Mộ Tuyết lo lắng Tư Băng vì lo làm việc mà quên ăn trưa nên sau khi nấu cơm xong liền mang hộp cơm đến công ty Tư Băng. Không ngờ khi đến trước văn phòng Tư Băng, cách một lớp kiếng, nhìn thấy Tư Băng cầm tay của Bạch Nhược Y, Bạch Nhược Y nắm lại tay Tư Băng, Tư Băng thậm chí còn kích động dùng sức ôm lấy Bạch Nhược Y, còn bên tai Bạch Nhược Y thân mật nói nhỏ. Mộ Tuyết nắm chặt hộp cơm trong tay, thật sự chịu không nổi một màn trước mắt, chạy ra khỏi công ty. Lúc này nhân viên công ty đều đã ra ngoài ăn cơm, cho nên trong công ty không còn một bóng người, vì vậy không ai phát hiện tình cảnh này. Tư Băng làm sao biết chị đang hiểu lầm mình, vẫn còn đang đắm chìm trong vui sướng.
Tư Băng hiện tại đã biết thực lực của Nhược Y, cả hai đều muốn tranh nhau từng điều khoản, ai cũng không chịu khoan nhượng vì đều muốn tranh thủ lợi ích tốt nhất cho công ty mình. Cứ như vậy hai người bất tri bất giác nói chuyện đến bốn giờ, điều khoản hợp đồng cơ hồ bị sửa toàn diện, cho đến khi mọi người trong công ty về hết thì hợp đồng cuối cùng mới được bàn xong.
"Không ngờ hai năm không gặp, cậu trở nên tính toán chi ly như vậy, thật là keo kiệt." Nhược Y oán giận nói.
"Cậu không phải cũng vậy sao, cũng không chịu nhượng bộ gì cả." Tư Băng đáp lễ nói.
"Chuyện đó không giống nhau, mình đã nhường cậu cho người khác rồi, còn muốn mình nhường nhịn cậu nữa, chẳng khác nào mình bị lỗ nặng rồi." Nhược Y trêu đùa.
"Được rồi, không nói với cậu nữa, bữa sau mình mời cậu dùng cơm, giờ mình phải nhanh chóng về nhà." Tư Băng vừa nói vừa thu dọn đồ đạc để chuẩn bị về nhà.
"Trong nhà có người chờ đúng là khác hẳn, nếu có người cũng chờ mình về thì tốt rồi."
"Nếu cậu muốn, chẳng phải có cả đống người chờ sao." Tư Băng hiểu tính cách Nhược Y, biết nàng nếu đã quyết định buông tay mình thì sẽ không tiếp tục so đo, tựa như hai năm trước lúc Nhược Y quyết định rời khỏi mình để đi nước ngoài cũng quyết liệt như vậy. Cho nên cũng không cần kiêng kị quá nhiều về quan hệ của mình và chị trước mặt Nhược Y. Ngược lại Nhược Y có thể buông tay mình là việc hoàn toàn tốt, cả mình và Nhược Y đều không còn cố kỵ, có thể đi tìm hạnh phúc mới.
"Còn cần cậu nói sao, được rồi, trước tiên chúc cậu và chị cậu hạnh phúc. Mình cũng phải đi tìm hạnh phúc của mình." Nhược Y nói xong thì rời khỏi công ty trước Tư Băng.
Tư Băng rất lo lắng cho chị, bởi vì hợp đồng bàn chưa xong nên không thể cùng chị ăn cơm chiều. Tư Băng liền thừa dịp lúc nghỉ ngơi gọi điện cho chị, kết quả không người nghe. Tư Băng gọi đến di động của chị, nhưng rất lâu thì chị mới bắt máy. Nói mình cùng bạn cũng dùng cơm bên ngoài, Tư Băng nghĩ chị bình thường ít ra ngoài, sao lại có bạn bè gì, là ai mời chị ăn cơm? Khi Tư Băng muốn hỏi lại chị thì lại bị cúp máy. Trong lòng Tư Băng luôn ẩn ẩn chút bất an, cho nên vừa bàn xong hợp đồng liền vô cùng lo lắng vội vã về nhà.
Chính là lúc Tư Băng vừa về đến nhà thì thấy một chiếc xe thể thao đang đậu trước nhà mình, ngồi trên xe đúng là chị và Phùng Mãnh. Tư Băng không ngờ người mà chị gọi là bạn chính là tên họ Phùng kia, "Cái tên này, theo đuổi mình không được, giờ lại muốn bám theo chị." Tư Băng căm giận nghĩ.
Phùng Mãnh nhanh nhẹn chạy đến mở cửa xe cho Mộ Tuyết, tay cũng muốn đỡ Mộ Tuyết xuống xe, Mộ Tuyết vừa định né tránh thì đã bị một người khác giành trước một bước mạnh mẽ đẩy tay Phùng Mãnh ra. Đúng vậy, người này chính là Tư Băng.
"Không cần phiền Phùng đại công tử." Tư Băng lạnh lùng lên tiếng.
"Thật trùng hợp, không ngờ lại gặp Hạ tổng nha." Phùng Mãnh muốn nhân cơ hội đụng chạm Mộ Tuyết, không ngờ nửa đường ở đâu xuất hiện một Trình Giảo Kim (ý chỉ những người cản trở việc tốt của mình) , rất bất mãn, nhưng Mộ Tuyết vẫn còn ở đây nên không thể làm gì quá đáng, cần phải duy trì thân sĩ phong độ của mình.
"Thật trùng hợp, không còn sớm, cám ơn Phùng tổng đưa chị tôi về nhà, thời gian không còn sớm, Phùng tổng cũng nên về nhà nghỉ ngơi, không đúng, Phùng tổng hẳn là sẽ không về nhà sớm vậy nhỉ, chúc Phùng tổng một buổi tối chơi vui vẻ." Sau khi Tư Băng nói móc xong, liền kéo chị vào nhà. Không ngờ chị lại tránh tay mình, quay đầu nói với Phùng Mãnh, "Anh chờ tôi một chút, tôi thay quần áo xong sẽ xuống." Nói xong còn cuời với đối phương. Quay lại cũng không để ý ánh mắt nghi hoặc của Tư Băng đang nhìn mình, lập tức bước vào nhà.
"Chị sao lại đi cùng hắn?" Tư Băng vừa vào nhà liền hỏi chị, Mộ Tuyết cũng không trả lời câu hỏi của Tư Băng, lập tức lên lầu trở về phòng thay quần áo. Tư Băng theo sát sau đó, "Chị vì sao lại đi cùng hắn?" Tư Băng không từ bỏ ý định tiếp tục hỏi.
"Chị muốn thay đồ." Mộ Tuyết tiếp tục không trả lời câu hỏi của Tư Băng, muốn đuổi Tư Băng ra ngoài.
"Chị còn chưa trả lời em." Tư Băng chưa từ bỏ ý định.
"Đi ra ngoài, chị muốn thay đồ." Mộ Tuyết trực tiếp đuổi người.
"Chị không trả lời em, em không đi." Tư Băng không ngờ chị lại đối với mình như vậy, lớn tiếng nói.
"Em...." Mộ Tuyết tức giận nhìn chằm chằm Tư Băng, trong mắt ngoài phẫn nộ còn có ai oán. Cứ như vậy cắn môi, nhìn chằm chằm Tư Băng. Tư Băng cũng đồng dạng nhìn chị, cuối cùng Mộ Tuyết thu hồi ánh mắt, rõ ràng không để ý tới Tư Băng đi vào phòng tắm thay quần áo.
"Chị, chị hãy nghe em nói, chị không thể ra ngoài cùng với tên họ Phùng kia, hắn không phải..." Tư Băng cũng đi đến trước phòng tắm, vốn định đi vào, nhưng nghĩ đến chị đang bên trong thay quần áo, đành phải đứng trước cửa nói Phùng Mãnh không phải người tốt, khuyên chị đừng ra ngoài.
"Không liên quan đến em, chuyện của chị không cần em quản !" Mộ Tuyết không đợi Tư Băng nói hết thì đã phản bác lại.
Trong lòng Mộ Tuyết lúc này thật sự rất uỷ khuất, từ trước đến nay, nàng đều sống dưới sự bảo vệ của Tư Băng, nàng biết Tư Băng là vì muốn tốt cho mình. Nhưng chuyện hôm nay đối với nàng đả kích quá lớn, nàng không ngờ mấy ngày nay Tư Băng lại lạnh nhạt với mình, cũng không cùng mình nói một câu nào. Mộ Tuyết vẫn an ủi mình rằng Tư Băng như vậy là vì vẫn để ý đến mình, nhưng khi nàng thấy Tư Băng nắm tay Bạch Nhược Y, ôm Bạch Nhược Y, đối với Bạch Nhược Y cười vui vẻ, thì nàng phát hiện tất cả đều là mình nhất sương tình nguyện, Tư Băng căn bản không thương mình. Vì thế, Mộ Tuyết muốn lựa chọn chủ động rời đi, như vậy cũng sẽ không làm cho Tư Băng khó xử. Chính là không ngờ Tư Băng sẽ bá đạo như vậy, mình muốn đi cũng không được, cũng không cho mình ra ngoài, lúc này Mộ Tuyết thầm nghĩ muốn cách xa Tư Băng, không muốn nhìn thấy Tư Băng, bởi vì chỉ cần mình vừa thấy Tư Băng sẽ nhịn không được mà đau lòng. Cho nên Mộ Tuyết mới không để ý Tư Băng kiên quyết phản đối mình cùng Phùng Mãnh đi ra ngoài như vậy, cho dù không phải Phùng Mãnh, đổi lại dù là người nào khác, Mộ Tuyết đều sẽ đi ra ngoài.
Tư Băng không ngờ chị vì tên họ Phùng kia mà đối với mình như vậy, "Không muốn em quản! Em càng phải quản !" Tư Băng phẫn nộ nghĩ, sau đó đẩy mạnh cửa vào phòng tắm, cũng bất chấp chị có đang thay quần áo bên trong hay không. Mộ Tuyết vốn đang thay đồ, vừa cởi áo, đột nhiên bị Tư Băng đột nhiên xông tới, nàng vội vã cầm áo bên cạnh bối rối che trước ngực.
"Em...em mau đi ra....chị, chị muốn thay đồ." Mộ Tuyết khẩn trương nói.
"Chị vẫn muốn ra ngoài cùng tên họ Phùng kia sao?" Tư Băng không ngờ lúc này mà chị chỉ lo thay quần áo ra ngoài.
"Phải, em ra ngoài nhanh lên!" Mộ Tuyết thầm nghĩ chỉ muốn Tư Băng nhanh chóng ra ngoài, nàng cảm thấy mình cứ như vậy trước mặt Tư Băng thật xấu hổ, nhưng Mộ Tuyết không nghĩ tới sự kiên quyết của nàng lại gây phản tác dụng.
"Chị không được đi, không được cùng tên kia đi." Tư Băng kích động nắm chặt tay chị.
"Em làm gì vậy? Buông !" Một bàn tay của Mộ Tuyết bị Tư Băng gắt gao nắm lấy, chỉ có thể dùng một tay che trước ngực, càng thêm ngượng ngùng, suy yếu giãy dụa chỉ mong có thể thoát khỏi cục diện xấu hổ này.
"Chị, hãy nghe em nói, Phùng Mãnh không phải người tốt, hắn có tiếng phong lưu, hắn sẽ không cho chị hạnh phúc, hắn đang lừa chị, chị không thể tin hắn, hắn......." Cảm xúc Tư Băng đang vô cùng kích động.
"Ba" một tiếng, một bạt tai đánh vào mặt Tư Băng.