Edit: Lạc Yên

"Em biết rồi, nhưng... nếu bé con đã sinh ra thì màu sắc không thể sửa được nữa." Chuyện tâm linh không đùa được đâu, giờ phải tranh thủ thời gian cầu cho bé con một màu lông thật dễ nhìn, Lăng Sầm vẫn kiên trì biểu đạt quan điểm bản thân.

"Được, em yên tâm, ta sẽ cầu nguyện." Lục Kiêu đành sủng nịnh đáp.

Hộ sĩ đẩy giường lại để Lăng Sầm nằm lên. Đến tận khi đã nằm ngay ngắn trên giường Lăng Sầm vẫn níu tay Lục Kiêu khẩn trương hỏi: "Anh cam đoan anh sẽ cầu nguyện chứ?" Cậu chưa thấy Lục Kiêu cầu nguyện bao giờ.

Lục lão tướng quân và Lục lão phu nhân đứng ở bên ngoài, nghe cuộc nói chuyện quái dị của hai người từ nãy đến giờ đành phải bước qua: "Lăng Sầm, con yên tâm đi, ta sẽ... ừm, mang nó đi cầu nguyện."

"Dạ vâng" Có ba chồng đảm bảo Lăng Sầm yên tâm hẳn, ba chồng là người ít nói, nhưng đã nói là sẽ làm.

"Con yên tâm, chúng ta đều ở đây." Lục lão phu nhân cũng bước qua trấn an Lăng Sầm nhưng chính bản thân nàng lại lo lắng đến chảy mồ hôi đầy tay. Khi nàng sinh Lục Kiêu cũng không có căng thẳng như vậy.

Qua chuyện này, khẩn trương, căng thẳng của Lục Kiêu bay mất, áp lực lên bàng quang cũng bớt đi kha khá.

Hộ sĩ đẩy Lăng Sầm vào phòng giải phẫu, trước khi vào Lăng Sầm còn tự mình xác nhận đơn đồng ý mới chuyển giao đầu cuối cho Lục Kiêu giữ.

"Chồng ơi! Em thấy vui lắm." Lăng Sầm phủ tay lên bàn tay Lục Kiêu đặt một bên giường cậu, tay còn lại phủ lên bụng mình, nghiêng đầu nhìn anh cười.

"Ừm! Rất nhanh sẽ xong, em ngủ một giấc là được." Lục Kiêu cảm nhận ấm áp trên tay mình, dịu dàng nhìn Lăng Sầm, "Ta ở ngoài chờ em."

Lăng Sầm gật đầu cười. Sau đó cậu bị đẩy vào phòng phẫu thuật, cửa cảm ứng từ từ đóng lại, sự căng thẳng vừa đi mất lập tức quay lại với Lục Kiêu. Dù anh không thể tự bước đi, cũng dùng tay tự đẩy xe lăn qua qua lại lại trước cửa phòng phẫu thuật.

"Chúng ta qua phòng chờ đi." Lục lão phu nhân nói. Chờ ở đây hay chờ bên đó cũng như nhau, nhưng ở đây có khả năng choán chỗ, ảnh hưởng nhân viên qua lại.

"Dạ thôi." Lục Kiêu từ chối ngay. Anh muốn ở đây chờ Lăng Sầm ra. Lục Kiêu đẩy xe lăn sát bên cửa, không di chuyển nữa, chỉ là khẩn trương trong lòng thật sự khó kìm chế, tay vịn xe lăn bị anh nắm gần như muốn biến dạng.

Lục lão tướng quân quân hàm cao hơn Lục Kiêu, sau chiến dịch, ông trở về trễ hơn Lục Kiêu, lại còn phải ở quân bộ họp tổng kết và phân bổ sắp xếp đóng quân cho các quân đoàn, tận hôm nay mới về nhà, lại cũng lập tức vào đây. Lục lão phu nhân tính thời gian bảo Lục lão tướng quân cũng mình qua phòng nghỉ, tranh thủ nghỉ ngơi, ăn chút gì. Lục lão tướng quân gật đầu, ông giờ đi ăn, lát Lăng Sầm ra khỏi phòng mổ có gì cần ông mới có thể đi theo hỗ trợ.

"Ông sẽ cầu nguyện thật hả?" Lục lão phu nhân tò mò hỏi, làm bạn đời bao nhiêu năm, nàng chưa từng biết chồng mình còn có kỹ năng này nha.

"Tất nhiên... là không." Lục lão tướng quân thản nhiên đáp. Ông chỉ là muốn Lăng Sầm yên tâm thôi.

Lục lão phu nhân bất đắc dĩ, may mà con dâu nàng không biết.

Lục lão tướng quân vào khu nghỉ ăn cơm xong lập tức cùng Lục lão phu nhân quay về cùng Lục Kiêu chờ Lăng Sầm.

Lăng Sầm trong phòng mổ bị tiêm một mũi, thị giác theo đó mà mờ dần, ý thức bắt đầu mông lung.

"Đau không?" Cậu nghe có người hỏi.

Lăng Sầm yên lặng muốn lắc đầu nhưng chưa kịp lắc đã chìm vào giấc ngủ.

"Nào, cậu nhìn một chút." Lăng Sầm bị đánh thức, mông lung nhìn thoáng qua bé con.

"..." Lăng Sầm muốn nói nhưng không phát ra âm thanh.

"Là Alpha nam tính, chúc mừng." Hộ sĩ đoán được điều Lăng Sầm muốn hỏi, nhỏ giọng nói cho cậu đáp án.

Lăng Sầm hài lòng nhắm mắt, lại chìm vào khoảng không mông lung.

"Ra rồi!" Lục lão phu nhân phát hiện cửa phòng sắp mở ra, kích động muốn bước qua đón, lại vèo một cái thấy con mình đẩy xe lăn qua trước, chắn trước mặt nàng.

"Mọi thứ đều tốt, là một bé trai Alpha, rất khỏe mạnh."

"Tốt, thật tốt!" Lục lão phu nhân cười đến không khép được miệng, không còn chút bộ dáng phu nhân cao quý mà chỉ là một bà nội mong cháu, ngóng trông nhìn về phía bé con.

Lục Kiêu trong mắt chỉ có Lăng Sầm, ngồi sát mép giường nắm tay Lăng Sầm, anh nghe mọi thứ xung quanh nhưng não bộ từ chối xử lý. Mà dù có nghe hiểu anh cũng không muốn làm gì khác.

"Giờ sẽ mang bé đi tắm, người nhà có ai muốn đi cùng không?" Hộ sĩ hỏi.

Lục lão phu nhân muốn đi xem bé con nhưng lại cảm thấy mình nên cùng đưa Lăng Sầm về phòng, có chút do dự.

Lục lão tướng quân lập tức xung phong ở lại.

"Nào, cha xem bé đi." Hộ sĩ thấy Lục Kiêu không nhìn đến đành phải gọi anh.

Lục Kiêu đành quay lại, nhìn qua bọc nhỏ trong lòng hộ sĩ, "Là bé trai Alpha." Hộ sĩ lặp lại.

"Ừm." Lục Kiêu đáp, trong giọng nói cũng đầy ôn nhu. Anh đưa ngón trỏ khẽ chạm vào má bé con, tựa như một tín hiệu truyền đến cho Hoa Hồng Nhỏ.

"Khi nào bé thức dậy?" Lục Kiêu hỏi hộ sĩ.

"...Ừm, khi nãy bé đã tỉnh chúng tôi mới mang ra, ra đây lại ngủ tiếp mất rồi." Đại ý là không biết khi nào mới chịu tỉnh lần nữa.

Lục Kiêu gật đầu, hộ sĩ bế bé đi, anh cùng người khác theo đẩy Lăng Sầm về phòng.

Khi Lăng Sầm tỉnh lại đã là chiều muộn, theo bản năng đặt tay lên bụng mới nhận ra bụng tròn đã biến mất, hiện tại chỉ có cảm giác mềm như bông. Cậu như thấy mới lạ mà ấn tới ấn lui, ấn trúng vết mổ đã liền nhưng vẫn còn hơi đau mới giật mình "ui da!" một tiếng.

"Đừng nhúc nhích, không sao chứ?" Lục Kiêu vội nhìn miệng vết thương, thấy không có vấn đề gì thì thở phào. Tuy trị liệu đã làm vết thương khép miệng nhưng muốn hoàn toàn bình thường như trước khi mổ cũng cần thêm thời gian. Ấn mạnh thì vẫn sẽ đau.

"Không sao." Lăng Sầm đáp, nhờ đau mà tỉnh táo hơn, vội hỏi: "Hoa Hồng Nhỏ đâu?"

"Ở đây." Một khoang nôi ở ngay cạnh giường cậu, bên trong có một nắm nho nhỏ đang nằm ngủ ngon lành.

Lăng Sầm đưa tay nắm lấy tay Lục Kiêu, âm thanh có chút ấm ách: "Bé con... thật xấu nha." Vẫn còn đỏ hỏn, lại đầy nếp nhăn, trên đầu lơ thơ vài cọng tóc. Lăng Sầm tuy giọng điệu chê bai, nhưng lại đầy dịu dàng.

"Anh có vui không?" Lăng Sầm nhìn vào mắt hỏi Lục Kiêu.

Lục Kiêu vén mấy cọng tóc đang phủ loạn trên trán Lăng Sầm, đáp: "Rất vui." Tâm tình của anh một từ vui sao đủ để diễn tả. Có lẽ, những đau khổ anh chịu chính là để có được hạnh phúc của hôm nay.

Lăng Sầm áp má mình vào tay anh cọ cọ, làm nũng: "Anh ở đây với em một lúc nhé."

"Ta ở với em, không đi đâu hết."

Hai người lặng yên ngắm nhìn bé con, lúc sau Lăng Sầm mới thủ thỉ: "Bé con thật giống anh..." Thật tốt, tất cả đều đáng giá.

"Ừm, cũng giống em nữa." Lục Kiêu ôn hòa đáp lại.

Hai bàn tay Hoa Hồng Nhỏ nắm tròn thành hai nắm nhỏ như quả hạnh đào, bốn ngón tay nắm lấy ngón cái, khủy tay co đặt ở cạnh sườn, nhìn đáng yêu không thể tả. Lăng Sầm vươn một ngón tay chen vào giữa, xúc cảm mềm mại đến không tưởng, còn mềm hơn cả bông. Lục Kiêu cũng bắt chước, chen ngón tay mình vào bàn tay còn lại của bé con.

"Đừng nhúc nhích!" Lăng Sầm thì thầm, sợ đánh thức bé con. Sau đó lẳng lặng bật đầu cuối cá nhân chụp lại hình ảnh 3 người một nhà tay trong tay.

"Hoan nghênh con đến với thế giới này, Hoa Hồng Nhỏ của chúng ta!" Lăng Sầm thật muốn hôn bé con, nhưng sợ làm bé bừng tỉnh khỏi giấc mơ đẹp chỉ có thể hôn đầu ngón tay đã chạm qua bé con.

Lục Kiêu ngồi một bên nhìn, đáy lòng cũng lặp đi lặp lại "Hoa Hồng Nhỏ của chúng ta", thật sự quá hạnh phúc.

"Bác sĩ nói bé con rất khỏe mạnh, cũng phát triển rất hoàn thiện, không cần phải nằm trong lồng ấm. Sau này sẽ là một Alpha cường tráng. Vài ngày nữa khi em xuất viện có thể mang bé con về nhà luôn. Miệng vết mổ đã lành nhưng Omega nam tính cần thêm thời gian nằm viện theo dõi tình hình túi dựng dục, vài ngày nữa chúng ta mới có thể về nhà." Lục Kiêu tỉ mỉ nói cho Lăng Sầm tất cả dặn dò của bác sĩ.

"Dạ." Như vết thương thông thường thì dùng hệ thống trị liệu một buổi là lành, cùng lắm theo dõi thêm một buổi nữa đã có thể xuất viện. "Ba mẹ đâu anh?"

"Ở bên ngoài..." Là tạo điều kiện cho một nhà ân ái.

Lăng Sầm nghe hiểu, cười cười. "Dạ, vậy... anh ăn cơm chưa?" Cậu hình như nghe được tiếng phát ra từ bụng Lục Kiêu.

"Vẫn chưa..." Lục Kiêu hơi lúng túng. Người yêu ở trong phòng mổ, giúp anh sinh bé con, anh làm gì có tâm trạng mà ăn cơm, giờ nghe Lăng Sầm hỏi mới nhận ra mình cũng đói thật.

"Anh mau đi ăn cơm đi." Lăng Sầm cười đuổi anh đi, vừa nói xong giống như nhớ tới cái gì vội yêu cầu: "Anh đi rồi mua cho em một ly milkshare ướp lạnh size lớn, thêm một phần double cheeseburger nữa nha."

"...Em có thể ăn hả?" Lục Kiêu nghi hoặc hỏi, không phải vợ anh còn phải ăn dịch dinh dưỡng thêm mấy ngày nữa hả?

Lăng Sầm mặt nghiêm túc cứng đơ, sau mới cắn răng: "Không thể! Vậy cũng không cho anh đi ăn!"

"Ừm." Lục Kiêu thành thật đáp, cũng thật sự điều khiển xe lăn về lại bên mép giường, chốc cúi đầu nhìn Hoa Hồng Nhỏ, chốc nghiêng đầu nhìn Hoa Hồng Lớn, vẫn cảm thấy hạnh phúc như cũ, ăn cơm quả thật không quan trọng lắm.

Lăng Sầm oán hận nằm nhìn trần nhà một lát mới không cam lòng nói: "Chờ vết thương của em ổn, em nhất định phải ăn một phần double."

"Được." Lục Kiêu vẫn tiếp tục thành thật.

Cuối cùng Lăng Sầm vẫn không nỡ để Lục Kiêu chịu đói, "Anh đi ăn cơm đi, đi đi, đi nhanh về nhanh với em", những lúc này không hiểu sao cậu thật muốn có anh ở bên nên vội bổ sung một câu.

"Được." Lục Kiêu đáp một tiếng, cuối cùng vẫn cúi người hôn lên má Hoa Hồng Lớn, rồi lại lén lút khẽ chọt má Hoa Hồng Nhỏ mới điều khiển xe lăn ra khỏi phòng, đổi cho Lục lão phu nhân vào.

Lục lão phu nhân vừa vào đã chăm chăm nhìn Hoa Hồng Nhỏ, sau đó lại tự cưỡng chế bản thân nhìn về phía Lăng Sầm. Hành động của nàng làm Lăng Sầm cười nghiêng ngả trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn phải tỏ ra bình thản.

Lục lão phu nhân hỏi han Lăng Sầm vài câu, lại bắt đầu nghiêm túc chia sẻ kinh nghiệm khi nàng chăm sóc Lục Kiêu. Từ chuyện vết mổ lành nhưng vẫn phải chú ý điều gì đến làm thế nào cho bé con ăn, cho bé con ngủ. Nói xong cuối cùng vẫn chốt lại: "Con không cần lo lắng, bé con ta sẽ giúp con chăm sóc, mọi việc liên quan ở nhà đã được sắp xếp cẩn thận." Từ chuyên gia dinh dưỡng đến bảo mẫu, đến người giúp việc, mọi thứ có thể nghĩ ra đều đã chuẩn bị chu đáo.

Lăng Sầm chỉ có thể ngoan ngoãn dạ vâng. Thái độ mẹ chồng tốt đến mức này cậu có gì mà không hài lòng.

"Mẹ ơi, giờ con liên hệ với người đại diện của con một chút, cô ấy vẫn đang đợi tin tức..." Lăng Sầm ngoại trừ Lục Kiêu là người thân, còn lại thân thiết với cậu nhất chính là Hailey. Mấy hôm trước khi biết Lăng Sầm chuẩn bị sinh, cô nàng đã đòi phải đến bệnh viện cùng chờ, nhưng Lăng Sầm không cho, cậu không muốn để cánh phóng viên đánh hơi được chút tin tức này.

Lục lão phu nhân cười đáp ứng, cũng vui lòng tháo đai an toàn, đẩy xe nôi của bé con qua phòng bên cạnh.

Cuộc gọi vừa kết nối lập tức thông.

"Lăng ca." Hailey vội vã đánh giá Lăng Sầm, thấy thần sắc cậu rất tốt mới thở phào nhẹ nhõm.

"Yên tâm, anh không có việc gì." Lăng Sầm cười nói.

"Vậy thật tốt." Hailey nghe vậy mới thả lỏng, cô lo lắng từ sáng đến giờ.

Lăng Sầm gửi hình chụp nắm tay một nhà 3 người cho Hailey xem, cậu là muốn khoe nha, cậu đã sinh một bé con đáng yêu muốn chết. "Em nhìn xem..." Giọng nói đầy tự hào hòa cùng tình yêu thương.

Hailey cũng vui vẻ: "Vậy là bao lì xì đỏ thật bự của dì Hailey cuối cùng có thể tặng được rồi."

"Gọi dì cái gì?" Lăng Sầm hơi nhíu mày, "Phải gọi chị..." Hailey rõ ràng chỉ là một tiểu cô nương, không thể vì làm người đại diện cho cậu mà làm bản thân già đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play