Lăng Sầm theo tiễn Lục Kiêu đến tận xe huyền phù, chờ anh lên xe, nhìn theo đến khi xe ra khỏi cổng Lục trạch mới ngáp một cái, quyết định ôm bụng nhỏ lên lầu bổ sung giấc ngủ.

“Lăng Sầm.” Lục lão phu nhân chuẩn bị ra ngoài dạo phố, gặp Lăng Sầm ngay phòng khách gọi cậu lại.

“Dạ, mẹ, sao vậy ạ?” Lăng Sầm dừng bước, lễ phép đáp.

“Cuối tuần này tới lịch khám thai của con, đừng quên nữa nhé!” Lục lão phu nhân trêu cậu.

Lăng Sầm nghĩ đến có chút kích động, cũng hơi lúng túng vì bị mẹ trêu: “Dạ, con biết rồi, mẹ đi chơi vui vẻ nhé.” Lần này kiểm tra đã có thể biết được giới tính, không biết là bé con là nam hay nữ, phân hóa ABO cũng có thể kiểm tra nhưng không quá chính xác, chỉ khi bé thực sự sinh ra mới hoàn toàn phân hóa rõ ràng.

Lục lão phu nhân tủm tỉm cười gật đầu, bước ra cửa bắt đầu hành trình mua sắm, dạo phố. Tuy rằng mỗi quý, các thương hiệu lớn sẽ trực tiếp đem Cataloge đến để họ lựa chọn và giao hàng tận nhà nhưng đi dạo phố mua sắm, hứng thú nhất là ở việc dạo, vừa khỏe thân vừa thư giãn. Lại nói đã lâu nàng không gặp Anna, gần đây nghe nói Anna cùng con dâu đấu trí đấu dũng tưng bừng, nàng cũng nên đi an ủi khuê mật của mình. Lăng Sầm mang thai đã vào thời kỳ ổn định, giờ nàng có thể dành thời gian để quan tâm khuê mật mình hơn, với lại ở nhà mấy tháng nàng cũng thấy mình sắp hóa thành chim bị nhốt trong lồng luôn rồi.

Lăng Sầm lại mơ màng tiếp tục lên phòng, Lục trạch chỉ còn mình cậu và vài người giúp việc đang im lặng làm việc nhà, không gian an tĩnh làm mắt cậu càng lúc càng díp lại.

“Tôi đi ngủ, trừ phi Lục Kiêu về, chuyện khác không cần gọi tôi.” Lăng Sầm cẩn thận dặn dò, chuyện không liên quan đến Lục Kiêu không quan trọng bằng giấc ngủ của cậu và bé con.

“Thưa vâng.” Người giúp việc đáp.

Lăng Sầm vừa lòng, vào phòng đóng cửa trèo lên giường bổ sung giấc ngủ. Hôm qua cậu đợi Lục Kiêu tới hơn 10g mới ngủ thiếp đi trên sô pha, hơn 12g anh mới về, hai người ôm ôm mấy cái, nói chuyện mấy câu liền hơn 1g gần 2g. Sáng ra, Lục Kiêu tinh thần phấn chấn đi làm, cậu thì lờ đờ chịu không nổi. Lăng Sầm nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, trong mơ cậu thấy mình cùng Lục Kiêu, mang theo một bé con ở bên hồ picnic, tuy không nhìn rõ bé con nhưng Lăng Sầm vẫn thấy vui vẻ, đang ngủ mà khóe môi cũng hiện lên nụ cười. Đột nhiên, một tiếng gõ cửa cắt ngang, giật bắn mình.

“Ai vậy?” Lăng Sầm ôm ngực ngồi dậy, giọng đầy khó chịu, tim vẫn đập thình thịch, sao lần nào cậu ngủ thêm cũng bị phá đám chứ. Lăng Sầm đầy bất mãn bước xuống giường ra mở cửa.

“Tiên sinh.” Quản gia cung kính đáp.

“Có chuyện gì sao?” Lăng Sầm thấy quản gia cũng biết nếu không có chuyện quan trọng sẽ không quấy rầy cậu, bình ổn tâm trạng, giọng điệu cũng ôn hòa hơn.

Quản gia hơi rối rắm đáp: “Tiên sinh, tôi có nghe nói ngài nghỉ ngơi, nhưng chuyện này… không thể không gọi ngài.” Ông có báo cho Lục lão phu nhân, nàng nói ông cứ báo cho Lăng Sầm trước, khoảng 1g sau nàng mới về tới nhà được.

“Lục Kiêu xảy ra chuyện gì sao?” Lăng Sầm vừa nghe đã hoảng hốt, tim vừa đập lại bình thường cũng tăng nhanh nhịp, cậu chỉ quan tâm mỗi chuyện này, nhưng cũng không đúng, Lục Kiêu đang làm việc ở quân bộ, nếu nơi đó mà bị tập kích thì cả Đế Tinh đã phát ra cảnh báo.

“Không phải!” Quản gia vội đáp.

“Vậy thì chuyện gì?” Nghe không phải chuyện Lục Kiêu, Lăng Sầm thả lỏng hơn, cảm xúc lên lên xuống xuống làm cậu có hơi choáng váng, hơi dựa vào cửa hít thở nhẹ nhàng mấy hơi bình tĩnh lại.

Quản gia ấp úng: “Là người nhà ngài đến…”

“Lăng Bình lại đến? Ông giúp tôi cho người đuổi hắn đi là được, chuyện này sau này không cần báo với tôi.” Lăng Sầm cảm thấy ghê tởm, cậu không bao giờ muốn gặp lại Lăng Bình, cậu chỉ có một người nhà là mẹ cậu đã qua đời, chưa bao giờ có cha.

“Không phải.” Quản gia giải thích, “Là Bạch gia của Liên Bang IKE, người đến là một phu nhân Alpha, ngài ấy nói mình là chị của mẹ ngài.”

Liên bang IKE? Bạch gia? Lăng Sầm chưa bao giờ nghe đến, là người nhà của mẹ cậu, không biết sao họ lại nhận ra được mình? Cuối cùng người nhà của mẹ cũng tìm đến thật sao? Đáy lòng Lăng Sầm thoáng chút mong đợi mà cậu cũng không nhận ra. Chị của mẹ cậu, vậy chính là dì của cậu, sao không nói thẳng là dì luôn?

“Cám ơn, ông đợi tôi một chút, tôi thay quần áo liền xuống ngay.” Lăng Sầm nói rồi vội quay lại phòng ngủ, có chút vui vẻ lấy ra một bộ quần áo rộng rãi, lịch sự mà Lục lão phu nhân mới chuẩn bị cho cậu mấy ngày trước. Là người nhà của mẹ, không biết họ là người thế nào.

Thay quần áo xong, tâm trạng Lăng Sầm cũng bình thản hơn, bắt đầu suy xét, trước đây khi cậu chọn làm minh tinh cũng có một phần nguyên nhân, hi vọng người nhà của mẹ có thể nhận ra cậu, tìm được cậu, cậu cũng sẽ có người thân yêu thương che chở. Nhưng cậu ở giới giải trí lăn lộn nhiều năm, danh tiếng cũng phần nào lan đến Liên Bang IKE, tại sao bây giờ người nhà mẹ mới tìm đến cậu? Mà ở kiếp trước, tận đến khi cậu chết cũng không có ai tìm đến.

Lăng Sầm âm thầm lo lắng cùng khát vọng người thân từ nhỏ đến lớn, khiến cảm xúc cậu trồi lên sụt xuống.

“Đi thôi, có bao nhiêu người đến?” Lăng Sầm ra cửa, cùng ông đi xuống nhà.

“Chỉ có một vị phu nhân Alpha.”

“Ồ!” Có lẽ gia đình của mẹ cậu điều kiện cũng khó khăn, chỉ có một người dì đến… Lăng Sầm vừa suy nghĩ lung tung vừa chậm rãi theo quản gia xuống lầu.

Vị Alpha trong phòng khách nghe tiếng, đặt ly trà xuống bàn, hờ hững ngẩng đầu nhìn lại. Dưới tình huống bất ngờ, 4 mắt chạm nhau. Lăng Sầm nhìn rõ khuôn mặt của vị phu nhân, hô hấp tắc lại, thất thần giẫm hụt bật thang cuối, may có quản gia nhanh tay đỡ lại.

“Tiên sinh.” Quản gia cũng bị dọa hết hồn.

Lăng Sầm đứng vững, vỗ vỗ tay ông ý bảo cậu không có chuyện gì.

Quá giống, thật sự quá giống mẹ cậu, giống với người mẹ trong trí nhớ của cậu tới 7 – 8 phần, nhiều hơn ở chỗ nghiêm túc, chính trực, mạnh mẽ của một Alpha. Lăng Sầm không còn chút nghi ngờ nào về thân phận của vị phu nhân này nhưng trong lòng lại chua xót. Hai người dung mạo tương tự, một người bệnh tật triền miên, hao hết sinh mệnh ở một hành tinh nhỏ bé, nghèo nàn, xa xôi… một người khí độ phi phàm, khí thế sắc bén, so với không gian lộng lẫy tinh mỹ của Lục trạch không có chỗ nào thua kém. Tâm Lăng Sầm càng thêm trầm xuống, xem ra nhà của mẹ cậu không phải quyền thế cũng là phú quý, nhưng… nhiều năm như vậy chưa từng tìm được cậu… là không thể hay…

“Lăng Sầm?” Vị phu nhân Alpha mặc tây trang trắng cắt may riêng sang quý, nhướn mày hỏi. Lăng Sầm vô ý gật đầu. Vị phu nhân khẽ liếc mắt qua bụng của cậu, thấp giọng: “Ngồi đi.” Hai ba câu đã đảo khách thành chủ, Lăng Sầm theo lời nàng ngồi xuống.

“Thực xin lỗi đã mạo muội tìm đến cửa.” Phu nhân Alpha thong thả nói.

“Không sao…” Lăng Sầm miệng đáp, tay lặng lẽ mở đầu cuối gửi tin nhắn cho Lục Kiêu.

[Anh có thể về nhà với em bây giờ không?] dì em tìm đến.

Không đợi câu gửi tin nhắn giải thích nguyên nhân, tin trả lời của Lục Kiêu đã đến.

[Được, em đợi ta nửa giờ]

Lăng Sầm xóa tin nhắn đang soạn, tắt đầu cuối.

Phu nhân Alpha thấy hành động của cậu cũng không nói gì, nhàn nhã như đang ngồi ở nhà mình bưng tách trà lên nhấp một ngụm. Lăng Sầm cho người giúp việc lui xuống, thấy cửa phòng khách khép kín lại mới quay sang gọi: “Dì?”

“Không cần, cậu kêu ta Bạch Quân Thanh là được, ta là tổng tài tập đoàn Bercia của Liên bang IKE.” Bạch Quân Thanh thấy Lăng Sầm cho người lui hết, biết cậu đã chuẩn bị để nói chuyện cùng mình, đặt ly trà xuống bàn đáp.

Lăng Sầm hơi xấu hổ mím môi.

Bạch Quân Thanh nói tiếp: “Tập đoàn Bercia là tập đoàn chế tạo cơ giáp lớn nhất của Liên Bang IKE, mấy năm gần đây phát triển ở mảng thiết bị y tế, có nhiều nghiên cứu phát minh khá tốt, chiếm một nửa định mức thị trường. Bạch gia nắm hơn 80% cổ phần của tập đoạn Bercia, là một trong số ít xí nghiệp gia tộc truyền thừa. Phụ thân của ta chỉ có hai người con gái, chính là tôi và mẹ cậu.” Nhắc đến đây trong mắt Quân Thanh thoáng gợi lên một chút xíu ấm áp nhưng nhanh chóng biến mất, chỉ còn lạnh nhạt.

Lăng Sầm hiểu ý của nàng, muốn hỏi chuyện của mẹ mình lúc trước nhưng không biết nên hỏi từ đâu, lại có dự cảm những chuyện cũ này chắc không có gì hay ho.

“Cậu vừa nhắn tin cho Alpha của mình đúng không?” Quân Thanh đột nhiên hỏi.

“Vâng.” Lăng Sầm cũng không giấu giếm.

“Hai người xem ra khá là hạnh phúc, chúc mừng.” Ánh mắt nàng nhu hòa hơn, thật sự chân thành chúc phúc.

Lăng Sầm một tay đặt trên bụng nhỏ, không biết nên đáp lại thế nào. Người dì của cậu có chút quái dị, chúc phúc là thật lòng nhưng lại như cực lực đè nén chán ghét đối với cậu mà nói ra. Thỉnh thoảng trong mắt nàng, cậu nhìn ra chút ôn hòa của trưởng bối, nhưng cảm xúc tổng thể lại có vẻ rất cực đoan.

“Lần này ta tìm đến cậu, lựa chọn thời điểm Lục gia không có người ở nhà, chính là muốn gặp được mình cậu, đem mọi chuyện nói cho rõ ràng.” Lăng Sầm sau khi mang thai hầu như không ra cửa, nàng không tìm được cơ hội gặp riêng. Bình thường Lục lão phu nhân cũng ở nhà, mãi đến hôm nay mới ra ngoài. “Cậu muốn đợi Alpha của mình trở về rồi nói chuyện, hay là chúng ta bắt đầu luôn?”

“Vẫn là chờ anh ấy về đi.” Khí thế và thái độ của dì không quá tốt, làm Lăng Sầm có chút bất an, vấn đề này lại là điều cậu đã mong chờ, suy đoán bao nhiêu năm qua, giờ kết quả sắp bày ra đây nhưng cậu có linh cảm kết quả này là điều cậu không muốn nghe, cậu muốn có Lục Kiêu ở bên, cho cậu một chút dựa dẫm tinh thần.

“Được, vậy đợi đi.” Bạch Quân Thanh hơi nhếch môi cười đáp, nụ cười nửa như là cười nhạo, nửa như là tiếc hận không rõ.

…Người dì này của cậu thần kinh chắc bình thường đúng không? Lăng Sầm hơi sợ hãi suy nghĩ.

Một hồi trà nguội, người giúp việc thay một ly trà mới, hai người trong phòng khách tiếp tục im lặng, bầu không khí có chút áp lực. 20 phút sau, Lục Kiêu vội vàng vào nhà.

“Anh về rồi.” Lăng Sầm thấy Lục Kiêu mừng như bắt được vàng, đứng lên bước ra đón.

Tầm mắt Lục Kiêu hơi dừng trên người Bạch phu nhân, sau đó quay qua nhu tình đáp: “Ừ, ta đã về.” Hiện tại anh biết vì sao Lăng Sầm lại muốn anh trở về, anh đã từng thấy qua hình Bạch phu nhân, người mà anh nghi ngờ có quan hệ huyết thống với mẹ Lăng Sầm, nhưng anh không có tra kết quả đến cùng. Không biết hôm nay vì sao nàng lại tìm đến tận đây.

“Anh ngồi đây đi.” Lăng Sầm dịch sô pha đơn cho Lục Kiêu, loại này hai bên có tay vịn, sẽ khiến Lục Kiêu ngồi thoải mái hơn.

Lục Kiêu thong thả dịch người sang, Lăng Sầm thuần thục gấp xe lăn cất ra phía sau.

Bạch Quân Thanh đột nhiên bật ra một tiếng cười khẽ, làm Lăng Sầm giật bắn mình, người này thật sự bình thường hay là bình thường… đúng không? Cậu lấm lét nhìn nàng, thấy nữ cường nhân Alpha này trong mắt lại như phiếm một chút nước, càng ngạc nhiên hơn.

Bạch phu nhân cười xong, thấy hai người đều ngồi xuống, chân phải chéo qua chân trái, thẳng người nghiêm túc, bày ra tư thế sẵn sàng đàm phán.

“Để ta nói thẳng.” Giọng nàng hơi trầm xuống, “Tháng trước có người tra xét một số trang sức của nhà chúng tôi, thậm chí là truy tra ghi chép thu mua.”

Lăng Sầm nghi hoặc nhìn về phía Lục Kiêu. Lục Kiêu không nói gì, Lăng Sầm liền thu hồi tầm mắt, xem ra cậu đoán được chuyện ngày trước Lục Kiêu muốn giấu cậu là chuyện gì rồi.

Tiểu kịch trường:

Lục lão đại: Thật hoảng loạn! Người nhà mẹ đẻ của vợ tìm đến tận cửa… \(º □ º l|l)/

Lăng Sầm: Em càng hoảng, người này bình thường đúng không? \(〇_o)/

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play