Tiểu Hi đi vào phòng Hạ tổng thì thấy Mộ Tuyết ngồi ở bàn Tư Băng đang vẽ cái gì đó, mình đi vào cũng chưa phát hiện. Tiểu Hi cảm thấy cô gái này thật sự rất xinh đẹp, không hề có một chút bộ dáng của người kém trí.
Tiểu Hi không khỏi đến gần xem Mộ Tuyết đang vẽ cái gì, chỉ thấy Mộ Tuyết vừa vặn vẽ xong một bức phác hoạ chính là hình dáng Hạ tổng vùi đầu vào công việc, lại nhìn thấy chữ ký không khỏi kinh ngạc: Snow? chẳng lẽ là vài năm gần đây trong giới hội hoạ đột nhiên xuất hiện một hoạ sĩ tiềm năng, nghe đồn chưa có ai gặp qua người hoạ sĩ này, chính là các tác phẩm không ngừng được xuất bản. Tranh vẽ lấy sự tươi mát làm chủ đề. Chính mình trong lúc đi xem triển lãm tranh cũng từng gặp qua tác phẩm của nàng, ngẫm lại chỉ sợ nhân tài giống nàng như vậy mới có thể vẽ ra những tác phẩm tươi mát như thế.
Nhặt lên trang giấy rơi trên mặt đất, Tiểu Hi lại một lần nữa ngây người. Lần này trên giấy vẽ là truyện tranh, kí tên cũng là Snow. Chẳng lẽ người trước mắt này chính là người khiến cho mình say mê manga đây sao. Aiza, xem ra ông trời cũng thật công bằng, đoạt đi trí lực của nàng nhưng lại cho nàng tài hoa thế này.
Đến khi Tiểu Hi đến trước mặt Mộ Tuyết thì Mộ Tuyết mới phát hiện, "Tôi nhớ rõ cô, cô biết Tư Tư"
"Tư Tư?" Tiểu Hi bất ngờ nhưng rất nhanh nhớ ra Tư Tư trong miệng đối phương chính là Tổng giám đốc của mình.
"Đúng vậy, tôi là thư ký của Hạ tổng"
"Hạ tổng là ai?" Tiểu Hi nghe vậy khẽ cười, quả nhiên vẫn là đứa nhỏ.
"Hạ tổng chính là Tư Tư"
"Thì ra Tư Tư còn có một tên khác, gọi là Hạ tổng, cô tên là gì?"
"Tôi tên là Lâm Hi, chị gọi tôi là Tiểu Hi cũng được, còn chị? Chị tên gì?"
"Tôi tên là Hạ Mộ Tuyết, cô gọi tôi là Tiểu Tuyết là được" Mộ Tuyết cũng học theo đối phương cách giới thiệu bản thân mình.
Chị của Hạ tổng thật đúng là dễ thương, trách không được Hạ tổng đối với chị của nàng tốt như vậy.
"Hạ tổng bảo tôi đến chăm sóc chị, chị có muốn uống gì không, muốn uống gì tôi đi lấy"
"Không cần, tôi không khát, cám ơn Tiểu Hi." Nói xong còn ngây ngốc cười với Tiểu Hi, chị gái này thật tốt, mình thực thích nha. Đợi đến khi Tư Tư quay lại nhất định phải nói cho Tư Tư biết mình đã quen được một người bạn mới.
Tư Băng thật sự chướng mắt với người kiêu ngạo trước mắt, ỷ vào mình là người thừa kế của Phùng Thị thì không coi ai ra gì. Cũng không nhìn xem bản thân mình bao nhiêu cân lượng, nếu có bản lĩnh thật sự thì không nói, đằng này lại không có bản lĩnh gì mà lại kiêu ngạo trước mặt mình, Tư Băng nghĩ, được, xem ra không giáo huấn anh ta một chút thì sẽ không biết trình độ của mình là gì.
"Mảnh đất này của quý công ty xác thực rất tốt, ngoại trừ công ty chúng tôi thì nghe nói có một vài công ty quy mô không lớn, không đúng, là quy mô không nhỏ chủ động tìm quý công ty trao đổi. Tuy nhiên, theo người phân tích chuyên nghiệp, sắp tới bởi vì nguy cơ tài chính, công việc của mọi người còn khó bảo đảm, làm sao còn có tiền dư mà mua nhà, tựa hồ tìm quý công ty đàm phán đều là các hãng thiết kế xây nhà mà thôi." Tư Băng nói lời này chẳng qua là muốn cho đối phương biết người có năng lực mua mảnh đất này chỉ có mình thôi.
Bất quá đối phương tựa hồ còn muốn giãy dụa lần cuối," Mảnh đất này có nhiều người như vậy tranh nhau nhất định là mảnh đất tốt, ai chịu buông miếng thị mỡ này, tôi cũng không tin ở thành phố B này ngoài quý công ty ra không còn người khác muốn mua."
"Thịt mỡ không phải ai cũng có năng lực tiêu hoá, vừa làm công việc nhà đất lại làm hậu cần thì chỉ sợ ngoại trừ công ty chúng tôi ra thì thật đúng là tìm không ra người thứ hai."
"Cái gì hậu cần?"
"Đúng vậy, tôi mua mảnh đất kia chính là bởi vì nó gần cảng, phương tiện vận chuyển, nếu quý công ty không đồng ý, tôi chỉ đành tìm phương pháp khác, dù sao ở gần cảng cũng còn không ít đất." Quả thực là một bao cỏ, chưa tìm hiểu rõ dụng ý mua hàng của đối phương mà dám đến đàm phán, còn mình lại chuẩn bị trước vài ngày, aiza, sớm biết đối thủ không chịu nổi một kích như vậy, không bằng lúc trước cùng chị đi chơi, thả lỏng thả lỏng.
"Hạ tổng, về phần giá cả chúng ta còn phải thương lượng lại, dù sao có thể cùng quý công ty hợp tác là một việc không sai" Phùng Mãnh biết mình hoàn toàn thua, đành phải hạ thấp tư thái, dù sao cũng không thể làm ảnh hưởng mối làm ăn này.
"Được rồi, hôm nay cũng không còn sớm, công việc còn lại để cho cấp dưới làm đi" Tự tin đối phương đã muốn hoàn toàn thoả hiệp, chuyện còn lại có thể giao cho người khác làm. Chị vẫn còn đang chờ mình, cùng người này lãng phí thời gian đến qua giờ cơm chiều luôn rồi.
"Đã nghe qua đại danh của Hạ tổng đã lâu, hy vọng hôm nay may mắn có thể cùng Hạ tổng dùng bữa tối, không biết Hạ tổng có thời gian hay không?" Đã sớm nghe nói Hạ Tư Băng là một người đẹp lạnh lùng, không có người con trai nào lọt vào mắt, hôm nay vừa gặp, quả nhiên không sai, cần phải nắm bắt cơ hội.
Tư Băng nhìn người tự cho rằng bản thân rất tuấn tú đang cười với mình, không khỏi mặt nhăn mày nhíu, cũng nghe không ít về Phùng công tử này, đúng là một phá gia chi tử, hôm nay lại còn muốn động đến mình, thật sự là không muốn sống chăng. Bất quá vẫn còn phải hợp tác nên vẫn nên cho đối phương chút mặt mũi.
"Thật ngại quá, tôi đã có hẹn."
Quả thật là một băng mỹ nhân, nhưng lại hợp với khẩu vị của mình, sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ nằm trong tay mình.
"Không sao, còn có thời gian, sau này sẽ có cơ hội, tạm biệt"
"Không tiễn." Sau khi Phùng Mãnh rời đi, Tư Băng nhanh chóng chạy về văn phòng, nhìn thấy chị đang dạy Tiểu Hi vẽ truyện tranh, bộ dáng như cô giáo, không khỏi buồn cười.
"Tiểu Hi, cám ơn cô chăm sóc chị tôi, thời gian không còn sớm, chúng ta cùng đi ăn cơm đi."
"Không cần, tối nay tôi phải về nhà ăn với mẹ." Không muốn nhìn thấy tình cảnh trong mắt đối phương chỉ có người khác, "Muốn cảm tạ tôi thì hôm sau mời tôi ăn cơm là được rồi". Tiểu Hi nói xong khẽ cười, tạm biệt Mộ Tuyết rồi rời đi.
"Chị muốn ăn cái gì?" Tư Băng vừa nói vừa thay Mộ Tuyết mở cửa xe, lại cẩn thận che chắn sợ chị bị đụng vào đầu. Lại không biết cách đó không xa có một ánh mắt tham lam đang nhìn mình và chị.
Thì ra Phùng Mãnh căn bản là không có rời đi mà vẫn đứng ở bãi đỗ xe để xem tình địch là ai, không nghĩ tới cư nhiên là một người đẹp. Nhìn hai người đẹp đi cùng nhau như vậy, Phùng Mãnh chợt nghĩ bản thân thật có diễm phúc. Xem ra trước mắt phải điều tra người đẹp bên cạnh Hạ Tư Băng là ai, nhất định không phải người địa phương này, bằng không bản thân mình thế nào lại không biết.
Mộ Tuyết rất ít khi ra ngoài, huống hồ lại bị Tư Băng bảo hộ rất nghiêm ngặt, hắn biết mới là lạ.
"Món Nhật"
"Được, chúng ta lập tức đi." Tuy nói quán có món chị thích cách nơi này không gần, nhưng chị muốn ăn đương nhiên là phải đi. Ngẫm lại tựa hồ đã lâu không dẫn chị đi ăn món Nhật, vì thế dù có xa cũng phải đi.