Edit: Lạc Yên

Trăng đầu tháng cong cong, sương đêm lãng đãng phủ lên một tầng mờ ảo mông lung cho cảnh sắc tuyệt đẹp ở Lục trạch. Lăng Sầm đứng ở cửa sổ sát đất yên lặng thưởng thức.

"Bên ngoài có gì hả em?" Vốn dĩ Lục Kiêu đã trở về phòng ngủ, một lúc lâu vẫn không thấy Lăng Sầm đâu, đành dịch người sang xe lăn ra ngoài tìm cậu.

"Có gì khác thường hả em?" Lục Kiêu thấy Lăng Sầm đứng bên cửa sổ, cũng đến gần xem. Bên ngoài là sân vườn Lục trạch, cảnh vệ cũng 15 phút tuần tra một lần, giống y như bình thường không có gì đặc biệt.

"Thật đúng là có chút khác." Lăng Sầm khẽ cười, trong giọng điệu của cậu có chút cảm khái, xoay lưng ngồi xổm xuống, nhìn vào mắt Lục Kiêu dịu dàng: "Có anh bên em, dù cảnh sắc bình thường cũng trở nên đặc biệt tốt đẹp." Giống như thần tiên.

"... Đi ngủ thôi." Lục Kiêu chỉ tò mò hỏi liền nhận được một sọt thính. Đối diện thêm đôi mắt như chứa cả trời sao của Lăng Sầm, tình cảm dịu dàng trong đó khiến anh hơi ngại, có chút chịu không nổi, bối rối chuyển đề tài.

Vì cái gì mà Lăng Sầm cứ mở miệng là tự nhiên phun ra một đống lời ngọt ngào, còn anh dù có bao nhiêu cảm xúc, cũng không nói được thành lời. Chả lẽ liên quan đến vấn đề thiên phú?

"Dạ." Lăng Sầm ôn thuận đáp, tủm tỉm cười đứng lên đẩy Lục – đầu gỗ – Kiêu về phòng. Chồng cậu có vẻ ngại ngùng thật đáng yêu.

Lục Kiêu gần đây học được kỹ năng "rung văng dép", anh không còn cần vất vả cúi người vừa nâng chân vừa tháo giày, giờ chỉ ngồi thẳng, nâng đùi, rung mạnh giày sẽ tự tuột ra. Sau đó Lăng Sầm chỉ cần dùng chân đẩy hai chiếc giày của anh về gần giường là được, cậu cũng không cần ngồi xuống giúp anh tháo giày luôn. Lăng Sầm vẫn luôn thấy việc phục vụ Lục Kiêu là một thú vui tao nhã, nhưng chồng cậu lại không thích được hầu hạ. Cách này thì tiện cho cả hai.

Lăng Sầm lên giường lập tức quen đường quen nẻo nhẹ nhàng ôm lấy anh, chui lọt thỏm vào vòng tay anh.

"Lục Kiêu, em cảm thấy mình quá hạnh phúc."

"Vì sao?" Ngón cái của Lục Kiêu nhẹ nhàng v.uốt ve xương quai xanh của Lăng Sầm.

Lăng Sầm trầm ngâm, "Em có anh, có Hoa Hồng Nhỏ, sau này bé sẽ gọi em là ba. Em cảm thấy tất cả những gì em muốn đều đã đạt được, giá như có thể cứ luôn như vậy."

Đó là chưa nói đến sự nghiệp của cậu cũng đạt thành tích tốt, có Hoa Hồng Nhỏ vẫn có thể đi làm, chồng còn giúp cậu chăm bé con, xử lý việc trong nhà. Fan của cậu luôn thấy cậu xinh đẹp, sáng láng xuất hiện trước công chúng. Nhưng để có được điều này, tất cả đều nhờ Lục Kiêu âm thầm ở sau lưng giúp cậu chống đỡ mọi áp lực, chỉ là anh chưa từng kể công.

Lục Kiêu định nói gì đó, Lăng Sầm trong ngực anh lại xoay người tìm một tư thế càng thoải mái hơn, tùy ý để bàn tay to lớn ấm áp của chồng mình tác quái, lại nhỏ nhẹ nói thêm: "Khi chúng ta vừa kết hôn, có một lần đi dạo bên hồ, ở đình ngắm cảnh, anh còn nhớ không?"

"Ta nhớ..." Lục Kiêu chậm rãi đáp, trong âm thanh trầm khàn có sự ôn hòa khó nói thành lời, đó là thời khắc tốt đẹp nhất trong đời anh, khi đó anh chỉ có một tâm nguyện là Lăng Sầm có thể mãi ở bên cạnh anh, hương hoa hồng quẩn quanh ngày hôm đó, là hồi ức đẹp nhất anh giấu sâu trong đáy lòng. Dù đến hôm nay, ôm Lăng Sầm trong tay, lúc Hoa Hồng Nhỏ được sinh ra, anh được làm cha, và cả những sự việc hạnh phúc khác, vẫn chỉ xếp thứ hai.

Lăng Sầm lại nói tiếp: "Chờ Hoa Hồng Nhỏ lớn hơn một chút, chúng ta dẫn bé con dã ngoại ở đó, nói cho bé biết đây là nơi cha con lần đầu ôm ba ba của con..." Đó là nơi tình yêu của hai người bắt đầu.

"Được." Lục Kiêu đáp, hôn nhẹ lên cổ Lăng Sầm. Tối nay Lục lão phu nhân đã giành được quyền chăm sóc Hoa Hồng Nhỏ, Lục Kiêu có thời gian nghỉ ngơi cùng Lăng Sầm.

"Anh đừng phá..." Lăng Sầm không biết làm sao, cậu đang vẽ nên tương lai tươi đẹp, chồng cậu lại nổi thú tính, sờ xương quai xanh thì thôi đi, hôn xong lại trượt xuống dưới là sao?

"Ta có làm gì đâu." Lục Kiêu trưng vẻ mặt vô tội, bàn tay tội ác vẫn yên lặng đẩy vạt áo của Lăng Sầm sang một bên, ngón cái xoa nhẹ viên đậu nhỏ.

"Ưm..." Lăng Sầm chịu không nổi, bật ra một tiếng than. Dường như sau khi sinh bé con cơ thể cậu càng thêm mẫn cảm, hoặc do nội tiết tố vẫn chưa hoàn toàn bình thường, thật sự chịu không nổi trêu chọc như vậy.

Lục Kiêu lại như tìm được trò chơi thú vị, dùng ngón tay khẩy qua khẩy lại, thỉnh thoảng còn ấn nhẹ một cái. Cảm nhận được Lăng Sầm run rẩy, có xu hướng xấu hổ nổi giận liền cúi đầu kề sát tai cậu trầm giọng: "Hình như so với trước kia lớn hơn..."

"Không có!" Lăng Sầm cảm nhận được hơi thở nóng rực của Lục Kiêu phả vào vành tai, còn có giọng nói từ tính trầm thấp của anh khiến lòng cậu càng ngứa, càng thêm chịu không nổi, nhưng vẫn cố cãi.

Cũng may Lục Kiêu chỉ đùa Lăng Sầm một chút rồi thôi, thấy hai viên hồng đậu đứng thẳng, hơi sưng lên liền bật cười buông tha cho Lăng Sầm.

Lăng Sầm vội kéo áo ngủ quay người mình lại, không yên tâm cột thêm hai nút thắt. Chồng cậu từ khi nào biết cách trêu người như vậy.

"Ngủ đi, ta cùng em." Lục Kiêu nhẹ nhàng vén tóc cho Lăng Sầm, hôn nhẹ lên trán. Lăng Sầm khẽ đáp, nhắm mắt chui vào lòng anh ngủ.

Hoa Hồng Nhỏ đã sắp đầy tháng, nhóm bảo mẫu vẫn chưa dám cho bé ngủ sấp, sợ nghẹn thở. Nhưng để cột sống phát triển, thỉnh thoảng cũng đặt bé nằm nghiêng một chốc.

"Bé con xoay người kìa anh." Có thể nằm nghiêng không thoải mái, Hoa Hồng Nhỏ rầm rì cọ quậy tự lật người lại. Lăng Sầm nhìn thấy đúng ngày lúc này, vui vẻ gọi Lục Kiêu.

"Ừm." Lục Kiêu nhỏ tiếng đáp.

Hai người không quấy rầy bé nghỉ ngơi, Lăng Sầm đẩy Lục Kiêu ra khỏi phòng.

Lục lão phu nhân ngồi bên ngoài thấy hai người gọi lại: "Các con lại đây, có chuyện này muốn bàn với tụi con."

"Mẹ nói đi." Lăng Sầm giúp Lục Kiêu chuyển sang sô pha mới ngồi xuống bên cạnh đáp.

Lục lão phu nhân lần nào nhìn thấy hai đứa con mình phối hợp ăn ý cũng vui vẻ, tươi cười nói: "Bảo bối của chúng ta chuẩn bị đầy tháng, ta muốn tổ chức tiệc mừng, mời các gia tộc lớn ở Đế tinh đến, mọi người cùng vui vẻ, chúc mừng bảo bối của chúng ta."

Đây cũng là thông báo cho tất cả các gia tộc ở Đế Tinh, dòng chính Lục gia đã có thế hệ tiếp theo.

Lăng Sầm nhìn Lục Kiêu, Lục Kiêu bất đắc dĩ nói: "Mẹ, Hòn Đá Nhỏ chỉ mới đầy tháng... Có thể đợi đến đầy năm chúng ta tính chuyện này không?"

"Lục Kiêu nói đúng đó mẹ, chúng ta có thể đợi bé đầy năm rồi làm lớn, lần này mừng đầy tháng chúng ta gọi ba về, mọi người cùng chúc mừng là được rồi." Lăng Sầm cũng vôi ở một bên phụ họa.

Lục lão phu nhân nghe hai người nói cũng thấy bản thân hơi rêu rao quá mức, tiếc nuối lẩm bẩm: "Ta chỉ muốn chúc mừng bảo bối... Vậy chúng ta mời một vài người có quan hệ gần gũi đi." Ba và cha bé đều không đồng ý, nàng cũng không thể cưỡng ép, chỉ là nàng có bảo bối đầu tiên, muốn khoe cho cả thiên hạ.

Khi Hoa Hồng Nhỏ đầy tháng, Lăng Sầm có chụp một bức ảnh một góc trang trí trong tiệc rượu gia đình, đăng lên trang cá nhân cho fan chút thông tin, cũng như chuẩn bị cho việc cậu trở lại. Tin chỉ đơn giản ghi chữ mừng đầy tháng, không tiết lộ quá nhiều thông tin. Lục gia cùng cậu không giống nhau. Cậu kiếm cơm dựa vào lưu lượng, còn danh tiếng của Lục gia đều dựa vào đao thật thương thật lấy về. Quân công của Lục gia, vinh quang của Lục gia đều dựa vào tính mạng từng đời xây đắp. Lăng Sầm không muốn Lục gia dính đến giới giải trí.

Tiệc mừng đầy tháng tổ chức thật ấm cúng. Lục lão phu nhân cũng chỉ mời thêm gia tộc của phu nhân Anna, người nhà của nàng – Lâm gia, gia tộc Valentine và gia tộc Elman, chính là gia tộc của Holland.

Yến tiệc dạng mở, khắp nơi đều bày trí những món đồ chơi đáng yêu, một ít tinh khí cầu lơ lửng xinh đẹp, Lục lão phu nhân còn muốn trang trí bằng hoa tươi nhưng lo lắng Hoa Hồng Nhỏ quá nhỏ, có thể bị dị ứng nên đầy tiếc nuối phải bỏ qua.

Lăng Sầm nói nhỏ với Lục Kiêu: "Đặt hoa làm gì, bảo bối nhà mình chính là Hoa Hồng Nhỏ, đem bé đặt ở chính giữa là có hoa rồi, anh thấy đúng không?"

Lục Kiêu bật cười, nhìn bộ dáng giả vờ nghiêm túc của Lăng Sầm trêu cậu: "Em nói to một chút, em nói nhỏ vậy mẹ không nghe được đâu."

"..." Lăng Sầm im lặng đưa tay nhéo Lục Kiêu một cái.

"Ôi chao, Hòn Đá Nhỏ nhà tui ăn ngón tay, không quấy, thật ngoan!" Lục lão phu nhân cảm thán với mọi người xung quanh, âm thanh đầy tự hào.

Lục lão tướng quân đứng bên cạnh, hiếm có mà phụ họa: "Thật tốt! Vừa nhìn là biết chính là một Alpha có thể làm chuyện lớn."

Mấy vị khách được mời đến cũng người khen một câu, vui vẻ vô cùng.

Ăn ngón tay và ngoan lẫn làm chuyện lớn thì có liên hệ gì với nhau??? Lục Kiêu cùng Lăng Sầm đứng xa nghe cũng nhịn không được bật cười nghĩ.

Lục Kiêu thì thầm: "Trước kia, khi ta tham gia tác chiến dã ngoại của đại học Reiss, ở trong rừng 15 ngày, một người đầy bùn đất cùng nhóm quán quân trở về, câu đầu tiên cha nói với ta chính là yêu cầu ta đi tắm." Thế mà đối Hoa Hồng Nhỏ, thói quen ở sạch của cha, ngài đặt đi đâu rồi?

Lăng Sầm lấy cho Lục Kiêu một ly vang đỏ, đáp: "Ông thương cháu, cách đời càng thân, anh cứ nghĩ vậy là được. Hoa Hồng Nhỏ được ông bà yêu thương anh còn muốn gì."

"Cũng đúng." Lục Kiêu nhận ly, nhấp một ngụm đáp.

"Nhưng giờ em đã biết thói ở sạch của anh là do đâu." Di truyền là không thể chối bỏ, không biết Hoa Hồng Nhỏ sau này thế nào.

Holland thấy hai người đứng bên này bưng ly bước qua. Sau khi chúc mừng xong mới bắt đầu tố khổ với Lục Kiêu: "Người anh em, cậu hại chết tôi rồi."

Lục Kiêu khó hiểu nhìn hắn.

Holland đầy khổ sở: "Cậu nhìn biểu tình của mẹ tôi đi... Tối nay về nhà, anh em của cậu thể nào cũng phải nghe một bài ca con cá."

Lăng Sầm theo tầm mắt của Holland nhìn thấy một quý phu nhân xinh đẹp đang nói chuyện vui vẻ với Lục lão phu nhân. Mọi thứ nhìn đều có vẻ rất bình thường trừ việc ánh mắt của vị phu nhân này luôn dõi theo Hoa Hồng Nhỏ, đến tận khi bảo mẫu đưa Hoa Hồng Nhỏ về phòng vẫn còn dõi theo. Lục lão phu nhân đứng bên cạnh tuy lời nói cử chỉ khiêm tốn đúng mực nhưng trong mắt vẫn không giấu nỗi dạt dào đắc ý.

"Không phải cậu nói đã có đối tượng sao? Theo đuổi thế nào?" Lục Kiêu không nhìn mẹ của Holland nữa, quay sang hỏi hắn.

Lăng Sầm lấy ly trống từ tay Lục Kiêu, đi về phía bàn lấy cho Lục Kiêu một ít điểm tâm.

Holland nhìn Lăng Sầm đi xa, rầu rĩ không vui đáp: "Thất bại."

"Cậu lại dẫn người ta đi xem cơ giáp à?" Lục Kiêu không biết nói gì hơn.

"Lần này không có nha." Holland nhìn Lăng Sầm vẫn còn đang tỉ mỉ chọn đồ ăn cho Lục Kiêu chưa quay lại, mới thần thần bí bí nói nhỏ với Lục Kiêu, "Tôi nghi ngờ em ấy có thuật đọc tâm."

Không biết có phải thấy Lục Kiêu và Lăng Sầm ân ái ngọt ngào quá hay không, hoặc là đu trend, người Holland vừa ý lần này trông có vẻ rất giống có gốc Hoa, nhưng Holland chưa hỏi ra người ta đã tự động nói không phải. Phải hay không phải cũng không quan trọng, mọi thứ ở người đó Holland đều thấy tốt nhưng hầu hết mọi chuyện, chỉ cần hắn nghĩ đến, dù không nói ra bạn trai đều có thể đáp trước, đôi khi lại nhìn mình nhoẻn miệng cười làm hắn luôn có cảm giác bị nhìn thấu.

"... Bác sĩ tâm lý của tôi rất tuyệt, chốc nữa tôi đưa thông tin liên hệ của ông ấy cho cậu nhé." Lục Kiêu quan tâm nói một câu. Có lẽ lần đầu tiên làm chỉ huy cho cả quân đoàn suốt một chiến dịch, áp lực tinh thần quá lớn nên trở về mới có di chứng hoang tưởng nhẹ thế này đây. Lục Kiêu âm thầm suy đoán.

"Không cần đâu." Holland từ chối ngay, còn muốn giải thích thêm nhưng nghĩ tới nghĩ lui lại đổi ý, chuyện này nói ra đúng là khó mà làm người khác tin được, hắn buồn bực thở dài. "Thôi, không nói mấy cái này. Có chuyện khác tôi muốn bàn với cậu, xét quan hệ của chúng ta, chức cha nuôi của con trai cậu chắc không có ai khác ngoài tôi chứ?" Cha đỡ đầu thì không cần, thời đại tinh tế, tôn giáo không còn thịnh hành, hơn nữa Lục Kiêu cũng không hề có tín ngưỡng.

Lăng Sầm bưng điểm tâm đưa cho Lục Kiêu, anh cười nhận lấy cũng nói chuyện vừa rồi cho Lăng Sầm.

"Được mà." Lăng Sầm cũng không thấy có vấn đề gì, "Vậy từ hôm nay anh chính là cha nuôi của bé con, sau này có gì bé con sẽ có thêm một người che chở."

Holland cười cong mắt lam, ra vẻ tiêu sái hất tóc quăn vàng, vỗ ngực đảm bảo: "Không thành vấn đề, cứ để cha nuôi lo, đảm bảo từ siêu xe, mỹ nhân đến biệt thự, cơ giáp, cha nuôi bao hết."

Ba người đều bật cười. Lục Kiêu cầm nĩa bạc nhỏ từ tốn vừa trò chuyện vừa ăn điểm tâm Lăng Sầm lấy cho, ăn xong Lăng Sầm lại giúp anh cất dĩa, lấy thêm nước trái cây, tận tình chu đáo.

Holland nhìn hai người ăn ý, thật tình cảm thán: "Hóa ra trong cả đám tụi mình chỉ có vận khí của cậu là tốt nhất."

Tiểu kịch trường:

Hoa Hồng Nhỏ: Bác Holland là sugar Đá Đì của tui đó. Nhưng cha nuôi ơi, con chưa có bạn chơi cùng, tình anh em là phải nuôi dưỡng từ nhỏ, bây giờ con đã đầy tháng, mà cha nuôi vẫn còn độc thân, người yêu cũng chưa tìm được, khi nào con mới có anh em tốt đây?

Holland: Vợ tui có thuật đọc tâm đó, thật đó, thật đó, tin tui đi. Cảm thấy không có gì có thể qua mắt vợ mình.

Lạc Yên: Còn 100c nữa là hoàn chính văn, cái truyện này cứ từ từ nên dài ghê, không biết đến ngày tháng năm nào mình mới làm xong nữa. Nhưng được cái là nó từ tốn thư giãn không cao trào, không sóng gió, nhiều khi đọc mấy cái truyện ngược rồi truyện hack não xong mình quay về edit một chương này là lòng bình thản hẳn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play