Chương 26: Rất thuần khiết

Lâm Khê Tích ngạc nhiên nhìn Hà Vân Hàm, sư phụ như vầy là trước sau không đồng nhất đó nha?

Hà Vân Hàm mặt không biến sắc, lời nói thấm thía: "Đôi khi, lựa chọn đã ở trong lòng em, chỉ là em muốn làm một người thành thục, hay một người phóng túng mà thôi."

Lâm Khê Tích lại ngu ngu ngơ ngơ.

Trước đó sư phụ có nói thế đâu...

Rõ ràng là người có tuổi tác trẻ trung, tràn trề sức sống, sao bây giờ biến thành người phóng túng rồi???

Những chuyện còn lại, không cần nhiều lời, Hà Vân Hàm xoay người, để cho học trò tự mình hiểu thì tốt hơn.

Giờ này phút này, mặt của nàng nóng bừng.

Lần đầu tiên trong đời cố gắng chững chạc đàng hoàng mà nói hươu nói vượn lén đánh tráo khái niệm, cảm giác thật...thật vi diệu.

Lâm Khê Tích đi rồi, nhịp bước chân mang theo chần chừ và nặng trĩu, từ xưa đến nay, đây là lần đầu tiên bị sư phụ làm cho hoảng loạn. Bất quá, cô vẫn lựa chọn tin tưởng sư phụ, vẫn là làm một người khắc chế, không phóng túng thôi.

Dạo này, vốn dĩ Hà Vân Hàm đang nghỉ ngơi chỉnh đốn, nhưng ở nhà thì lòng nàng rối như mớ bòng bong, ở công ty thì cũng không thoát khỏi hết thảy những thứ có liên quan đến Nguyên Bảo.

Mỗi cái chau mày, mỗi nụ cười, ở trong tâm trí tuần hoàn vô số lần, nàng cứ như là đã trúng độc.

Nàng âm thầm thở than, cầm chìa khóa xe đi.

Xe chạy một đường.

Tuy Hà Vân Hàm là người lái xe, nhưng trong tâm trí toàn là nụ cười tươi như hoa của Tiêu Phong Du.

Nụ cười của em ấy, môi em ấy khi nói luyên thuyên, em ấy điệu đà mà làm nũng...

Đây là thích sao?

Vì sao mình luôn để tâm tới cô bé ấy như vậy?

Rốt cuộc mình vì cái gì mà nổi nóng? Vì sao lại tức giận?

Mở cửa nhà ra.

Ánh mắt đầu tiên Hà Vân Hàm nhìn thấy con heo nhồi bông bị treo trên xà ngang, nàng nhìn chằm chằm một hồi, cúi người, nhặt chiếc giày rơi trên sàn nhà ném qua, trúng chóc ngay đầu heo, con heo nhỏ khẽ lắc lư ở trên không, trong lòng Hà Vân Hàm dễ chịu một xíu.

Đánh em, cái người trêu hoa ghẹo nguyệt.

Đánh em, cái người đào hoa phong lưu.

Cả người Tiêu Phong Du lâm vào tình trạng lo âu.

Nghĩ tới việc từ bé tới lớn, cô luôn là một thiếu nữ xinh đẹp nhiệt tình, phóng khoáng, thế mà giờ đây, cô lại mỗi ngày mặt ủ mày chau.

Cơ hồ là nằm liệt trên giường, mỗi ngày Nguyên Bảo đều dựa vào Tô Mẫn đưa cơm, chỉ thiếu điều muốn đút cơm vào miệng.

Lại một lần nữa đem bánh nhân trứng đưa cho Tiêu Phong Du, Tô Mẫn khoanh tay: "Mày vầy là không được rồi, người ta thất tình đa số toàn tuyệt thực, mà mày coi lại mình đi, mỗi ngày nằm trên giường ăn, tao đang nuôi heo hả! Ngồi dậy lẹ!"

Tiêu Phong Du lăn một cái: "Kệ tao, tao đang rầu muốn chết nè!"

Tô Mẫn nhấc chân, cởi giày, nhắm chính xác vào mông ẻm mà đá một cú: "Bớt dong dài, dậy mau, hoặc là cút về Tần Ý luyện tập ngay, không thì đi quấn lấy Hà lão sư của mày đi, mày nhìn chút tiến triển này của mày xem, mới bị đả kích có miếng mà đã không chịu nổi rồi? Có biết làm xấu mặt bạn bè của Tô Mẫn này không?"

Nguyên Bảo nghe thấy những lời này, đôi mắt nhỏ giãy chết chợt lóe sáng, cô hấp tấp trở mình ngồi dậy: "Mẫn Mẫn, mày có cách đúng không?"

Tô Mẫn khinh thường: "Mày có gì mà không vui chứ? Nếu tao là mày, tao sẽ mừng chết đi được, ít nhất là chứng minh Hà lão sư có ý với mày không phải sao?"

Tiêu Phong Du híp mắt: "What? Sao tao phải vui vẻ, nói vậy ra là mày cũng... ngấp nghé chị Hà của tao?"

Chị Hà?!

Tô Mẫn nghiến răng nghiến lợi: "Nguyên Bảo, sao mày không đi chết cho rồi?"

Cái con người này! Yêu đương thì có gì hay kia chứ? Nghe còn không hiểu? Còn gọi thân mật...chị Hà như vậy nữa, để ý dữ dằn vậy, sau này chắc có con muỗi muốn chích Hà Vân Hàm một cái cũng cần phải hỏi ý kiến Nguyên Bảo trước?

"Tao phân tích cho mày nghe nè." Tô Mẫn nói chậm lại, suy cho cùng nhìn bộ dáng đó của Nguyên Bảo, cô cũng rất lo lắng: "Bây giờ, Hà lão sư chắc chắn là có cảm tình với mày, nhưng còn ở trong giai đoạn tự mình không hiểu rõ, mày nên áp dụng chút thủ đoạn, đi chinh phục cổ."

"Nói thì đơn giản."

Nguyên Bảo mặt ủ mày chau, thủ đoạn? Kiểu thả thính nào cô cũng làm rồi, còn ngồi lên đùi người ta, ôm cổ người ta, còn chinh phục thế nào nữa đây hả?

Tô Mẫn cười gian ác, "Một hồi tao tìm mấy video gửi cho mày, có cảm giác hết mà, mày không lẹ ngủ cổ, chắc gì cổ chịu phục mày?"

Tô Mẫn nói "ngủ" là ngủ trong giấc ngủ, Nguyên Bảo tưởng là nói thuyết phục, cô suy nghĩ, thở dài: "Haizz, cuối cùng vẫn phải dựa vào tao uốn ba tấc lưỡi hà, tao có lẽ nên đi giao tiếp với chị Na Na trước thôi."

"Đi đi, đi liền đi." Tô Mẫn gật đầu vừa lòng: "Lát nữa tao gửi vid cho mày nhá."

Tiêu Phong Du căn bản không có tâm tình để nói chuyện phiếm với Tô Mẫn, cô đi siêu thị mua một túi bự các loại ô mai, đi thẳng tới Thánh Hoàng tìm Na Na.

Thời gian cũng thật trùng hợp.

Hà Vân Hàm ở nhà đi vòng quanh, nghe điện thoại tìm hiểu chút chuyện, về Thánh Hoàng giữa lúc định tìm Tiêu Hựu bàn bạc, nào ngờ nhìn thấy Tiêu Phong Du.

Nét mặt của Tiêu Phong Du hơi âu sầu, trong tay xách theo một túi lớn thứ gì để tạ lỗi.

Hà Vân Hàm chợt có xíu mềm lòng.

Cô tức giận với trẻ con làm gì chứ?

Đây là lần thứ hai trong hôm nay em ấy đến, còn có thành ý mua đồ như thế, nói rõ ràng, thì sẽ không lạnh nhạt với ẻm nữa.

Hà Vân Hàm đang chần chừ làm sao để mở lời, Tiêu Phong Du ngẩng đầu nhìn nàng, dọa nàng nhảy dựng: "Hà lão sư!" Cô sợ Hà Vân Hàm đuổi mình đi, lập tức giơ túi lên: "Em không phải đến tìm chị nha, em đến tìm chị Na Na, đưa đồ ăn cho chị ấy nè!"

Hà Vân Hàm: ...

Trở về văn phòng, Hà Vân Hàm uống một hơi hết một ly nước.

Tức chết đi được.

Mình sớm muộn gì cũng sẽ bị Nguyên Bảo làm tức chết.

Em ấy có ý gì?

Ngắn ngủi mấy ngày, đã thông đồng với thư ký của mình?

Ngoài phòng, truyền tới tiếng cười của Na Na và Tiêu Phong Du, giọng nói của Nguyên Bảo mềm mại để người ta thích như vậy: "Ăn ngon không? Chị Na Na, nếu chị thích ăn em sẽ đi mua nữa, đi mấy cửa hàng lận nha, biết chị thích ăn ô mai đó mà."

Na Na: "Chao ôi, bé Nguyên Bảo nè, sao em làm cho người ta thích đến vậy chứ?"

Hà Vân Hàm cứng đờ người, đem cái ly nện xuống bàn, phát ra tiếng vang to lớn.

Thông thường, nàng uống nước xong để ly xuống, Na Na đều sẽ cực kỳ tinh ý mà nhanh chóng tới rót nước, nhưng giờ phút này, ngoài cửa.

Na Na: "Nguyên Bảo, viên này nè, em nếm thử viên này, trong chua có ngọt, tấm tắc, siêu ăn ngon đó, há miệng ra nào, chị đút em."

Nguyên Bảo: "A—"

Hai người này, ăn ô mai vui vẻ, hoàn toàn không hay biết trong phòng, tổng tài đã nổi giận tím mặt.

Tới cuối cùng, Tiêu Phong Du thành công chiếm được thành trì của Na Na, chờ tới buổi chiều tan tầm, lên đi nhờ xe.

Na Na lái xe, Hà Vân Hàm ngồi ở ghế sau, Tiêu Phong Du chỉ có thể da mặt dày mà ngồi ở ghế phó lái.

Na Na: "...Vân Hàm, Nguyên Bảo nói hôm nay muốn tới nhà trổ tài nấu ăn cho chúng ta."

Hà Vân Hàm mặt không cảm xúc.

Nguyên Bảo và Na Na liếc nhìn nhau.

Na Na: "Vân...Vân Hàm?"

Hà Vân Hàm gật đầu, ánh mắt của nàng nhìn xoáy vào cô: "Dạo này em rất bận, chuyện trong nhà cũng nhiều, chị cho em nghỉ phép năm, em đi nghỉ ngơi nửa tháng, chuyện khác thì để Hách Lan tiếp nhận trước đi."

Na Na: ...!!!!???

What???

Cho cô nghỉ phép năm???

Nhiều năm như vậy, cô muốn nghỉ phép năm một lần, có dễ dàng gì đâu?

Ý của Hà Vân Hàm là gì??? Đây là tiết tấu muốn khai trừ cô đúng không?

Na Na kinh hồn bạt vía, "Không cần đâu, em..."

Hà Vân Hàm: "Đừng khách sáo, mới kết hôn mà nhỉ? Cũng nên đi kiểm tra thân thể rồi."

Na Na: "Hả? Kiểm tra thân thể gì?"

Cô bị gì sao?

Trời ạ, ý của Vân Hàm là gì? Vãi, ánh mắt đó đáng sợ quá đi.

Hà Vân Hàm nhìn ra ngoài cửa, hờ hững nói: "Thích ăn chua như vậy, ắt hẳn là có thai rồi."

...

Một chân giẫm phanh xe lại.

Na Na trịnh trọng nghiêm túc nhìn Tiêu Phong Du: "Nguyên Bảo, mời xuống xe."

Thế giới này, để người ta nhìn không thấu nhất là tình người.

Trước đó một lúc, Na Na còn hận không thể cùng cô uống rượu hàn huyên, lời thề son sắt mà nói không có vấn đề, chở cô đi tới chỗ Vân Hàm.

Bây giờ thì sao? Cứ ném cô ở đường lớn như vậy sao?

Tiêu Phong Du ngẩng đầu nhìn trời, suýt chút nữa thì rơi nước mắt đau thương.

Cô âu sầu mà men theo đường lớn đi, không biết đã đi bao lâu, chân đã hơi mỏi, một chiếc xe bỗng ngừng ở bên cạnh.

Tiêu Phong Du do dự ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt lạnh lùng đó của Hà Vân Hàm: "Lên xe."

Hả.

Quá ngầu, quá lạnh nhạt nha!

Tiêu Phong Du bướng bỉnh mà xoay cổ, nàng kêu lên thì lên sao, vậy thì mình thật mất mặt nha!

Mười phút sau.

Tiêu Phong Du nhanh chóng leo lên xe, cười ngọt ngào với Hà Vân Hàm.

Hà Vân Hàm không nói gì, tiếp tục lái xe, Tiêu Phong Du nhìn lén ghế sau, không thấy chị Na Na, xem ra... khi cô bị đuổi xuống xe không bao lâu, chị Na Na cũng vinh quang mà "hạ cương".

Trong lòng Nguyên Bảo chua chua ngọt ngọt, các loại cảm xúc phức tạp tuôn trào.

Vân Hàm thật sự là có ý với cô sao? Tức giận cũng là vì ghen tị? Thật không đó? Thật vậy ư? Vì sao cô không dám tin tưởng vậy nè?

Tới nhà.

Tiêu Phong Du không có sốt ruột đi nấu cơm, cô biết thói quen của Hà Vân Hàm, từ bên ngoài về nhà thường là sẽ đi tắm.

Trong khi nàng đang tắm, Tiêu Phong Du cũng bắt tay vào dọn dẹp, cô xoay người nhìn thấy heo con treo ở phòng khách, sợ hãi giật nảy người.

Nuốt một ngụm nước bọt, Tiêu Phong Du vội vã đem nó giải cứu khỏi dây thừng, xoa đầu của nó, Nguyên Bảo thương xót nói: "Người anh em, vất vả cho mày rồi."

Cô bình phục cảm xúc, yên lặng ngồi trên sô pha chờ nàng.

Vốn dĩ rất tốt rồi.

Nhưng khi Hà Vân Hàm mặc áo ngủ màu trắng gợi cảm từ trong phòng đi ra, trái tim của Tiêu Phong Du đập liên hồi.

Hà Vân Hàm ngồi lên sô pha, yên lặng mà sấy tóc, ánh mắt hờ hững.

"Vân Hàm, chị hiểu lầm em rồi." Tiêu Phong Du cảm thấy mình không thể lại tiếp tục im lặng nữa, "Em thường quen cùng chị cãi nhau, hai chị em chuyện trò hay nói phét là chính."

Mới giải thích xong một điều, Tiêu Phong Du vội vã nói trọng điểm: "Em nói gì mà mười thôn tám làng đều thích em, đó toàn là nói phét thôi, còn có Tống Tiểu Hổ đó—"

Hà Vân Hàm đặt máy sấy tóc xuống, trong mắt gợn sóng, nhìn cô không chớp mắt.

"Đó chỉ là bạn thân cùng đi học của em thời tiểu học, khi ấy bọn em mới tí tuổi, đâu hiểu gì?" Biểu tình của Tiêu Phong Du cực kỳ thành khẩn, ngữ khí cũng rất chân thành, không có bộ dáng cười đùa cợt nhã như những ngày trước.

Hà Vân Hàm thực sự muốn hỏi em ấy, không phải là nói ở bên nhau à? Các em đã làm những gì rồi? Nắm tay?

Nhưng cô không cho phép mình ấu trĩ như vậy.

Tiêu Phong Du: "Nhưng chị cũng biết đó, mới cấp hai em đã tới đây với chị gái rồi, vẫn luôn tiếp xúc các loại huấn luyện, học tập, trước giờ em cũng không có thời gian và tinh lực đi hấp dẫn ai, trước khi gặp được chị, trong lòng em luôn nghĩ về công việc và học tập."

Nói cách khác, em ấy rất thuần khiết.

Hồi đó từng nói rồi đúng không? "Lần đầu" vẫn còn kìa.

Nguyên Bảo nghiêm túc nhìn nàng: "Bây giờ, trái tim của em ở trên người chị hết rồi, không chứa được những cái khác nữa."

Thấy sắc mặt của Hà Vân Hàm đã dịu lại đôi chút, Tiêu Phong Du vội vàng lảng sang chủ đề khác: "Vân Hàm, áp phích tuyên truyền cho kì đầu tiên của "Thanh thông Go!" đã có rồi, ảnh rất đẹp, em cho chị xem nha?"

Cô biết Hà Vân Hàm là người cuồng công tác, chuyển chủ đề này chắc chắn không vấn đề gì.

Hà Vân Hàm gật đầu.

Cuối cùng...

Tiêu Phong Du cười, cô sát lại gần Hà Vân Hàm, "Chờ xíu, em đăng nhập Q, có sự khác biệt với đạo diễn K, chị ấy không thích dùng email gửi những thứ này."

Hà Vân Hàm nhìn Nguyên Bảo đăng nhập Q xong, Tiêu Phong Du có ý khoe khoang, không sai, cô chính là một người thuần khiết như tờ giấy vậy đó, để người mình thích nhìn các công cụ thông tin của mình cũng không thành vấn đề.

"Q của đạo diễn K ở đâu ấy nhỉ, em tìm một chút—" Tay của Tiêu Phong Du lướt tìm kiếm, chưa tìm thấy đạo diễn K thì giao diện đối thoại Q đến từ "Tô Mẫn là một người vợ xinh đẹp" tự động bật lên.

Hệ thống nhắc nhở bạn:

Bạn đã nhận thành công – Bá đạo tổng tài muốn nói không? Trong văn phòng *phục nàng.

Bạn đã nhận thành công – Cạy miệng phụ nữ.

Bạn đã nhận thành công – Video vàng: Đôi tay quyến rũ, nước sữa chan nhau.

Bạn đã nhận thành công – Bạn còn ở đấy ư, tôi và cô ấy ở sân sau ***.

Hệ thống nhắc nhở: Quá trình tải tệp quá nặng, 42 video còn lại đang trong bộ nhớ đệm. Vui lòng chờ trong chốc lát.


Edit: Cá Mặn

Beta: Mèo Mập

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play