Edit: Lạc Yên

Trong thư phòng, Lục Kiêu nhìn chằm chằm tài liệu trên tay nhưng một chữ cũng đọc không vô. Gần đây anh khôi phục rất tốt, mọi công việc đều có thể xử lý trôi chảy. Nhưng hiện tại trên bàn có trà Lăng Sầm mới pha cho anh tỏa hương thoang thoảng, bên cạnh trên ghế nằm dưới ánh mặt trời ấm áp là người anh thương không để đâu cho hết đang nằm dài lười biếng. Tiếng ghế trúc kẽo kẹt theo từng chuyển động lắc lư, trà hương thanh nhã từng đợt phảng phất mờ ảo. Tất cả tạo nên một khoảng không gian riêng tràn ngập bình an và ấm cúng.

Lục Kiêu cố gắng bình tâm an tĩnh mà tìm đọc tài liệu mới nhất, cố gắng xử lý tốt công việc, khi quay đầu sang thì phát hiện Lăng Sầm đã ngủ rồi. Trên khuôn mặt diễm lệ toát lên sự an tường đầy thỏa mãn như đang có một giấc mộng đẹp. Bước nhảy vũ trụ khiến cậu đau đầu không thể ngủ ngon cả buổi tối, hiện giờ không khí buông lỏng khiến cậu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Lục Kiêu cũng hiểu những ảnh hưởng Omega phải chịu này. Bạn đời vì anh mà từ bỏ nghỉ ngơi, bôn ba cả đêm trở về chỉ để được ở bên anh một hồi. Điều này làm anh sung sướng rồi lại cũng xót xa. Nhịn không được mà đẩy xe lăn đến bên cạnh ghế của Lăng Sầm, trìu mến mà ngắm nhìn thụy dung của cậu. Nếu là một Alpha bình thường lúc này sẽ ôm Omega của mình đến phòng ngủ để cậu có thể nghỉ ngơi thật tốt. Đáng tiếc anh không làm được, chỉ có thể để cậu tạm ngủ trên ghế nằm. Anh không tiếc nuối cho bản thân nhưng thấy không công bằng cho Lăng Sầm…Có chút có lỗi với cậu, Alpha mà cậu lựa chọn ngay cả một việc nhỏ bình thường của một người chồng cũng không làm được cho cậu.

“Anh, xử lý xong việc rồi hả…?” Lăng Sầm chợt giật mình thức giấc, thấy anh ngồi bên cạnh thì lên tiếng hỏi. Cậu ngồi dậy, khẽ xoa mắt, nhìn thời gian cậu ngủ quên cũng chỉ khoảng nửa giờ…Mà trước khi cậu thiếp đi, chồng cậu vẫn còn đang chuyên chú đọc sách trên án thư.

“Ừ, sao em ngủ có một chút vậy?” Lục Kiêu nhíu mày hỏi.

“À, thói quen thôi anh, ở phim trường thường tranh thủ nên giấc ngủ tương đối ngắn. Anh muốn đi luyện tập phục hồi không?” Lăng Sầm cười nói.

Lục Kiêu lắc đầu: “Buổi chiều rồi đi.”

Lăng Sầm xem qua thời gian biểu của anh thì biết bây giờ là thời gian nghỉ ngơi trong ngày thì mắt sáng rực lên. Quay sang nhìn anh, chớp chớp mắt mà đề xuất:

“Anh đổi sang hình thái thú được không?”

Rất nhiều Omega đều sợ hãi hình thái thú của Alpha, vì luôn mang khí tức dã thú tàn khốc, máu lạnh, nên thật khó thay đổi ấn tượng này trong lòng những Omega được mệnh danh là yếu ớt, mỏng manh. Nhưng Lăng Sầm thì khác, cậu chẳng những không sợ còn cảm thấy rất an tâm. Kiếp trước là Lục Kiêu dùng hình thú để bảo vệ cậu, đến bây giờ thỉnh thoảng cậu vẫn mơ về cảnh tượng ấy, cảnh tượng khi cậu mất đi Lục Kiêu, khiến cậu vẫn hoảng hốt không thôi. Không có gì có thể so với được ở bên cạnh anh trong hình thái thú, khiến cậu an tâm rằng anh vẫn còn bên cạnh cậu, mọi chuyện sẽ không phát sinh.

“….” Lục Kiêu cũng không biết nên đồng ý hay không. Vợ mình thật quái dị, cái gì cũng không sợ là sao? Hình thái thú của anh lúc trước, vì sức khỏe còn kém, trạng thái dinh dưỡng không tốt nên lông cùng mềm rũ đi rất nhiều. Mới có thể để cho Lăng Sầm thuận lợi lăn lộn trên đó. Hiện anh đã khôi phục ít nhiều, trọng lượng cũng đã tăng trở lại, trạng thái thân thể đã sắp tương đồng lúc trước, nên lông cũng đã trở nên cứng rắn hơn rất nhiều. Lúc này mà thân thể mềm mại của Lăng Sầm mà lăn lộn trên người anh thì khác gì hình phạt ‘lăn bản đinh’ ở thời cổ đại.

“Thôi, chúng ta có thể bỏ qua chuyện này không? Ta ra ngoài đi dạo cùng em?” Lục Kiêu muốn Lăng Sầm quên đi cái ý tưởng tồi tệ này nên kiếm chuyện khác để dụ cậu.

“Không muốn.” Lăng Sầm hạ mắt, giọng điệu uất ức, “Người ta cố ý đi cả đêm từ Tinh Đạo số 2 trở về, mà một chút việc nhỏ này anh cũng không đồng ý với người ta.” Thanh âm càng nói càng nhỏ, mang đầy ý trách cứ làm nũng. Tay lại nắm lấy tay khẽ gãi nhẹ vào lòng bàn tay Lục Kiêu. Vừa thấy vậy Lục Kiêu lập tức buông giáp đầu hàng ngay trong một nốt nhạc. Trên phim điện ảnh, Lăng Sầm luôn xuất hiện với dáng vẻ diễm lệ cao ngạo, nào có ai từng thấy được bộ dạng nũng nịu như một chú mèo nhỏ, vươn vuốt cào nhẹ vào lòng người thế này đâu… Fan của cậu chắc cũng không ai ngờ được đây mới là bộ dáng chân thật của cậu khi ở với chồng mình, fan mà thấy chắc quỳ rạp hết cả thôi. Bộ dạng này của Lăng Sầm chỉ bày ra với một mình Lục Kiêu anh thôi. Dục vọng độc chiếm bành trướng khiến Lục Kiêu cảm thấy thỏa mãn thích ý vô cùng.

“Nha, đổi một chút nha, chồng à, được không?” Lăng Sầm thấy anh không lên tiếng lại chỉ ngơ ngẩn lạc trôi mà nắm lấy tay cậu thì trộm cười trong lòng. Hê hê, tâm tư Alpha cũng không quá khó đoán nha, kể cả một người chính trực cứng nhắc như chồng cậu cũng không chịu nổi dụ dỗ, trêu chọc kiểu này nha. Dù sao cũng là làm nũng với chồng mình, kích thích chồng tí thì một chút ngại ngùng cậu cũng không có đâu nha. Người của cậu, cậu còn ngượng ngùng cái quỷ.

Thật ra ngay từ khi Lăng Sầm cầm tay anh, Lục Kiêu đã đầu hàng rồi, bất quá trong lòng ngọt ngào quá độ mà chưa thốt nên lời thôi, thế mà im lặng một tí lại được nghe thêm một câu chồng à, ngọt đến tận tim luôn.

Lục Kiêu cùng Lăng Sầm đến ban công, dịch người khỏi xe lăn rồi chuyển thành hình thú. Lăng Sầm sung sướng vuốt vuốt mấy cái, phát hiện lông tóc thiệt là hỗn loạn, nhíu mày nói: “Anh chờ em một chút, em trở lại ngay.”

Nói rồi cậu đứng lên bước ra khỏi cửa phòng tìm nữ giúp việc để tìm một ít công cụ.

Lục Kiêu không biết cậu muốn làm cái gì, xoay người trầm mặc mà đợi, theo bản năng thì nhích người, đem phần thân thể bất toàn không thể di chuyển của mình giấu vào một góc. Khi chuyển hình thú thì bản năng của thú cũng mạnh hơn một ít, cho dù Lăng Sầm không để tâm thì bản năng thúc đẩy anh cũng muốn che giấu một ít.

Khi Lăng Sầm ôm thùng dụng cụ tiến vào thì thấy bộ dáng buồn cười của Lục Kiêu, một đại hắc lang to lớn, chi trước thì phóng khoáng duỗi dài ra, chân sau thì co cụm lại nhét sau một chậu cây trong góc phòng.

“Anh đang làm cái gì vậy nè?” Lăng Sầm cười cười đi qua, đem thùng dụng cụ đặt trên mặt đất, nắm lấy hai chân trước của cự lang, cố sức muốn kéo anh ra khỏi chậu cây. Chỉ là cậu cố sức nửa ngày, một chút cũng không xê dịch. Hình người Lăng Sầm còn nâng không nổi Lục Kiêu chứ đừng có nói đến hình thú dài hơn 3m.

Cuối cùng, Lục Kiêu đành phải dùng chân trước dịch người ra. Lục Kiêu không muốn đổi sang hình thú cũng vì nguyên nhân này, khi phải di chuyển tư thế thật sự rất khó coi. Có lẽ anh nên mua cả bộ phụ trợ di chuyển hình thú nữa, quyết định vậy đi.

Omega đều có tâm lý sùng bái sự mạnh mẽ, nhưng khi Lăng Sầm thấy bộ dáng anh di chuyển một cách vụng về chưa từng mất kiên nhẫn mà hối thúc, chỉ mỉm cười: “Tới đây, chúng ta cùng chải lông nào.”

Cậu nói rồi lấy một chiếc ghế nhỏ, ngồi ở sau lưng Lục Kiêu, giúp anh chải vuốt lông mao hỗn độn. Lục Kiêu tựa như đã rất lâu chưa có xử lý. Lông mao mới mọc ra rối cùng với lông cũ ảm đạm thành một nùi, Lăng Sầm phải mất rất nhiều thời gian để giúp anh gỡ bỏ tất cả lông cũ và chải mượt lông mới. Chải một hồi, linh quang trong đầu Lăng Sầm chợt lóe, nhớ đến một sự kiện liền hỏi: “Lục Kiêu, có phải loài sói như anh khi sinh con đều sinh một lần rất nhiều con?”

“…..” Lục Kiêu cảm thấy đây là một đề tài khá nguy hiểm, dù sao ở hình thú, anh nói Lăng Sầm cũng nghe không hiểu nên dứt khoác làm như không nghe thấy, chỉ duỗi dài người để cậu chải lông. Lăng Sầm buông lược, dùng đầu cuối tra thông tin.

“Một lần sinh từ 3 đến 9 con non…Thật không tồi nha.” Thắng về mặt số lượng.

Lục Kiêu nghe vậy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, thú hình của anh là cự lang cũng không đại biểu anh thật sự giống y như lang. Lục Kiêu không tin Lăng Sầm không biết những điều thường thức như vậy. Không biết cậu lại muốn cái chi đây. Lục Kiêu khẽ mở nửa mắt mà nhìn cậu.

Lăng Sầm thấy con ngươi đen thầm trầm của cự lang chăm chú nhìn mình, thì bật cười nhẹ nhàng giải thích: “Em biết không nhiều được như vậy…Chính là…”

Lăng Sầm bước đến ôm lấy đầu cự lang, hôn hôn lên chóp mũi anh, gương mặt lại lặng lẽ mà hồng lên, nhỏ giọng mà rù rì: “Chúng ta trì hoãn quá nhiều thời gian rồi.” Sẽ khó công đạo với mẹ, hơn nữa cậu cũng hy vọng trong vòng 2 năm có thể sinh một hài tử. Chính là nếu Lục Kiêu không muốn, thì một mình cậu cũng không thể…bá vương ngạnh thượng cung (cưỡng hiếp í) chồng mình được….

Lỗ tai của cự lang khẽ run lên, tầm mắt ôn nhu dừng lại trên khuôn mặt mỹ lệ của bạn đời. Tầm mắt hai người giao nhau, thời gian như hóa thành nước suối mà róc rách chảy xuôi quanh hai người, tĩnh tại mà an nhiên.

Một lúc sau, Lăng Sầm không nói gì thêm, tiếp tục chải lông giúp Lục Kiêu. Thật lâu, thật lâu mới chải xong. Lăng Sầm mệt bở hơi tai, bổ nhào lên lưng cự lang, thú hình của chồng cậu thiệt là siêu lớn. Lục Kiêu híp mắt hưởng thụ cả quá trình, ngay cả bản năng giấu đi chi sau tàn khuyết cũng bị anh vứt đến 9 tầng mây. Được bạn đời chải vuốt toàn thân cảm giác này thiệt quá đã.

Lăng Sầm thủ thỉ nói cho anh biết cậu muốn đứng lên, rồi từ trên người anh trượt xuống, hoàn tất quá trình chải lông. Lục Kiêu cảm thấy vô cùng sảng khoái, hưng phấn mà theo bản năng nhỏm người mà lắc toàn bộ lông mao trên người.

“A.” Lăng Sầm kêu lên một tiếng rồi nhắm tịt mắt lại. Lục Kiêu lắc làm toàn bộ lông mao chải ra bay tán loạn lên không trung, rồi lả tả rơi xuống như bông tuyết, dính đầy lông đen lên người Lăng Sầm. Lúc này, Lục Kiêu mới ý thức được mình phạm sai lầm, lấy mũi khẽ củng củng tay cậu lấy lòng.

Lăng Sầm dở khóc dở cười, một bên muốn gỡ xuống toàn bộ lông dính trên người mình, một bên khẽ đẩy đầu anh ra: “Không cho anh nháo nữa, yên nào, em muốn đi tắm.”

Nhìn Lăng Sầm bước vào khuất sau cánh cửa nhà tắm, Lục Kiêu nằm tại chỗ một chút rồi mới chuyển lại hình người, dùng đầu cuối cá nhân ra lệnh cho người máy vệ sinh đi vào dọn dẹp ban công đầy lông mao.

“Đi thôi anh, chúng ta cũng nên xuống ăn cơm trưa rồi.” Lăng Sầm từ cửa phòng tắm vừa bước ra đã nói. Đã giữa trưa, Lục Kiêu cần phải ăn uống đúng bữa, để có đủ năng lượng cho luyện tập phục hồi buổi chiều.

“Em lau khô tóc trước đã.” Lục Kiêu dịu dàng mà nhắc nhở cậu.

“Vâng, vâng.” Lăng Sầm nhanh nhẩu đáp ứng rồi tùy tiện lấy khăn lau hai cái cho xong chuyện. Tóc cậu ngắn nên lười lấy máy sấy tóc.

“Xong rồi, đi thôi anh.” Lăng Sầm lại tiến đến muốn đẩy Lục Kiêu xuống lầu.

Anh lại không chịu, ghìm xe lăn lại, vươn tay lấy khăn lông rồi nhìn cậu. Lăng Sầm đành chiều theo anh, ngồi xuống ghế nhỏ, tùy ý Lục Kiêu giúp cậu lau khô tóc. Bây giờ đang là mùa hè, tóc ngắn như cậu rất nhanh khô, nhưng được chồng mình quan tâm chăm sóc tất nhiên là cậu vô cùng hưởng thụ. Cho đến khi tóc khô, Lục Kiêu mới trả lại khăn cho Lăng Sầm. Cậu cất đi rồi mới lại hỏi: “Giờ mình xuống lầu được chưa?”

Lục Kiêu gật đầu, Lăng Sầm cười khẽ một tiếng rồi mới đẩy anh ra cửa, đến cửa phòng thì cậu đột nhiên ngừng lại, cúi người hôn lên sườn mặt của anh: “Yêu anh~!!”

Nhờ có mặt nạ chống đỡ mà Lục Kiêu vẫn bảo trì được sự bình tĩnh, không lộ ra ngượng ngùng.

Ở nhà ăn, Lục lão phu nhân cố ý yêu cầu chuẩn bị món ăn của người Hoa. Lăng Sầm khó có dịp trở về, nàng muốn phí chút tâm tư khiến cậu vui vẻ.

“Lại đây, Lăng Sầm, con nếm thử cái này.” Lục lão phu nhân nhiệt tình mà gắp thức ăn cho Lăng Sầm.

“Dạ, cảm ơn mẹ.” Cậu cười với nàng, lễ phép cám ơn rồi nâng dĩa tiếp nhận.

Lục lão phu nhân từ Lục Kiêu biết được Lăng Sầm chỉ ở nhà một ngày. Nói không thất vọng là giả. Nhưng nhớ lại lời bác sĩ tâm lý nàng cũng quyết định không can thiệp chuyện của đôi trẻ. Nên nàng cũng không nói gì thêm, ngược lại còn tỏ vẻ duy trì Lăng Sầm quan tâm sự nghiệp.

Lăng Sầm biết thái độ của nàng cũng rất biết ơn, đáy lòng lại âm thầm đem việc chuyển đổi hình tượng thêm một dấu tích đẩy nhanh tiến độ. Lục gia càng thừa nhận cậu, càng tôn trọng cậu, cậu càng không thể để Lục gia mất mặt. Hiện tại fan của cậu rất nhiều nhưng đều là các Alpha muốn theo đuổi cậu. Lục Kiêu là chồng của cậu, cậu phải thay đổi để không ai cảm thấy cậu bên ngoài là trả giá nhan sắc để thu mua danh lợi…Một bữa cơm này, Lăng Sầm tâm sự nặng nề mà ăn xong. Sau khi cùng Lục Kiêu nghỉ trưa chốc lát, cậu cùng anh đến phòng trọng lực để rèn luyện.

Lục Kiêu cũng khó được một lần mà tranh thủ thời gian, tập qua một lượt các động tác yêu cầu thì lập tức kết thúc rèn luyện.

“Anh không luyện tập nâng cao áp lực trọng lượng sao?” Lăng Sầm có chút nghi hoặc mà hỏi, không phải bình thường khi Lục Kiêu tập xong các động tác phục hồi chức năng còn tự mình luyện tập nâng cao áp lực để sớm đạt tới giá trị rèn luyện ngày trước sao.

“Không cần, đến cuối tuần mới cần đề cao cường độ trọng lực, hôm nay chỉ cần tập như vậy thôi.” Lục Kiêu cúi đầu lau mồ hôi thuận miệng nói dối. Anh nhìn thấy khi Lăng Sầm ngồi chờ anh rèn luyện đã nhịn không được mà ngáp 2 cái. Cậu nghỉ ngơi chắc chắn không đủ. Vẫn là anh nên cùng cậu đi bổ sung thêm giấc ngủ thôi. Lăng Sầm nghe vậy cũng do dự mà tin.

“Ta đi tắm rửa một chút, sau đó chúng ta về phòng nghỉ ngơi.” Lục Kiêu chỉ huy Lăng Sầm đẩy anh về phía phòng tắm. Động tác của Lục Kiêu khi tắm rửa cũng hiệu suất cao như khi luyện tập, nhanh chóng trở ra.

Lăng Sầm bước đến đón anh rồi cười hỏi: “Anh về phòng nghỉ ngơi cùng em à?”

Lục Kiêu gật đầu. Hai người trở lại phòng ngủ. Lăng Sầm thuận lý thành chương mà chuẩn bị chu đáo hết thảy tựa như cả tháng qua cậu vẫn chưa từng rời đi. Khi vào tới giường ngủ, Lăng Sầm mới vừa tủm tỉm cười vừa cầm lấy cái vali lúc sáng cậu đem về, nhấn nút mở ra giường khoang vũ trụ. Điều chỉnh thành giường đôi rồi cùng Lục Kiêu nằm lên chiếc giường đã được di chuyển qua lại giữa hai tinh đạo. Lăng Sầm rút vào làm ổ trong lòng anh, tay anh ôm lấy eo cậu, chặt chẽ an toàn. Cậu thủ thỉ mà tâm sự cùng anh:

“Ngày hôm đó, em nói với anh là giường cứng, chăn lạnh…cũng không phải thực sự không thoải mái, mà không thoải mái là vì…không có anh ở bên em.” Anh có hiểu không?

Lục Kiêu không đáp lời, chỉ càng ôm Lăng Sầm chặt hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play