Edit: Nại Nại

____

"Về đứa nhỏ?"

Chuyện này Lý Nhiễm có từng nghe nói, hai năm trước Ôn Trường Ninh đến tìm cô khi cô về nước chuẩn bị quay về Pháp, Ôn Trường Ninh lựa chọn bỏ học giữa chừng là do vấn đề sinh con.

Vu Hồng Tiêu cùng Ôn Trường Ninh liên hôn cũng không tính là củng cố, cho dù lúc ấy Ôn gia rơi vào một kiếp kia, con đường liên hôn này đối với Ôn gia mà nói thì lựa chọn môn đăng hộ đối cũng không sai.

Vu gia xem như là sự lựa chọn tốt nhất, nhưng đối với Vu gia mà nói thì Ôn gia khá trèo cao.

Khi Vu Hồng Tiêu và Ôn Trường Ninh kết hôn, Vu Hồng Tiêu 31 tuổi, Ôn Trường Ninh 27 tuổi.

Nếu Ôn Trường Ninh vừa mới gả vào đã có thai, đương nhiên cục diện sẽ thay đổi.

Cho nên Ôn gia mới muốn Ôn Trường Ninh sinh con cho Vu Hồng Tiêu, muốn mượn đứa nhỏ ổn định địa vị của Ôn Trường Ninh ở Vu gia.

Lý Nhiễm không nhịn được hỏi: "Nhưng bệnh trầm cảm có liên quan gì đến chuyện đứa nhỏ?"

Sinh con là có thể củng cố địa vị của Ôn Trường Ninh ở Vu gia, Ôn gia tính toán rất hay, nhưng Ôn Trường Ninh lại không hề nghĩ như vậy.

Ôn Trường Ninh nghe lệnh Ôn gia gả cho Vu Hồng Tiêu, nhưng trong lòng cô ấy vô cùng cực đoan kháng cự. Ngay từ đầu có lẽ là vì chữ hiếu nghe lời cha mẹ, nhưng sau đó Ôn gia làm nhiều chuyện tổn thương đến cô ấy, nên cô ấy muốn tranh đấu gì đó.

Một mặt cô ấy là trưởng nữ Ôn gia nên không thể tránh khỏi trách nhiệm, mặt khác cô ấy luôn mong muốn thoát khỏi trói buộc ngày này qua ngày khác này.

Cô ấy hâm mộ cuộc sống tự do tự tại của Lý Nhiễm, khát khao Lý Nhiễm đi du học được đào tạo tài năng.

Mà cô ấy càng lún càng sâu trong đầm lầy này, không có cách nào kiềm chế được trước sự dịu dàng của Vu Hồng Tiêu.

Ôn Trường Ninh yêu người đàn ông đó, rồi lại hận cuộc hôn hân này.

Vu Hiểu Hiểu thở dài: "Cậu còn không hiểu sao? Chị ấy muốn đứa nhỏ thoát khỏi sự khống chế của Ôn gia, trong lòng chị ấy cho rằng chỉ cần có con rồi thì Ôn gia sẽ không can thiệp vào cuộc sống của chị ấy nữa."

"Có ý gì? Cậu đừng nói Ôn Trường Ninh... cậu ấy không muốn sinh, nhưng lại không thể không sinh."

Vu Hiểu Hiểu gật đầu: "Ừ, chị ấy không muốn sinh, nhưng chị ấy không thể chọn, thế cho nên..."

"Người trong nhà đều cho rằng chị ấy tình nguyện, cho nên bỏ qua cảm xúc không muốn của chị ấy, cho đến khi anh tớ phát hiện chị ấy thuốc trộm thuốc tránh thai, ở nhà làm ầm lên với chị ấy một trận, lúc đó chị ấy mới nói chị ấy không hề muốn sinh con."

"Sau đó thì sao? Anh Hồng Tiêu nói thế nào?"

"Anh tớ yêu chị ấy, đương nhiên anh ấy sẽ không ép chị ấy sinh con. Nhưng mà cậu cũng biết, có một số chuyện chúng ta nhìn thấy đơn giản, nhưng thực tế..."

"Anh cậu đã bảo không sinh rồi, sao cậu ấy còn bị bệnh trầm cảm?"

Nói đến vấn đề này, Vu Hiểu Hiểu có chút căm giận, ném ly rượu lên bàn: "Ôn gia không có một ai tốt cả."

"Vốn dĩ anh tớ đã ra mệnh lệnh cấm rồi, người trong nhà không được nhắc đến chuyện sinh con gì cả, chị Trường Ninh cũng không trộm uống thuốc nữa, nào biết người Ôn gia lại là người khơi mào mọi thứ."

"Xảy ra chuyện gì rồi?"

"Cuối năm trước, em trai của chị Trường Ninh gây chuyện, lại là chuyện lớn nữa. Ôn gia đến cầu xin..."

Lý Nhiễm hiểu được một ít, mấy năm nay là cơ hội cho Vu Hồng Tiêu, có thể bay lên phía trên hay không thì phải xem thời gian này như thế nào.

Bởi vậy, Vu gia cẩn thận làm việc khắp nơi từ điều nhỏ nhất, không dám có bất cứ nhược điểm gì.

Nếu chuyện em trai Ôn Trường Ninh liên lụy đến Ôn gia, chỉ sợ ảnh hưởng không nhỏ.

"Sau đó thì sao?"

"Haiz... Chuyện đó ầm ĩ khắp nơi, lời đồn trên mạng càng nhiều, Ôn gia nhiều lần đến xin Vu gia..."

"Lúc đầu ba mẹ tớ còn nhỏ giọng khuyên bảo, cuối cùng thật sự không còn cách nào khác chỉ có thể tránh mặt không gặp."

"Ôn gia chịu dừng tay?"

Nói tới đây, Vu Hiểu Hiểu bắt đầu mắng to Ôn gia không phải người, vì con trai mà con gái ruột của mình cũng không buông tha.

Vu Hiểu Hiểu xem việc mắng Ôn gia như đồ nhắm rượu, vừa mắng vừa rót thêm một ly: "Lúc ấy chị Trường Ninh vừa mang thai đứa con đầu tiên, Ôn gia lừa chị ấy về nhà, thả ra tin tức giả là chị ấy muốn ra nước ngoài dưỡng thai, đưa chị ấy đi mất."

Lý Nhiễm kinh hãi: "Chẳng lẽ Ôn gia...? Hổ dữ không ăn thịt con, bọn họ điên rồi sao?"

Vu Hiểu Hiểu khinh thường: "Không sai, bọn họ lấy đứa nhỏ trong bụng chị Trường Ninh áp chế anh tớ, yêu cầu anh ấy dùng bất cứ thủ đoạn gì cũng phải đưa em trai chị Trường Ninh còn sống ra ngoài."

"Cậu nói xem đầu óc đám người đó có phải hỏng rồi không? Hắn say rượu lái xe thể thao đâm một người chết ba người bị thương, cuối cùng còn chạy trốn đâm thêm một người chết nữa, cảnh sát toàn thành phố đang truy nã hắn."

"Nếu bây giờ Vu gia ra mặt, chẳng phải là cùng chết chung với thằng em trai ngốc ngếch kia sao?"

"Chị Trường Ninh vừa đến nước ngoài là bị giam lỏng không thể về nước, chị ấy mới ý thức được tình huống không đúng, tìm được thời cơ gọi điện về Vu gia, bảo anh ấy ngàn vạn lần không được đồng ý yêu cầu của Ôn gia..."

"Anh Hồng Tiêu không đồng ý?"

Nói đến đó, Vu Hiểu Hiểu tức giận muốn khóc: "Anh tớ... anh ấy không muốn sống nữa, đồng ý chuyện đó!"

"Sau đó Ôn gia thấy mạnh bạo không được, đành phải thôi, dù sao đi nữa chị Trường Ninh cũng là con gái ruột của bọn họ, không thể bức ép quá đáng được, nhưng lại xảy ra chuyện."

"Xảy ra chuyện gì?"

Vu Hiểu Hiểu nghĩ đến sinh linh bé nhỏ chưa kịp nhìn thấy thế giới này, mũi liền cay cay, nhẹ giọng nói: "Đứa nhỏ không còn nữa."

Vu Hiểu Hiểu uống thêm một ly mắng to: "Bọn người Ôn gia đều là đồ ngu ngốc, súc sinh, không phải con người!"

"Đương nhiên ngoại trừ Ôn Trường Ninh ra."

Vu Hiểu Hiểu ôm chai rượu lẩm bẩm tự nói: "Từ trước đến giờ tớ chưa từng thấy anh tớ khổ sở như vậy, cái hôm anh ấy đi đón chị Trường Ninh về đó, lần đầu tiên tớ nhìn thấy anh ấy khóc. Trái tim tớ đều muốn vỡ từng mảnh hết rồi, hai người đang yên lành tốt đẹp bị người Ôn gia lăn lộn thành như vậy."

"Sau khi trở về, trạng thái tinh thần của chị Trường Ninh vẫn luôn không tốt lắm, anh tớ mất khoảng thời gian dài bên cạnh an ủi chị ấy. Nhưng khi đó, tâm lý của chị ấy đã xảy ra vấn đề."

"May mắn là anh tớ phát hiện kịp thời, đưa chị ấy đi bệnh viện, bác sĩ bảo chị ấy bị bệnh trầm cảm đã hơn một năm, từ lúc bắt đầu gả vào Vu gia là bị."

Lý Nhiễm trầm mặc, cô thật không nghĩ tới một năm này Ôn Trường Ninh xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Mỗi lần gọi điện thoại cho Ôn Trường Ninh, cứ cảm thấy giọng nói cô ấy quá lạnh nhạt, cô vẫn luôn cho rằng... cô ấy không thích mình lắm, có lẽ cũng không muốn nhận điện, nào biết cô ấy đã nghiêm trọng đến loại trình độ đó.

Vu Hiểu Hiểu thả chai rượu ra, ôm Lý Nhiễm: "Nhiễm Nhiễm, cậu nghe tớ nói! Nếu cậu có người mình thích, đừng vì chuyện con cái mà lo lắng gì cả, cậu biết không? Nguyện vọng lớn nhất bây giờ của anh tớ là Ôn Trường Ninh khỏe mạnh vui vẻ, anh ấy không quan tâm đến chuyện con cái gì nữa cả. Trong nhà không ai dám nhắc về chuyện sinh con nữa, dám nói thì anh tớ sẽ trở mặt."

"Thật sự, không có con cũng chẳng có gì to tát cả, cậu tin tớ đi!"

Lý Nhiễm nhìn chai rượu, đã uống được một nửa: "Có phải cậu uống nhiều quá rồi không?"

Vu Hiểu Hiểu đem chai rượu đẩy cho cô: "Cậu cũng uống đi, uống nhiều vào rồi cậu sẽ có dũng cảm ở bên Hạ Nam Phương."

"Nhiễm Nhiễm, cậu phải tin tớ... đừng quan tâm những cái đó, không thể sinh con thì có sao đâu, không sinh con còn sống sướng hơn ấy."

Lý Nhiễm đỡ Vu Hiểu Hiểu: "Được được được, tớ biết rồi."

Vu Hiểu Hiểu lắc đầu: "Không được."

"Bây giờ cậu nói với anh ta liền đi, nói cậu muốn ở bên anh ta. Ngay bây giờ!"

Vu Hiểu Hiểu vừa nói vừa khóc: "Tớ thương anh tớ quá, sao anh ấy lại khổ như vậy chứ! Tớ không muốn cậu cũng như vậy, cậu hiểu không?"

"Cậu, anh tớ, còn có chị Trường Ninh, rõ ràng các cậu đều là người tốt. Đương nhiên... ngoại trừ Hạ Nam Phương."

"Tuy Hạ Nam Phương không phải là người tốt, anh ta còn đánh anh tớ, nhưng anh ta yêu cậu."

"Cho nên nếu cậu ở bên anh ta, tớ tán thành."

Lý Nhiễm: "Cậu say rồi, tớ đỡ cậu vào phòng ngủ."

Vu Hiểu Hiểu không thuận theo không buông tha, lấy điện thoại ra đưa cho Lý Nhiễm: "Cậu, gọi điện cho Hạ Nam Phương ngay đi. Nói cậu đồng ý ở bên anh ta!"

Lý Nhiễm thật sự bị Vu Hiểu Hiểu làm cho dở khóc dở cười: "Tớ biết rồi, tớ sẽ nói."

Vu Hiểu Hiểu che miệng Lý Nhiễm lại: "Cậu không gọi tớ gọi thay cậu."

Vu Hiểu Hiểu híp híp mắt, tìm số điện thoại của Hạ Nam Phương, Lý Nhiễm lấy điện thoại lại: "Tớ bảo đảm sẽ gọi mà, cậu đi nghỉ ngơi trước được không? Cậu uống nhiều quá rồi."

Vu Hiểu Hiểu vừa khóc vừa lăn lộn: "Tớ không uống nhiều. Tớ thương anh tớ quá. Tớ cũng thương cậu nữa."

Lý Nhiễm ngồi bên cạnh Vu Hiểu Hiểu nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô nàng: "Tớ biết rồi. Anh cậu là người tốt, nhất định sẽ hạnh phúc."

Vu Hiểu Hiểu gật gật đầu, không ngừng lẩm bẩm trong miệng: "Chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc."

Thật vất vả mới dỗ Vu Hiểu Hiểu đi ngủ được, tửu lượng của nha đầu này quá kém, hễ uống say là vừa khóc vừa quậy.

Lý Nhiễm bị lăn lộn đổ mồ hôi đầy người, cả người khó chịu nên cô vào phòng tắm một lần, ngồi bên cửa sổ sấy tóc.

Chuyện của Ôn Trường Ninh làm cô kinh ngạc không thôi, thật lâu sau vẫn chưa phục hồi lại tinh thần.

Chỉ có hai năm ngắn ngủn, những chuyện như vậy lại xảy ra trên người Ôn Trường Ninh.

Không hề nghi ngờ, cô ấy đúng là quá bất hạnh, sinh ra trong loại gia đình đó, cho dù có tiền thì cũng chỉ là một công cụ của Ôn gia.

Người Ôn gia có lẽ căn bản không xem Ôn Trường Ninh là con gái của mình, nếu không cũng sẽ không dùng đứa nhỏ trong bụng Ôn Trường Ninh ra uy hiếp Vu Hồng Tiêu.

Thật không thể tin được, còn có người dám làm ra loại chuyện đó.

Em trai Ôn Trường Ninh tám chín phần mười là bị phán tử hình, tuy Ôn gia cùng đường, nhưng đứa nhỏ trong bụng Ôn Trường Ninh không phải là một mạng người sao?

Lý Nhiễm không tưởng tượng được vì sao trên đời này lại có cha mẹ nhẫn tâm như thế.

Đang ngây ngốc suy nghĩ linh tinh, điện thoại đặt ở bên cạnh đột nhiên rung 'ong ong'.

Lý Nhiễm liếc mắt một cái, là Hạ Nam Phương, với tay bắt máy.

"Ngủ rồi sao?"

Lý Nhiễm nói ra tâm sự: "Vừa mới biết một chút chuyện, tâm trạng bây giờ tương đối phức tạp, ngủ không được."

"Chuyện gì? Làm em buồn không ngủ được?"

"Một ít chuyện không vui lắm."

Hạ Nam Phương ở đầu dây bên kia tạm dừng một giây, như có chút thăm dò: "Vu Hồng Tiêu?"

"Sao anh biết?"

Nói xong cô cảm thấy không đúng lắm, mình vì chuyện một người đàn ông khác làm không ngủ được, còn nói nữa cứ như cô thật sự câu tam đáp tứ vậy.

"Đúng lúc anh cũng không ngủ được."

Lý Nhiễm bỏ máy sấy xuống, thử hỏi: "Vậy tôi qua đó tìm anh?"

Giọng nói bên kia vui vẻ: "Được."

____

Lý Nhiễm lái xe trở lại bệnh viện đã gần 11 giờ, Khổng Phàn Đông đang bên ngoài hành lang phòng bệnh tuần tra, gương mặt lạnh lùng khi thấy Lý Nhiễm hơi hơi nhu hoà lại chút.

"Lý Nhiễm tiểu thư."

Lý Nhiễm gật gật đầu.

Hạ Nam Phương đang nằm trên giường bệnh, nghe thấy động tĩnh ở cửa lập tức lộ ra nụ cười tươi rói.

Tâm trạng nặng trĩu của Lý Nhiễm khi nhìn thấy nụ cười đó lập tức nhẹ nhõm hẳn đi.

Giống như khi có Hạ Nam Phương ở thì tất cả mọi chuyện không vui đều sẽ tan thành mây khói vậy.

Lý Nhiễm ngồi xuống, Hạ Nam Phương mở miệng: "Em biết hết rồi?"

Hạ Nam Phương thoáng nghiêng đầu nhìn cô: "Chuyện đó không phải anh cố ý giấu em, lúc đấy chuyện của Ôn gia và Vu gia quá phức tạp, hơn nữa đoạn thời gian Ôn Trường Ninh bị Ôn gia đưa ra nước ngoài kia, là thời kỳ vô cùng đặc thù của Vu gia."

Lý Nhiễm cúi đầu không nói lời nào: "Tôi chỉ là suy nghĩ về đứa nhỏ kia..."

"Đáng lẽ bé con có thể vui vẻ chào đón thế giới này, lại bởi vì chuyện của người lớn, mà sớm trở thành thiên sứ bay đi. Hễ nghĩ đến chuyện đó, tôi liền cảm thấy buồn vô cùng."

Hạ Nam Phương duỗi tay nhẹ nhàng vuốt tóc cô an ủi: "Vu Hồng Tiêu vốn dĩ được thăng chức lên thành phố trong năm nay... Em biết vì sao không thể thành công không?"

Lý Nhiễm lắc đầu: "Vì sao?"

"Chuyện kia, lúc đó Vu gia có nhúng tay vào giải quyết nhưng không thành công. Vu Hồng Tiêu không có khả năng đè ép toàn bộ thân nhân của những người đã mất được, nhưng vì sinh mệnh nhỏ bé chưa được sinh ra kia mà anh ta đã cố gắng rất nhiều, tuy rằng không có thành công."

"Nhưng đứng trên cương vị một người cha mà nói, anh ta đã rất cố gắng giữ đứa bé lại."

Lý Nhiễm nghe thấy thế kinh ngạc: "Cho nên Vu gia..."

Hạ Nam Phương gật đầu: "Ừ, con đường thăng quan tiến chức của Vu Hồng Tiêu bị gián đoạn tại đây."

Lý Nhiễm không biết nên nói gì nữa, cái kết cục này thậm chí còn tệ hơn những gì cô từng nghe.

Lý Nhiễm rầu rĩ: "Vì sao khi nghe anh nói xong tôi càng cảm thấy buồn hơn thế này?"

Hạ Nam Phương mân mê tóc cô, giọng điệu cũng buồn bã theo: "Nhiễm Nhiễm, trên đời này làm gì có chuyện thập toàn thập mỹ* chứ."

"Chúng ta chỉ cần quý trọng lẫn nhau, không để lại điều tiếc nuối là được."

Không để lại điều tiếc nuối sao?

Lý Nhiễm nhìn Hạ Nam Phương: "Anh tiếc nuối cái gì?"

Hạ Nam Phương trầm tư trong chốc lát: "Lúc trước khi chúng ta còn ở bên nhau, anh không biết trân trọng em."

Lý Nhiễm cứng họng, cô mơ hồ đoán được Hạ Nam Phương sẽ nói thế, nhưng khi chân chính nghe thấy từ trong miệng anh nói ra, trong lòng giống như bị kim đâm.

Rất đau đớn, rất quen thuộc không thể nào quên được.

Lý Nhiễm nhẹ giọng hỏi: "Nếu em nói, còn có cơ hội thì sao?"

Tay Hạ Nam Phương dừng lại, sau đó vui sướng khó kiềm chế: "Anh nhất định tình thâm bất hối*."

____

尽善尽美 / jìn shàn jìn měi/: Mười phân vẹn mười, thập toàn thập mỹ.

Hán Việt: Tận thiện tận mỹ.

Ý nghĩa: Vô cùng hoàn thiện, vô cùng hoàn hảo. Miêu tả sự vật hoàn toàn không có khuyết điểm. Mười phần hoàn hảo cả mười, tất cả tốt đẹp trọn vẹn, không chê trách vào đâu được.

情深不悔 (tình thâm bất hối): tình nghĩa sâu nặng, không hối hận. Có lẽ anh muốn nói yêu em đến suốt cuộc đời có chết cũng không hối hận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play