Ngay khi người ở tầng một nhìn thấy mấy người từ tầng hai chạy xuống đều mặc áo khoác lông chồn, biểu tình trên khuôn mặt họ thập phần xuất sắc.

Mọi người đi theo phía sau Lục Thời Minh đều lộ ra nụ cười khinh thường.

Loại ngu xuẩn như các người thì biết cái gì.

Nghê Dương kiến nghị với Lục Thời Minh: "Nếu không, hay là cậu cũng mặc một cái áo khoác đi."

Lục Thời Minh nói: "Không có việc gì đâu, mấy người mặc đi."

Tô Nhuyễn Nhuyễn xem như đã hiểu ánh mắt của Lục Thời Minh.

Chuyện ngu như vậy tuyệt đối tôi sẽ không làm.

Tô Nhuyễn Nhuyễn: Thịt cười nhưng da không cười JPG.

Sau khi xuống tầng, Tô Nhuyễn Nhuyễn ngạc nhiên phát hiện cư nhiên mọi người lại vô cùng tự giác, lén lút chia làm hai đội.

Một đội là binh lính võ trang đi theo Trịnh Thụ và một nhóm người làm mồi nhử.

Một đội còn lại do Lục Thời Minh lãnh đạo.. Đội áo lông chồn giả à?

Xung quanh Trịnh Thụ được binh lính võ trang bao vây thành vòng tròn.

Hắn múa may cây ba ba dây đằng chắc chắn, sắc mặt âm ngoan nhìn chằm chằm Lục Thời Minh.

Tô Nhuyễn Nhuyễn không rõ lắm lí do gì mà Trịnh Thụ lại đi kết thù với Lục Thời Minh.

Chẳng lẽ là do ánh sáng của nam chính ư?

Lục Thời Minh tiến lên, đem vật tư trong tay đưa qua.

Trịnh Thụ nói: "Để hết trên xe đi."

Lục Thời Minh trở thành người đầu tiên dẫn đầu một mình đi ra bên ngoài.

Phía sau là đội áo lông chồn giả ôm vật tư, do dự theo sau.

Đột nhiên một thanh âm "phanh" vang lên, cửa kính thủy tinh tại cánh cửa ra vào đột ngột bị vỡ nát ngay trước mặt Lục Thời Minh.

Tô Nhuyễn Nhuyễn ôm áo lông chồn trong tay, nhét Lục Thời Minh vào chung cái áo của mình.

Mọi người sôi nổi cũng trốn vào áo lông chồn.

Không có áo lông chồn bảo vệ, đội người của Trịnh Thụ đội bị mảnh vỡ thủy tinh sắc bén cứa ra, máu tươi chảy ròng.

"Sao lại thế này!"

Trịnh Thụ tức giận mắng.

"Tang, tang thi.. Con tang thi kia biết, biết phá cửa.."

Cách đó không xa, một con tang thi đứng trên nóc xe, đỉnh đầu giơ một khối đá to, đột nhiên ném một phát về hướng chỗ này.

Vừa rồi cửa kính chính là bị nó đập.

Thật là đáng sợ!

Phía sau con tang thi đó có vô số con tang thi khác đang giương nanh múa vuốt vọt vào trong.

Trịnh Thụ một bên điên cuồng bay múa dây đằng của chính mình, một bên chạy lại hướng cửa sau của thương trường.

Binh lính võ trang bên người hắn cũng sợ hãi tới mức bắn súng lung tung.

Trong lúc nhất thời, trường hợp loạn thành một đoàn.

Ánh nắng mặt trời gay gắt phủ xuống, tốc độ tang thi chậm hơn gấp đôi so với buổi tối.

Cửa của thương trường bị phá nát.

Nơi này lại là quảng trường phồn hoa nhất lúc trước.

Vô số tang thi người qua đường chen chúc chạy vào.

"A a a!"

Mọi người điên cuồng thét chói tai.

Đội áo lông chồn giả điên cuồng tán loạn, chiếc áo khoác dày nặng trên người khiến cho bọn họ đổ mồ hôi đầm đìa, sắc mặt vừa hồng vừa trắng.

"Tôi cảm thấy hình như mình bị cảm nắng."

"Tôi cũng cảm thấy đầu mình giống như có chút choáng váng."

"Bang kỉ, bang kỉ, bang kỉ.."

Đội áo lông chồn giả sôi nổi cảm nắng rồi ngã xuống.

Tang thi không có cách nào phân biệt rõ loại trường hợp không có âm thanh như thế này, động tác vẫn như thường trực tiếp đi lướt qua.

Đội Trịnh Thụ đang chạy trốn: .

Bọn họ cũng muốn giả chết, đáng tiếc lá gan không cho phép a!

"Đi lên." Không biết từ khi nào từ Lục Thời Minh lôi ra một chiếc xe lừa con từ trong không gian ra, sau đó hắn xách Tô Nhuyễn Nhuyễn lên.

Tô Nhuyễn Nhuyễn khẩn trương nói: "Em muốn đội mũ bảo hiểm."

Lục Thời Minh: .

Xe lừa con khởi động, Nghê Dương bị nhét phía sau, Tô Nhuyễn Nhuyễn bị kẹp chính giữa, Lục Thời Minh ngồi ở đằng trước.

Ba người giống mấy con mèo chen chúc trong một cái hộp nhỏ.

Lục Thời Minh phụ trách điều khiển, Nghê Dương phụ trách cản phía sau.

Tô Nhuyễn Nhuyễn phụ trách bán manh.

"A, đầu tôi rớt rồi, đầu tôi rơi ra rồi!" Tô Nhuyễn Nhuyễn điên cuồng gầm rú.

"Đó là mũ bảo hiểm, không phải đầu cô." Nghê Dương đập một phát lên đầu cô.

".. À."

Không còn mũ bảo hiểm che chắn, lập tức tầm nhìn của Tô Nhuyễn Nhuyễn thông thoáng rộng lớn rất nhiều.

Gió nóng mùa hạ kéo theo mùi hôi thối của tang thi, cứ thế xộc vào mũi.

Tô Nhuyễn Nhuyễn hơi hơi nghiêng đầu về phía trước, ngửi được hương thơm thanh lãnh như tuyết trên thân thể Lục Thời Minh.

Cô thật sự nhịn không được hít hít, sau đó lại hít hít.

"Tích tích tích.."

"Làm sao vậy?" Trong đầu Tô Nhuyễn Nhuyễn bỗng loé lên một thứ, sắc mặt ửng đỏ, hơi hoảng loạn đem mặt mình dịch khỏi lưng của Lục Thời Minh.

Sau đó trông thấy dấu vết vô cùng rõ ràng nhìn y như mặt người trên lưng áo người đàn ông.

Do trời quá nóng đó, cho nên cô mới đổ nhiều mồ hôi như vậy, thật sự không nên trách cô.

Tô Nhuyễn Nhuyễn duỗi tay chà xát lưng áo, sau đó lại chà xát.

Chà không được, ngược lại cấp thêm cho khuôn mặt này thêm vài cái dấu vết trông cực kì cân xứng tiêu chuẩn, ahihi có khác gì đang khóc đâu.

"Hết điện." Cái chân dài của Lục Thời Minh chống xuống đất, dừng xe máy điện lại.

Nghê Dương dẫn đầu nhảy xuống xe.

Lục Thời Minh cũng đi theo đi xuống.

Tô Nhuyễn Nhuyễn lung lay chân ngắn nhỏ của mình, hắc hưu hắc hưu.. "..."

Thân hình lưu sướng của xe máy điện theo tiếng kêu của cô đổ rạp xuống đất, đè trên đùi Tô Nhuyễn Nhuyễn.

Nghê Dương chạy nhanh tới nhấch xe máy điện ra.

"Không có việc gì đi?"

Tô Nhuyễn Nhuyễn đang chuẩn bị nhảy nhót, đột nhiên lòng nảy ra một kế sách.

Cơ hội tìm chết đã tới rồi, ngu gì cô lại có thể bỏ qua cho nó!

"A a a, chân tôi gãy rồi, chân tôi gãy rồi! Mọi người đi đi, mặc kệ tôi, cứ vứt tôi ở đây là được!"

Tôi cầu xin các người đó!

Lục Thời Minh đang chuẩn bị cất bước: "Không được, Nhuyễn Nhuyễn, anh sẽ không ném em ở đây một mình."

Không, anh cứ ném tôi ở đây đi, bằng không cẩn thận tôi cắn chết anh!

"Rống rống rống!" Con tang thi phía sau hưng phấn vung vẩy cánh tay đuổi theo.

"A a a!" Tô Nhuyễn Nhuyễn phát ra tiếng kêu sợ hãi, hai cái chân ngắn vừa giẫm xuống đất, sau đó "Bang kỉ" một chút té ngã.

Anh anh anh, hình như chân cô thật sự bị gãy rồi.

"Không có việc gì, chỉ do chân bị trật mà thôi."

Thầy lang Lục Thời Minh tay không chẩn bệnh, sau khi nói xong kết quả chẩn bệnh liền thong thả ung dung lấy một cái dây thừng từ trong không gian ra, tiếp đó lại thành thạo bó Tô Nhuyễn Nhuyễn lên trên người mình.

Tô Nhuyễn Nhuyễn xoa chân, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc treo trên người Lục Thời Minh.

Lục Thời Minh nói: "Không sao đâu Nhuyễn Nhuyễn, đây là cái dây dùng loại thủ pháp để trói heo sống, vô cùng rắn chắc, mặc kệ em động đậy hay giãy giụa thế nào đều sẽ không bị rơi xuống."

Tô. Con heo bị bắt sống. Nhuyễn Nhuyễn: . Tôi biết là anh cố ý mà

Đột nhiên, ngoài cửa thương trường truyền đến một tiếng lớn giống như một con đang gào rống.

Tô Nhuyễn Nhuyễn ngẩng đầu xem lên nhìn qua, chỉ thấy con tang thi vừa rồi mới phá cửa, lúc này lại ngẩng cổ tru lên.

Nguyên bản mấy con tang thi đang còn vui vẻ chạy tung tăng đột nhiên quay trở lại hết, hình như còn ẩn ẩn có trạng thái ủ rũ cụp đuôi.

Trở về muộn còn bị con tang thi dẫn đầu kia đánh một trận.

Trong nháy mắt toàn bộ tang thi trên phố đều biến mất.

Cái này thật đúng là.. Quá thần kỳ.

Sắc mặt Nghê Dương lạnh lùng nói: "Tang thi bắt đầu biến dị."

Tô Nhuyễn Nhuyễn nghiêng đầu: "Biến dị?"

"Người sẽ có dị năng, tang thi cũng sẽ có dị năng."

Liên tưởng đến sự việc đời trước, Nghê Dương thâm trầm thở dài một tiếng.

Dị năng của con người sẽ càng ngày càng mạnh hơn.

Nhưng sự tiến hóa của tang thi là điều không thể ngăn cản.

Một ngày nào đó, con người và tang thi, sẽ trở thành đối thủ chân chính của nhau.

* * *

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play