Hạ Dĩnh coi như là bị một câu hỏi như vậy của Trầm Thước Hi làm cho bối rối. Nàng nhìn chằm chằm Trầm Thước Hi thật lâu, nhìn con ngươi nghiêm túc kia giống như không nói giỡn. Nàng quay đầu, cố ý tránh né cái này cảm giác bị áp bách cường đại, nàng đạm thanh nói:

- Tôi nghe nói..........bác sĩ Trầm từ thời điểm học đại học đã cùng người nhà tách ra, độc lập sinh sống.

Trầm Thước Hi trong mắt như có một tia giễu cợt, nàng đứng thẳng người, lạnh lùng nhìn Hạ Dĩnh:

- Năng lực điều tra của Hạ tiểu thư thật làm cho người ta đáng bội phục, không sai, là tôi tự mình đi ra.

Hạ Dĩnh ánh mắt lại một lần nữa rơi trên người Trầm Thước Hi.

- Bác sĩ Trầm quả thật là độc lập đây.

Lời này nhẹ bỗng, nhìn như nịnh nọt, thực ra lại như tố khổ. Nếu nàng đã không còn ở lại Trầm gia, thậm chí còn cùng người nhà tách hẳn ra độc lập cuộc sống, như vậy, vô luận thế lực, của cải có mạnh như thế nào không phải là nàng đều không thể có sao?

Trầm Thước Hi khẽ mở đôi môi, vân đạm phong kinh nói:

- Không biết người điều tra của Hạ tiểu thư có nói cho ngài biết không, ban đầu, tôi cùng người nhà tách ra là vì tương lai có thể đem hết toàn lực tranh thủ mọi thứ vì người tôi yêu, mà bây giờ, vì người tôi yêu, tôi lại có thể một lần nữa trở về.

Hạ Dĩnh dừng một chút, khinh miệt cười một tiếng:

- Tôi tin rằng một bác sĩ Trầm kiêu ngạo từ trong xương tủy tuyệt đối sẽ không làm như thế.

Trầm Thước Hi thấy phản ứng của Hạ Dĩnh thì bỗng dưng cười, nụ cười có chút âm lãnh, nụ cười khiến cho Hạ Dĩnh trong lòng có chút sợ

- Tôi là một bác sĩ tâm lý, Hạ tiểu thư hiểu rõ điều đó.

Biểu tình kia cũng với thần thái kia giống như đang nói, ta là một người hay thay đổi, cái mà ngươi biết chỉ là một phần..........

Hạ Dĩnh nhìn Trầm Thước Hi liền cảm thấy có chút nhức đầu, cùng một nữ nhân như vậy nói chuyện, đích xác là khiến cho cả thể chất và tinh thần đều mệt mỏi.

Trầm Thước Hi nhìn chằm chằm Hạ Dĩnh không chớp mắt, chậm rãi nói:

- Trong mắt của tôi, người bình thường nếu nói "kiêu ngạo" bất quá chỉ là không đủ yêu để biểu hiện ra.

Hạ Dĩnh ý vị thâm trường cười một tiếng:

- Nga? Vậy theo bác sĩ Trầm, yêu một người là nên biểu hiện như thế nào?

Trầm Thước Hi nhàn nhạt nhìn nàng:

- Bảo vệ nàng, trân trọng nàng, yêu thương nàng, có được nàng. Phàm là những kẻ làm tổn thương nàng, thì phải phá hủy kẻ đó, cho dù là không chừa bất kỳ một thủ đoạn nào.

Hạ Dĩnh: . . . . . .

* * * * *

Hạ Nhân ngày hôm ấy khó có được tan tầm về nhà sớm.

Nàng còn cố ý mua về nhà quả cherry mà Trầm Thước Hi thích ăn. Tỉ mỉ một quả lại một quả rửa sạch sẽ, đưa tới trước mặt Trầm Thước Hi.

Trầm Thước Hi mặt vô biểu tình nhìn nàng một cái, đưa tay nhận lấy cherry, ăn.

Hạ Nhân ở một bên cười tủm tỉm nhìn nàng.

- Ăn ngon không?

Trầm Thước Hi liếc nàng một cái,

- Không ngọt.

Hạ Nhân: . . . . . .
Cái đồ nữ nhân trời đánh chết bầm này ! !

Trầm Thước Hi một bên ăn cherry, nhìn biểu lộ của Hạ Nhân, đạm thanh hỏi:

- Cô lại gây họa gì?

Hạ Nhân liếc mắt

- Không có.

- Vô sự lấy lòng.

Trầm Thước Hi ngắn gọn đánh giá. Hạ Nhân cười híp mắt tiến tới bên người nàng:

- Lấy lòng là thật, có chuyện cũng là thật, bất quá là chuyện tốt a~

Trầm Thước Hi nâng mi, từ trên xuống dưới quét nhìn nàng một lượt

- Chuyện tốt?

- ..........cô người này, đừng nhìn như muốn phân tích tôi như vậy chứ.

Hạ Nhân thật đúng là phiền chết khả năng nhìn mặt đoán từ của Trầm Thước Hi. Nhưng dù sao cũng là muốn cầu cạnh người, nàng nín nhịn tính tình, nụ cười treo trên mặt, hỏi:

- Bác sĩ Trầm a~, cô một tháng là thu vào bao nhiêu tiền?

Trầm Thước Hi nhìn nàng, hé mắt . . .

- Ai nha, được rồi, cô đừng nhìn tôi như vậy, tôi đành cứ cùng cô nói thật đi.

Hạ Nhân coi như là đã nhìn ra, những thủ đoạn nói chuyện thường ngày kia đối với Trầm Thước Hi mà nói đều là miễn dịch, tốt nhất cùng nàng vẫn là nên thẳng thắn, thành thật.

- Hôm nay nhóm lãnh đạo cấp cao của công ty có họp, suy nghĩ gần đây không phải các chương trình giải trí đặc biệt hot sao? Chúng tôi cũng muốn tổ chức một chương trình thực tế, để tăng thêm độ rating cũng như độ mới mẻ độc đáo của chương trình, trong đó phải nắm chắc mức đọ nổi tiếng của giám khảo cũng như người tham gia, nói cách khác chính là khách mời.

Hạ Nhân vừa nói vừa quan sát biểu lộ của Trầm Thước Hi, bất quá quả nhiên là, gương mặt của Trầm Thước Hi vốn vân đạm phong kinh trong nháy mắt liền đen xạm.

Hạ Nhân là nũng tựa vào người rồi quơ quơ tay của nàng

- Tôi biết là bác sĩ Trầm vốn không thích loại hoạt động này, coi như là cô giúp tôi đi. Chủ yếu là chúng tôi đã suy tính rất lâu, không thể tất cả đều là loại chỉ có vẻ bên ngoài, đầu óc ngu si tứ chi phát triển được, nhất định phải có người có học thuật cao siêu. Ở một phương diện khác cũng là muốn cân nhắc trình độ của người xem, dù sao người có nội hàm giống như là bác sĩ Trầm quá ít. Hơn nửa năm nay, công ty xuất ra người mới cùng các tiết mục giải trí mới đều không chiếm được lượng người xem đủ bù một nửa tiền bỏ ra, nửa năm sau này đành dựa vào chương trình này để tạo một cú lật người tiếng tăm.

Trầm Thước Hi vẫn như cũ không lên tiếng, điều này làm cho Hạ Nhân có chút sợ hãi, nàng lắc lắc cánh tay Trầm Thước Hi

- Cô ngược lại chỉ cần nói một hai câu thoại a~, cô yên tâm a~, chắc chắn sẽ không tốn của cô nhiều thời gian. Đến đoạn của cô thì mới cần đi vào a~, hơn nữa trên phương diện thù lao khẳng định nhiều hơn của cô bây giờ a~

Trầm Thước Hi cuối cùng cũng mở miệng, ánh mắt của nàng lúc này mang theo một loại băng lãnh, lãnh đến không ai chịu được:

- Hạ tổng.

- . . . . .ân, ân?

Trầm Thước Hi chỉ chỉ mặt của mình

- Tôi trông giống như là bình hoa sao?

Hạ Nhân liền vội vàng lắc lắc đầu.

Trầm Thước Hi mặt vô biểu tình tiếp tục hỏi:

- Tôi trông giống như là thiều tiền sao?

Hạ Nhân lắc đầu đến muốn tróc cả ra.

Trầm Thước Hi cười lạnh

- Vậy là cô đây đang vũ nhục tôi sao?

. . . . . . . .

Hạ Nhân bỏ mình, nàng không hề nói gì nữa, thật ra thì lúc đầu nàng cũng đã nghĩ đến Trầm Thước Hi sẽ phản ứng ra sao. Dù sao một người cao ngạo như thế, lại khiêm tốn như thế, làm sao có khả năng sẽ tham gia cái thể loại chương trình này. Nhưng nội tâm của nàng là vẫn ôm một tia ảo tưởng, rằng nếu như là nàng mở miệng nói..........Trầm Thước Hi có thể hay không..........có thể hay không sẽ đáp ứng đây?

Đề tài này liền dừng tại đây không tiếp tục nữa. Trầm Thước Hi mặt lạnh đem thức ăn đã làm xong bưng lên, Hạ Nhân len lén dòm sắc mặt của nàng, không dám nói tiếng nào.

Trầm Thước Hi cầm tờ báo, ngồi bên người Hạ Nhân, lẳng lặng nhìn tờ báo.

Hạ Nhân len lén liếc nàng một cái, cắn cắn môi. Có lúc nàng thật hoài nghi Trầm Thước Hi có phải hay không là người từ cổ đại xuyên không tới? Vận động, đọc sách, đọc báo, công việc, tựa hồ là toàn bộ tất cả các sinh hoạt của nàng. Cuộc sống như thế có thể hay không quá mức đơn điệu?

- Ăn cho tốt cơm của cô.

Trầm Thước Hi ánh mắt giống như là có lực xuyên thấu, Hạ Nhân liếc mắt, cúi đầu nhìn món ăn

- Mặc dù tôi có nói tôi thích ăn thanh đạm, nhưng cô cũng không cần ngày ngày đều cho tôi ăn rau rau cỏ cỏ củ củ các loại đi? Tôi trong dạ dày một chút thịt mỡ cũng không có.

Trầm Thước Hi để tờ báo xuống, nhìn nàng

- Cô bây giờ vốn là giấc ngủ không tốt, chẳng lẽ còn muốn tăng gánh nặng cho dạ dày sao? Thân thể con người bên trong có độc tố, vô luận lấy phương thức gì điều trị cũng đều phải khiến nó thoát ra ngoài. Nếu như Hạ tổng không ngại đến tuổi này rồi vẫn còn có một chút "mầm thanh xuân" trên mặt, vậy thì ngày mai tôi chắc chắn sẽ làm cho cô một bàn Mãn Hán toàn tịch.

Thích đẹp đơn giản là điểm trí mạng của Hạ Nhân, nàng thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi

- . . . . . được rồi, được rồi, tôi biết rồi, đừng động thủ.

Trầm Thước Hi hài lòng gật đầu một cái, đang muốn nói gì đó, chung quanh bỗng nhiên một mảng đen kịt.

- Bị cúp điện?

Nàng nhíu mày một cái. Hạ Nhân nhìn ngó chung quanh.

- Có lẽ là nhảy áp đi.

Trầm Thước Hi ngớ người, nhìn về phía Hạ Nhân đang ngồi

- Sợ sao?

- Không sợ

Hạ Nhân thậm chí bắt đầu đứng lên dọn dẹp chén đũa. Trầm Thước Hi để xuống tờ báo,

- Đừng động, chờ chút nữa rồi dọn, cẩn thận không lại vấp chân cộc đầu.

- Cô đây là không biết rồi.....

Mặc dù không nhìn thấy, nhưng Trầm Thước Hi cũng có thể tưởng tượng rõ ràng ra được bộ dáng vênh váo của Hạ Nhân thông qua âm thanh kiêu ngạo của nàng.

- .....tôi đây có thể giống như Tiểu Long Nữ ở trong bóng tối nhìn rõ mọi vật, cô hâm mộ không?

Lần này Trầm Thước Hi không có giống như thường ngày nhạo báng Hạ Nhân, nàng mím môi, cúi thấp đầu xuống.

Cũng may cúp điện thời gian không lâu, chờ Hạ Nhân cầm chén đũa dọn dẹp hết ra bếp thì điện cũng đã có trở lại. Nàng cũng Trầm Thước Hi tùy tiện trò chuyện mấy câu rồi chuẩn bị đi tắm.

Trầm Thước Hi ngồi trên ghế salon xuất thần thật lâu, nàng cầm điện thoại di động lên gọi một cuộc điện thoại

- Uy, Niên Niên, là tớ, Thước Hi.

Tống Niên Niên là bạn hợp tác của Trầm Thước Hi. Trầm Thước Hi am hiểu phân tích lòng người, mà Tống Niên Niên lại am hiểu về phân tích hành động. Hai người bổ sung lẫn nhau. Chẳng qua gần nhất Tống Niên Niên đi ra nước ngoài trao đổi kinh nhiệm, mất mấy tháng mới trở về.

- Hắc, ui, Thước Hi, có chuyện gì sao?

- .........cậu đang ở chỗ nào vậy? Biến mất một thời gian như thế nào nói chuyện lại có hương vị như đại hán Đông Bắc đây.

- Tớ gần nhất có cùng một nàng người Đông Bắc trao đổi tình cảm đây. Cậu rốt cục có chuyện gì a?

Không hổ là bạn hợp tác lâu năm, Tống Niên Niên rất hiểu Trầm Thước Hi nếu không có chuyện gì nhất định sẽ không gọi điện.

Trầm Thước Hi cũng không tiếp tục nói nhảm, trực tiếp hỏi:

- Cậu trước kia tiếp xúc với các bệnh nhân, có ai có thể nhìn rõ đồ vật trong bóng tối không?

- Tiểu Long Nữ sao?

Tống Niên cười cười. Trầm Thước Hi ho khan một tiếng, nàng lập tức liền ngồi thẳng người lên suy nghĩ một lúc rồi nói:

- Ngược lại đúng là cũng có, trước đây cũng lâu rồi, có xảy ra ở một cô gái, vốn là muốn tra ra tâm bệnh trong lòng, trong lúc vô tình tớ lại phát hiện được sở trường này của nàng ấy.

Trầm Thước Hi nắm chặt điện thoại,

- Nguyên nhân là do gì?

- Trong hoàn cảnh là thời gian dài một mình ở trong bóng tối tạo thành.

Cúp điện thoại, Trầm Thước Hi yên lặng ngồi ở trên ghế salon. Hạ Nhân tắm xong đi ra, tóc ướt nhẹp khoác lên bả vai, tò mò nhìn nàng,

- Cô làm sao vậy?

Trầm Thước Hi nhìn nàng miễn cưỡng cười một tiếng,

- Tới đây, tôi thổi tóc cho cô.

- Tốt như vậy?

Hạ Nhân mặc dù hồ nghi, nhưng cũng đi tới. Trầm Thước Hi đi rửa tay sạch sẽ, lấy máy sấy. Trước khi thổi vào tóc Hạ Nhân, nàng lấy tay thử trước một chút xem nhiệt độ thế nào, sau đó mới nâng lên mái tóc dài của Hạ Nhân mà thổi.

Hạ Nhân mắt không nháy cái nào nhìn chằm chằm Trầm Thước Hi trong gương, nàng nhíu mày một cái:

- Cô làm sao vậy? Là có cái gì khiến cô không vui sao?

- Không có.

Trầm Thước Hi cúi đầu nghiêm túc thổi thổi tóc. Hạ Nhân bĩu môi

- Chớ có gạt tôi, cô một khi trong lòng không vui thì lông mày sẽ co lại thành một đoàn như vậy.

Vừa nói, Hạ Nhân vừa hướng về gương nhíu mày một cái. Trầm Thước Hi ngẩng đầu, nhìn nàng chằm chằm xem một hồi, cười nhạt, quay đầu đi.

Mặc du kì quái nhưng Hạ Nhân cũng không có hỏi nhiều. Trầm Thước Hi hạ thủ rất ôn nhu, chờ tóc được làm khô, Hạ Nhân đang định đứng dậy đi cất khăn, bất thình lình, Trầm Thước Hi đưa tay kéo nàng vào trong ngực.

Hạ Nhân: . . . . .

Hạ Nhân ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, trong mũi tràn ngập đều là mùi thơn trên người Trầm Thước Hi, mà bị nàng ôm trong ngực cả người liền mềm nhũn. Không khí có chút mập mờ lại càng khiến cho nàng thêm lúng túng. Trầm Thước Hi so với Hạ Nhân cao hơn một chút, động tác ôm ấp như thế vừa đúng để cho Hạ Nhân dán mặt vào cái cổ trắng ngần của Trầm Thước Hi. Hạ Nhân lúng ta lúng túng láy tay vò vò hai bên áo, qua một hồi lâu, nàng mới yếu yếu lên tiếng hỏi:

- Cô làm sao vậy a~?

Trâm Thước Hi buông lỏng Hạ Nhân ra, nháy mắt một cái, nàng khẽ mỉm cười

- Tôi không có sao, chính là đột nhiên thay đổi tâm ý.

- Thay đổi tâm ý?

Hạ Nhân buồn bực, Trầm Thước Hi đưa tay xoa xoa tóc của nàng

- Tôi đáp ứng cô đi làm khách mời cho chương trình.

- Thật?

Hạ Nhân hoài nghi hỏi lại, Trầm Thước Hi gật đầu một cái

- Thế nào? Không vui sao?

- Dĩ nhiên không phải.

Hạ Nhân lắc đầu một cái

- Tôi chỉ là cảm thấy có chút kì quái.........ân, có phải hay không cô bị tôi bức bách tạo áp lực quá lớn?

- Tại sao lại nói như vậy?

Trầm Thước Hi nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng. Hạ Nhân có chút đau lòng lấy tay chỉ chỉ ánh mắt của nàng

- Tôi mới vừa rồi nhìn thấy cô hai con mắt đều đỏ..........trong chuyện này, Trầm Thước Hi, cô nếu là không thích tham gia cũng không có sao đâu.

Trầm Thước Hi ngớ ra

- Cô cho rằng là tôi không thích nhưng lại tự ủy khuất bản thân?

Hạ Nhân ngạc nhiên nhìn nàng

- Chẳng lẽ không đúng sao?

Trầm Thước Hi đột nhiên liền cười, như vậy bất đắc dĩ mà cười. Nàng xoa xoa mái tóc mềm mại mới được thổi khô của Hạ Nhân

- Không hổ a~..........thật không hổ là Hạ tổng a~, tình ý này của cô, tôi liền hahahaha.

Hạ Nhân: . . . . . .

Cô liền hahahaha?

Tôi thế nào cô liền hahahaha?

Còn liền hahahaha? ? ? ? ! ! ! !

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play