"Tiểu Tuyết, Tiểu Băng, mau dậy ăn sáng !" Má Lý thấy đã gần tám giờ rồi mà hai người vẫn chưa dậy nên đành phải đến thúc giục. Tiểu Tuyết ngủ muộn một chút cũng không sao, nhưng Tiểu Băng còn phải đi làm.

"Tụi con biết rồi !" Tư Băng hướng ra cửa trả lời, chuẩn bị đứng dậy. Nhưng lại bị Mộ Tuyết giữ chặt lại.

"Tư Tư ngủ tiếp một chút đi !" Mộ Tuyết làm nũng nói.

"Chị ngủ tiếp chút đi ! Em còn phải đi làm mà." Tư Băng cúi đầu khẽ hôn hai má chị.

"Tư Tư ở lại với chị !" Mộ Tuyết ôm lấy cổ Tư Băng, không cho Tư Băng đứng dậy.

"Chị ngoan nào, em bị muộn rồi." Tư Băng kéo cánh tay chị để xuống, nhẹ nhàng nói.

"Tư Tư không ngủ, chị cũng không ngủ." Mộ Tuyết nói xong liền dứt khoát ngồi dậy, bắt đầu lưu loát mặc quần áo.

"Aiza !" Tư Băng bất đắc dĩ lắc đầu, ngồi dậy đột ngột như vậy lỡ bị chóng mặt thì sao ?


"Ông nè..." Đợi Tư Băng và Mộ Tuyết ăn xong điểm tâm, sau khi Tư Băng đi làm, Mộ Tuyết quay về phòng, má Lý ấp a ấp úng muốn nói với Hạ phụ gì đó.

"Uhm ? Sao vậy ?" Hạ phụ vốn đang xem báo thì ngẩng đầu lên, nhìn thấy bộ dáng do dự của má Lý nên hỏi lại.

"Có chuyện này... hay là thôi đi, có lẽ do tôi nghĩ nhiều !" Má Lý xoay người rời đi.

"Tối hôm qua Tiểu Băng lại ngủ trong phòng Tiểu Tuyết ah. " Hạ phụ đột nhiên nói ra một câu như vậy với má Lý vốn đã xoay người đi.

Má Lý nghe được câu nói của Hạ phụ thì đứng sững tại chỗ, qua nửa ngày mới xoay người lại, "Ông...ông...đã sớm biết !?" Má Lý tỏ vẻ khó có thể tin được, nhìn chằm chằm Hạ phụ.

"Phải nói là hoài nghi thôi ! Cảm tình của hai đứa nó thật sự tốt lắm..." Hạ phụ tựa hồ đang nói với má Lý nhưng cũng là đang nói với bản thân mình.

"Nhưng hai đứa là chị em ruột mà !" Má Lý không thể tin được. Cả hai đều là nữ đã là chuyện khó chấp nhận lắm rồi, huống hồ còn là chị em ruột !

"Chị em ruột !" Hạ phụ lẩm bẩm.

"Chẳng lẽ cứ như vậy mặc kệ sao ! Có lẽ hai đứa nó chỉ là nhất thời hồ đồ thôi, nghiêm túc nói chuyện với tụi nó chắc là sẽ không sao nữa." Má Lý tỏ vẻ lo lắng.

Bởi vì hai người hôm nay đều dậy trễ nên chưa kịp dọn dẹp phòng mà đã xuống lầu, kết quả chỉ còn hai chị em ăn sáng, Hạ phụ và má Lý thì đã ăn xong từ lâu rồi. Ngay tại lúc hai chị em đang ăn sáng thì má Lý giúp hai người dọn phòng, kết quả má Lý phát hiện trên giường Mộ Tuyết có một đoạn giấy vệ sinh đã dùng qua, lúc ấy má Lý cũng không để ý gì nên tiện tay ném vào thùng rác, nhưng sau đó cảm thấy có gì đó không đúng. Má Lý vội lấy giấy ra xem kỹ lại. Dù sao bà cũng là người từng trải, hiểu được đoạn giấy này dùng để làm gì. Nhưng đêm qua là Tư Băng ngủ trong phòng Mộ Tuyết mà, không có khả năng là đàn ông, càng nghĩ càng thấy chỉ có một khả năng. Cho nên bà mới tìm Hạ phụ thương lượng, không ngờ Hạ phụ tựa hồ đã sớm biết !

"Chính là..." Hạ phụ muốn nói lại thôi, hai đứa nó thật là chỉ nhất thời hồ đồ sao ? Hạ phụ thực lo lắng.

Đúng lúc này điện thoại vang lên, gián đoạn cuộc nói chuyện của hai người.

"Alo " Hạ phụ cầm lấy điện thoại, "Cái gì ! Bao lâu rồi ?" Hạ phụ đột nhiên hét lớn, "Được rồi, tôi sẽ chú ý." Hạ phụ buông điện thoại, dùng sức đập mạnh vào bàn.

"Sao vậy ? Là ai gọi điện đến ?" Má Lý thấy Hạ phụ phản ứng mãnh liệt như vậy, biết nhất định là đã xảy ra chuyện gì, lo lắng hỏi.

"Là lão Vương !  Cả đám vô dụng này !..." Hạ phụ lại tức giận đập lên bàn.

------

"Vương Khiêm, đây là bạn trai tôi, Lam Thiên !" Tư Băng vô cùng thân thiết nắm tay Lam Thiên giới thiệu.

"Xin chào, anh chính là anh Vương à, Tiểu Băng thường xuyên nhắc đến anh." Lam Thiên lễ phép vươn tay.

"Xin chào, tôi là Vương Khiêm, hân hạnh ! Anh Lam làm công việc gì ?" Hy vọng cũng có nghề nghiệp ổn định, nhưng nhìn dáng vẻ đối phương không giống như người có thể ngồi văn phòng nha ! Thật lo lắng cho Tiểu Băng !

"Lam Thiên là hoạ sĩ nổi tiếng thế giới, mới từ nước Mỹ về đây không lâu, đang chuẩn bị mở triển lãm tranh !" Tư Băng giành trước một bước trả lời, cố ý cường điệu bốn chữ "nổi tiếng thế giới" này. Sao lại giống ba mình như vậy, vừa gặp mặt liền hỏi công việc người ta, chẳng lẽ nhìn Lam Thiên giống người chơi bời lêu lổng lắm sao ? Trong lòng Tư Băng âm thầm bất bình, bất quá quay đầu nhìn Lam Thiên bên cạnh, quả thật có một chút tuỳ tiện, ăn mặc giống như đi tập thể dục. Cái người này, chẳng phải đã nói cậu ta là hôm nay chính thức gặp Vương Khiêm sao, cư nhiên ăn mặc tuỳ tiện như vậy ! Tư Băng hung hăng trừng mắt liếc Lam Thiên một cái, Lam Thiên lúc này mới phát hiện Vương Khiêm một thân tây trang giày da, quả thật so với mình có chút chênh lệch, biết mình mặc như vậy là có vấn đề, đành phải cười cười với Tư Băng, hy vọng Tư Băng không vì bị mất mặt mà làm gì mình, Tư Băng mà nổi giận lên thì mình cũng khó mà ứng phó nổi.

Nhưng là tất cả trong mắt Vương Khiêm thì biến thành liếc mắt đưa tình. Cảm tình cũng tốt thiệt chứ ! Nhìn đối phương hạnh phúc như vậy, đành phải nhịn đau trong lòng mà chúc phúc, dù sao chỉ cần Tư Băng hạnh phúc là tốt rồi !

"Hai người nếu có hẹn rồi thì tôi không làm phiền nữa !" Vẫn là buông tay thôi, Vương Khiêm chuẩn bị rời khỏi.

"Vậy chúng tôi đi trước..." Tư Băng và Lam Thiên chuẩn bị đi, nhưng đúng lúc di động vang lên, là một dãy số lạ, nàng vốn tính không tiếp nhưng đối phương có vẻ rất cố chấp, gọi liên tục nên nàng đành phải bắt máy, "Alo !" Tư Băng có chút không kiên nhẫn nói.

Thấy Tư Băng có vẻ gấp gáp, Lam Thiên đành phải bất đắc dĩ lắc đầu. Ai kêu người gọi điện không biết chọn thời gian như vậy, cố tình lúc này gọi điện đến. Tư Băng đã có hẹn với chị, thấy sắp đến giờ nên mới muốn kéo Lam Thiên nhanh chóng rời khỏi. Lam Thiên buồn cười muốn nhìn xem Tư Băng ứng phó với cuộc điện thoại này như thế nào, chính là nhìn thấy vẻ mặt Tư Băng có chút kỳ lạ, tay thì gắt gao nắm chặt di động, tay kia thì tựa hồ cũng dùng sức nắm thành quyền, lại cắn môi không nói một lời, chỉ lẳng lặng nghe điện thoại.

Vương Khiêm đang chuẩn bị đi cũng phát hiện Tư Băng bất thường, nên cũng yên lặng đứng một bên, muốn biết rốt cuộc có chuyện gì.

"Được, tôi biết rồi ! Lập tức đến ! Anh yên tâm được rồi !" Tư Băng từng chữ từng chữ nói ra những lời này. Từ đầu tới cuối ngoại trừ "Alo" thì Tư Băng chỉ nói một câu này. Cúp điện thoại, Tư Băng xoay người nói với Lam Thiên, "Mình có việc đi trước!" Nói xong cũng vội vã rời đi, chưa kịp từ biệt một tiếng với Vương Khiêm.

"Anh để cô ấy đi một mình à !" Vương Khiêm chất vấn.

"Anh không nhìn ra cô ấy không muốn cho chúng ta biết sao ?" Lam Thiên nhìn bóng dáng Tư Băng rời đi, hỏi ngược lại.

"Nhưng mà..." Vương Khiêm muốn nói gì đó.

"Đây là xe của anh !" Lam Thiên chỉ vào chiếc xe bên cạnh.

"Phải ! Thì sao ?" Vương Khiêm không hiểu.

"Mau lái xe, âm thầm đuổi theo Tư Băng!" Lam Thiên nói xong liền chạy tới chỗ chiếc xe.

"Ah ! Được !" Vương Khiêm lúc này mới hiểu được Lam Thiên muốn đuổi theo Tư Băng, mình đúng thật chậm chạp mà !

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play