Edit: Lạc Yên

Kiếp trước Lăng Sầm đụng phải một Alpha fan cuồng. Nghe nói nhà hắn có một công ty cơ giáp. Không biết bằng cách nào mà hắn lấy được lịch trình làm việc của cậu thế là đi theo tán tỉnh bất chấp. Lăng Sầm phiền không thể tả phải trốn đông tránh tây. Đã vậy đến một ngày trời không đẹp cho lắm, cậu bị một Omega chặn ở phòng khách sạn, đội lên đầu cậu một cái nồi tiểu tam, nói bọn họ đã đính hôn, nói cậu là hồ ly tinh dám chen chân vào tình cảm sâu sắc của họ. Sau đó, Omega này còn mua thủy quân đem chuyện làm lớn, bôi đen cậu triệt để. Vị Omega này chính là vị công tử nhà đổng sự trưởng này đây.

Thời gian cậu bị bôi đen lại rất xảo quyệt, chính là lúc cậu bị Đỗ Nhược của công ty Danas chèn ép không ngẩng đầu lên nổi, Hòa Thịnh vừa từ bỏ cậu đi nâng đỡ người mới. Việc này làm sự nghiệp cậu điêu đứng một khoảng thời gian.

“Muốn đánh nhau rồi!” Hailey kích động ngồi thẳng người, còn lay chân Lăng Sầm ý bảo cậu cùng xem.

Lăng Sầm thu hồi suy nghĩ, nhìn về ‘chiến trường’ vùng vịnh phía xa.

“Mày có thể cho anh ấy cái gì? Mày có thể giúp được gì cho sự nghiệp của anh ấy sao?” Công tử Omega ngẩng cao đầu như một con gà chọi cao ngạo mà hỏi.

Không nghĩ tới, Beta kia không hùng hổ, chỉ lạnh nhạt nhưng khí thế còn cao ngạo hơn: “Chuyện này không cần cậu quản.” Nói rồi từ sau lưng kéo Corleone quay mặt lại, ngay trước mắt Omega đó mà hôn một cái chóc lên má anh.

Hailey vừa thấy thì kích động níu Lăng Sầm thét lên, “quá ‘xức xắc’ ” !!

Tiểu công tử vành mắt đỏ bừng, kéo tay Corleone chất vấn, giọng điệu thê thiết: “Anh để nó đối xử với em như vậy sao?”

Đồng chí Corleone vậy mà lập tức né tránh, không nói gì, nhìn Omega cũng không thèm nhìn một cái, một mực che chở cho Beta sau lưng. Công tử Omega thấy vậy thì hức hức khóc lên rồi che mặt chạy mất.

Thấy vậy Hailey thở dài một cái, chưa đã thèm mà nói: “Kịch này kết thúc cũng quá nhanh, còn chưa đủ kịch tính…” Cô còn chưa xem đã.

Khi Omega chạy đi khuất, Corleone mới thả lỏng, xoay người lại định nói mấy câu, còn chưa kịp mở miệng thì đã ăn ngay một đấm của Beta. Hailey lập tức hưng phấn, nắm chặt tay, mắt sáng rực, chăm chú mà nhìn.

Tinh thần lực của Lăng Sầm cao hơn Hailey nhiều nên cũng thấy được nhiều hơn. Khi nắm tay của Beta tung ra, theo bản năng cơ thể của Corleone đã né ra, sau đó lại lui lại nhận trọn vẹn ngay bụng. Rõ ràng có thể né tránh, vậy mà lại muốn chịu đánh, cái tinh thần này…Lăng Sầm không biết dùng lời nào để diễn tả.

Đánh xong thì Beta cũng xoay người bỏ đi, Corleone lập tức đuổi theo, mang một bộ mặt đáng thương hề hề như một cậu vàng bị vứt bỏ. Đi hai bước anh còn xoay đầu thoáng nhìn về phía phòng của Lăng Sầm, rồi mới đuổi theo ái nhân.

“Lăng ca, sao em có cảm giác Corleone là nhìn chúng ta vậy?” Hailey bị ánh mắt của Corleone làm cho giật mình, do dự hỏi Lăng Sầm.

Lăng Sầm gật gật đầu, thầm nghĩ ‘em mỗi lần kích động đều hét chói tai như thế không bị phát hiện mới là lạ.’

“Không sao, chúng ta cũng không có làm cái gì.”

Buổi tối, khi có cảnh quay chung hai người, Lăng Sầm đối diễn với Corleone thì vô tình nhìn thấy bên dưới vạt áo là một mảng vết bầm như bị đánh. Chắc là do cậu Beta kia rồi, một đấm mà họ nhìn thấy chắc vẫn chưa hả giận đây mà.

Sau khi cảnh quay tối kết thúc, Corleone chủ động tìm Lăng Sầm: “Này, cậu có rảnh không?”

Lăng Sầm vừa mới thay đồ diễn ra, đang còn ngồi trong phòng nghỉ nói chuyện phiếm với Hailey, nghe vậy liền đáp: “Vâng, tôi rảnh, làm sao vậy?” Hai người cũng đã diễn chung hơn tháng, bình thường chờ diễn cũng ngẫu nhiên nói chuyện phiếm với nhau mấy câu, quan hệ cũng không tệ.

“Tôi có chút việc, muốn nhờ cậu hỗ trợ.” Corleone nghiêm túc thỉnh cầu. “Bạn trai của tôi hôm nay đến tham ban, em ấy rất thích cậu, tôi có thể nhờ cậu chụp ảnh cùng với em ấy không?”

“Tất nhiên, không thành vấn đề.” Lăng Sầm cười đáp.

Nghe vậy Corleone lập tức dẫn bạn trai của anh lại, chụp ảnh chung cho cậu với Lăng Sầm, khi ảnh in ra, Lăng Sầm còn ký tên và ghi lời tặng lên ảnh. Phục vụ hết sức tận tình.

Corleone hết sức cảm kích mà nhìn Lăng Sầm, Lăng Sầm cười lắc đầu ý bảo không có việc gì. Hai người họ đã làm việc chung một tháng, Corleone luôn mang đến cho mọi người cảm giác lạnh nhạt, đây là lần đầu tiên cậu thấy anh cao hứng như vậy.

Sau khi hoàn tất cảnh quay của ngày hôm nay, Lăng Sầm trở về khách sạn, cố nén cảm giác ghê tởm mà ăn hết một chén cháo nhạt cho qua một bữa. Không biết khi nào thì đỡ hơn, nhưng ăn ít thì cũng giúp giảm mỡ nha, cậu bất lực mà nghĩ. Sau khi ăn xong, cậu sửa soạn bản thân tươm tất mới gọi video cho Lục Kiêu. Đây là thông lệ hàng ngày của cậu. Cho dù có khi Lục Kiêu không nói gì cả, nhưng được nhìn anh làm việc cậu cũng thấy vui.

Đầu cuối rung một hồi thì Lục Kiêu đã nhận, Lăng Sầm lập tức nhoẻn miệng cười cùng anh nói chuyện. Vừa nghe câu đầu tiên Lục Kiêu đã nhíu mày hỏi: “Giọng em bị sao vậy?” Sao lại khàn vậy.

Lăng Sầm nghe hỏi thì dùng tay ấn ấn yết hầu. Giọng của cậu đã đỡ hơn rất nhiều so với ban ngày rồi, không nghĩ Lục Kiêu vẫn nhận ra.

“Không có sao đâu.” Lăng Sầm đáp có lệ rồi lái sang chuyện khác: “Anh hôm nay thế nào?”

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Lục Kiêu bướng bỉnh hỏi cho ra lẽ.

Lăng Sầm bất đắc dĩ buông tay, đặt đầu cuối xuống, thay áo ngủ rồi mới nằm lên giường, trả lời anh: “Là như vầy, trong phim cho cảnh mang thai, đạo diễn muốn em diễn một vài cảnh nôn nghén, muốn là quay cảnh thật chứ không phải dùng cảnh hậu kỳ nên em cố nôn vài lần.”

“Quay cảnh thật.” Lục Kiêu lặp lại. Các phim điện ảnh trước đây của Lăng Sầm anh đều đã xem, cũng có tìm hiểu một ít tri thức chuyên ngành. Nên anh cũng có thể nhìn ra được các cảnh phim trước đây đều có dùng kỹ xảo ít nhiều, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng gì tới phong thái của Lăng Sầm, vẫn rất đẹp, fan của cậu chỉ cần được nhìn thấy cậu là vui vẻ rồi.

Fan của Lăng Sầm…Trước đây anh không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng hiện tại tưởng tượng cảnh hàng đống Alpha đều nhìn chăm chú vợ mình, bình dấm trong lòng anh lập tức vỡ, dấm tràn từ đầu tới chân. Thông qua hình ảnh giả lập rõ nét, Lăng Sầm thấy được mặt Lục Kiêu càng ngày càng tối tăm. Trong lòng cậu nhảy dựng lên, cẩn thận thăm dò hỏi: “ Sao vậy anh? Anh không muốn em diễn như vậy sao? Ngày mai em có thể nói với đạo diễn dùng kỹ xảo cho những cảnh quay còn lại.” Anh không cần tức giận…

Lục Kiêu điều chỉnh tâm tình một chút, giải thích: “Ta không có ý này, em có kinh nghiệm diễn xuất nên nếu điều gì có hiệu quả tốt thì em cứ làm, ta sẽ luôn ủng hộ em.” Chẳng qua, là ta xót vợ ta thôi. Nếu chính anh hay thuộc hạ của anh mà chỉ ‘nôn vài lần’ thì với anh cũng chả có vấn đề gì. Nhưng nếu đó là Lăng Sầm, anh liền cảm thấy rất đau lòng, rất muốn ngăn cản cậu. Trả lời vậy chẳng qua là muốn quan tâm tâm trạng của cậu thôi.

Lăng Sầm cười rồi kể cho Lục Kiêu nghe những chuyện thú vị xảy ra hôm nay trên phim trường, tất nhiên là phải nhiều chuyện về đồng chí Corleone rồi. Lăng Sầm hào hứng mà buôn chuyện cùng chồng một hồi, uống vài ly nước ấm thì tiếng cũng tự nhiên mà không còn khàn nữa.

“Lạ lắm luôn anh, em rõ ràng thấy hắn có thể né, vậy mà lại cố tình để cho bị đánh trúng.” Lăng Sầm ngồi trên giường khoa tay múa chân mà diễn tả lại cảnh Corleone bị đánh.

Lục Kiêu nghe vậy thì nhướn nhướn mày. Lúc trước chưa gặp được Lăng Sầm chắc anh cũng không hiểu, nhưng hiện tại…nếu anh gặp hoàn cảnh đó chắc cũng lựa chọn tương tự thôi.

Lăng Sầm trò chuyện cùng Lục Kiêu thêm một lúc, thấy đêm đã khuya liền hạ giọng thần bí nói: “Anh chờ em một chút, em kéo màn cửa xuống.” Cậu không dùng đầu cuối điều khiển mà tự mình trèo xuống giường đi đến cửa kéo màn xuống. Lục Kiêu mờ mịt nhìn hành động của cậu, thấy cậu trở lại cười tủm tỉm hỏi: “Honey, hôm nay anh có nhớ em hông?”

Lục Kiêu ừ một tiếng xem như câu trả lời, Lăng Sầm cũng không giận, đứng ở cạnh giường khẽ rút dây áo ngủ. Theo động tác của cậu áo ngủ trượt ra, rơi xuống mặt đất.

Lục Kiêu sửng sốt lập tức quay đi, bắt lấy đầu cuối chỉnh bảo mật mã hóa cho cuộc gọi này.

“Ta không phải vì điều này mà gọi video cùng em.” Lục Kiêu xấu hổ mở miệng giải thích.

Lăng Sầm trèo lên giường, chỉ chừa lại hai ngọn đèn nhỏ chiếu sáng ở đầu giường, nghe vậy thì cười khẽ: “Nhưng em sao có thể ‘hư’ như vậy, bắt anh uống canh bổ, rồi buông tay mặc kệ anh, đúng không?”

“Thật sự không có việc gì, ta…”

Lăng Sầm lập tức chen ngang: “Được rồi, em biết anh đã tiêm thuốc ức chế cho em rồi, nhưng anh hẳn cũng biết thuốc ức chế chỉ có thể kiềm hãm tin tức tố, em…cũng vẫn có nhu cầu mà.”

“Anh…muốn em phải tự mình chịu đựng sao?” Lăng Sầm thanh âm mềm nhẹ nức nở.

Lục Kiêu nghe cậu hỏi mà không biết phải trả lời thế nào, bản thân thì lại cũng hơi động lòng.

“Anh đóng cửa phòng chưa?”

Lục Kiêu quay đầu nhìn cửa phòng xác nhận: “Đóng rồi”

Lăng Sầm rù rì nói: “Anh đem hệ thống cách âm mở ra, rồi lên giường đi anh.” Thanh âm nỉ non đầy dụ hoặc.

Lục Kiêu làm theo lời cậu như người máy, rồi say mê nhìn ngắm mỹ nhân như ngọc, lõa thể nằm trên giường, ánh mắt sóng sánh tình ý mà nhìn anh.

Lăng Sầm thấy vậy, cũng không chút nào e lệ, chỉ khẽ nhếch miệng cười tà mà hỏi Lục Kiêu: “Đẹp không?”

Lục Kiêu vô thức gật đầu, phản ứng lại vội vàng ngừng động tác, tay chân luống cuống không biết phải làm sao.

Lăng Sầm nhìn anh, sóng mắt lưu chuyển, giọng điệu hờn dỗi: “Lúc trước em đã cho anh cơ hội, đã nằm sẵn trên giường của anh, anh còn muốn làm chính nhân quân tử…”

Lục Kiêu khàn giọng: “Ngày đó, em mới trở về, chỉ nghỉ ngơi được một lát, ta không nỡ đánh thức em.”

Lăng Sầm chớp chớp mắt cười, xem như chấp nhận lời giải thích này.

Lục Kiêu thong thả nâng người dịch lên giường, Lăng Sầm cũng không hối thúc anh. So với người khác anh di chuyển khó khăn nên tốn nhiều thời gian hơn. Cũng không có gì quan trọng, đêm vẫn còn dài, hai người vẫn còn nhiều thời gian.

“Được rồi, anh tháo mặt nạ ra đi.” Khi thấy Lục Kiêu đã nằm xuống, Lăng Sầm mới đưa ra yêu cầu tiếp theo. Khi cậu làm loại việc này, nhìn chồng mình chỉ thấy cái mặt nạ cảm giác thật là kỳ dị. Cảm giác sẽ như đóng phim Porn chứ không phải làm cùng chồng mình.

Lục Kiêu lại không có biết tâm tư Lăng Sầm, chỉ đơn giản không muốn cậu nhìn thấy mặt anh thì sợ hãi. Tuy năng lực thừa nhận của Lăng Sầm có lẽ thật sự mạnh hoặc là kỹ thuật diễn xuất của cậu quá tốt, anh chưa từng thấy cậu lộ ra chút sợ hãi hay chán ghét nào. Nhưng hiện tại Lăng Sầm chỉ ở một mình bên ngoài, vẫn là đừng dọa cậu thì hơn.

Lục Kiêu cũng không phải là thấy tự ti hay khổ sở, chỉ là vì Lăng Sầm mà suy xét. Từ ngày Lăng Sầm nguyện ý ở lại bên anh, anh đã nghĩ sẽ mang mặt nạ cả đời, dù gì cũng không có quá nhiều bất tiện.

“Vẫn là đừng tháo ra.” Lục Kiêu trầm giọng đáp.

Lăng Sầm hạ mi, thả lỏng nét mặt, mỉm cười nhẹ: “Anh cứ mang mặt nạ như vậy, em làm sao biết được anh là ai? Chẳng lẽ anh định sau này đều đeo mặt nạ sao?”

Lục Kiêu im lặng không đáp. Lăng Sầm tiếp tục bơm thêm một liều thuốc mạnh hơn:

“Cũng được, vậy anh cứ đeo đi, chỉ là lâu dần chắc em sẽ có thói quen..cứ ai mang mặt nạ này đều là chồng em, em đều có thể làm…việc này. Nên anh không được tức giận với em nha.”

Lục Kiêu vừa nghe là biết đây chỉ là kế khích tướng của Lăng Sầm, nhưng trong lòng thì lại đột nhiên có một dòng ghen ghét không biết từ đâu phun trào ra không thể kìm chế, thế là anh đành tháo mặt nạ xuống.

“Em ở khách sạn một mình, đêm đã khuya rồi, khi kết thúc video ta sợ em sẽ sợ hãi.”

“Em sợ hãi? Sợ cái gì?” Lăng Sầm nghe anh nói nhưng không có hiểu.

Lục Kiêu đành phải giải thích cho cậu suy nghĩ của anh. Nghe xong Lăng Sầm cảm thấy thực bất đắc dĩ. Kiếp trước, cũng đã có lần Lục Kiêu dò hỏi cậu liệu anh có thể tháo xuống mặt nạ khi thích hợp hay không? Lúc đó cậu đã làm gì nhỉ? Cậu vừa bác bỏ, vừa dè bỉu, mỉa mai anh. Giờ thì thiên địa luân chuyển, Lục Kiêu lại là người không chịu tháo mặt nạ và cậu lại là người đi theo dùng đủ thủ đoạn để năn nỉ anh chịu tháo xuống. Này đúng là cậu thiếu anh.

“Em không sợ, anh là chồng em, sao em có thể sợ hãi chồng mình chứ.” Lăng Sầm kiên định mà nói với Lục Kiêu.

Lục Kiêu có chút kinh ngạc nhìn khuôn mặt diễm lệ của Lăng Sầm ngoài sự kiên định còn lộ ra sự ưu thương nhàn nhạt. Anh cảm thấy chắc lời nói của anh lại làm tổn thương cậu rồi. Tâm lý Omega vốn nhạy cảm. Sự lo sợ của anh có khả năng khiến cậu suy nghĩ này kia. Nghĩ vậy nên Lục Kiêu không dám mở miệng nói thêm gì nữa.

Lăng Sầm hít một hơi bình ổn tâm tình. Lục Kiêu đã chấp nhận cậu là may mắn của cậu, không nên đòi hỏi quá nhiều. Từ từ, rồi sẽ có một ngày anh có thể an tâm mà tin tưởng tình yêu cậu dành cho anh.

Lăng Sầm đem đầu cuối cá nhân đặt bên đầu giường, vị trí thích hợp để thu toàn cảnh giường chiếu của cậu, giúp Lục Kiêu có thể dễ dàng quan sát toàn cảnh ‘diễn’ mà cậu dành riêng cho anh. Một màn biểu diễn kết hợp giữa lõa thể và âm thanh giúp người ta có thể đạt được trạng thái ASRM.

(ASRM là Autonomous Sensory Meridian Response – phản ứng cực khoái độc lập, trạng thái có thể đạt được thông qua một số kích thích bằng hình ảnh, âm thanh, mùi hương, chất liệu hoặc đụng chạm. Đây chắc Lăng Sầm kết hợp giữa hình ảnh vuốt ve và âm thanh rên rỉ, thở dốc.)

Mãi đến khi Lục Kiêu thỏa mãn, Lăng Sầm mới ngồi dậy, nhặt áo ngủ mặc vào.

“Lục Kiêu.” Thanh âm của Lăng Sầm lúc này vẫn còn mang theo đầy tình ái, do dự mà gọi anh.

“Ơi!” Lục Kiêu trầm giọng đáp, hô hấp của anh vẫn còn chưa bình ổn.

“Em suy nghĩ thật lâu…Anh có thể lấy được thuốc ức chế, vậy chắc chắn anh cũng có thể lấy được thuốc điều chỉnh tin tức tố đúng không?” Chưa đợi Lục Kiêu đáp, Lăng Sầm đã nhanh chóng nói, “Em muốn một liều.”

Tiểu kịch trường:

Lăng Sầm: Ta chờ không nổi nữa rồi….

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play