Nghê Dương theo bản năng gật đầu, sau đó lại hỏi: "Còn cậu?"
"Hai mươi."
Tuổi còn quá trẻ.
Cô đều đã hai mươi lăm.
Nghê Dương duỗi tay xoa xoa mặt mình sau đó đi đến bên người Tô Nhuyễn Nhuyễn, móc ra một hộp sương bảo bảo Bối Bối trong túi cô
Tô Nhuyễn Nhuyễn: ! Cô cướp đồ tôi!
Nghê Dương hạ giọng nói: "Đừng cho là tôi không biết cô cũng trộm từ nơi đó của Lục Thời Minh."
Tô Nhuyễn Nhuyễn: Anh anh anh.
Bảo dưỡng xong làn da hai mươi lăm tuổi của chính mình, Nghê Dương cảm thấy mỹ mãn đi rồi.
Tô Nhuyễn Nhuyễn: Ủy khuất.
* * *
Bởi vì tang thi triều lần trước, cho nên xe võ trang tuổi đã già xảy ra chút vấn đề.
Mọi người chỉ có thể tiếp tục ở lại chỗ này đóng quân, sau đó chờ khi xe võ trang được sửa chữa xong rồi mới tiếp tục lên đường.
Trong mấy ngày chờ đợi này, Tô Nhuyễn Nhuyễn phát hiện luôn có dây đằng bị đứt gãy xuất hiện trong quần áo mình.
Ngay từ đầu cô cũng không để trong lòng lắm, sau đó khi nhìn đến cánh tay làm bằng căn dây đằng mà Trịnh Thụ đang múa may kia, đột nhiên trong đầu cô loé lên suy nghĩ.
Đống dây đằng này không phải của Trịnh Thụ chứ..
Tô Nhuyễn Nhuyễn ngước mắt, nhìn về phía Trịnh Thụ.
Cùng lúc đó Trịnh Thụ cũng nhìn qua.
Mấy ngày nay, mọi người đều hành động tập thể.
Trịnh Thụ không tìm được cơ hội xuống tay với Tô Nhuyễn Nhuyễn.
Hắn luôn luôn thương nhớ đêm ngày, giờ lại bắt gặp đôi mắt to ướt dầm dề của Tô Nhuyễn Nhuyễn, lập tức trái tim lại ngứa lại khó chịu cực kỳ.
Tô Nhuyễn Nhuyễn thật sự lớn lên quá đẹp.
Hơn nữa còn là càng ngày càng đẹp, giống như mỗi ngày được tưới quỳnh tương ngọc lộ, càng thêm đáng yêu thủy linh.
Chỉ cần đứng ở nơi đó liền vô cớ làm người ta sinh ra một cổ thương tiếc đau lòng, sau đó muốn khiến cho người đó muốn hung hăng chà đạp, tốt nhất là nên khóc ra tới.
Đối diện với ánh mắt của Trịnh Thụ.
Dường như ngay lập tức Tô Nhuyễn Nhuyễn liền xác định Trịnh Thụ chính là tên biến thái!
Thời điểm Tô Nhuyễn Nhuyễn thở phì phì nói chuyện này với Lục Thời Minh, khuôn mặt nhỏ phình phình giống cái bánh bao tròn tròn.
Đương nhiên, cô là cái bánh bao tròn tròn xinh đẹp.
"Người đàn ông dùng dây đằng kia thật sự quá biến thái!"
Lục Thời Minh giật giật đầu ngón tay, giấu một nắm xanh lục bị hắn chặt đứt trong lòng bàn tay.
Người đàn ông văn nhã tuấn mỹ đứng ở nơi đó, cười đến tễ nguyệt quang phong: "Đúng vậy."
Đúng là rất biến thái.
Tô Nhuyễn Nhuyễn vẫn vô cùng tức giận, sau đó cô bắt đầu nỗ lực tưởng tượng ra Trịnh Thụ sẽ chết theo cách nào.
Ân ân ân.. Nghĩ không ra.
* * *
Xét thấy dây đằng là một chuyện, hiện tại Trịnh Thụ đã đứng trong bảng tìm kiếm biến thái xếp hạng thứ hai ngay trang đầu tiên trong lòng Tô Nhuyễn Nhuyễn, hơn nữa còn sắp sửa vào hội kỳ của bảng tranh bá!
Đến nỗi danh hào dành cho người đứng đầu là ai? Đương nhiên là Lục Thời Minh cuồng ma thích chém đầu người bên cạnh cô rồi.. Ai cũng đều không thể lung lay vị trí đệ nhất của Lục Thời Minh trong lòng Tô Nhuyễn Nhuyễn.
Cho nên vì chính trinh tiết của mình, Tô Nhuyễn Nhuyễn lựa chọn suốt cả ngày đều dán lên Lục Thời Minh.
Cô có lòng tin tưởng vững chắc rằng không có biến thái nhất, chỉ có biến thái hơn mà thôi. Còn Lục Thời Minh chính là tên biến thái hơn kia! Chỉ hắn mới có thể trấn áp trụ được biến thái khác tại mạt thế.
Hơn nữa Tô Nhuyễn Nhuyễn cũng tin tưởng vững chắc Lục Thời Minh không có hứng thú đối với mình.
Bạn hỏi Tô Nhuyễn Nhuyễn vì sao lại có thể tự tin như vậy, đó là bởi vì Lục Thời Minh hắn.. Có thói ở sạch.
Loại tâm lý dị thường này xuất phát từ chính gia đình của Lục Thời Minh.
Cha mẹ hắn đều là bác sĩ, từ nhỏ bắt đầu giáo dục tư tưởng cho Lục Thời Minh chính là: Tất cả mọi thứ đều không sạch sẽ.
Do đó khiến cho Lục Thời Minh sinh ra chướng ngại về mặt tâm lý.
Thậm chí ngay cả hôn môi cũng đều không làm được.
Nếu không cẩn thận hôn, còn sẽ sinh ra triệu chứng nôn khan choáng váng đầu, thậm chí sẽ có tình huống ngất xỉu.
Nghe nói cái giả thiết này là do tác giả vì một Tấn Giang hài hòa mà viết.
Đối mặt nam chính "Băng thanh ngọc khiết" như vậy, Tô Nhuyễn Nhuyễn tỏ vẻ vô cùng vừa lòng.