái hôn ước buồn cái đó nhanh chóng giải quyết, ai mà ngờ được người đàn ông này khó trị như vậy.

Bất luận thế nào, cô nhất định cũng phải khiến Kurosawa Sâm Xuyên chủ động nói hủy hôn.d

"Không tin không trị được anh." Cô tiết hận nhìn cái gối, đấm mạnh một cái.

————–@@@————

Sáng tinh mơ, tâm trạng Sâm Xuyên rất tốt.

Gần đây trên mặt hắn thường xuất hiện nụ cười, người làm nhà Kurosawa lúc mới đầu còn khiếp sợ nhưng về sau tập mãi cũng thành quen.

Ai nấy cũng bởi vì cậu chủ thay đổi mà càng thêm kính trọng cô chủ.

Đúng vậy, bởi vì có cô chủ ở đây, nên cậu chủ mới trở nên hòa nhã và tốt như vậy, mọi người làm việc ở nơi này, cũng trở nên vui vẻ rất nhiều.

Ngồi trong phòng ăn, Kurosawa Sâm Xuyên ăn điểm tâm sáng, khóe miệng như có như không mỉm cười.

Nhớ đến mấy ngày nay Vân Vi ngây thơ nghĩ những cách xấu xa trêu trọc hắn, ngược lại chính mình hại mình, lại nhớ đôi mắt to của cô, tỏa ra ngọn lủa không cam lòng, vẻ mặt tức giận như muốn bóp chết hắn, hắn cảm thấy thật buồn cười.

Không biết hôm nay cô lại có kế hoạch gì? Thật mong đợi.........

Haìz! Hình như càng lúc hắn càng thích cuộc sống bị trêu chọc này.

Chỉ là...........cũng không thể để cô chơi đùa quá lâu, hắn cũng nên có hành động rồi.

Đang suy nghĩ bước tiếp theo nên làm như thế nào thì một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.

Toàn thân Vân Vi mặc một bộ âu phục màu vàng nhạt, trên cổ choàng một chiếc khăn trắng, xem ra là muốn ra ngoài.

"Sớm như vậy đã rời giường rồi sao?" Bị bóng dáng mê người của cô dụ dỗ xém chút nữa mất hồn, làm hắn suýt nữa không thể mở miệng.

Vân Vi nhẹ khẩy những lọn tóc sau lưng, ưu nhã ngồi đối diện Sâm Xuyên, nở nự cười xinh đẹp.

"Chúng ta ngưng chiến đi!" Trong mắt cô có chân thành.

Người đàn ông đối diên hoài nghi nhướng cao lông mày, cặp mắt sắc bén nhìn chằm chằm người con gái trước mặt.

Cô ấy muốn ngừng chiến?

Có ý gì? Cô không ép hắn chủ động hủy hôn nữa sao?

Đôi mắt như chim ưng của Sâm Xuyên quá mức sắc bén, Vân Vi cúi đầu, né tránh tầm mắt của hắn, che dấu tâm tình đang khẩn trương trong mắt, chỉ sợ không khéo bị hắn phát hiện.

"Có lẻ lấy anh cũng không tệ." Cô lần nữa ngẩng đầu, nở nụ cười dịu dàng.

Nhưng cô là Hạ Vân Vi, diễn kịch là hạng nhất, có thể sánh ngang cả nữ diên viên tốt nhất ở Hollywood, nếu như ngay cả chút tiết mục nhỏ nhoi này cũng không qua được mắt Sâm Xuyên, mặt mũi cô còn biết để đâu bây giờ.

"Vậy sao." Khóe miệng lén nở nụ cười, đồi mắt hắn thăm dò nhìn về phía Vân Vi.

"Dĩ nhiên, lấy anh có lẻ cũng không tồi."

"Vậy em thừa nhận mình là vị hôn phu của tôi rồi sao?"

"Tôi có thể miễn cưỡng xếp anh vào danh sách nên xem xét." Vân Vi kiêu ngạo ngẩng cao dầu, dáng vẻ như đang thương hại hắn.

"Ha ha ha! Vậy tôi có cần cảm ơn em?" Tiếng cười sang sảng từ miệng hắn phát ra.

Dáng vẻ hắn cười thật mê người, cô nhìn có chút mê muội, không nghĩ đến khối băng lớn này còn có một mặt khác.

Bình thưởng hắn chỉ cần nhéch môi cũng đã thấy tuấn tú rồi, hôm nay lại không chút nào kiêng kị cười to như vậy, thật làm người ta cảm thấy hắn vô cùng anh tuấn.

Đáng ghét, sao dáng vẻ lại đẹp mắt như thế. Vân Vi trong lòng bất mãn, vì mình cũng bị hắn mê hoặc mất rồi.

"Chúng ta hãy tìm hiểu lẫn nhau." Kế hoạch này cô nghĩ suốt đêm mới nghĩ ra được!

Sáng hôm nay, cô liền vội vã rời giường, trang điểm ăn mặc thật tốt, cũng chỉ muốn cùng hắn ra ngoài.

Theo sát hắn, đây chính là kế hoạch B của cô.

"Được." Sâm Xuyên gật đầu đồng ý, trong mắt lộ ra ánh sáng tinh nhuệ, cứ quyết định theo kế hoạch của cô đi.

Cô lại muốn giở trò gi?

"Vậy hôm nay cho tôi cùng anh đến công ty nhé!" Ánh mắt Vân Vi mang theo sự vô hại cùng mong chờ, hi vọng hắn sẽ đồng ý.

"Vì sao?" Điều này thật làm hắn tò mò.

"Mỗi ngày như hình với bóng, mới có thể thêm hiểu nhau, tăng thêm tình cảm không phải sao?" Nếu không đi theo anh, tôi làm sao thực hiện được kế hoạch? Mặc dù trong trọng nghĩ như vậy nhưng cô cũng không dại gì mà nói ra.

"Hơn nữa tôi cũng muốn nhìn nơi chồng tôi làm việc một chút." Cô nói một cách chính đáng, giống như thật sự chấp nhận thân phận tương lai của mình.

"Được." Cô có kế hoạch của cô, hắn cũng có kế hoạch của hắn, không bằng cứ theo ý cô, nhìn xem cô giở trò gì, gặp chiêu nào thì phá chiêu đó.

Hắn không chút do dự mà đồng ý làm Vân Vi có chút nghi ngờ, nhưng vì nóng lòng thưc hiện kế hoạch của mình, cô quyết định không thèm quan tâm lo lắn trong lòng.

——————–@@@—————–

Hiển nhiên, Vân Vi xuất hiện, mang đến không ít bàn tán trong tập đoàn Kurosawa.

Bên cạnh tổng tài chưa bao giờ xuất hiện bất kì người con gái nào, hôm nay lại xuất hiên một cô gái, lại là một người con gái xinh đẹp khiến người ta không thể nào dời tầm mắt, mọi người tất nhiên vô cùng hiếu kì.

Tất cả mọi người đang tự hỏi, cô rốt cuộc là ai?

Cô và chuyện tâm trạng tổng tài gần đây tốt lên có liên quan không?

Nếu như là vậy, bọn họ thật phải cúi đầu sát đất mà cảm tạ cô.

Chỉ cần 'mỹ nữ' này ở lại bên cạnh tổng tài cả ngày, nhất định bọn họ sẽ được cả ngày an lành, vậy nếu như cô trở thành phu nhân tổng tài thì sao?

Ha ha ha! Những ngày tốt cũng phải sẽ mãi mãi tồn tại ở tập đoàn Kurosawa, về sau mọi người cũng không phải run rẩy sống qua ngày sao?

"Đây là tập đoàn Kurosawa sao?" Vân Vi phát hiện, những người ở nơi này ai cũng giật mình nhìn cô, còn có...........ánh mắt cảm kích?

"Không thích sao?" Hắn quay đầu phát hiện vẻ mặt kì lạ của cô, hắn cười hỏi.

Sâm Xuyên nở nụ cười, làm nhân viên bên cạnh hoảng sợ hô lớn.

"Tại sao mọi người nhìn thấy chúng ta lại giống như nhìn thấy quỷ vậy?" Trên mặt vẫn nụ cười mê người, nói nhỏ vào tai hắn.

"Vậy sao?" Hắn không quan tâm nhùn vai

Hắn dĩ nhiên biết là nguyên nhân gì.

"Phòng làm việc ở đâu?" Nhìn Sâm Xuyên, cô phát hiện ra tâm trạng hắn hôm nay vô cùng tốt, khóe môi còn mang theo ý cười nhẹ, cặp mắt trở nên nhu hòa, vẻ mặt khiến nhiều nữ nhân viên ngây ngốc mà nhìn.

Ghét.

Trong lòng Vân Vi trào ra một cảm giác chán ghét, cô ghét những người phụ nữ kia nhìn vẻ mặt cùa hắn.

"Ở tầng 70." Hắn vươn tay, dắt Vân Vi về phía thang máy cá nhân chuyên dụng.

"Tầng 70? Có cháy nhà, động đất thì làm thế nào chạy?" Người có tiền đúng là người có tiền, ngay cả công ty cũng xây cao như vậy.

"Em sợ?"

"Có gì phải sợ? Tôi cũng đâu có làm việc tại chỗ này." Vân Vi liếc mắt hắn một cái, lạnh nhạt nói.

"Sợ chồng tương lai của em là tôi sẽ gặp chuyện không may, bỏ lại một mình em." Hắn tự cao nói, giọng điệu mười phần đùa cợt.

"Vậy cũng tốt, tôi có thể thừa hưởng di sản của anh, sau đó mang chỗ tiền kia đi bao nuôi đàn ông, cuộc sống không buồn không lo." Cô lạnh lùng vươn tay đánh xuống lồng ngực rắn chắc của hắn, giọng nói trách cứ.

"Tỉnh lại đi! Tôi sẻ ở bên cạnh em cả đời, đến khi con cháu đầy nhà." Hắn tuy là cười nói, nhưng ánh mắt lại vô cùng nghiêm túc khiến người ta không thể không hoài nghi sự chân thành của hắn.

"Bệnh thần kinh." Cô cố chỉnh lại âu phục lộn xộn trên người mình, có tình không nhìn vào ánh mắt sắc bén như có thể nhìn thấu lòng người của hắn, nhưng trong lòng lại vì lời hắn nói mà cảm thấy ngot ngào.

"Đến rồi." Hắn vươn tay kéo cô ra khỏi thang máy, động tác tự nhiên giống như đó là điều hiển nhiên vậy.

"Tổng tài...............Xin chào, buổi sáng." Thư kí Lương Điền đứng ngoài cửa kinh ngạc nhìn nụ cười xưa nay chưa từng có trên mặt tổng tài, bên cạnh còn mang theo một......................người con gái thật xinh đẹp.

"Chuẩn bị thật tốt cho cuộc họp, mang cho tôi hai tách cà phê." Ban lệnh xong, Sâm Xuyên dẫn Vân Vi tiến vào phòng làm việc.

"Được, được." Lương Điền vẫn còn sững sờ, đến khi Sâm Xuyên đóng cửa phòng mới hoàn hồn.

Cô gái đó là ai?

Nếu như hắn không nhìn nhầm thì hình như tổng tài.............vừa cười!

————@@@———–

"Em chờ ở đây, lát nữa tôi có cuộc họp, có gì cứ nói với thư kí, bên cạnh còn một phòng, nếu mệt thì có thể vào đó nghĩ ngơi." Hắn săn sóc nhắc nhở Vân Vi, nhìn đôi mắt cô phát sáng, không biết cô lại định làm gì rồi.

"Thư kí của anh sao lại là nam?" Vân Vi ngồi hẳn trên ghế làm việc, tiện tay lấy một sấp văn kiện, nhìn một trang rồi một trang.

"Phụ nữ dễ gây phiền phức." Trên thực tế hắn không thích phụ nữ nào khác cùng hắn quá thân cận, ngoại trừ mẹ hắn ra, cô là người con gái đầu tiên gần gũi hắn.

"A!" Thật là người đàn ông kì lạ, trong lòng Vân Vi thầm than.

Vốn định đến đây xem một chút, bên cạnh hắn có người con gái nào khác gần gũi với hắn không, sau đó giúp cô ta thân cận với hắn, kết quả lại không có.

Ai~~~ Kế hoạch đỗ vỡ.

Lúc vừa vào thì đã biết, nhân viên công ty này đối với Sâm Xuyên chỉ dám nhìn từ xa, không dám tiên gần.

Cô biết, chắc chắn là khuôn mặt lạnh như băng kia của hắn khiến người ta không dám tiếp cận.

Không có việc gì tỏ ra mặt lạnh làm gi! Thật là. Cô liếc nhìn Sâm Xuyên một cái.

"Tôi phải ở nơi này đợi anh bao lâu?" Căn phòng này lớn như vậy, lại lạnh như băng thật làm người ta chán ghét, không biết cô có đợi qua được 10 phút hay không.

"Khoảng chừng 2 tiếng." Không biết cô lại đang nghĩ gì, Sâm Xuyên vẫn tập trung quan sát Vân Vi.

"Sao lâu vậy?" Không phải cô sẽ buồn chết rồi sao? Ngẩng đầu lên, đôi mày cô nhìu lại một chỗ.

"Không đợi, tôi cũng muốn đi họp." Vân Vi nhanh chóng đứng lên, đi về phía hắn.

Nói không chừng có thể sẵn tiện quan sát một chút, bên trong công ty có cô gái nào đặc biệt hay không.

Các chù quản cao cấp chắc cũng thân cận với hắn! Cô nghĩ như vậy.

"Em muốn đi? Rất nhàm chán." Hắn không cảm thấy cô sẽ có hứng thú ngồi ở đó hai tiếng nghe người ta báo cáo.

"Tôi muốn đi, xin anh." Cô chấp tay trước ngực, đi đến trước mặt Sâm Xuyên, trong đôi mắt mang theo vẻ đáng yêu cùng khẩn cầu.

"Được rồi! Em buồn chán thì tôi không lo." Ai mà không biết cô ấy muốn giở trò, chỉ là hắn cũng muốn biết, rốt cuộc cô muốn làm gì.

"Ừ." Vân Vi gật đầu, vui vẻ kéo tay hắn ra cửa.

Lắc đầu một cái, Sâm Xuyên bất đắc dĩ nở nụ cười, dáng vẻ cô lúc này tựa như cô bé vẫn chư trưởng thành.

Nhưng Vân Vi như vậy hắn vẫn thích, sống cùng cô càng lâu, hắn càng biết, càng hiểu rõ cô.

Cô giống như cô gái 'song diện', có vô số gương mặt, một quyến rũ dịu dàng, một đơn thuần ngây thơ, một thông minh nhạy cảm, cô như vậy càng làm hắn si mê, càng thêm muốn cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play