Chương 23
Trái Tim Chết Thêm Một Lần Nữa
Căn nhà nhỏ nằm ở một góc rừng nơi quạnh vắng heo hút. Trời chập chờn sáng, những chiếc lá hãy còn ướt đẫm sương. Con đường mòn heo hút vắng lặng, cách mấy dặm mới có một căn nhà nhỏ, mái lá đơn sơ. Cửa nẻo nơi đây sương giăng lác đác qua những chiếc mạng nhện. Cảnh tượng nơi đây hiu hắt buồn ma mị. Con đường chẳng có dấu tích gì của mưa phùn gió bất đêm qua.
Bọn người mặt áo đen che kín mặt đã biến mất từ khi nào. Trơ trọi trước mặt chỉ là một ngôi nhà nhỏ, cửa nẻo nhuốm màu thời gian có lẽ đã quá lâu không được sơn sửa. Căn nhà nằm đó trơ trọi, một ngôi nhà dân bình thường như đã bị bỏ hoang. Hoàng Vương cẩn thận mon men tiến lại gần, hắn hết sức nhẹ nhàng để tránh bị phát hiện. Men theo những lối mòn Hoàng Vương cũng đã tiếp cận được gần ngôi nhà. Nơi đây thật lạ lùng đến bóng dáng người canh gác cũng không có.
"Bọn người áo đen khuya hôm qua đâu rồi?"
Hắn thắc mắc tò mò... Men đến núp ở một góc phía bên hông nhà.
Qua khe hở, trước mắt hắn hiện ra Nam Phương đang ngồi bệt trên sàn. Tay bị trói chặt. Đôi mắt tròn sắc nét nàng nhìn người phụ nữ trước mặt. Ánh mắt không lạnh không nhạt. Người phụ nữ không béo không gầy cũng chẳng lùn chẳng cao. Dáng vẻ bình thường, nàng đoán bà đang ở độ trung niên. Mặt bà ta trông chẳng hiền từ phúc hậu gì cho lắm nhưng cũng chẳng có đường nét của một người hung ác. Lòng nàng thầm đánh giá đối phương. Hai mắt liếc qua liếc lại một cách tinh tế, não bắt đầu hoạt động hết công suất.
Sau khi nhận ra, bấy lâu nay bỏ bê không dùng đến cái đầu. Thì nay, có vẻ như nó bắt buộc phải làm việc lại trở lại. Nghề nghiệp là một cái duyên. Làm Vương Phi là cái nghiệp của nàng. Nó cũng cần có một cái đầu tỉnh táo và một bộ não hơn người. Điều này, có lẽ là không tệ. Bởi đầu óc nàng cũng thuộc loại IQ cao...
Nếu tư tưởng lệch lạc ngay từ đầu. Chẳng nghiêm túc một tý nào... thì ngay hôm nay cuộc đời làm Vương Phi của nàng sẽ kết thúc. Nàng sẽ không bao giờ gặp lại hắn, nhìn thấy hắn...
"Ôi! Mẹ ơi. Đang nghĩ cái quỷ gì thế không biết. Chẳng đoan trang thục nữ gì cả. Hoa đã có chậu, Vương Phi là phu nhân của Vương Gia mà đầu óc lại để tâm đến một kẻ hộ vệ vô danh. Tư tưởng này, lệch lạc quá rồi! Tưởng sống trên đời là dễ lắm à. Cái đầu dính trên cổ mình đó. Mang theo nó chỉ để làm cảnh thôi à. Dùng nó vào việc nghĩ cách thoát ra khỏi đây đi... Mà người đàn bà kia là ai? Có thù với mình chăng?"
Nghĩ tới đây, nàng khẽ nhẹ nhẹ lắc đầu. Miệng lẩm bẩm: "Không đoán được."
Biểu tình của nàng, bị người đàn bà kia nhìn không sót một chút gì. Tất cả thu vào con ngươi mờ đục của bà ta. Chẳng ai biết trong đầu bà ta thực sự nghĩ gì.
Tiếng bà ta vang lên: "Nam Phương ánh mắt con nhìn ta như thể con chẳng biết ta. Nhủ mẫu đây. Con không nhận ra ta sao?" Bà chạy tới nắm tay Nam Phương định cởi trói. Mặt nàng nghệch ra trông ngốc nghếch... Dù có cố kiểu gì cũng không biết bà ta là ai.
Bỗng một tràn âm thanh truyền đến, tiếng bước chân nhẹ nhàng bước đến từ phía trước ngõ. Bà ta dừng lại đứng dậy ngó nghiêng nhìn ra cửa... Nam Phương cũng ngơ ngác nhìn theo.
Hắn bên ngoài cũng bất ngờ xoay đầu, ánh mắt hắn liếc ngang. Hai mắt hắn bất động, mi tâm nhăn lại. Tim đập loạn nhịp... Gương mặt ấy, ánh mắt, y phục... Chính là nàng. Hắn vô thức định lao tới thì bên trong có tiếng nói làm hắn thức tỉnh. Đứng bất động tại chỗ... quan sát mọi thứ đang diễn ra.
"Công chúa... người đến rồi à!" Tiếng người phụ nữ vang vang, lời nói mang âm điệu thân thuộc. Có vẻ bà ta rất thân thiết với nàng ta.
Hai từ "công chúa" lọt vào tai Nam Phương và Hoàng Vương làm cả hai chấn động nhẹ. Như thể nghe một điều gì đó bất thường mà kể ra đúng là bất thường thật.
Ánh mắt hắn âm trầm không biết đang nghĩ gì? Nam Phương mặt thì nghệch ra vẻ mặt hơi khó coi. Từ lúc bị bắt cóc và tỉnh lại ở nơi đây một loạt sự việc bất thường diễn ra khiến một người có thông minh cỡ nào cũng bị rối não. Đầu nghe o... o... Mắt nàng ngơ ngác nhìn hai con người một già một trẻ trước mặt.
"Họ là ai? Đang diễn trò gì thế này?"
Nhưng câu hỏi trong đầu không ngừng sinh sôi nảy mầm. Đôi tay nàng cũng run rẩy, vì sợ hãi. Nàng cố hết sức để giấu nó vào trong... "Người lớn chỉ chịu đựng thôi. Họ chỉ bận rộn với công việc. Họ chỉ cố tỏ ra mình mạnh mẽ vì công việc vì áp lực cuộc sống và tuổi tác. Người lớn cũng biết đau." Nàng nhớ lại hình ảnh ba mình vào ngày bà mất. Ba vui vẻ cười nói trước mặt mọi người nhưng khi mọi người về hết... Trước mặt mẹ ba đã khóc. Nàng hiểu ra đó là ba giỏi che đậy cảm xúc của mình thôi. Giờ đây, nàng cũng đã lớn nàng cũng phải học giấu cảm xúc vào trong. Đó là cách duy nhất giúp nàng lúc này. Nghĩ như thế nàng bình tĩnh hơn, ngồi lặng yên dưới sàn đưa mắt liếc nhìn nữ nhân được gọi là công chúa kia.
Mắt Lệ Thanh khẽ biến đổi khi nghe hai từ "công chúa" trong thoáng chốc đã trở lại bình thường. Thanh y màu xanh ngọc phủ trên người tao nhã, y phục dài quét dưới sàn. Mỗi bước đi của nàng ta uyển chuyển. Nhìn thôi cũng đã đủ mê đắm...
Nàng ta tiến đến bên Nam Phương, nhẹ nhàng khom lưng, bàn tay nâng lấy cầm của nàng đẩy mạnh cho gương mặt ngước lên. Ánh mắt chứa ý hận nhìn kỹ nhan sắc của nữ nhân này. Nàng ta liếc qua liếc lại trên gương mặt như tìm kiếm thứ gì đó. Nhìn một lúc, nàng ta đẩy mạnh Nam Phương về phía sau. Miệng buông lơi câu nói: "Đúng là chim sa cá lặn". Không kịp phòng bị Nam Phương nằm ngã sổng soài trên sàn một cách thảm hại. Ở phía góc tường Hoàng Vương lặng yên quan sát không sót chút gì... Hắn cố thở một cách nhẹ nhàng nhất để không bị phát hiện.
Bầu trời đã bắt đầu sáng lên, ánh nắng cũng đổ xuống căn nhà xuyên qua những tán lá. Nam Phương lúc này đã lọ mọ ngồi dậy, nàng biết mình ở thế bị động chỉ có thể im lặng chịu đựng và quan sát mà thôi. Chỗ hoang vu, chẳng biết nơi khỉ ho cò gáy nào làm sao mà chạy.
"Cô cô. Người đưa nàng ta về đây làm gì?"
Lệ Thanh vừa nói vừa bưng ly trà từ từ đưa lên miệng uống một ngụm. Ánh mắt nàng ta liếc xéo Nam Phương.
"Chỉ cần giết quách nàng ta đi là xong. Cần gì phải nhọc công mệt mỏi đưa đến nơi này. Nhìn thấy mặt nàng ta con lại thấy khó chịu."
Nàng ta bỏ ly trà xuống, nhìn người phụ nữ đối diện thể hiện sự không hài lòng.
Sắc mặt người đàn bà trầm xuống bà ta suy tư một lúc rồi lên tiếng: "Con quên ta đã kể cho con về truyền thuyết ấy rồi sao? Chúng ta cần lấy lại chiếc nhẫn..."
Lúc này Nam Phương mới hiểu ra ánh nhìn ban đầu khi ánh mắt hai người va vào nhau. Bà ta chính là nhủ mẫu của nàng năm đó theo lời kể của Vân Nhi.
"Chẳng phải con sẽ làm Thái Tử Phi sao, hắn ta cũng chỉ là một con tốt, kẻ bạc tình... Người ta chỉ đồn thôi, Dung sự phụ sao người lại tin vào lời đồn nhảm nhí đó. Theo kế hoạch mà làm, người cần gì phát sinh thêm sự việc."
Nói xong nàng ta đứng dậy bước đi tới cạnh Mộ Dung không thèm nhìn Nam Phương một cái. Cơ bản muốn ám chỉ là ngươi không xứng. Tính cách là một thứ rất dễ thay đổi dưới tác động của môi trường bên ngoài. Lệ Thanh có lẽ bị sốc quá nặng nên đã bộc lộ những tính cách bị chôn sâu, che giấu bên trong. Đây có lẽ là con người thật của nàng ta. Sắc mặt trở nên lạnh lẽo nàng ta chầm chậm nhìn Dung sư phụ miệng tuôn ra lời vàng ngọc.
"Tùy người xử lý. Con không muốn nhìn thấy nàng ta... Con mệt mỏi rồi con cần nghỉ ngơi."
Nói rồi nàng ta quay mặt bỏ đi ra ngoài. Vừa hay lúc đó có một cỗ xe ngựa vừa tới. Người gia đinh trên xe bước xuống hành lễ với nàng ta. Thoáng chốc chiếc xe ngựa biết mất nơi heo hút trong cơn gió thổi qua tung bay từng đám lá khô.
Một cảm giác, tan nát tổn thương sụp đổ trong lòng hắn. Người mà hắn từng yêu và chờ đợi. Từng vì nàng ta mà không màn trêu hoa ghẹo nguyệt... Luôn giữ trong tim hình bóng của nàng ta. Đời này vì uẩn khuất của nàng ta hôm đó mà dấn thân tranh giành quyền lực.
"Nàng ta ghen hay tâm tính nàng ta là thế... Trước đây, nàng thực lòng cứu ta hay chỉ là tính kế..."
Những suy nghĩ tuôn ra. Cảm giác mất mát suy sụp trong lòng. Gương mặt hắn thêm trầm tư. Lúc này, cảm giác trong lòng hắn vô cùng tệ. Mọi thứ đan xen, người cũ người mới lẫn lộn. Yêu hay không yêu, ghét hay thương đều rất mơ hồ. Giờ đây, hắn mới nhận ra hắn chẳng hiểu nổi lòng mình muốn gì. Bấy lâu nay cứ ngỡ chỉ có ta mới hiểu chính ta nhưng giây phút này thì hoàn toàn ngược lại... Bên tai vẫn nghe văng vẳng tiếng người đàn bà kia.
"Ngươi cất nó ở đâu? Đưa đây cho ta... Đừng nói những lời si ngốc..."
Quát mắng, doạ nạt tra hỏi về một thứ gì đó mà hắn chẳng còn tâm trí để nghe. Mọi thứ chẳng đọng lại nổi trong tâm trí hắn. Lời nói từ tai này nhảy qua ta kia rồi chạy đi mất. Đối với hắn mọi thứ giờ như vô nghĩa, thời gian chẳng còn tồn tại. Trái tim hắn có lẽ lại chết thêm một lần nữa sau đêm đó. Chẳng biết hắn đứng đó trong bao lâu...
Hết Chương 23
Còn tiếp
Ảnh: Sưu tầm