"Chị...chị muốn Tư Tư !" Mộ Tuyết sau khi nói xong thì thẹn thùng cúi đầu.

"Chị ! Chị đang nói đùa phải không !" Tư Băng kinh ngạc đến lui về phía sau, bởi vì nàng vốn đang ngồi xổm nên hành động đột ngột này làm nàng ngồi hẳn xuống đất, vội vàng đứng bật dậy.

"Tư Tư...không muốn ?" Mộ Tuyết nhìn thấy Tư Băng phản ứng mạnh như vậy, ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt ngẩn ra của Tư Băng. Trên mặt vẫn còn nước mắt, một dáng vẻ rất đáng thương.

"Chuyện này...chuyện này cũng quá..." Tư Băng không biết nên nói như thế nào, ấp a ấp úng.

"Tư Tư không muốn chị... Chị hiểu rồi !" Mộ Tuyết như bị một vết thương trong lòng, tiếp tục cúi đầu, nhẹ nhàng khóc.

"Chị ! Chị đừng khóc ! Ý em không phải vậy... Chỉ là chị đột nhiên đưa ra yêu cầu này, làm cho em không kịp tiếp nhận được, em, em không biết..." Tư Băng thấy chị muốn khóc, vội vàng ngồi xổm xuống giải thích. Chính là bản thân mình cũng không biết nên như thế nào, nên nói năng lộn xộn.

"Uhm..." Tư Băng còn muốn nói gì đó, lại bị chị bất ngờ hôn, làm cho những lời định nói bị nuốt vào lại trong miệng.

Đây là lần đầu tiên Mộ Tuyết chủ động hôn Tư Băng, không đúng, phải nói là lần đầu tiên chủ động hôn Tư Băng quang minh chính đại như vậy. Cô có chút hưng phấn cũng có chút khẩn trương, không biết Tư Băng có cự tuyệt hay không. Tuy nhiên, sự lo lắng của Mộ Tuyết là hoàn toàn dư thừa, Tư Băng tỏ vẻ vô cùng hưởng thụ. Hai tay nàng nâng hai má của chị, hơi hơi nâng đầu Mộ Tuyết lên, chủ động làm cho nụ hôn cả hai thêm sâu sắc, từ bị động rất nhanh biến thành chủ động.

"Đừng nhúc nhích !" Tư Băng còn muốn làm gì nữa thì bị Mộ Tuyết ngăn lại. Nàng khó hiểu rời khỏi đôi môi của chị, nhìn chị.

"Hẳn là phải do chị chủ động !" Sau khi Mộ Tuyết nói xong câu đó, có lẽ bởi vì hưng phấn, cũng có lẽ bởi vì thẹn thùng mà trên mặt cô như bị một đám mây đỏ che kín. Tư Băng nghe được lời nói của chị, đôi mắt mở to hơn cả mắt trâu.

"Chị ! Chị không phải thật đấy chứ ! ?" Tư Băng dự cảm một điềm xấu.

"Em nghĩ sao ?" Mộ Tuyết hỏi lại, nhìn nét mặt Tư Băng thay đổi trong nháy mắt cảm thấy thực dễ thương, cô lại chủ động hôn lên.

"Chị..." Tư Băng đột nhiên kêu Mộ Tuyết, làm cho Mộ Tuyết vốn đang chuyên tâm hôn Tư Băng có chút không hài lòng.

"Sao?" Mộ Tuyết dùng một từ đơn trả lời Tư Băng xong lại tiếp tục hôn, nhẹ nhàng chậm rãi.

"Quần áo của chị ướt hết rồi, có bị lạnh hay không?" Tư Băng ra vẻ quan tâm hỏi, kỳ thật là muốn dời đi lực chú ý của Mộ Tuyết, để mình thừa dịp phản công lại.

Mộ Tuyết không để ý tới câu hỏi của Tư Băng, nhưng cũng dừng lại hành động của mình. Cô đứng lên. Tư Băng nhìn thấy chị đứng lên, có chút buồn bực, nhưng sau đó nàng lập tức hiểu được chị muốn làm gì. Mộ Tuyết chậm rãi cởi quần áo đang ướt đẫm xuống, cố ý cởi thật chậm, làm cho Tư Băng không tự chủ được cũng đứng lên.

Tư Băng muốn ôm chị, lại bị Mộ Tuyết đẩy ra. Mộ Tuyết buồn bực, muốn cởi quần áo Tư Băng, làm Tư Băng vội lui về phía sau.

"Những lời Tư Tư vừa nói lúc nãy đều là giả sao ?" Mộ Tuyết nhìn thấy phản ứng Tư Băng như vậy nên chất vấn hỏi.

Một câu này khiến cho Tư Băng đình chỉ phản kháng. Nàng đành phải yên lặng chấp nhận tất cả, âm thầm ai thán vận mệnh của mình không may rồi.

"Lần này là chị làm chủ !" Ánh mắt Mộ Tuyết sáng lên, tới gần Tư Băng.

---------------

"Đau quá !" Tư Băng kêu ra tiếng.

"Tư Tư ! Em..." Mộ Tuyết khó có thể tin nhìn vết màu đỏ trên tay mình. Nháy mắt hiểu được gì đó, nụ cười tươi nở rộ trên mặt, cô xoa xoa hai má Tư Băng, cúi người khẽ cắn vành tai Tư Băng, nhẹ nhàng nói, "Tư Tư yên tâm, chị sẽ thật ôn nhu."

Tư Băng nghe được lời nói của chị thì mặt đỏ bừng, chị vì sao lại biến thành như vậy? Đúng là tự chui đầu vào rọ mà ! Tư Băng hối hận thì đã muộn.

-------------

Mộ Tuyết nhìn Tư Tư đang ngủ say, mỉm cười, cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên đời. Cô nâng tay mình lên, nhìn chằm chằm. Ngón tay hồng hồng, tựa hồ có thể nhìn thấy vết đỏ sẫm kia của Tư Tư. Mộ Tuyết không nghĩ tới cư nhiên đây là lần đầu tiên của Tư Tư, chẳng lẽ cùng Tiểu Y không có...? Mộ Tuyết cảm thấy thật bất khả tư nghị. Bất quá lại âm thầm cảm thấy may mắn, Tư Tư là của mình, vĩnh viễn đều là của mình. Nhìn thấy trên ra giường có nhiều vết hồng mai, không khỏi có chút hối hận, mình đã hiểu lầm Tư Tư, lại còn tát Tư Tư, đều tại mình quá kích động mà. Phải tin tưởng Tư Tư !

Mộ Tuyết sờ hai má hồng hồng của Tư Tư, vẫn là mềm mại như vậy ! Cô tựa đầu vào trong lòng Tư Tư, tìm một vị trí thoải mái, cánh tay thật tự nhiên khoát lên trên lưng Tư Tư, đã lâu rồi không cảm thấy thoải mái như vậy !

"Tiểu Tuyết, Tiểu Băng, cơm nước xong rồi !" Má Lý nhẹ nhàng gõ cửa nói.

"Uhm...Mệt quá..." Tư Băng xoay người, tiếp tục ngủ !

"Tư Tư ! Dậy đi em ! Xuống ăn cơm chiều thôi !" Mộ Tuyết vỗ vỗ vai Tư Băng, nhẹ giọng gọi.

"Em mệt quá..." Tư Băng tiếp tục ngủ, không để ý tới lời của Mộ Tuyết.

"Tư Tư... Được rồi, vậy em ngủ tiếp đi ! Chị sẽ nói em không được khoẻ, ngoan ngoãn ngủ nhé !" Mộ Tuyết sờ nhẹ hai má Tư Băng, căn dặn. Tư Tư quả thật đã quá mệt mỏi rồi, đều do mình không tốt.

Mộ Tuyết mặc quần áo, đứng trước gương nhìn thật kỹ, thấy không có gì bất ổn mới yên tâm rời khỏi phòng.

"Tiểu Băng sao không xuống ?" Má Lý không thấy Tư Băng xuống nên hỏi.

"Tư Tư không khoẻ lắm, chắc do làm việc quá mệt, đang ngủ trong phòng con. Lát em ấy dậy sẽ ăn sau." Mộ Tuyết vừa giải thích với má Lý vừa nhìn sắc mặt của ba.

"Đúng rồi, nghe Tiểu Băng nói con không được khoẻ, giờ sao rồi?" Má Lý thân thiết hỏi, "Mặt đỏ hồng như vậy, không phải phát sốt chứ?" Má Lý vừa nói vừa sờ trán Mộ Tuyết.

"Con không sao, đã khoẻ rồi ah. Tại gần đây thường xuyên luyện vẽ nên có chút mệt."

"Đừng để mệt như vậy, nghỉ ngơi nhiều chút !" Hạ phụ nói, lại nhìn sắc mặt Mộ Tuyết.

"Dạ, con biết rồi !" Mộ Tuyết cúi đầu ăn cơm. Cảm thấy rất có lỗi với ba, không biết sau khi ba biết chuyện tình của mình và Tư Tư thì sẽ như thế nào. Nhất định là sẽ rất đau lòng ! Mộ Tuyết cảm thấy mình thật bất hiếu.

"Tiểu Tuyết sao cứ cúi đầu vậy, vẫn không thoải mái sao?" Má Lý lại hỏi.

"Không có !" Mộ Tuyết vội vàng ngẩng đầu, tỏ vẻ vô cùng có tinh thần.

"Vậy là tốt rồi !" Má Lý thế này mới yên tâm.

Mộ Tuyết nhìn ba, vừa lúc đụng phải ánh mắt của ba, cô chột dạ né tránh. Hạ phụ lắc đầu, cũng không nói gì.

"Con no rồi ! Con lên lầu xem Tư Tư thế nào !" Mộ Tuyết nói với ba và má Lý.

"Uh đi đi !" Hạ phụ gật đầu nói.

"Con xem Tiểu Băng muốn ăn gì, để dì nấu. " Má Lý nói.

"Dạ ! Cảm ơn dì Lý." Mộ Tuyết gật đầu.

"Đứa ngốc này, với dì mà nói cám ơn gì." Má Lý xoa xoa đầu Mộ Tuyết yêu thương nói.

"Dạ, sau này sẽ không!" Mộ Tuyết cười nói, rồi chạy lên lầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play