"Tiểu Băng, con cảm thấy Vương Khiêm thế nào?" Ngày hôm sau lúc ăn điểm tâm, Hạ phụ hỏi.

"Rất tốt !" Tư Băng không biểu cảm trả lời.

"Đúng rồi, đứa nhỏ này thật không tệ, nghe nói là sinh viên hàng đầu của đại học Harvard, hiện tại còn đang làm cho công ty đa quốc gia danh tiếng, nghe lão Vương nói cậu ta còn rất hiếu thảo. Tiểu Băng cần suy nghĩ kĩ nhé !" Má Lý cười nói, "Tiểu Tuyết, con nói có đúng hay không?" 

"Vâng !" Mộ Tuyết cúi đầu ăn cơm, trả lời. Tư Băng nhăn mặt nhíu mày, không nghĩ tới chị lại "Vâng", chẳng lẽ cũng đồng ý mình tìm bạn trai ! Tư Băng có chút không vui.

"Ba, Vương Khiêm tốt thì tốt, nhưng con đã có người yêu rồi !" Tư Băng đột nhiên thốt ra một câu như vậy.

Một tiếng "loảng xoảng" phát ra, nĩa của Mộ Tuyết rơi xuống đất, chẳng lẽ Tư Tư muốn cùng ba ngả bài, chuyện này quá đột nhiên, Mộ Tuyết có chút không tiếp nhận được.

"Cẩn thận một chút !" Tư Băng thay chị nhặt nĩa lên.

"Tiểu Băng có người yêu rồi ! Lài ai ?" Hạ phụ cũng lắp bắp kinh hãi hỏi.

"Đúng vậy ! Chỉ là chưa kịp nói cho cả nhà biết, không biết mở miệng như thế nào." Tư Băng nhìn chị, thấy chị vẫn cúi đầu, đều đã nói đến như vậy mà chị vẫn không có phản ứng gì, chẳng lẽ không thật sự quan tâm mình có bạn trai hay không, Tư Băng lại giận thêm một tầng.

"Vậy sao, mau nói cho ba biết, rốt cuộc là ai?" Vẻ mặt Hạ phụ khẩn trương.

"Đúng rồi, Tiểu Băng, dì cũng chưa nghe con nói qua." Má Lý cũng nôn nóng muốn biết.

"Bởi vì không biết có kết quả hay không, cho nên tạm thời không muốn nói cho mọi người biết !" Tư Băng không nhanh không chậm giải thích, nhìn lại chị cúi đầu càng thấp hơn trước, cư nhiên còn không có phản ứng ! Tư Băng hiện tại đã thật sự nổi giận !

"Không kết quả ! Vì sao ?" Má Lý nghi hoặc hỏi. Hạ phụ thì chưa hỏi gì, nhìn chằm chằm vào Tư Băng, lại nhìn sang Mộ Tuyết.

"Đó là bởi vì anh ấy ra nước ngoài hai năm trước, mới về nước cách đây không lâu. Dù sao cũng cách nhau xa, không biết tương lai sẽ thế nào, cho nên không dám khinh suất nói với ba, sợ ba sẽ thất vọng !" Tư Băng lần này một hơi nói toàn bộ sự tình khiến ai nghe cũng hiểu được, nhìn thấy chị ngẩng đầu nhìn mình với ánh mắt khó hiểu, rốt cuộc cũng có phản ứng rồi ! Nhưng nàng cố ý dỗi không nhìn chị.

"Thì ra là như vậy, chẳng trách Tiểu Băng không nói cho chúng ta biết." Má Lý hiểu ra vấn đề.

Hạ phụ lại bình tĩnh lạ thường, nhìn Tư Băng rồi lại nhìn Mộ Tuyết, "Nếu vậy, ngày mai dẫn cậu ta đến gặp ba !" Nói xong liền trở về phòng.

"Trước khi đến thì báo cho dì biết, để dì chuẩn bị một bữa ăn thật ngon !" Má Lý nhiệt tình nói với Tư Băng.

"Được ! Con no rồi, con đi làm đây  !" Tư Băng nói xong liền vội vàng rời khỏi nhà, giả vờ không nhìn thấy ánh mắt của chị, ngay cả trao đổi bằng ánh mắt với chị cũng không có.


"Tiểu Tuyết ? Con làm sao vậy? Có phải không khoẻ không? Sao sắc mặt kém vậy !" Má Lý chú ý thấy Mộ Tuyết có vẻ bất ổn, quan tâm hỏi.

"Con không sao, có thể hôm qua ngủ không ngon, con đi ngủ bù đây !" Mộ Tuyết tuỳ tiện viện ra cái cớ, trở về phòng mình.

Đây không phải sự thật ! Tư Tư nhất định là đang nói dối ! Đúng vậy ! Tư Tư nhất định vì muốn gạt ba, không muốn giao ra bạn trai cho nên mới nói mình đã có bạn trai ! Nhất định là như vậy ! Tư Tư đã nói sẽ không rời khỏi mình, sẽ không tìm bạn trai ! Mộ Tuyết trở lại phòng cứ như vậy tự an ủi mình. Nhưng vì sao Tư Tư không nhìn mình dù một cái? Vì sao không nói gì với mình trước? Vì sao không cùng mình thương lượng? Vì sao không để ý đến mình? Vì sao... Trong đầu Mộ Tuyết tất cả đều là lời nói của Tư Băng, cùng với dáng vẻ rất chân thật khi nói những lời này, Mộ Tuyết cảm thấy một nỗi bất an kinh khủng đang tràn ngập cơ thể.


"Đến tìm mình có chuyện gì đây?" Lam Thiên tùy ý ngồi đối diện Tư Băng hỏi. Mình và người yêu đang ngọt ngào, ai ngờ Tư Băng đột nhiên liên lạc nói có việc gấp làm mình vô cùng lo lắng chạy đến, phải để người yêu sang một bên, không biết lát phải dỗ dành thế nào đây?

"Ha ha...Thật ra cũng không có gì..." Tư Băng tươi cười tỏ vẻ nịnh nọt.

"Không thể nào! Mình bỏ lại Tiểu Vũ chạy tới đây ! Giờ cậu nói không có gì vậy mình đi đây !" Lam Thiên nói xong muốn đứng dậy đi.

"Đừng đừng..." Tư Băng sốt ruột đứng lên, không cho đối phương đi.

"Chuyện gì? Nói mau!" Lam Thiên ngồi xuống trở lại, thúc giục.

"Mình nói với ba là mình có người yêu..."Tư Băng hít một hơi, chuẩn bị đem chuyện này sảng khoái nói một lần, không ngờ lại bị đối phương nhảy vào!

"Cái gì, không thể nào! Vậy cậu làm sao còn có khả năng còn sống ngồi đây !" Lam Thiên lại nhảy dựng lên, bất quá lần này là vì kinh ngạc !

"Không phải !  Chuyện đó... Mình chỉ nói là mình có người yêu, cũng không có nói là ai, hơn nữa..."Tư Băng ấp a ấp úng.

"Vậy là tốt rồi, làm mình sợ hết hồn !Uh...Không đúng ! Vậy có liên quan gì với mình ! Đừng nói là cậu nói người yêu là mình nha !" Lam Thiên cảm giác một loại điềm xấu theo lòng bàn chân nhảy đến ót.

"Cậu đúng là thông mình !" Tư Băng cười nịnh nói.

"Tiểu Vũ còn ở nhà chờ mình ! Mình muốn về gặp cậu ấy !" Lam Thiên vội vã đứng lên, chạy nhanh ra cửa, nhưng vẫn là chậm một bước.

"Mình nói rồi, gặp cậu là không có chuyện gì tốt !" Lam Thiên thấy Tư Băng đã chắn trước cửa, kêu rên nói !

"Đừng vậy mà ! Giúp mình đi ! Được không! Giúp mình đi mà !" Tư Băng vậy mà tiến lên vừa ôm vừa lay động hai cánh tay của Lam Thiên, dùng giọng điệu ôn nhu trăm năm khó gặp, làm Lam Thiên nổi hết da gà, nhanh chóng đẩy tay Tư Băng ra, nhảy ra xa mấy thước.

"Không được, nếu Tiểu Vũ biết nhất định sẽ nổi điên, cậu ấy từ nước Mỹ xa xôi theo mình về đây là do sợ mình bị ba bức hôn, nếu cậu ấy biết, nhất định sẽ hiểu lầm !" Lam Thiên lo lắng.

"Chúng ta trước tiên nói rõ ràng với cậu ấy không phải là được rồi sao, mình hiểu cậu ấy mà, sẽ không giận đâu, huống hồ cậu ấy cũng không phải không biết chuyện của mình." Tư Băng trấn an.

"Vẫn là không được, mình làm sao giống bạn trai của cậu ! Mình làm sao xứng đôi với cậu được!" Lam Thiên vẫn như cũ không chịu đáp ứng.

"Nếu đã vậy, mình cũng không làm khó người khác." Tư Băng tỏ vẻ thiện ý nói.

"Tư Băng, không ngờ cậu thông cảm người khác như vậy, không giúp cậu được, xin lỗi nha!" Lam Thiên cảm kích nói, chính là khi nghe được câu nói tiếp theo của Tư Băng thì hận không thể đem Tư Băng bóp chết!

"Vậy mình đành phải come out ! Chỉ là không biết bác Lam sẽ nghĩ thế nào, dù sao chúng ta làm bạn tốt nhiều năm như vậy, cậu lại giống mình, không chịu giao bạn gái ra, đến lúc đó chỉ sợ... Aiza! tục ngữ nói giấy không gói được lửa đó mà..." Tư Băng tỏ vẽ bất đắc dĩ.

"Hạ Tư Băng ! Xem như cậu lợi hại !" Lam Thiên căm giận nói, "Tuy nhiên, mình cũng không chắc sẽ không bị lộ, còn có, chỗ Tiểu Vũ cậu phải giải thích rõ ràng, nếu có gì ngoài ý muốn xảy ra, mình sẽ không tha cho cậu !" Lam Thiên đành phải thỏa hiệp. Dù sao không lo cho mình thì cũng phải lo cho Tiểu Vũ, Tiểu Vũ và mình không giống nhau, cậu ấy là con trai độc nhất, nếu bị trong nhà biết, nhất định so với mình sẽ thê thảm rất nhiều.

"Mình biết Tiểu Thiên là tốt nhất mà ! Thật không hổ là bạn trai của mình !" Tư Băng cao hứng lại một lần nữa lay động cánh tay Lam Thiên.

"Đừng có giả mù sa mưa ! Ai là bạn trai cậu !" Lam Thiên thật sự chịu không nổi.

"Đương nhiên là cậu rồi ! Trừ cậu ra thì còn ai vào đây !" Đúng vậy, cũng chỉ có Lam Thiên mới chịu làm bạn trai giả của mình.

"Khi nào thì đi gặp bác trai bác gái đây?" Lam Thiên hỏi, sớm chết sớm đầu thai !

"Yên tâm, sẽ sớm thôi! Cũng sẽ không chiếm nhiều thời gian của cậu đâu!" Tư Băng nói cho đối phương an tâm, biết Lam Thiên muốn bên cạnh Tiểu Vũ nhiều, chỉ sợ lần này Tiểu Vũ trở về cũng không có chuyện gì tốt, bằng không vốn sợ về nước như Tiểu Vũ thì sao lại dễ dàng trở về, cho dù Lam Thiên quay về thì cũng không nhất thiết phải đi theo, dù sao Lam Thiên về nước cũng chỉ thời gian ngắn. Nghe nói ông nội Tiểu Vũ bị bệnh nặng, tuy nhiên lúc mình đến thăm thì tựa hồ không nghiêm trọng lắm.

"Vậy là tốt rồi ! Mình đi trước đây !" Lam Thiên không muốn tiếp tục ở đây dù chỉ một giây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play