Edit: Lạc Yên

Hiện tại, sinh hoạt mỗi ngày của Lục Kiêu chính là: Buổi sáng thức giấc cùng với Lăng Sầm, sau đó cậu đẩy anh xuống nhà cùng cha mẹ dùng bữa sáng, sau đó sẽ trở lại phòng. Lăng Sầm sẽ để Lục Kiêu đọc sách ở bàn làm việc, thuận tiện phơi nắng, cậu thì nằm trên ghế tựa bập bênh ở bên cạnh cũng phơi nắng. Thường thì phơi một lúc, cậu liền trở nên lười biếng, bản thân cậu không biết nhưng bộ dáng cậu khi đó luôn khiến Lục Kiêu liên tưởng đến một chú mèo lớn lười biếng, hạnh phúc mà chảy dài dưới ánh mặt trời thành một chiếc bánh mèo.

Việc đọc sách im lặng tẻ nhạt nhưng có cậu ở bên cũng trở nên thú vị. Mệt mỏi nghiêng đầu là có thể thấy mỹ nhân tĩnh lặng ở bên, lâu lâu lại khẽ đung đưa chiếc ghế. Có khi cậu sẽ lên Tinh Võng xem một ít tin tức, nhưng phần nhiều thời gian cậu dành chăm chút các bình hoa trong phòng.

Lăng Sầm luôn tìm được các loại hoa thích hợp để cắm trong phòng. Cũng không phải chủng loại cao quý, đều là hoa dại không tên mọc trong Lục trạch mà cậu tiện tay hái khi đi dạo cùng anh. Cậu thường sẽ vừa cười vừa hái hoa, rồi đặt tất cả lên đùi anh bắt anh giúp cậu cầm. Trở lại phòng thì cắm chúng vào những chiếc bình pha lê, đặt đến nơi có ánh nắng chiếu vào, tiếp thêm một ít sinh khí cho cả căn phòng. Nhìn những bông hoa dại đều tràn đầy sức sống, làm lòng anh cũng nở rộ một ánh dương quang.

Khi anh đọc sách, Lăng Sầm cũng thường chuẩn bị cho anh một ít trà bánh thật ngon, bất tri bất giác anh cũng ăn nhiều hơn. Đôi khi lại đổi thành một đĩa trái cây, đã được gọt vỏ, bỏ hột, cắt thành miếng nhỏ có thể dùng nĩa cắm ăn.

Tới trưa thì cậu thường xuống bếp nấu bữa trưa cho anh, sau khi ăn xong thì sẽ làm nũng đòi đi dạo, thường cũng không đi đâu xa, cũng chỉ dạo quanh Lục trạch, khi gặp những nơi cảnh sắc xinh đẹp, họ sẽ dừng lại cũng nhau thưởng thức. Đây là thời gian Lục Kiêu cảm thấy thả lỏng nhất trong ngày. Một nhánh cây, một ngọn cỏ, một đóa hoa, một ngọn gió, một chú chim bay cũng đều là bình đạm. Lăng Sầm lặng yên ở bên cạnh anh, một không gian riêng chỉ của hai người làm lòng anh thấy thực thỏa mãn, chậm rãi bổ khuyết những thương tổn, thiếu hụt trong tâm khảm. Tuy rằng chính anh cũng không ý thức được điều này.

Điều duy nhất không tốt cho lắm chính là mỗi buổi tối anh đều phải uống một loại canh khác nhau. Nhưng lại luôn có một điểm chung là hương vị rất kỳ quái, thật khó uống… Lục Kiêu thật sự nếm không ra được mỹ vị của cái này, cũng không hiểu hầm nấu thời gian dài như vậy không phải dinh dưỡng cũng đều đã mất hết rồi sao? Cho nên, mỗi lần phải uống một loại canh mà trong suy nghĩ của anh là vừa khó uống, vừa không dinh dưỡng thiệt là cảm thấy bi thương ngược dòng thành sông. Dịch dinh dưỡng quân dụng tuy cũng khó uống nhưng ít ra vẫn cân bằng dinh dưỡng nha.

Nhưng bi thương thì cũng chỉ giữ trong lòng. Kiếp sống quân lữ đã khiến anh phải nếm qua không biết bao nhiêu thực phẩm kỳ dị, so với canh bổ còn khó ăn hơn không biết bao nhiêu lần, nên ngày ngày anh vẫn là bình thản, nhẫn nại mà uống hết canh. Hơn nữa, trước ánh mắt trông mong, nụ cười thỏa mãn của Lăng Sầm mỗi lần đem canh cho anh, thường khi anh phản ứng lại thì canh đã được anh tự tay rót đầy bụng mình rồi.

Tàn tật hai chân khiến Lục Kiêu gặp nhiều khó khăn khi thực hiện một số sinh hoạt, trước đây anh vẫn luôn ép bản thân tự mình hoàn thành. Nhưng từ khi có Lăng Sầm, cậu luôn mong muốn được phụ giúp anh, hiện tại anh cũng sẽ tiếp thu một ít hỗ trợ của cậu.

Nhưng mà bạn lữ của anh cũng thật sự quá lớn mật, cư nhiên có khi anh đang ngâm mình trong bồn tắm thì lại đòi lột đồ trèo vào giúp anh xoa xoa…. Tất nhiên là anh phải nghiêm khắc cự tuyệt. Khi ở trên giường nghỉ ngơi, Lăng Sầm cũng hông có chịu an phận chút nào, luôn có ý đồ cá nước thân mật. Cũng may anh là một Alpha, đủ lực lượng áp chế cậu chứ không chắc anh cũng không tưởng tượng mình sẽ bị cậu “làm” gì nữa.

Hơn nữa, cũng nhờ thuốc ức chế trong người vẫn còn tác dụng nếu không trước một Omega nhiệt tình thái quá như cậu, Alpha như anh đây cũng không biết còn ‘giữ gìn’ được bao lâu.

Nghĩ đến chuyện này Lục Kiêu lại cảm thấy não hết cả lòng mề. Lăng Sầm còn trẻ nên dễ xúc động, lúc trước anh nghĩ đợi một tháng khi thuốc ức chế hết tác dụng cậu sẽ nhận ra tình hình mà thay đổi chủ ý, để không bước chân vô cái hố lửa này. Ai mà ngờ đâu, đến nay cậu vẫn quyết tâm nhảy xuống này… Thời gian trôi đi thì Lăng Sầm càng thêm nhiệt tình nóng bỏng.

“Này cũng là tại mình”, Lục Kiêu thầm nghĩ, “cứ cho rằng Omega đều sĩ diện, chỉ cần lạnh mặt với cậu hai ba ngày, nói vài lời khó nghe thì cậu sẽ tự ái, giữ lấy mặt mũi, biết khó mà lui. Nào ngờ, không biết có phải do tính cách không mà càng khó thì cậu lại càng nhiệt tình… Cầu không được lại càng phản nghịch… Nơi nơi chốn chốn có cơ hội đều nhào lên đòi thân mật…”

Làm cho Lục Kiêu mỗi ngày đều phải tự nhủ: “Xúc động là ma quỷ, Lăng Sầm còn trẻ, khí phách thiếu niên càng không được thì lại càng muốn, hôn nhân là chuyện đại sự cả đời. Lăng Sầm diện mạo đẹp, tính cách tốt, mình không thể vì ích kỷ cá nhân mà lợi dụng xúc động của em ấy, đánh dấu trói buộc em ấy cả đời.”

Lục Kiêu buông bút, trầm mặc suy tư.

Thái độ của anh những ngày nay với Lăng Sầm đã buông lỏng rất nhiều, Lăng Sầm cũng thuận theo không hỏi, anh cũng không nói gì. Nhưng anh biết, tâm tư tiểu nhân trong lòng mình đã động rồi, đã nhiều lần muốn thuận nước đẩy thuyền, hoàn toàn chiếm hữu lấy cậu. Đem cậu chặt chẽ buộc vào một chỗ với mình, vĩnh viễn không buông tha cho cậu nữa, kéo cậu vào vực thẳm tâm tư xấu xa, đê tiện.

Để rồi những khi thanh tĩnh, anh biết mình không thể như vậy được, giới hạn đạo nghĩa của bản thân anh đặt ra anh, anh không thể cứ như vậy mà vượt qua, đành phải đẩy Lăng Sầm ra xa anh một chút. Vậy mà…. buồn cười là Lăng Sầm lại không biết tư tưởng đê tiện của anh, vẫn muốn cứu vớt anh, luôn tươi cười hạnh phúc mà chăm sóc anh, cùng anh ăn cơm, tản bộ, lại sau lưng anh âm thầm khổ sở vì anh.

Lục Kiêu suy nghĩ quá nhiều rồi tự thấy bản thân mình nực cười, Lăng Sầm còn không suy nghĩ gì mà bản thân anh cứ nghĩ này kia. Nếu là một Alpha bình thường, một bạn lữ xinh đẹp, săn sóc vậy thì cứ nắm giữ cơ hội thôi, là người ta tự nguyện, hối hận hay không là người ta tự làm tự chịu, anh cũng đâu có ép uổng gì. Nhưng chỉ cần nghĩ sẽ thiệt thòi Lăng Sầm anh lại không nỡ.

Lục Kiêu khẽ xoa đầu ngón tay, Lăng Sầm quay sang nhìn anh, một ánh mắt đong đầy tình yêu mà ai cũng có thể nhận ra được. Nhưng vì tình cảm chân thành này, anh sẽ không để Lăng Sầm hãm sâu, không thể kéo một người tốt đẹp như cậu xuống nước được, cậu xứng đáng một cuộc sống tự do tự tại. Mà anh, sẽ giữ mãi trong lòng những lời lẽ tình cảm Lăng Sầm trao cho anh đêm hôm đó trên con đường nhỏ, 5 năm, 10 năm, lâu thật lâu, cả đời. Như vậy cũng tốt, một giây phút cũng có thể trở nên vĩnh hằng, hà tất cưỡng cầu dài lâu. Yên lặng nhìn Lăng Sầm rực rỡ lóa mắt, kiêu ngạo nhiếp người, mới là lựa chọn tốt nhất anh dành cho cậu.

Cũng là lựa chọn tốt nhất của anh….

Lục – siêu tự ti, suy nghĩ bổ não quá nhiều – Kiêu, đã ra quyết định cho chính mình. Anh nâng mắt nhìn đóa thạch thảo tím rực rỡ trong ánh mặt trời ở trên bàn, từng cánh mỏng đơn bạc tím nhạt như phản chiếu ánh mặt trời. Thật mong manh nhưng cũng thật mỹ lệ. Đóa hoa như vậy nên được tắm mình trong ánh dương quang sáng lạn.

Tác giả: Khi chưa trải qua cảnh từ một người cao cao tại thượng trở thành một người tàn phế vô dụng, chúng ta sẽ không hiểu được những suy nghĩ tiêu cực của họ. Nhưng xin hãy kiên nhẫn, vì sự kiên nhẫn của chúng ta có thể cứu vớt họ, mang họ trở lại cuộc sống bình thường.

Lạc Yên: Mình là một người khá tiêu cực, nếu gặp những chuyện quá mức chịu đựng thì bản năng của mình là đẩy mọi người ra xa và có thể tìm đến cái chết. Dù vậy đôi khi vẫn mong được cứu vớt. Mấy ngày nay cũng hơi u uất, nên không có tâm trạng đi edit truyện, cứ lười biếng thẫn thờ nhìn thời gian trôi vô ích. Hôm qua mới mua một bó thạch thảo về cắm cho có chút sinh khí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play