Chương 51: Logic của thẳng nam
Chuyển ngữ: Tiểu Vũ
Chuyến bay tới thành phố T của Hàn Nghị sẽ cất cánh lúc 8h sáng thứ 5.
6 giờ, Trình Tang Tang và Hàn Nghị đã tới sân bay.
Hàn Nghị tới quầy làm thủ tục gửi hành lý và lấy thẻ lên máy bay, Trình Tang Tang không qua đó cùng anh mà ngồi bên ngoài đợi anh. Trình Tang Tang nhìn bóng lưng Hàn Nghị, đột nhiên nhớ tới cảnh tượng 8 năm trước. Khi cô biết Hàn Nghị sắp phải lên thuyền ra khơi, biết rằng mình và anh sẽ phải xa nhau tận mấy tháng, cô cảm thấy rất rất buồn, mỗi ngày đều hy vọng thời gian có thể kéo dài thật dài. Sau đó, vì chuyện của mẹ, cô và Hàn Nghị chia tay.
Ngày Hàn Nghị lên thuyền, cô đã lặng lẽ tới bến cảng.
Trên bến cảng có một con thuyền rất lớn đang thả neo, phía trên chở hàng hóa, thân thuyền màu xanh có hai chữ Phi Diệu rất to, các thủy thủ đang đi tới đi lui trên thuyền. Cô đảo mắt nhìn khắp nơi, muốn nhìn xem Hàn Nghị đang ở đâu.
Tống Nhàn và Tống Nhẫn cùng tới với cô, nhìn mãi nhìn mãi mà vẫn chẳng thấy bóng dáng Hàn Nghị đâu.
Cho tới khi, gương mặt giận dỗi của Hàn Nghị xuất hiện sau lưng cô và hỏi: "Trình Tang Tang, em rốt cuộc muốn thế nào?"
Trình Tang Tang biết mình đuối lý, cô cắn môi suy nghĩ hồi lâu, không dám nói là mình muốn tới gặp anh.
Hàn Nghị bị chọc giận.
Có lẽ do còn trẻ tuổi, còn nóng tính, hai người nói chuyện mà chẳng lựa lời, được một lúc thì cãi nhau rùm beng. Cô tức đến mức mặt đỏ tai đỏ, ngay cả khi Hàn Nghị lên thuyền rồi cô vẫn mượn loa của mấy chị bán hàng rong cãi nhau với anh.
Sau đó, Phi Diệu nổ neo, đưa Hàn Nghị rời khỏi đất liền.
Cô nhìn con tàu to lớn dần dần đi xa, trong tiếng tàu kêu, cô bật khóc nức nở, ngay trước mặt Tống Nhàn và Tống Nhẫn, khóc đến mức tê tâm liệt phế. Ngày hôm sau, cô xem như chẳng có chuyển gì xảy ra, vẫn bình thường xuất hiện trước mặt mọi người, dường như chuyện yêu đương với Hàn Nghị đã trở thành quá khứ không đáng nhắc tới.
Cho đến tận hôm nay, Trình Tang Tang vẫn không quên được cảm giác khi đó.
Không phải tử biệt, thế nhưng lại cảm thấy giống như cả đời sẽ chẳng thể gặp lại.
Thật ra Trình Tang Tang rất sợ, trên biển thay đổi thất thường, nguy hiểm luôn rình rập, chẳng ai biết lúc nào sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Điều kiện trên tàu lại chẳng bằng đất liền, xảy ra chuyện thì khả năng tử vong cao hơn đất liền rất nhiều.
Thế nhưng Trình Tang Tang biết mình không thể mở miệng, không thể bảo anh đừng đi, giống như lúc trước Tống Nhàn đã nói: "Bố tớ nói, Nghị ca là người đàn ông trời sinh thuộc về đại dương.... "
Đúng vậy, Hàn thúc thúc của cô thuộc về đại dương.
Điều mà anh hấp dẫn cô chính là khí chất không giống bình thường kia, khí chất này được tôi luyện nhờ những năm tháng lăn lộn trên biển, ở đó, anh mới là một người thật sự tỏa sáng.
Anh đặc biệt như vậy, làm sao cô nỡ vì lợi ích của một người mà nói ra những lời kia?
Một bàn tay xoa nhẹ đầu cô.
Trình Tang Tang lấy lại tinh thần, Hàn Nghị đã làm thủ tục xong, anh đứng trước mặt cô, hỏi: "Ngây ngốc gì đấy?" Trình Tang Tang thu lại cảm xúc, mấp máy môi, kéo lấy tay Hàn Nghị rồi nói: "Thời gian vẫn còn sớm, chúng ta đi ăn sáng đi."
Hàn Nghị nói: "Ừm."
Hai người tìm chỗ ăn sáng, gọi hai bát bún.
Bát bún nóng hổi được đưa lên, Trình Tang Tang thổi thổi mấy lần mới cho vào miệng, thế nhưng vẫn nóng đến hít hà. Hàn Nghị đưa cho cô một cốc nước lạnh, Trình Tang Tang ngửa cổ uống hết nửa cốc, lúc đặt cốc xuống, Hàn Nghị lườm cô nói: "Trình Tang Tang, em bị đần à, bỏng như vậy em còn ăn."
Trình Tang Tang nghe thấy giọng điệu ghét bỏ của anh thì có chút không vui.
Đang định bật lại thì thấy anh nói tiếp với giọng bất đắc dĩ: "Một tháng tới anh không ở cạnh em, em phải chăm sóc mình thật tốt, bún bỏng thì phải chờ nguội bớt rồi mới ăn."
"Vâng... " Trình Tang Tang ngoan ngoãn đáp.
Nhưng gì không vui bay biến hết sạch luôn.
Cô hỏi Hàn Nghị: "Trên thuyền có phụ nữ không?"
Hàn Nghị nói: "Phụ nữ cái rắm gì, đều là mấy thằng đàn ông đực rựa." Hàn Nghị biết cô thích đoàn mò, thế nên dù anh không phải người thích nói nhiều cũng sẽ nói để cô an tâm, cô cứ hỏi một lần là anh trả lời một lần.
Anh dừng lại, nói tiếp: "Ngoại trừ em, tất cả những người khác anh đều chướng mắt."
Thấy ý cười trên khóe môi của Trình Tang Tang tràn ra, Hàn Nghị đẩy bát bún đã nguội bớt tới trước mặt cô, hừ một tiếng, nói: "Chỉ thích đoán mò là nhanh."
Ăn sáng xong, Trình Tang Tang đưa Hàn Nghị qua cửa kiểm tra.
Trình Tang Tang nói: "Muốn... "
Cô đang định nói "Muốn ôm một cái", nhưng mới nói được một từ thì Hàn Nghị đã ôm lấy cô, cúi đầu hôn lên mặt cô một cái, nói: "Trình Tang Tang, chờ anh về nhé."
Trình Tang Tang cuối cùng vẫn không nhịn được, hỏi một câu: "Hàn thúc thúc, anh có thể không đi không?"
Cô hỏi rất nhanh, không dám dừng lại chút nào, thế nhưng không chờ anh trả lời, cô lại nói: "Bị em hù rồi hả? Em nói đùa thôi. Anh đi lúc này vừa hay, em có thể nghỉ ngơi 1 tháng lận, " Nói rồi, cô kiễng chân lên, ghé sát vào tai anh nói: "Chí ít thì ga giường không phải thay thường xuyên như trước nữa."
Âm cuối có chút trêu ngươi.
Đêm qua, hai người muốn điên cuồng bao nhiêu có điên cuồng bấy nhiêu, mấy lần lên đỉnh, Hàn Nghị đều cảm thấy mình sắp bị Trình Tang Tang siết chết rồi. Sáng nay thức dậy, ga giường nhăn nhúm đến không tưởng. Nghĩ đến đây, Hàn Nghị không khỏi luyến tiếc cuộc sống sinh hoạt tình dục phong phú. Nếu như không phải sân bay nhiều người thì Hàn Nghị thật sự muốn hung hăng đánh mông Trình Tang Tang mấy cái. Thực tế lúc này không cho phép, Hàn Nghị đành phải hạ giọng, khàn khàn nói: "Tiểu yêu tinh."
Trình Tang Tang cườn tủm tỉm: "Em là tiểu tiên nữ."
Sau khi Tang tiên nữ đưa bạn trai lên máy bay thì lái xe trở về Trình gia.
Cô Trần đang quét sân, thấy Trình Tang Tang về thì hai mắt sáng lên, nhanh chóng chạy ra chào hỏi: "Đại tiểu thư."
Trình Tang Tang gật đầu, hỏi: "Mẹ cháu có nhà không ạ?"
Cô Trần nói: "Phu nhân đang ở trên tầng hai chép kinh." Dừng một chút, bà vội vàng nói thêm: "Phu nhân rất nhớ tiểu thư, chỉ là vẫn hơi sĩ diện. Đại tiểu thư cũng biết phu nhân kiêu ngạo mà, dù lòng mềm nhũn nhưng vẫn cứng miệng. Đã là mẹ thì có ai không muốn con mình sống tốt? Đại tiểu thư này, cháu cho phu nhân cái bậc thang... "
Lại tới làm thuyết khách.
Trình Tang Tang mỉm cười nói: "Mẹ cháu ở tầng hai ạ?"
"Đúng vậy, phu nhân ở tầng hai."
"Còn bố cháu đâu ạ?"
"Hơn 7 giờ tiên sinh đã tới công ty rồi."
Trình Tang Tang suy nghĩ gì đó, gật đầu với cô Trần rồi đi vào trong, không muốn nghe cô Trần làm thuyết khách nữa. Biệt thự kiểu tây bốn tầng một gác nhưng lại chỉ có 3 người ở. Lúc vào nhà, Trình Tang Tang cảm thấy quạnh quẽ vô cùng.
Cô ngồi trên salon trong phòng khách một hồi, 10 phút sau liền đứng dậy rời đi, để lại một hộp quà to bằng lòng bàn tay.
Lúc ra cửa, cô Trần vẫn còn đang quét sân.
Đã qua tiết lập thu, lá cây chuyển sang vàng, gió nhẹ thổi đến là sẽ có lá rơi xuống. Trong sân có trồng mấy cái cây, cô Trần quét một lúc đã được môt chồng lá. Lúc nhìn thấy Trình Tang Tang, cô Trần có chút ngạc nhiên, hỏi: "Sao... nhanh vậy?"
Trình Tang Tang nói: "Cháu để trên bàn phòng khách một hộp quà, quà cho mẹ cháu ạ. Nếu mẹ cháu không thấy thì phiền cô đưa cho mẹ hộ cháu nhé."
Cô Trần nói: "Sao tặng quà lại không đưa trực tiếp? Cháu sợ phu nhân không nhận hả? Cái này thì chau có thể yên tâm, cô cược với cháu, chỉ cần cháu hòa nhã dịu dàng, phu nhân có bậc xuống thì chắn chắc sẽ không nói gì cháu đâu. Dù sao cũng là hoài thái 9 tháng sinh ra mà."
Trình Tang Tang im lặng nghe xong, mới nói: "Cô Trần, cô mà không nhanh hót đống lá kia đi, có cơn gió thổi tới thì lại phải quét lại một lần nữa đấy."
Không biết có phải trùng hợp hay không, Trình Tang Tang vừa dứt lời thì một cơn gió đột nhiên thổi tới.
Cô Trần luống cuống tay chân với đống lá, quét xong quay lại thì Trình Tang Tang đã rời đi rồi. Bà vào trong nhà, phu nhân vẫn ở trên tầng chép kinh, hộp quà tiểu thư nhắc được để trên bàn.
Đi qua xem thử, bà phát hiện ngoài hộp quà thì còn có một chiếc thiệp chúc mừng sinh nhật.
Cô Trần sửng sốt một chút.
Sinh nhật phu nhân còn nửa tháng nữa mới đến cơ mà.
Buổi trưa, Tống Nhàn và Trình Tang Tang hẹn nhau ăn cơm dưới tòa nhà công ty của Tống Nhàn.
Cô ấy kinh ngạc nhìn chiếc valy 28 inch bên cạnh Trình Tang Tang, hói: "Cậu đây là muốn đi đâu à?"
Trình Tang Tang nói: "Buổi chiều tớ bay."
Tống Nhàn cười hỏi: "2 ngày nữa Nghị ca lên thuyền phải không? Muốn tạo bất ngờ cho anh ấy?"
Trình Tang Tang cười nói: "Đúng vậy, bất ngờ lớn."
Tống Nhàn cố ý khoa trương: "Hai người mới xa nhau bao lâu? Không phải sáng nay Nghị ca mới bay à? Hiện tại đã được 5 tiếng chưa? Hai người rốt cuộc có cho cẩu độc thân sống không hả?"
Trình Tang Tang lại cười, không nói gì.
Tống Nhàn nhạy bén nhận ra sự vui vẻ trong mắt Trình Tang Tang, lập tức ngậm miệng.
Trình Tang Tang mà vui thì nói cô ấy cái gì cũng được.
Tống Nhàn nói: "Muốn tớ đưa cậu ra sân bay không?"
"Không cần đâu, tớ gọi xe được rồi, ăn cơm với cậu xong thì tớ đi." Cô khuấy khuấy ly cafe, uống một ngụm mới hỏi: "Hôm nay tớ hẹn gặp cậu, là có chuyện muốn hỏi. Nhàn Nhàn, cậu có từng đi tìm Hàn Nghị không?"
Tống Nhàn hơi hoảng: "Tớ không hiểu ý của câu."
Trình Tang Tang nhìn cô ấy.
Tống Nhàn không chịu nổi ánh mắt thẩm vấn của Trình Tang Tang, chỉ có thể giơ cao cờ trắng đầu hàng, thở dài, nói: "Tớ không nói gì cả, chỉ nói cậu thiếu cảm giác an toàn với cả chuyện cậu cảm thấy cậu thích anh ấy nhiều hơn anh ấy thích cậu... "
Trình Tang Tang hỏi: "Còn gì nữa không?"
Tống Nhàn ho nhẹ một tiếng, nói: "Tớ còn nói trước khi hai người thích nhau, cậu tốn nhiều tâm tư hơn... "
"Ừm... "
Tống Nhàn hỏi: "Tang Tang, cậu giận à?"
Trình Tang Tang nói: "Không." Cô chỉ đang cảm thấy buồn cười. Đây chính là logic của thẳng nam? Cho nên ngày đó anh mời kì lạ như vậy? Cho nên anh mới nói cái gì mà sẽ theo đuổi cô lần nữa?
Trình Tang Tang cảm thấy Hàn thúc thúc nhà cô đáng yêu chết mất.
Hết chương 51.
Chúc mọi người ngày mai nghỉ lễ vui vẻ!