Edit: Nại Nại

____内内____

Nói mới nhớ đã qua ba đời rồi nhưng nhân số ở Hạ gia vẫn không được sung túc cho lắm.

Từ nhỏ đến lớn Hạ Nam Phương luôn ở một mình trước khi gặp được Lý Nhiễm.

Trước kia, cô từng nhìn thấy ảnh hồi nhỏ của Hạ Nam Phương trong thư phòng ở nhà cũ Hạ gia, mỗi một bức hình đều nhìn thấy được vẻ cô đơn lẻ loi trơ trọi trên mặt anh, tóc được chải chỉnh tề, mặc vest dành cho trẻ con thẳng tắp, còn có giày da nữa, không hề có cảm giác nghịch ngợm của trẻ con nên có.

Rất ít trong số đó được chụp vào mùa hè, anh ngồi bên chiếc bàn đá cẩm thạch trắng trong vườn ăn ly kem, ly kem còn lớn hơn khuôn mặt anh, khiến anh càng thêm cô đơn.

Cho nên, Hạ Nam Phương còn có toàn bộ trên dưới Hạ gia đều tràn ngập chờ mong sinh mệnh nhỏ sắp đến với bọn họ này, giống như một gốc cây cổ thụ trăm năm vươn hết cành lên trên, lấy dáng vẻ vô cùng thàng kính vui sướng nghênh đón sinh mệnh mới được sinh ra trong ngôi nhà cổ kính đó.

Bệnh tình của Hạ phu nhân ổn định rồi thì trở về Đài Châu, nhưng lần này là tự bà ta yêu cầu.

Hơn hai tháng sau, một ngày nọ Lưu Lật ôm một thùng hàng đến.

Lúc đó Lý Nhiễm đang trong phòng hoa vẽ tranh, gần đây nhiệt độ ấm áp hơn nhiều rồi, hoa thủy tiên vàng trong sân lần lượt nở rộ, mặt nước trong ao phản chiếu những nhánh hoa dài nhỏ mảnh mai đứng duyên dáng làm cô đột nhiên có linh cảm.

Lưu Lật đứng ở bên ngoài chờ đến khi thấy Lý Nhiễm thu mực lại mới đẩy cửa đi vào.

Cô liếc nhìn thùng hàng Lưu Lật đang ôm trong ngực: "Cái gì thế?"

Lưu Lật nói: "Là Đài Châu gửi đến, vừa mới đưa đến lúc sáng."

Lưu Lật mở thùng hàng ra đưa cho Lý Nhiễm xem đồ bên trong.

Trong thùng hàng là các bộ quần áo em bé được gấp ngăn nắp gọn gàng, có màu xanh, màu hồng, màu vàng... làm Lý Nhiễm thoáng sửng sốt.

Giống như đang cầm củ khoai lang nóng bỏng tay, đột nhiên không biết phải xử lý thế nào.

Vừa nhìn là biết quần áo đều được làm thủ công, xúc cảm thoải mái cùng với tông màu trầm ấm áp.

Lý Nhiễm phức tạp nhìn quần áo trong tay, hiển nhiên Lưu Lật cũng nhìn ra được vấn đề, vội vàng nói: "Nếu không tôi cất giùm cô được không ạ?"

Hắn nói cất đi có lẽ là cất ở một nơi Lý Nhiễm mắt không thấy tâm không phiền đâu đó, cô đoán tám phần là ném đi.

Cô cúi đầu nhìn quần áo trong tay không nói lời nào.

Đường may của áo len không được chỉnh tề cho lắm, trước ngực áo còn thêu mấy con khủng long nho nhỏ kỳ quái, còn có chó con mèo con nữa.

Tay nghề vụng về thô sơ khiến trong lòng Lý Nhiễm cảm thấy xúc động vô hạn, cho dù quan hệ giữa cô và Hạ phu nhân có ra sao thì bà ta vẫn dành tất cả sự dịu dàng của mình cho sinh mệnh nhỏ sắp chào đời này.

Phần dịu dàng đó ngay cả Hạ Nam Phương khi còn bé cũng chưa từng được nếm thử.

"Cất vào trong phòng ém bé đi." Cô xếp gọn quần áo lại rồi bỏ vào thùng.

Lưu Lật hơi kinh ngạc nhưng không nhiều lời, cầm lấy thùng hàng ra ngoài.

Từ đó về sau, thỉnh thoảng Lý Nhiễm sẽ nhận được đồ Hạ phu nhân gửi đến, đều là những đồ trẻ con, bởi vì chưa biết giới tính em bé là trai hay gái cho nên quần áo đưa đến phần lớn đều là những gam màu vàng ấm.

Qua Tết cũng đã đầu xuân, nhiệt độ không tính là quá thấp nữa, nhưng cô vẫn mặc áo len đứng trong sân đợi người. Bụng cô đã có chút nhô lên, triệu chứng nôn nghén đã giảm đi rất nhiều, chỉ là thân thể vẫn còn rất gầy ốm.

Chạng vạng tối, Hạ Nam Phương đỗ xe vào trong sân, Lý Nhiễm đi về phía trước vài bước.

Hạ Nam Phương xuống xe, đi nhanh về phía cô: "Hôm nay em thế nào?"

Mỗi ngày đều có bác sĩ gia đình đến làm kiểm tra, Lý Nhiễm cũng quen báo cáo những điều đó với anh mỗi ngày: "Tất cả đều bình thường anh ạ."

Em bé trong bụng thực sự rất ngoan, ngoại trừ thời gian đầu có chút nôn nghén kén ăn ra thì khoảng thời gian này ngược lại cơ thể rất ổn định.

Sau bữa cơm tối, Hạ Nam Phương ôm Lý Nhiễm ra ngoài đi dạo.

Mặc dù bây giờ anh đã rất ít đi công tác rồi, nhưng không có cách nào chuyển công ty về nhà làm việc, anh không thể thường xuyên ở nhà với cô được, cho nên đi dạo mỗi ngày là thời gian riêng tư của hai người.

Trước cửa, Lý Nhiễm đang cúi người chuẩn bị thay một đôi giày thể thao nhẹ nhàng dễ di chuyển, không biết là do tối hôm nay ăn quá nhiều hay do bụng to rồi mà lúc cúi người có chút vất vả, bụng hơi hơi khó chịu, Hạ Nam Phương kịp lúc nắm lấy bàn tay của cô.

Chờ đến lúc Lý Nhiễm ý thức được anh muốn làm gì thì lên tiếng: "Không cần đâu anh."

Hạ Nam Phương quỳ một chân xuống, nắm lấy cổ chân cô rồi mang giày cho cô: "Chăm sóc cho vợ là điều đương nhiên của một người chồng, cũng là chức trách của anh."

Thực tế nhiều khi không phải như vậy, chăm sóc vợ tuy là chức trách của người chồng, ở ngoài kia có biết bao nhiêu người có nhiều chuyện có thể làm được cho đối phương nhưng không làm, Hạ Nam Phương lại làm hết tất cả cho cô dù anh chưa từng có kinh nghiệm khiến lòng Lý Nhiễm khắc khoải không thôi.

Rất nhiều người đều cảm thấy yêu càng nhiều càng tốt mới đúng, nhưng cô đã trải qua quá nhiều chuyện như thế rồi nên cô hiểu rất rõ, tình yêu không phải là ngọn lửa không có ngọn nguồn và ngọn nguồn của tình yêu cũng không phải là bất diệt.

Một người đối xử tốt với một người sẽ luôn có lý do gì đó.

"Anh không cần phải làm mọi thứ cho em đâu." Lý Nhiễm nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc anh.

Không biết có phải do mang thai mà cảm xúc trở nên mẫn cảm hay làm sao mà cô luôn có cảm giác mình tiến vào toà lâu đài được anh xây dựng. Mặc dù toà lâu đài không bị khoá nhưng mỗi một tiếng nói mỗi một cử động của anh đều thiết lập ranh giới cho cô.

Hạ Nam Phương cột chặt dây giày lại, anh không trả lời Lý Nhiễm: "Hôm nay em làm những gì rồi?"

Anh nhẹ cầm tay cô, thản nhiên bắt đầu tán gẫu.

"Cũng không có làm gì hết à, lúc đầu định vẽ tranh nhưng ngồi một lát đau lưng quá nên không vẽ nữa."

Cô nhớ đến bức tranh mình mới vẽ một nửa kia, nhịn không được nhíu mày, bức tranh đó cô vẽ không được đẹp.

"Em vẽ gì đó? Cho anh xem một tí được không?"

Lý Nhiễm không muốn cho anh xem, gần đây tinh thần không tốt nên cô không chạm bút, tranh hôm nay cô vẽ đến bản thân cô còn ghét bỏ nữa là.

"Không muốn."

Lưu Lật ở một bên cười chen vào: "Bức tranh kia có lẽ đang ở trong phòng hoa trong vườn."

Hạ Nam Phương nắm tay cô đi đến phòng hoa, nhưng cô thật sự không muốn cho anh xem lắm: "Ngày mai em muốn ra ngoài một chuyến."

Hạ Nam Phương đang chăm chú xem bức tranh của cô, đột nhiên nghe cô nói vậy, quay đầu hỏi: "Đi đâu thế em?"

"Học viện mỹ thuật *** có mời thầy Lexy đến Trung Quốc để giao lưu trao đổi học thuật."

Hạ Nam Phương: "Ừ?"

"Thầy Lexy là thầy hướng dẫn của em, lúc em du học có làm việc ở phòng làm việc của thầy một thời gian."

Hạ Nam Phương hiểu rõ: "Nếu em muốn gặp thầy Lexy thì anh sẽ mời thầy đến nhà làm khách."

Trước khi nói Lý Nhiễm đã mơ hồ có dự cảm, Hạ Nam Phương sẽ không đồng ý.

Nhưng không ngờ anh sẽ từ chối thẳng thừng như vậy.

Ngữ khí của cô cũng không khỏi cứng rắn hơn: "Ngày mai em muốn đến trường học một chuyến."

Hạ Nam Phương hơi có chút bất đắc dĩ cười cười: "Em đừng tức giận mà, được không?"

Cô không phải tức giận, nhưng từ sau khi cô mang thai, mọi chuyện Hạ Nam Phương đều hạn chế cô, bây giờ muốn đi đâu cũng phải được sự cho phép của anh mới được đi.

"Vậy vì sao anh không cho phép em đến trường chứ?"

Sắc mặt Hạ Nam Phương không vì Lý Nhiễm tức giận mà thay đổi gì, anh vẫn cười cười nhẹ như mây gió như cũ: "Không phải anh không cho phép mà mời thầy Lexy đến nhà làm khách không phải sẽ càng trang trọng chân thành hơn sao?"

Lý Nhiễm hơi bị anh thuyết phục, trường học cũ may mắn mời được thầy Lexy đến làm cố vấn, Lý Nhiễm vừa là học sinh tiền nhiệm của thầy Lexy, cũng là cựu sinh viên vinh dự của trường, đương nhiên trường học muốn mời cô tham gia.

Mà ý Hạ Nam Phương là có thể cảm ơn thầy hướng dẫn cô nhưng chạy đến trường học thì không được.

"Anh đây là muốn thể hiện sự thành kính với thầy Lexy hay là muốn khống chế quyền tự do của em?"

Hạ Nam Phương hơi bất ngờ với câu nói của cô, nhưng anh vẫn dịu dàng nói với cô: "Anh có bao giờ hạn chế tự do của em đâu? Không phải em đi đâu thì anh đi đó với em đấy ư?"

Lý Nhiễm không phải muốn cãi nhau với anh, mà thái độ Hạ Nam Phương vừa thành khẩn vừa vĩ đại, cô thật sự không tìm ra chỗ nào không ổn.

Nhưng trong lòng vẫn bị anh làm tức giận nổi lên ngọn lửa không tên, tay đang được anh nắm hơi bực bội muốn rút tay lại.

Hạ Nam Phương lại nắm chặt tay cô hơn, không muốn nói sâu vào đề tài đó: "Sau này sẽ còn rất nhiều cơ hội về thăm trường mà, anh không muốn để em xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn cả đâu."

Lý Nhiễm nhìn anh, rõ ràng là ngữ khí dịu dàng nhưng trong lòng cô vẫn bực bội như cũ.

Không sai, cô lại có cảm giác anh lại muốn nhốt mình như hồi trước.

Không còn tâm trạng đi dạo nữa, sau khi hai người tách ra cô lại một mình ở lại phòng hoa vẽ tranh.

Nhìn bức tranh vẫn chưa hoàn chỉnh kia, trong lòng cô càng thêm nóng nảy tâm phiền khí loạn.

Cô ngồi một mình trong phòng hoa, muốn mình bình tĩnh lại.

Cô biết cảm xúc của mình không được ổn định, tựa như mỗi một câu nói vừa rồi của cô đều giống như gai đâm Hạ Nam Phương vậy.

Chính vì anh dùng sự dịu dàng bao trùm tất cả gai nhọn của cô cho nên tâm trạng bây giờ của cô mới càng thêm phức tạp, vừa biết mình không nên phát cáu với anh, vừa lại không còn chút sức lực nào phản kháng lại sự dịu dàng như thiêu đốt xương cốt đó của anh.

Tính cô từ trước đến nay chưa bao giờ có thể phát tiết với những người đối xử tốt với mình.

Cho đến rất khuya, Hạ Nam Phương mới đến gõ cửa.

Phòng hoa là nơi của riêng mình cô, giống như thư phòng của anh vậy, đều là lãnh địa không thể xâm phạm của nhau.

Giọng anh bình thản như không có chuyện gì xảy ra, anh đẩy cửa đi vào rồi nửa ngồi xổm xuống trước mặt cô, nắm lấy tay cô: "Em vẫn còn tức giận sao?"

Cô lắc đầu: "Không có."

Lòng bàn tay của anh cực nóng, sức nóng của anh như muốn truyền từ tay đến thẳng trái tim cô.

"Ngày mai anh cùng em đến trường học nhé?"

Lý Nhiễm ngước lên nhìn anh, Hạ Nam Phương nửa ngồi trên đất, ánh mắt anh còn dịu dàng thâm tình hơn cô.

"Thật ư?"

Hạ Nam Phương cười gật đầu: "Thật, không phải anh không cho em ra ngoài, chẳng qua là vì suy nghĩ đến an toàn của em thôi."

Cô đương nhiên hiểu rõ đạo lý này, mang thai cần phải thật cẩn thận, thế nhưng đừng bắt nhốt cô như thế, cho dù không phải nhốt cô nhật nhưng đừng để cho cô có cảm giác như vậy.

Hạ Nam Phương tiếp tục giải thích nói: "Em vừa mới qua thời kỳ nôn nghén xong, anh cũng vừa mới vỗ béo em lên được một ít thịt, anh muốn cơ thể em ổn định một chút rồi mới ra ngoài, cũng không có ý muốn bắt nhốt em."

Trên mặt Lý Nhiễm lúng túng, cảm thấy có lỗi vì vừa rồi nghĩ anh quá đáng ghét: "Xin lỗi anh. Thái độ vừa rồi của em không được tốt."

Hạ Nam Phương cúi người ôm cô lên: "Không cần nói xin lỗi đâu, em mới là người cực khổ nhất."

Nghe anh nói như thế, Lý Nhiễm càng xấu hổ không chịu nổi.

Mặc dù triệu chứng mang thai ở trên người cô, nhưng khoảng thời gian này anh cũng chịu cực không kém.

Anh ôm cô lên lầu, rửa mặt xong rồi đặt cô lên giường.

Anh ra ngoài gọi điện thoại, rồi về phòng nói với cô: "Mọi chuyện đều sắp xếp xong rồi, ngày mai anh đến trường với em."

Lý Nhiễm đã mơ mơ màng màng chìm vào mộng đẹp rồi, chỉ thoáng nghe có người nói chuyện, chứ không nghe rõ đang nói cái gì.

Nghe thấy động tĩnh anh nằm xuống giường, cô vô thức ôm lấy anh, gối đầu lên cánh tay anh, lẩm bẩm nói: "Thật xin lỗi anh, em không phải cố ý phát cáu đâu."

Cô muốn mở mắt ra, nhưng mở không nổi: "Chỉ là tâm trạng em không được ổn lắm."

Anh ôm lấy cô, vỗ về nhè nhẹ sau lưng cô: "Anh biết."

"Em phải chịu đựng rất nhiều mới có thể đi đến hôm nay, anh biết hết."

Lý Nhiễm không mở mắt ra nổi, những vẫn đáp lời anh: "Không vất vả gì cả, bởi vì em yêu anh."

Trong đêm tối nhưng ánh mắt Hạ Nam Phương sáng quắc, giống như tinh tú trên trời đêm: "Anh cũng yêu em, cho nên không thể để em xảy ra một chút sơ xuất nào được."

__Đây là đường phân cách Nại Nại ___

Nại Nại đang ở ẩn, đừng hỏi Nại Nại đang ở đâu(;'༎ຶٹ༎ຶ')

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play