Edit: Lạc Yên

“Anh mệt không?” Có muốn nghỉ ngơi một lúc không? Lăng Sầm nhận thấy vòng tay của Lục Kiêu có hơi buông lỏng, săn sóc hỏi.

“Ta không mệt.” Lục Kiêu đáp. Anh vất vả lắm mới có thể trở về, có thể một lần nữa ôm lấy Omega của mình, làm sao có thể bỏ qua thời gian quý báu này để đi ngủ. Lục Kiêu nghĩ nghĩ lại nói thêm: “Ta vẫn hy vọng Điềm Điềm là một Omega.”

“…Chồng yêu à, dù bé con có thực sự là một Omega, cũng không chắc bé con sẽ thích chơi lâu đài công chúa màu hồng, em không có sở thích này, nên bé con của hai chúng ta cũng nhất định không có sở thích này đâu.” Lăng Sầm quyết định tiêm trước cho Lục Kiêu một liều dự phòng, tránh cho anh thất vọng. Cậu là một Omega, nhưng trong đầu chỉ muốn kiếm tiền, thật nhiều tiền, ở Tố Nguyệt Tinh, sở thích duy nhất của cậu là bơi lội trong đập nước. Đây cũng có thể coi là niềm vui duy nhất trong những năm tháng đó.

Khi Lục Kiêu vừa ra tiền tuyến thì đồ dùng anh đặt cho Điềm Điềm được giao đến, bé con chưa sinh ra mà phòng đồ chơi cho bé con đã được Lục Kiêu chất đầy, thậm chí còn có một lâu đài mini màu hường.

Đôi khi nhìn thấy lâu đài Lăng Sầm còn hoài nghi người thích chơi lâu đài màu hường thật sự là Điềm Điềm hay là cha của bé???

Lục Kiêu đoán được suy nghĩ của Lăng Sầm, ngực hơi rung phát ra tiếng cười còn nặng nề, “Ta biết rồi, bé con là dù là A, B hay O, ta đều thương cả.” Dù là một Alpha anh cũng không tin con thứ hai của mình lại giống Hoa Hồng Nhỏ thích ngồi lên mặt cha nó.

Bất quá nghe Lăng Sầm khen ngợi Hoa Hồng Nhỏ đã chăm sóc cậu trong khi anh không có nhà, xem như là ưu điểm bù trừ khuyết điểm, Lục Kiêu thầm nghĩ, về sau sẽ đối tốt với Hoa Hồng Nhỏ hơn chút.

Rồi không biết nghĩ đến điều gì, cánh tay Lục Kiêu lại hơi siết chặt hơn.

Khi anh ở trong sào huyệt trùng tộc, tình trạng càng ngày càng tệ, trong lòng anh nghĩ bản thân chịu không nổi nữa rồi, khi đó anh đã bác bỏ tất cả những chờ mong trước kia, anh đã thật sự hy vọng Điềm Điềm cũng là một Alpha, như vậy Lăng Sầm sẽ có hai Alpha bảo hộ em ấy, chính mình cũng có thể yên tâm mà đi.

Cũng may vận khí anh còn tốt, Holland tới kịp thời, hiện tại tự cảm nhận thân thể, lo lắng lúc trước của anh đã tan thành mây khói.

“Ngày mai ta sẽ ở bên khi em giải phẫu…” Lục Kiêu nói.

Lăng Sầm từ trong lòng Lục Kiêu ngồi dậy, thoát khỏi vòng tay anh, hơi nghiêng người cười nhạt: “Đến lúc đó anh có thể ngồi dậy được rồi nói sau.” Không có sự cho phép của bác sĩ, ai dám cho Lục Kiêu xuống khỏi giường.

Lục Kiêu nhún vai, sờ sờ chóp mũi.

Lăng Sầm rót nước, lại chạm vào thành ly kiểm tra độ ấm rồi đưa cho Lục Kiêu.

Lục Kiêu nhận lấy ly, tay anh vẫn còn hơi run rẩy nhưng đã tốt hơn rất nhiều so với khi mới tỉnh dậy.

Lăng Sầm vừa cẩn thận nhìn anh uống nước vừa nói lại chẩn đoán của bác sĩ. Lục Kiêu gật đầu tán đồng. Anh có thể cảm giác được lĩnh vực tinh thần của mình đang dừng thức tỉnh, khả năng khống chế cơ thể cũng dần hồi phục. Anh còn cần thêm một ít thời gian.

“Anh có cảm thấy tinh thần lực của mình có gì thay đổi không?” Lăng Sầm h ơi lo lắng hỏi, ngập ngừng, lại bổ sung: “Khi anh ngủ, em có vào xem… cảm thấy không giống trước kia lắm.”

“Ừm…” Lục Kiêu đưa ly nước đã uống xong cho Lăng Sầm, bàn tay to duỗi 5 ngón ra rồi nắm lại, lại xòe ra, nắm lại, lặp lại vài lần, thong thả đáp: “Ta nghĩ là tinh thần lực của mình trở nên mạnh hơn.”

Thật ra một đoạn thời gian trước anh lại có một cảm giác vi diệu là tinh thần lực của mình muốn gia tăng, nhưng lại giống như nước lớn bị đập nước ngăn lại, tìm không ra chỗ để đột phá. Bản thân một Alpha sau khi trưởng thành, chỉ ở một số tình huống rất đặc biệt mới có thể vượt qua hạn chế lần nữa tăng cấp. Nhưng khoảng thời gian bị vây trong sào huyệt trùng tộc, tinh thần lực của anh đã thành công biến đổi từ dòng sông thành biển lớn, hiện tại đều nằm trong phạm vi khống chế của anh.

“Chúng ta nên đi kiểm tra, đo lường lại.” Lăng Sầm nhỏ giọng đáp, lại nhìn thời gian trên đầu cuối cá nhân thắc mắc: “Không biết sao giờ này mà mẹ chưa đến.” Rõ ràng khi Lục Kiêu tỉnh lại, cậu đã nhắn tin thông báo rồi kia mà.

Lục lão phu nhân nhận được tin tức chắc chắn sẽ đến thật nhanh.

Lăng Sầm vừa hỏi dứt câu, ngoài cửa đã vang lên tiếng gõ. Lục lão phu nhân đến, ở ngoài chờ một thời gian, nghĩ rằng đôi trẻ thân thiết thế cũng đủ rồi mới nhẹ gõ cửa.

“Mẹ!” Lăng Sầm bước vội ra mở cửa, vui vẻ gọi một tiếng.

Đã lâu rồi Lục lão phu nhân mới nhìn thấy ý cười ôn nhu tràn đầy hạnh phúc của con dâu, đáy lòng đến giờ mới buông lỏng. Không cần biết nguyên do, chỉ nhìn thấy nụ cười này nàng liền cảm thấy mọi khó khăn đều đã qua rồi.

“Mẹ.” Khi Lục lão phu nhân bước vào phòng bệnh, Lục Kiêu bình tĩnh ngồi tựa đầu giường, hơi gật đầu gọi một tiếng.

Trong nháy mắt, đôi mắt của nàng đỏ hoe, bước đến, cúi người yên lặng ôm lấy Lục Kiêu. Lục Kiêu là con trai duy nhất của nàng, từ nhỏ đến lớn đều ưu tú khiến nàng bớt lo. Chỉ có mấy năm gần đây, thật sự là làm nàng đau lòng quá.

“Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi!” Lục lão phu nhân nghẹn ngào lặp lại.

Cánh tay Lục Kiêu cũng đặt lên lưng nàng, yên lặng vỗ về.

Rất nhanh Lục lão phu nhân đã kiềm chế được cảm xúc, xoay mặt lau nước mắt bắt đầu hỏi thăm Lục Kiêu.

“Con mất tích 11 ngày?” Khi nghe Lục lão phu nhân nói, Lục Kiêu vô cùng khiếp sợ.

“Đúng vậy, là Holland tìm được anh…” Lăng Sầm ở bên cạnh bổ sung.

…Mấy ngày cuối, ý thức của anh gần như rơi vào hôn mê, mơ hồ với thời gian, bước từng bước vào vòng ôm của tử thần, thậm chí có khi lấy lại được chút thời gian thanh tỉnh, anh còn vô cùng bình tĩnh tiếp nhận tử vong.

Lục Kiêu yên lặng nhớ lại, khi đó là vào đêm khuya, anh nhìn lên bầu trời với mặt trăng đôi màu tím, anh nghĩ chắc là mình hồi quang phản chiếu, cả cuộc đời dần hiện lên trước mắt, rồi lại nghĩ ánh trăng đẹp như vậy lại không thể đưa Lăng Sầm đến xem.

Nghĩ đến Lăng Sầm, bất giác anh cố gắng hết chút sức lực cuối cùng mỉm cười, anh đã không còn sức, đây là việc duy nhất anh có thể làm, quãng thời gian ở bên Lăng Sầm là quãng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời nghiêm cẩn của anh.

Anh hoàn toàn không lo lắng sau khi mình chết đi, Lục gia sẽ khắt khe với Lăng Sầm. Lục gia là thế gia quân nhân, sẽ chăm sóc rất tốt cho những Omega mất đi bạn đời trên chiến trường, cha mẹ còn có mấy bé con, sẽ giúp anh chăm sóc cho Lăng Sầm thật tốt, lại nói anh đã có làm di chúc, để lại cho Lăng Sầm rất nhiều đường lui, nên giây phút này nhớ về cậu, anh vô cùng bình tĩnh, còn lại chỉ là tiếc nuối.

Vì sao, vì dù anh có chuẩn bị mọi thứ kỹ càng đến đâu, vẫn tiếc là thời gian bọn họ ở bên nhau thật sự quá ngắn, những chuyện anh từng hứa với Lăng Sầm còn chưa làm xong, còn chưa nắm tay Lăng Sầm đi du lịch khắp chốn, nhìn mặt trời mọc rồi ngắm mặt trời lặn trên mọi tinh cầu Liên Bang.

Vậy mà anh lại chỉ có thể yên lặng chết đi ở nơi này, nhưng… anh còn có thể làm được gì khác đây? Lục Kiêu gần như buông xuông, hơi thở dần chậm lại đột nhiên nhớ đến đoạn video Lăng Sầm gửi anh, anh còn chưa xóa, lúc đó quá vội đi cứu viện Holland, anh hoàn toàn quên mất.

Lục Kiêu cố gắng hết sức, dùng toàn lực nâng cổ tay lên, muốn xóa video lại phát hiện đầu cuối của anh đã nát một nửa, không thể sử dụng được. Ở cấp bậc của anh, nếu hy sinh vì nhiệm vụ, sau khi tìm được, đầu cuối sẽ bị đưa đi xét duyệt, toàn bộ nội dung sẽ được trình ra trước toàn thể cấp lãnh đạo ở quân bộ, xác định nội dung lưu lại trong đầu cuối không còn thông tin có khả năng tiết lộ cơ mật chiến sự, mới đưa di vật về cho người nhà.

Như vậy, toàn bộ quá trình của anh và Lăng Sầm, thân thể của em ấy sẽ bày ra trước 14 Alpha cao cấp cùng bộ an ninh thông tin, không hề có cái gọi là riêng tư, càng đáng sợ nếu có nhân viên công tác nào lén lút lưu giữ, ký lục, nhỡ may lộ ra ngoài xem như cuộc đời này của Lăng Sầm sẽ bị hủy hoại, em ấy có khả năng trở thành trò cười của toàn thể Liên Bang, đoạn video này sẽ lưu lại dấu vết vĩnh cửu trên Tinh Võng. Lăng Sầm sẽ bị người ngoài cười nhạo, châm chọc, bình phẩm từ đầu đến chân…

Không, anh không thể để chuyện này xảy ra được. Trong giây phút đó, trong người Lục Kiêu tràn ngập ý chí cầu sinh mạnh mẽ. Con người phút trước còn hấp hối phút sau đã gượng dậy, bắt đầu xé mở vết thương lần nữa khử độc, lại cố gắng nuốt xuống tất cả những gì kiếm được để bổ sung năng lượng. Cứ thế dù có lúc ý thức không còn thanh tỉnh, anh vẫn nhớ đến đoạn video này, lại liều mạng tỉnh lại, ý chí cầu sinh càng thêm kiên định, anh không thể lưu lại tai họa ngầm cho Lăng Sầm được.

Bây giờ Lục Kiêu ngồi đây, nhớ lại mà kinh, kề bên sinh tử anh lại nhờ vào một đoạn phim Porn mà sống sót, thật sự nếu nói ra sẽ làm người khác cười rớt răng, nhưng ở thời khắc đó, đó lại chính là toàn bộ động lực, là điểm neo cho anh một hơi thở để sống đến giờ.

“Lục Kiêu?” Lục lão phu nhân hỏi nửa ngày không thấy con mình trả lời, lo lắng gọi anh một tiếng.

“Dạ… mẹ nói đi.” Lục Kiêu hoàn hồn vội đáp.

“Mẹ đang nói đến cái gì nhỉ?” Lục lão phu nhân cũng quên mất điều mình đang nói. Ngón trỏ khẽ gõ gõ lên thái dương của mình, “À, tình huống trên tiền tuyến hiện tại không tệ lắm, có sự tham chiến của liên bang Ike, tổn thất không còn mở rộng.”

“Liên Bang Ike tham chiến?” Lục Kiêu hỏi ngược lại, anh ngủ một giấc, tỉnh lại phát hiện sự tình thay đổi quá lớn.

Lăng Sầm nhìn bộ dáng ngạc nhiên khiếp sợ của Lục Kiêu thì bật cười, đứng dậy ngồi sang mép giường Lục Kiêu, vừa giúp anh giém lại góc chăn vừa nói: “Đúng vậy, khi anh xảy ra chuyện không đến mấy ngày, Liên Bang Ike đã thông qua biểu quyết, quyết định cùng chúng ta kết minh chống lại trùng tộc.”

Cậu hơi ngừng lại nói: “Bạch gia là tập đoàn sản xuất cơ giáp, được chọn để phục vụ cuộc chiến, tất cả các dây chuyền sản xuất cơ giáp đều hoạt động hết công suất…” Sau đó lại phổ cập cho Lục Kiêu về chuyện nhờ dự án này khiến cổ phiếu tập đoàn tăng giá.

Lục Kiêu nhướng mày, liếc mắt với Lục lão phu nhân. Sau sự kiện này, sợ là Bạch gia sẽ ngồi vững trên vị trí tập đoàn quốc dân. Mặc kệ là đối với nhân dân của Liên Bang nào, tập đoàn Bercia cũng sẽ đạt độ hảo cảm cao nhất, độ tuyên truyền sẽ không có một tập đoàn nào vượt mặt được, xem như sau này muốn mở rộng sang bất cứ ngành nghề nào cũng sẽ có được sự ủng hộ cao nhất.

Chưa kể hiện tại họ đã nuốt trọn đơn đặt hàng của quân bộ cả hai Liên Bang.

Một cục đá hạ được 3 con chim, nước đi này của Bạch gia thật sự quá tuyệt. Bất quá muốn thực hiện được việc này cũng do Bạch gia phía sau có lượng tài chính hùng hậu.

“Được rồi, anh nghỉ ngơi đi, đến tối chúng ta sẽ làm thí nghiệm kiểm tra tinh thần lực nhé?” Lăng Sầm thương lượng cùng Lục Kiêu.

“Được.” Lục Kiêu gật đầu, anh cảm nhận hiện giờ anh đã khôi phục khoảng 80%, đến tối có lẽ đã đủ.

“Ellen…” Chuyện liên quan đến Ellen, vẫn là anh nên hỏi Holland thì hơn, Lục Kiêu vừa mở miệng đã trầm mặc, Ellen rời đi khiến anh rất thương tiếc, lại không thể làm gì hơn.

Lăng Sầm không biết chuyện này, thấy tâm trạng Lục Kiêu sa sút, chỉ im lặng ở bên anh, cũng không hỏi thêm…

Lục lão phu nhân biết rõ nội tình chỉ nhẹ nhàng thở dài…

Lục lão phu nhân và Lăng Sầm giúp Lục Kiêu hẹn thời gian kiểm tra.

Đến khi kiểm tra tình trạng sức khỏe cho Lục Kiêu, bác sĩ cũng rất khiếp sợ với tốc độ khôi phục của anh. Nhưng ông cũng không nói gì nhiều, làm trong môi trường quân bộ, ông cũng đã chứng kiến rất nhiều trường hợp quân nhân có năng lực khôi phục vô cùng cường đại, dù gì họ cũng là những người mạnh nhất Liên Bang.

Xác nhận mọi chuyện đều ổn, ông cho phép Lục Kiêu xuống giường để đi kiểm tra tinh thần lực.

Lăng Sầm chuẩn bị xe lăn giúp anh, sau đó có hộ sĩ giúp Lục Kiêu ngồi lên xe lăn. Tuy anh đã khôi phục nhưng thời gian nằm lâu khiến cơ bắp không có sức, cần được người khác giúp anh.

Lăng Sầm từ chối giúp đỡ của hộ sĩ, tự mình đẩy xe lăn cho Lục Kiêu.

“Lăng Sầm…” Đi trên hành lang sang khu kiểm tra, nhìn từng hàng cây xanh lùi lại phía sau, anh đột nhiên gọi cậu.

“Dạ?” Tâm tình Lăng Sầm đang phơi phới, vui vẻ đáp lại anh.

Đầu ngón tay Lục Kiêu nắm chặt lấy thành xe lăn, do dự một chút mới nói: “Nếu… tinh thần lực của ta vượt qua cấp S+, có thể… ta có thể sử dụng dụng cụ hỗ trợ của phòng thí nghiệm của bên dì của em, có thể… ta sẽ đứng lên được…” Em có vui không?

Lăng Sầm nghe ra được sự chờ mong trong giọng điệu của anh, cậu đắn đo, cậu không muốn khiến Lục Kiêu áp lực quá lớn, càng sợ nếu việc không thành sẽ khiến anh thất vọng, ôn nhu nói: “Đây cũng chỉ là giả thiết, nếu có thể em tất nhiên là rất vui, nhưng nếu không có gì thay đổi, em vẫn thấy không tồi. Anh thế nào… đều có thể.” Lăng Sầm dừng đẩy xe, chuyển tới trước mặt Lục Kiêu, không quan tâm h ộ sĩ đang đi cùng họ, hơi khom người khẽ hôn anh một cái, thủ thỉ cùng anh: “Anh có thể trở về, em đã rất hạnh phúc, yêu anh.”

Chương 213: Ý chí cầu sinh

Edit: Lạc Yên

“Anh mệt không?” Có muốn nghỉ ngơi một lúc không? Lăng Sầm nhận thấy vòng tay của Lục Kiêu có hơi buông lỏng, săn sóc hỏi.

“Ta không mệt.” Lục Kiêu đáp. Anh vất vả lắm mới có thể trở về, có thể một lần nữa ôm lấy Omega của mình, làm sao có thể bỏ qua thời gian quý báu này để đi ngủ. Lục Kiêu nghĩ nghĩ lại nói thêm: “Ta vẫn hy vọng Điềm Điềm là một Omega.”

“…Chồng yêu à, dù bé con có thực sự là một Omega, cũng không chắc bé con sẽ thích chơi lâu đài công chúa màu hồng, em không có sở thích này, nên bé con của hai chúng ta cũng nhất định không có sở thích này đâu.” Lăng Sầm quyết định tiêm trước cho Lục Kiêu một liều dự phòng, tránh cho anh thất vọng. Cậu là một Omega, nhưng trong đầu chỉ muốn kiếm tiền, thật nhiều tiền, ở Tố Nguyệt Tinh, sở thích duy nhất của cậu là bơi lội trong đập nước. Đây cũng có thể coi là niềm vui duy nhất trong những năm tháng đó.

Khi Lục Kiêu vừa ra tiền tuyến thì đồ dùng anh đặt cho Điềm Điềm được giao đến, bé con chưa sinh ra mà phòng đồ chơi cho bé con đã được Lục Kiêu chất đầy, thậm chí còn có một lâu đài mini màu hường.

Đôi khi nhìn thấy lâu đài Lăng Sầm còn hoài nghi người thích chơi lâu đài màu hường thật sự là Điềm Điềm hay là cha của bé???

Lục Kiêu đoán được suy nghĩ của Lăng Sầm, ngực hơi rung phát ra tiếng cười còn nặng nề, “Ta biết rồi, bé con là dù là A, B hay O, ta đều thương cả.” Dù là một Alpha anh cũng không tin con thứ hai của mình lại giống Hoa Hồng Nhỏ thích ngồi lên mặt cha nó.

Bất quá nghe Lăng Sầm khen ngợi Hoa Hồng Nhỏ đã chăm sóc cậu trong khi anh không có nhà, xem như là ưu điểm bù trừ khuyết điểm, Lục Kiêu thầm nghĩ, về sau sẽ đối tốt với Hoa Hồng Nhỏ hơn chút.

Rồi không biết nghĩ đến điều gì, cánh tay Lục Kiêu lại hơi siết chặt hơn.

Khi anh ở trong sào huyệt trùng tộc, tình trạng càng ngày càng tệ, trong lòng anh nghĩ bản thân chịu không nổi nữa rồi, khi đó anh đã bác bỏ tất cả những chờ mong trước kia, anh đã thật sự hy vọng Điềm Điềm cũng là một Alpha, như vậy Lăng Sầm sẽ có hai Alpha bảo hộ em ấy, chính mình cũng có thể yên tâm mà đi.

Cũng may vận khí anh còn tốt, Holland tới kịp thời, hiện tại tự cảm nhận thân thể, lo lắng lúc trước của anh đã tan thành mây khói.

“Ngày mai ta sẽ ở bên khi em giải phẫu…” Lục Kiêu nói.

Lăng Sầm từ trong lòng Lục Kiêu ngồi dậy, thoát khỏi vòng tay anh, hơi nghiêng người cười nhạt: “Đến lúc đó anh có thể ngồi dậy được rồi nói sau.” Không có sự cho phép của bác sĩ, ai dám cho Lục Kiêu xuống khỏi giường.

Lục Kiêu nhún vai, sờ sờ chóp mũi.

Lăng Sầm rót nước, lại chạm vào thành ly kiểm tra độ ấm rồi đưa cho Lục Kiêu.

Lục Kiêu nhận lấy ly, tay anh vẫn còn hơi run rẩy nhưng đã tốt hơn rất nhiều so với khi mới tỉnh dậy.

Lăng Sầm vừa cẩn thận nhìn anh uống nước vừa nói lại chẩn đoán của bác sĩ. Lục Kiêu gật đầu tán đồng. Anh có thể cảm giác được lĩnh vực tinh thần của mình đang dừng thức tỉnh, khả năng khống chế cơ thể cũng dần hồi phục. Anh còn cần thêm một ít thời gian.

“Anh có cảm thấy tinh thần lực của mình có gì thay đổi không?” Lăng Sầm hơi lo lắng hỏi, ngập ngừng, lại bổ sung: “Khi anh ngủ, em có vào xem… cảm thấy không giống trước kia lắm.”

“Ừm…” Lục Kiêu đưa ly nước đã uống xong cho Lăng Sầm, bàn tay to duỗi 5 ngón ra rồi nắm lại, lại xòe ra, nắm lại, lặp lại vài lần, thong thả đáp: “Ta nghĩ là tinh thần lực của mình trở nên mạnh hơn.”

Thật ra một đoạn thời gian trước anh lại có một cảm giác vi diệu là tinh thần lực của mình muốn gia tăng, nhưng lại giống như nước lớn bị đập nước ngăn lại, tìm không ra chỗ để đột phá. Bản thân một Alpha sau khi trưởng thành, chỉ ở một số tình huống rất đặc biệt mới có thể vượt qua hạn chế lần nữa tăng cấp. Nhưng khoảng thời gian bị vây trong sào huyệt trùng tộc, tinh thần lực của anh đã thành công biến đổi từ dòng sông thành biển lớn, hiện tại đều nằm trong phạm vi khống chế của anh.

“Chúng ta nên đi kiểm tra, đo lường lại.” Lăng Sầm nhỏ giọng đáp, lại nhìn thời gian trên đầu cuối cá nhân thắc mắc: “Không biết sao giờ này mà mẹ chưa đến.” Rõ ràng khi Lục Kiêu tỉnh lại, cậu đã nhắn tin thông báo rồi kia mà.

Lục lão phu nhân nhận được tin tức chắc chắn sẽ đến thật nhanh.

Lăng Sầm vừa hỏi dứt câu, ngoài cửa đã vang lên tiếng gõ. Lục lão phu nhân đến, ở ngoài chờ một thời gian, nghĩ rằng đôi trẻ thân thiết thế cũng đủ rồi mới nhẹ gõ cửa.

“Mẹ!” Lăng Sầm bước vội ra mở cửa, vui vẻ gọi một tiếng.

Đã lâu rồi Lục lão phu nhân mới nhìn thấy ý cười ôn nhu tràn đầy hạnh phúc của con dâu, đáy lòng đến giờ mới buông lỏng. Không cần biết nguyên do, chỉ nhìn thấy nụ cười này nàng liền cảm thấy mọi khó khăn đều đã qua rồi.

“Mẹ.” Khi Lục lão phu nhân bước vào phòng bệnh, Lục Kiêu bình tĩnh ngồi tựa đầu giường, hơi gật đầu gọi một tiếng.

Trong nháy mắt, đôi mắt của nàng đỏ hoe, bước đến, cúi người yên lặng ôm lấy Lục Kiêu. Lục Kiêu là con trai duy nhất của nàng, từ nhỏ đến lớn đều ưu tú khiến nàng bớt lo. Chỉ có mấy năm gần đây, thật sự là làm nàng đau lòng quá.

“Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi!” Lục lão phu nhân nghẹn ngào lặp lại.

Cánh tay Lục Kiêu cũng đặt lên lưng nàng, yên lặng vỗ về.

Rất nhanh Lục lão phu nhân đã kiềm chế được cảm xúc, xoay mặt lau nước mắt bắt đầu hỏi thăm Lục Kiêu.

“Con mất tích 11 ngày?” Khi nghe Lục lão phu nhân nói, Lục Kiêu vô cùng khiếp sợ.

“Đúng vậy, là Holland tìm được anh…” Lăng Sầm ở bên cạnh bổ sung.

…Mấy ngày cuối, ý thức của anh gần như rơi vào hôn mê, mơ hồ với thời gian, bước từng bước vào vòng ôm của tử thần, thậm chí có khi lấy lại được chút thời gian thanh tỉnh, anh còn vô cùng bình tĩnh tiếp nhận tử vong.

Lục Kiêu yên lặng nhớ lại, khi đó là vào đêm khuya, anh nhìn lên bầu trời với mặt trăng đôi màu tím, anh nghĩ chắc là mình hồi quang phản chiếu, cả cuộc đời dần hiện lên trước mắt, rồi lại nghĩ ánh trăng đẹp như vậy lại không thể đưa Lăng Sầm đến xem.

Nghĩ đến Lăng Sầm, bất giác anh cố gắng hết chút sức lực cuối cùng mỉm cười, anh đã không còn sức, đây là việc duy nhất anh có thể làm, quãng thời gian ở bên Lăng Sầm là quãng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời nghiêm cẩn của anh.

Anh hoàn toàn không lo lắng sau khi mình chết đi, Lục gia sẽ khắt khe với Lăng Sầm. Lục gia là thế gia quân nhân, sẽ chăm sóc rất tốt cho những Omega mất đi bạn đời trên chiến trường, cha mẹ còn có mấy bé con, sẽ giúp anh chăm sóc cho Lăng Sầm thật tốt, lại nói anh đã có làm di chúc, để lại cho Lăng Sầm rất nhiều đường lui, nên giây phút này nhớ về cậu, anh vô cùng bình tĩnh, còn lại chỉ là tiếc nuối.

Vì sao, vì dù anh có chuẩn bị mọi thứ kỹ càng đến đâu, vẫn tiếc là thời gian bọn họ ở bên nhau thật sự quá ngắn, những chuyện anh từng hứa với Lăng Sầm còn chưa làm xong, còn chưa nắm tay Lăng Sầm đi du lịch khắp chốn, nhìn mặt trời mọc rồi ngắm mặt trời lặn trên mọi tinh cầu Liên Bang.

Vậy mà anh lại chỉ có thể yên lặng chết đi ở nơi này, nhưng… anh còn có thể làm được gì khác đây? Lục Kiêu gần như buông xuông, hơi thở dần chậm lại đột nhiên nhớ đến đoạn video Lăng Sầm gửi anh, anh còn chưa xóa, lúc đó quá vội đi cứu viện Holland, anh hoàn toàn quên mất.

Lục Kiêu cố gắng hết sức, dùng toàn lực nâng cổ tay lên, muốn xóa video lại phát hiện đầu cuối của anh đã nát một nửa, không thể sử dụng được. Ở cấp bậc của anh, nếu hy sinh vì nhiệm vụ, sau khi tìm được, đầu cuối sẽ bị đưa đi xét duyệt, toàn bộ nội dung sẽ được trình ra trước toàn thể cấp lãnh đạo ở quân bộ, xác định nội dung lưu lại trong đầu cuối không còn thông tin có khả năng tiết lộ cơ mật chiến sự, mới đưa di vật về cho người nhà.

Như vậy, toàn bộ quá trình của anh và Lăng Sầm, thân thể của em ấy sẽ bày ra trước 14 Alpha cao cấp cùng bộ an ninh thông tin, không hề có cái gọi là riêng tư, càng đáng sợ nếu có nhân viên công tác nào lén lút lưu giữ, ký lục, nhỡ may lộ ra ngoài xem như cuộc đời này của Lăng Sầm sẽ bị hủy hoại, em ấy có khả năng trở thành trò cười của toàn thể Liên Bang, đoạn video này sẽ lưu lại dấu vết vĩnh cửu trên Tinh Võng. Lăng Sầm sẽ bị người ngoài cười nhạo, châm chọc, bình phẩm từ đầu đến chân…

Không, anh không thể để chuyện này xảy ra được. Trong giây phút đó, trong người Lục Kiêu tràn ngập ý chí cầu sinh mạnh mẽ. Con người phút trước còn hấp hối phút sau đã gượng dậy, bắt đầu xé mở vết thương lần nữa khử độc, lại cố gắng nuốt xuống tất cả những gì kiếm được để bổ sung năng lượng. Cứ thế dù có lúc ý thức không còn thanh tỉnh, anh vẫn nhớ đến đoạn video này, lại liều mạng tỉnh lại, ý chí cầu sinh càng thêm kiên định, anh không thể lưu lại tai họa ngầm cho Lăng Sầm được.

Bây giờ Lục Kiêu ngồi đây, nhớ lại mà kinh, kề bên sinh tử anh lại nhờ vào một đoạn phim Porn mà sống sót, thật sự nếu nói ra sẽ làm người khác cười rớt răng, nhưng ở thời khắc đó, đó lại chính là toàn bộ động lực, là điểm neo cho anh một hơi thở để sống đến giờ.

“Lục Kiêu?” Lục lão phu nhân hỏi nửa ngày không thấy con mình trả lời, lo lắng gọi anh một tiếng.

“Dạ… mẹ nói đi.” Lục Kiêu hoàn hồn vội đáp.

“Mẹ đang nói đến cái gì nhỉ?” Lục lão phu nhân cũng quên mất điều mình đang nói. Ngón trỏ khẽ gõ gõ lên thái dương của mình, “À, tình huống trên tiền tuyến hiện tại không tệ lắm, có sự tham chiến của liên bang Ike, tổn thất không còn mở rộng.”

“Liên Bang Ike tham chiến?” Lục Kiêu hỏi ngược lại, anh ngủ một giấc, tỉnh lại phát hiện sự tình thay đổi quá lớn.

Lăng Sầm nhìn bộ dáng ngạc nhiên khiếp sợ của Lục Kiêu thì bật cười, đứng dậy ngồi sang mép giường Lục Kiêu, vừa giúp anh giém lại góc chăn vừa nói: “Đúng vậy, khi anh xảy ra chuyện không đến mấy ngày, Liên Bang Ike đã thông qua biểu quyết, quyết định cùng chúng ta kết minh chống lại trùng tộc.”

Cậu hơi ngừng lại nói: “Bạch gia là tập đoàn sản xuất cơ giáp, được chọn để phục vụ cuộc chiến, tất cả các dây chuyền sản xuất cơ giáp đều hoạt động hết công suất…” Sau đó lại phổ cập cho Lục Kiêu về chuyện nhờ dự án này khiến cổ phiếu tập đoàn tăng giá.

Lục Kiêu nhướng mày, liếc mắt với Lục lão phu nhân. Sau sự kiện này, sợ là Bạch gia sẽ ngồi vững trên vị trí tập đoàn quốc dân. Mặc kệ là đối với nhân dân của Liên Bang nào, tập đoàn Bercia cũng sẽ đạt độ hảo cảm cao nhất, độ tuyên truyền sẽ không có một tập đoàn nào vượt mặt được, xem như sau này muốn mở rộng sang bất cứ ngành nghề nào cũng sẽ có được sự ủng hộ cao nhất.

Chưa kể hiện tại họ đã nuốt trọn đơn đặt hàng của quân bộ cả hai Liên Bang.

Một cục đá hạ được 3 con chim, nước đi này của Bạch gia thật sự quá tuyệt. Bất quá muốn thực hiện được việc này cũng do Bạch gia phía sau có lượng tài chính hùng hậu.

“Được rồi, anh nghỉ ngơi đi, đến tối chúng ta sẽ làm thí nghiệm kiểm tra tinh thần lực nhé?” Lăng Sầm thương lượng cùng Lục Kiêu.

“Được.” Lục Kiêu gật đầu, anh cảm nhận hiện giờ anh đã khôi phục khoảng 80%, đến tối có lẽ đã đủ.

“Ellen…” Chuyện liên quan đến Ellen, vẫn là anh nên hỏi Holland thì hơn, Lục Kiêu vừa mở miệng đã trầm mặc, Ellen rời đi khiến anh rất thương tiếc, lại không thể làm gì hơn.

Lăng Sầm không biết chuyện này, thấy tâm trạng Lục Kiêu sa sút, chỉ im lặng ở bên anh, cũng không hỏi thêm…

Lục lão phu nhân biết rõ nội tình chỉ nhẹ nhàng thở dài…

Lục lão phu nhân và Lăng Sầm giúp Lục Kiêu hẹn thời gian kiểm tra.

Đến khi kiểm tra tình trạng sức khỏe cho Lục Kiêu, bác sĩ cũng rất khiếp sợ với tốc độ khôi phục của anh. Nhưng ông cũng không nói gì nhiều, làm trong môi trường quân bộ, ông cũng đã chứng kiến rất nhiều trường hợp quân nhân có năng lực khôi phục vô cùng cường đại, dù gì họ cũng là những người mạnh nhất Liên Bang.

Xác nhận mọi chuyện đều ổn, ông cho phép Lục Kiêu xuống giường để đi kiểm tra tinh thần lực.

Lăng Sầm chuẩn bị xe lăn giúp anh, sau đó có hộ sĩ giúp Lục Kiêu ngồi lên xe lăn. Tuy anh đã khôi phục nhưng thời gian nằm lâu khiến cơ bắp không có sức, cần được người khác giúp anh.

Lăng Sầm từ chối giúp đỡ của hộ sĩ, tự mình đẩy xe lăn cho Lục Kiêu.

“Lăng Sầm…” Đi trên hành lang sang khu kiểm tra, nhìn từng hàng cây xanh lùi lại phía sau, anh đột nhiên gọi cậu.

“Dạ?” Tâm tình Lăng Sầm đang phơi phới, vui vẻ đáp lại anh.

Đầu ngón tay Lục Kiêu nắm chặt lấy thành xe lăn, do dự một chút mới nói: “Nếu… tinh thần lực của ta vượt qua cấp S+, có thể… ta có thể sử dụng dụng cụ hỗ trợ của phòng thí nghiệm của bên dì của em, có thể… ta sẽ đứng lên được…” Em có vui không?

Lăng Sầm nghe ra được sự chờ mong trong giọng điệu của anh, cậu đắn đo, cậu không muốn khiến Lục Kiêu áp lực quá lớn, càng sợ nếu việc không thành sẽ khiến anh thất vọng, ôn nhu nói: “Đây cũng chỉ là giả thiết, nếu có thể em tất nhiên là rất vui, nhưng nếu không có gì thay đổi, em vẫn thấy không tồi. Anh thế nào… đều có thể.” Lăng Sầm dừng đẩy xe, chuyển tới trước mặt Lục Kiêu, không quan tâm h ộ sĩ đang đi cùng họ, hơi khom người khẽ hôn anh một cái, thủ thỉ cùng anh: “Anh có thể trở về, em đã rất hạnh phúc, yêu anh.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play