Hiển nhiên người này có cuộc sống không tệ ở mạt thế.
"Lục Thời Minh?"
Người phụ nữ đứng sau tường mở khe cửa nhỏ, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Lục Thời Minh nói: "Đoạn Trân, Chí Hạo có ở đây không?"
Đoạn Trân nhìn thoáng qua bộ dáng chật vật của ba người, không dám mở cửa.
Một người đàn ông từ phía sau Đoạn Trân đi ra, diện mạo còn tính không tồi, nhưng đuôi lông mày lại hướng lên trên, trông không có vẻ gì là người tốt cả.
"Thời Minh, sao cậu lại tới đây?"
Trương Chí Hạo có chút ngoài ý muốn.
Hắn cho rằng quý công tử yếu đuối như Lục Thời Minh đã sớm bị tang thi cắn chết rồi.
Lục Thời Minh nhợt nhạt tươi cười: "Ừ."
Tầm mắt Trương Chí Hạo đầu tiên dò xét một vòng trên dưới Nghê Dương, sau đó rơi xuống trên người Tô Nhuyễn Nhuyễn.
Thiếu nữ nhỏ mặc một cái áo khoác rộng, sợ hãi rụt rè tránh đằng sau Lục Thời Minh, lộ ra đôi mắt sạch sẽ xinh đẹp.
Là Tô Nhuyễn Nhuyễn.
Trước mắt Trương Chí Hạo sáng ngời.
Trước khi mạt thế đến, Tô Nhuyễn Nhuyễn chính là nữ thần vườn trường, khuôn mặt kia thanh thuần giống như thiên thần nhỏ, không biết đã bắt đi mất biết bao nhiêu trái tim đàn ông.
Đương nhiên, trong đó cũng bao gồm cả Trương Chí Hạo.
Nhưng mà thật đáng tiếc chính là, nữ thần vườn trường lại ở bên nam thần vườn trường, chính là Lục Thời Minh.
Đối mặt với nữ thần, Trương Chí Hạo không nói hai lời, liền chuẩn bị cho bọn họ tiến vào.
Đoạn Trân có chút không vui.
"Ai biết bọn họ có từng bị tang thi cắn hay không chứ!"
"Vậy kiểm tra một chút đi."
Trước kia, Trương Chí Hạo vẫn luôn đi theo bên cạnh Lục Thời Minh, nghe hắn sai bảo.
Nhưng hiện tại thái độ của Trương Chí Hạo đã thay đổi rõ ràng.
Hiển nhiên hắn đã tự nâng bản thân lên vị trí người lãnh đạo ở đây.
Nam kiểm tra nam, nữ kiểm tra nữ.
Sau khi không nhìn thấy chút dị thường trên cơ thể bọn họ, Trương Chí Hạo mới hào phóng cho người vào trong.
Mấy người Lục Thời Minh tuy không bị tang thi cắn nhưng vẫn có chút vết thương nhỏ khác.
"Bạn gái của tôi là y tá, mọi người để cô ấy bôi thuốc đi."
"Tôi tên Đoạn Trân." Địch ý của cô ta đối với Tô Nhuyễn Nhuyễn phi thường lớn, rốt cuộc đó đều do ánh mắt của Trương Chí Hạo quá mức lộ liễu.
Tô Nhuyễn Nhuyễn bất giác lùi xuống một bước.
Nghê Dương nói: "Cô sao vậy?"
"Cô ấy nói mình tên Đoạn Trân."
Nghê Dương không hiểu.
Nhưng Lục Thời Minh lại nghe hiểu.
Hắn vươn tay, giống như bất đắc dĩ xoa xoa đầu nhỏ của cô.
Lục Thời Minh học tại trường y tốt nhất trong nước. Bởi vì hắn quá ưu tú, quá mức thiên tài, vầng hào quang nam chính quá mức chói sáng, cho nên một lần đã bị những giáo viên có ánh mắt cao hơn đỉnh đầu kia tranh nhau cướp đoạt thành quả.
Nhưng mà dù vậy, điều này cũng không thể thay đổi sự thật rằng hiện tại hắn chính là một bác sĩ.
Tô Nhuyễn Nhuyễn vẫn luôn suy nghĩ.
Nam chính à, anh chém đầu người sạch sẽ lưu loát như bổ dưa hấu vậy, thế tại sao anh không đi trại nuôi heo để phát huy sở trường của mình đi?
Tựa hồ nhận ra suy nghĩ của Tô Nhuyễn Nhuyễn, Lục Thời Minh ôn nhu đổ nửa bình sát trùng vào miệng vết thương của cô.
"..."
Tô Nhuyễn Nhuyễn túm chặt tóc của Lục Thời Minh, khóc lóc phát ra tiếng heo kêu.
Bên kia, thần sắc Nghê Dương nghi hoặc liếc Tô Nhuyễn Nhuyễn một cái, sau đó nói với Đoạn Trân: "Nghê Dương."
"Tại sao cô lại chửi người khác thế chứ!"
Đoạn Trân lập tức nhảy dựng lên.
Nghê Dương tựa hồ đã rất quen thuộc chuyện này, thần sắc cô lãnh khốc nói: "Tôi họ Nghê, Nghê trong mạnh mối. Dương trong ánh sáng mặt trời."
Đoạn Trân: .
"Cha mẹ cô thật kì quái, ai lại đi đặt cho con mình cái tên như vậy. Nghê Dương, mẹ nhà cô.."
Nghê Dương nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Trương Chí Hạo: "Xe của chúng tôi hỏng rồi, muốn tìm một chiếc xe khác đi khu căn cứ." Nghê Dương vào thẳng chủ đề.
"Các người muốn đi vào căn cứ sống?" Trương Chí Hạo cười nói: "Vừa đúng lúc, chúng tôi cũng chuẩn bị đến đó. Chúng ta có thể đi cùng nhau."
Nghê Dương không nghĩ tới, muốn một chiếc xe mà thôi, cư nhiên lại phải vác theo thêm hai đứa con chồng trước nữa.
Trương Chí Hạo cũng đã nhìn ra thực lực của Nghê Dương rất mạnh.
Nhưng mà mạnh thì làm sao, cũng không thể nào so được với dị năng của hắn.
Nghĩ đến đây, Trương Chí Hạo theo bản năng nhìn thoáng qua phía Lục Thời Minh.
Lục Thời Minh nhìn khá yếu ớt, cũng quá suy sút, như đang cảm thấy sợ hãi và tuyệt vọng đối với thế giới này.
Chỉ có khi nhìn về phía Tô Nhuyễn Nhuyễn mới có thể lộ ra một chút ôn nhu.
Dù sao cũng là đại thiếu gia, không chết cũng nên đi thắp nhang cảm ơn.
Thần sắc Trương Chí Hạo biến đổi.
Nhiều năm như vậy, hắn rốt cuộc có thể đem Lục Thời Minh đạp lên dưới lòng bàn chân.