Lục lão phu nhân không nói thêm gì nữa. Lăng Sầm cũng chỉ tập trung nhìn cảnh sắc xẹt qua bên ngoài cửa sổ, tâm trí thì lại trôi về bên Lục Kiêu, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười hạnh phúc nhàn nhạt.
Lục lão phu nhân thoáng nhìn thấy biểu cảm của cậu thì hiểu ngay cậu đang nghĩ gì, trong lòng nàng không khỏi cảm khái, vận khí của Lục gia thật sự tốt quá, trước đây nàng lo lắng Lục Kiêu không biết cách lấy lòng Omega, không ngờ anh có thể đem một người kiến thức xã hội rộng rãi trong giới giải trí như Lăng Sầm, trói chặt trái tim.
Lúc sáng, Lục Kiêu nói với Lăng Sầm chỉ có tiết buổi sáng, nhưng đến trưa anh lại gửi tin nhắn giải thích cho cậu giáo sư nhờ anh dạy giúp tiết buổi chiều, anh không thể từ chối nên phải đến chiều mới có thể trở về.
Lăng Sầm rầu rĩ không vui, không có Lục Kiêu, cậu ở nhà làm gì chứ. Cậu nhắn tin đòi Lục Kiêu một tờ giấy thông hành để chiều chạy qua đại học Reiss tìm anh. Cậu thay quần áo, xuống nhà chào Lục lão phu nhân.
“Mẹ ơi, con đi đến đại học Reiss,… con đi xem thử điều kiện làm việc của Lục Kiêu.”
Nàng thầm nghĩ ‘con đi xem Lục Kiêu chứ xem điều kiện làm việc gì chứ’ nhưng cũng không vạch trần, chỉ cười cười gật đầu.
Lăng Sầm nhìn nụ cười của nàng cũng biết nàng cái gì cũng hiểu, hơi xấu hổ vội chuồn nhanh: “Mẹ, vậy con đi đây.”
“Con chờ một chút.” Lục lão phu nhân gọi cậu lại.
“Sao vậy, mẹ?”
Nàng đứng lên, đi vào thư phòng cầm ra hai tờ văn kiện.
“Con ký tên vào chỗ này đi, chút nữa ta sẽ gửi con bảng điện tử, con đừng quên làm chứng nhận gen.”
Lăng Sầm nhìn thấy hai bản là hợp đồng chuyển nhượng, vội từ chối: “Mẹ, người làm gì vậy? Con không thể nhận.”
Nhưng bất chấp Lăng Sầm nói gì, Lục lão phu nhân chỉ mỉm cười nhưng kiên quyết yêu cầu cậu ký tên. Nàng chỉ nhẹ nhàng nói một câu:
“Mẹ chỉ có mình Lục Kiêu là con, không đưa cho tụi con thì còn đưa cho ai.”
Nhưng đây là đưa cho cậu mà??? Công phu đánh thái cực của cậu không bằng Lục lão phu nhân, cậu cảm giác như nếu cậu không chịu ký là từ chối tình yêu thương của cha mẹ vậy, cuối cùng cậu đành phải thỏa hiệp mà ký xuống. Hai chữ ký hoàn thành, Lăng Sầm lập tức trở thành phú hào.
Lục lão phu nhân lúc này mới tươi cười hài lòng cho cậu ra cửa. “Con đi đi, trên đường chú ý an toàn.”
Lăng Sầm cứng đờ mà cười với nàng. Đúng là bản lĩnh cao siêu của mẹ chồng, nàng muốn gì thì sẽ có đủ thủ đoạn ôn hòa để khiến người khác làm theo, thật đáng sợ.
“Dạ vâng, tạm biệt mẹ.”
“Ừ, đúng rồi, buổi chiều khi tụi con trở về nhớ nói Lục Kiêu qua tìm mẹ.”
“Dạ.”
Lăng Sầm mang lên diện mạo giả lập, đến gara chọn một chiếc xe huyền phù màu đen lái đến đại học Reiss. Cậu quét giấy thông hành rồi vào thang máy lựa chọn phòng học nơi Lục Kiêu đang giảng dạy, đẩy cửa phía cuối lớp bước vào.
Các Alpha học ở đại học quân sự Reiss chắc chắn đều là tinh anh, tinh thần lực lại càng không thấp nên khi Lăng Sầm vừa bước vào, tất cả mọi người đều nhận thấy được cậu là một Omega, trên người lại tràn ngập hơi thở của thầy Lục. Đây chắc chắn là một Omega đã bị thầy Lục đánh dấu, nhất thời tâm mọi người đều dậy sôi trào, bản năng bát quái chôn sâu bên trong vẻ ngoài đạo mạo của các Alpha lập tức cuộn sóng, lại còn là sóng thần nha. Một vài Alpha kìm lòng không đặng quay đầu lại nhìn Lăng Sầm. Cậu thản nhiên bước vào tìm chỗ ngồi, cậu đã được Lục Kiêu đánh dấu, nếu Alpha không có năng lực vượt hơn Lục Kiêu thì không thể ảnh hưởng đến cậu, mà ở đây không có người như vậy. Đây cũng là lý do vì sao sau khi một Omega bị đánh dấu sẽ không còn được nhiều Alpha yêu thích. Chỉ là Lăng Sầm không biết các Alpha ở đây đều tò mò muốn chết rồi, chỉ là do kỷ luật mà ngồi im thôi. Tìm một góc cuối lớp, Lăng Sầm vừa ý mỉm cười ngồi xuống nhìn Lục Kiêu giảng bài.
Ngay khi Lăng Sầm bước vào lớp, Lục Kiêu cũng đã nhận ra, anh còn nhận ra xao động của cả đám Alpha ngồi đây nữa. Cũng không có gì ngạc nhiên, ở trường quân sự thì số lượng Omega quá ít ỏi, việc một Omega nào đó dự thính lại càng ít hơn, mà hầu hết tất cả các ngành quân sự, đặc biệt là hệ chỉ huy, ngành học nổi tiếng nhất của đại học Reiss thì hầu hết chỉ tuyển Alpha. Dù Lăng Sầm là một Omega đã đánh dấu thì trước hết vẫn cứ là một Omega, sau mới là Omega đã đánh dấu nên vừa xuất hiện đã đầy lực hấp dẫn với các Alpha. Lục Kiêu định nói Lăng Sầm đến văn phòng của anh ngồi đợi anh nhưng khi thấy bộ dáng chuyên chú, đầy sùng bái ngồi nghe mình giảng bài của Lăng Sầm, Lục Kiêu liền có chút đắc ý nên từ bỏ ý định.
Lục Kiêu nghiêm túc giảng bài, các Alpha cũng dần dần thu lại sự tò mò, chuyên tâm nghe giảng. Lăng Sầm thì cũng giống như lần trước đi xem Lục Kiêu diễn thuyết, vẫn là giống y như nghe thiên thư, chả hiểu cái gì, càng chăm chú càng như lạc vào mê trận, một hồi lâu đầu óc liền mơ mơ hồ hồ, mắt lại dần muốn dính vào nhau. Đột nhiên, cậu cảm thấy tay mình bị đụng một cái, sau đó một tờ giấy nhỏ bị nhét qua. Lăng Sầm quay đầu qua nhìn thì thấy một Alpha tóc vàng hoe mỉm cười với mình. Lăng Sầm không định nhận nhưng nghĩ đi nghĩ lại thấy bản thân mình dù gì cũng là người nhà của viên chức nhà trường, cũng nên chiếu cố tâm tình của học viên một chút thế là mở tờ giấy ra, trên đó có một hàng chữ.
[Có thể hỏi cậu một chút không? Cậu và thầy của chúng tôi, Lục thượng tướng có quan hệ gì vậy?]
Cuối câu còn vẽ một cái loa có mang mặt cười.
Đọc câu này thì Lăng Sầm thấy vui lắm, cậu đang muốn show ân ái với cả thiên hạ mà chưa có cơ hội, giờ có người hỏi sao có thể không trả lời. Alpha đó thấy cậu không có bút thì vội lấy bút của mình đưa cho Lăng Sầm. Lăng Sầm nghĩ nghĩ, vui vẻ viết xuống một câu.
[Tôi là Omega của anh ấy đó (^_−)]
Cuối câu cũng trả về một khuôn mặt, Alpha tóc vàng vừa thấy cũng tủm tỉm cười. Ngay lúc đó thì có tiếng Lục Kiêu gọi:
“Mike, cậu trả lời đi.”
Alpha tóc vàng sửng sốt, hắn vừa nói chuyện phiếm hai câu với Lăng Sầm, đâu có biết Lục Kiêu hỏi cái gì, đành đứng đực mặt ra. Lục Kiêu cũng không nói gì trách móc hay trừ điểm, chỉ đơn giản kêu hắn ngồi xuống suy ngẫm lại, chốc nữa cuối giờ phải có câu trả lời.
Lăng Sầm nhịn không được khẽ cười, cậu không ngờ chồng mình cũng có một mặt hẹp hòi đáng yêu như vậy. Cậu quyết định ngồi im, không nói chuyện với ai nữa, để khỏi hại người ta bị chồng cậu ghim, chốc lát thì theo chu công đánh cờ.
Một lúc sau, Lục Kiêu tóm lại các vấn đề trọng điểm cần lưu ý trong buổi học hôm nay, sau đó tuyên bố tan học. Alpha tốp năm tốp ba thu dọn dụng cụ rồi rời khỏi phòng. Khi lớp học trống quá nửa, Lăng Sầm mới theo cầu thang một bên giảng đường đi đến bên cạnh Lục Kiêu: “Anh giảng bài thật hay.”
“….” Hay sao không thấy em nghe giảng, rõ ràng ban đầu là vẻ mặt chán muốn chết, sau khi nhận được bút của cậu Alpha kia thì viết viết ghi ghi trên giấy với người ta cả buổi trời… Cuối cùng còn ngủ một giấc nữa. Việc riêng làm không ít, chỉ có không nghe giảng. “Ta thấy em hình như đâu có nghe ta giảng, không thì em nói một chút cho ta nghe xem hôm nay ta giảng những điều gì?” Lục Kiêu lần đầu nổi lên ý tưởng muốn trêu đùa, bắt bẻ Lăng Sầm.
Lăng Sầm không chút hoang mang, dịu dàng nhìn vào mắt anh, nhuyễn manh đáp: “Em mặc kệ anh giảng cái gì, chỉ cần là lời anh nói ra, nghe thấy âm thanh của anh, đều có thể khiến em mê say không biết đường về…”
Lục Kiêu lập tức bị dáng vẻ của Lăng Sầm làm cho u mê, sau một hồi mới ngộ ra, đây không phải là cách nói tránh đi cái chuyện nghe anh giảng bài có thể khiến cậu ngủ say sưa à.
“Em thật đúng là…” Lục Kiêu cũng bật cười có cái sự ranh mãnh của bạn đời.
Lăng Sầm cũng cười theo anh, cậu hơi cúi người, lén lút hôn nhẹ một cái lên một bên mặt của Lục Kiêu. “Được rồi, mình về thôi anh.”
“Ừ.” Lục Kiêu gật đầu, nhanh chóng thu dọn tài liệu trên bàn. Lăng Sầm đặt ra mặt sau xe lăn rồi đẩy anh đi.
Chân trước bọn họ vừa bước ra khỏi phòng học, sau lưng các Alpha còn ở trong giảng đường lập tức nháo động. Tin giật gân, Lục thượng tướng kết hôn… Tuy Omega đó mang mặt nạ giả lập, không ai nhìn ra được cậu là ai nhưng những Alpha trong phòng này có ai tinh thần lực không cao, những lời ngọt ngào hai người nói với nhau nãy giờ, họ đều nghe không sót một chữ, tình cảm hai người siêu tốt, siêu ân ái… Hai người còn chưa ra khỏi cổng trường thì tin tức ‘Lục thượng tướng kết hôn’ đã đứng đầu hot search diễn đàn trường…
Hai người tất nhiên không thể biết mấy chuyện này, vẫn trăm lần như một, Lăng Sầm đẩy Lục Kiêu đến xe, kiên nhẫn chờ anh tự dịch lên xe, lấy tập tài liệu sau xe lăn đưa cho anh, giúp anh xếp gọn xe lăn cất lên xe rồi mới ngồi vào ghế lái, đưa hai người về nhà.
“Sao hôm nay em lại có ý tưởng muốn đi xem là dạy học?” Lăng Sầm không phải là kiểu Omega dính người, xa anh một chút cũng không chịu được.
“Nhớ anh quá đó mà.” Lăng Sầm thản nhiên đáp. Thật ra thì cậu cảm thấy không khí trong nhà có hơi kỳ lạ. Từ khi từ bệnh viện trở về, tâm trạng Lục lão phu nhân có vẻ không tốt, Lăng Sầm hơi sợ nên quyết định trốn đi.
Lục Kiêu vừa mới nhủ cậu không phải Omega dính người, lập tức nhận được câu trả lời vì cậu nhớ mình quá, vẻ mặt Lục Kiêu lập tức hiện lên sự cổ quái…
“Anh muốn cười thì cười đi, chả lẽ em nhớ anh cũng không thể nói ra.” Lăng Sầm thấy vậy giận dỗi ngay.
Lục Kiêu đầu hàng: “Ta không có ý này.”
“Hừ.” Lăng Sầm lúc này mới vừa lòng, nghĩ đến Lục lão phu nhân ở nhà thì vội báo cáo với chồng: “Chồng ơi, em thấy hình như mẹ không được vui…”
“Em nói… em nhìn ra được… tâm tình của mẹ không tốt?” Lục Kiêu nghi hoặc hỏi.
“Đúng vậy.” Lăng Sầm hơi sốt ruột đáp.
Lục Kiêu ngạc nhiên vô cùng, mẹ của anh anh hiểu, dù gặp sóng to gió lớn, nếu nàng không muốn thì một chút cũng không lộ ra, luôn ôn hòa, nhẹ nhàng, lễ độ, cảm xúc thật không để người khác nhìn ra được, sao Lăng Sầm lại có thể nhìn thấy nàng không vui? Không phải anh khinh thường Lăng Sầm, nhưng trong giới quý tộc lá mặt lá trái, một chút biểu cảm cũng có thể khiến người khác nắm được nhược điểm của mình. Mẹ anh bản lĩnh về phương diện này là nhất, từ trước đến nay chưa từng có ai xuống tay được ở chỗ bà.
“Em không cần lo lắng, không có việc gì đâu.” Lục Kiêu thuận miệng trấn an Lăng Sầm hai câu.
“Dạ.” Lăng Sầm nghe lời chồng thì thấy yên lòng phần nào, nhưng nghĩ tới hai bản hợp đồng hôm nay mới bị ép ký thì đau đầu không thôi.”Đúng rồi, tự nhiên mẹ chuyển cho em một công ty tàu biển và một công ty khai thác quặng tinh…” Cậu đem thông tin trên đầu cuối cá nhân chuyển cho Lục Kiêu xem. “Em không muốn nhận nhưng không từ chối mẹ được.”
Lục Kiêu nhìn tình hình hai công ty này, cũng hơi nhướn mày, tình hình làm ăn có vẻ thật tốt.
“Nếu mẹ cho em thì em cứ giữ đi.” Lục Kiêu cũng chỉ bình thản đáp.
“Nhưng mà… anh vẫn xử lý giúp em luôn nhé..?”
“Được.” Lục Kiêu đồng ý, trìu mến nhìn Lăng Sầm. Mẹ anh chắc muốn tặng quà cho con dâu thôi, thế mà nhìn Lăng Sầm như bị dọa sợ vậy. Mà nói đi nói lại cuối cùng vẫn quay về quản lý trong tay anh. Trước đây có bao nhiêu tài sản cậu cũng giao cho anh, mẹ vừa cho thêm tài sản, cậu cầm chưa nóng tay cũng giao luôn cho anh. Tài sản của hai người tất cả đều dùng chung, công khai, khắng khít, tin tưởng, tín nhiệm, điều này khiến anh cảm thấy rất thỏa mãn, rất vui vẻ, hai nhưng tựa như một vậy.
“Đúng rồi, anh ơi, mẹ nói khi về nhà anh đến gặp mẹ đó.” Vừa chạy xe huyền phù qua khỏi cổng Lục gia, Lăng Sầm nhớ lời Lục lão phu nhân dặn vội nói với Lục Kiêu.
Tiểu kịch trường:
Lục lão phu nhân: Ta phải cùng con trai nói chuyện nhân sinh…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT