"Nhìn cái gì thế?" Phí Huyên vừa mới ra khỏi thang máy, thấy Hạ Nam Phương đứng ở trong đại sảnh, ánh mắt sáng quắc nhìn về một phương hướng.
Từ góc độc của Phí Huyên nhìn qua, lập tức nhìn thấy người đứng đợi trong đại sảnh chính là ai, nhất thời cả kinh, giọng cất cao: "Cậu nói thật đi, có phải biết trước Lý Nhiễm ở đây rồi cố ý chạy tới không?"
Hạ Nam Phương sửa sửa tay áo, đôi mắt đen nhánh hơi nheo: "Sao có thể?"
Phí Huyên không tin: "Tôi tin cậu con khỉ!"
Hạ Nam Phương nhíu mày, cười khẽ một tiếng: "Đại khái là... định mệnh đã an bài."
Nói xong, đè lại caravat, đi về phía Lý Nhiễm.
Từng nhóm từng nhóm người đi vào trong hội triển lãm, qua sau 8 giờ dần dần giảm bớt, Lý Nhiễm thoáng hơi tháo lỏng chân khỏi giày cao gót, thay đổi tư thế.
"Ran."
Thân hình cao lớn của Hạ Nam Phương chợt đứng yên, nhíu mày nhìn về phía nơi phát ra tiếng nói, là một chàng trai người nước ngoài mắt xanh tóc vàng cách Lý Nhiễm không xa.
Anh ta mặc bộ sườn xám của nam màu xanh ngọc thêu rồng, Lý Nhiễm cũng mặc sườn xám xanh ngọc của nữ. Rõ ràng là đồ nhóm tuyên truyền cho buổi giao lưu, nhưng ở trong mắt Hạ Nam Phương lại là đồ đôi tình chàng ý thiếp.
Rồi Hạ Nam Phương nhấp nhấp môi, lẳng lặng đứng yên tại chỗ.
Hai người đưa lưng về phía anh, anh mơ hồ có thể nghe họ nói mấy câu.
Đại khái là anh chàng người nước ngoài kia hỏi Lý Nhiễm ăn sáng chưa, Lý Nhiễm trả lời chưa, anh ta lập tức mời cô ra ngoài ăn sáng.
Trong lòng Hạ Nam Phương tắc nghẽn, tâm trạng lập tức không vui.
Nhìn hai người dần dần đi xa, Phí Huyên vỗ vỗ bờ vai của anh, độ cong trên môi không có ý tốt, nhìn nhìn hai người càng ngày càng đi xa kia: "Ồ... bạn trai ngoại quốc cao lớn anh tuấn nha. Thấy xong rồi tâm trạng như thế nào?"
Hạ Nam Phương dùng khuỷu tay cho Phí Huyên một quyền: "Cậu câm miệng."
____
Ngày hôm sau sau khi ăn sáng xong, Lý Nhiễm sắp xếp hành lí chuẩn bị về trường học, vừa mới lên xe về trường, cô lại nhận được điện thoại của khách sạn.
Khách sạn nói có một vị khách muốn mua bức [Phi Thiên] của cô.
Lý Nhiễm khá bất ngờ, bản quyền của [Phi Thiên] đã thuộc về khách sạn, nếu có người muốn mua, bên khách sạn bọn họ có thể trực tiếp bán đi.
Khách sạn nói: "Vị khách đó nói muốn gặp mặt trực tiếp."
Cô có thể từ chối, dù sao bức tranh đó bây giờ ngoại trừ ký tên tác giả là cô ra, bán cho ai cũng không liên quan gì đến cô nữa.
Chịu không được sự nài nỉ của khách sạn, cô đành phải quay trở lại khách sạn.
Đến lúc đó vừa lúc là giữa trưa, nhân viên dẫn cô vào nhà hàng của khách sạn, vị khách kia rất nhanh đã đến.
Lý Nhiễm không hề tò mò về người mua, khách sạn mỗi ngày tiếp đón nhiều khách khứa như vậy, có thể là người Mỹ, có thể là người Trung Quốc, cũng có thể là người Nga.
Tóm lại, ai cũng có khả năng là người muốn tranh của cô.
Nhưng ngàn vạn lần cô không nghĩ đến, người đó lại là Hạ Nam Phương.
Khi Lý Nhiễm nhìn thấy anh, ánh mắt xinh đẹp nhìn Hạ Nam Phương không chớp, cô hơi giật mình, kinh ngạc trên mặt không chút nào che dấu.
"Anh..."
Cằm Hạ Nam Phương hơi hếch lên một tí: "Tham gia hội giao lưu văn hóa Trung Pháp."
Lý Nhiễm đột nhiên nghĩ đến thân phận của Hạ Nam Phương, ở trong nước anh cũng là một thanh niên vừa có tài vừa có sắc, nổi tiếng trên bảng phú hào.
Rất nhanh cô đã nhìn ra thế cục trước mắt, nhưng làm sao Hạ Nam Phương biết được đó là tranh cô vẽ?
Hạ Nam Phương rất rõ suy nghĩ trong lòng cô, thẳng thắn thành thật không hề che giấu nói: "Tối hôm qua anh nhìn thấy em. Em ấn sai tầng, ngừng ở tầng 11."
Lý Nhiễm bừng tỉnh nhớ tới, ngay sau đó hiểu ra: "Bữa tối hôm qua cũng là do anh?"
Hạ Nam Phương còn chưa gặp mặt cô đã làm nhiều chuyện như thế, tâm tư của đàn ông cũng không khó đoán.
Cô cũng không muốn giả ngu: "Cảm ơn anh."
Bất kể người này thật sự là tình cờ gặp mặt hay là cố ý gặp, thì tối hôm qua cô mệt thành dáng vẻ kia, Hạ Nam Phương chỉ mời cô một bữa ăn mà không đến quấy rầy cô đã là một hành động thân sĩ rồi.
Tâm tư của Hạ Nam Phương là cái gì chứ, giống như "tâm tư của Tư Mã Chiêu, người qua đường cũng thấy"*, anh thật sự không hề muốn quá khách khí với Lý Nhiễm, có vẻ quá xa lạ, quan hệ của bọn họ không nên câu nệ xa cách như thế.
("Tâm của Tư Mã Chiêu, người qua đường cũng thấy" là một câu nói nổi tiếng của Ngụy Đế Tào Mao. Tra google để biết thêm chi tiết về ông Tư Mã Chiêu.)
"Đừng khách khí với anh như vậy."
Không khí giữa hai người thật sự lạnh nhạt, có lẽ là do gặp người quen ở đất nước xa lạ, cũng có thể là do Lý Nhiễm đã quen với hoàn cảnh mới rồi nên khi gặp lại Hạ Nam Phương, anh đã không còn ảnh hưởng quá lớn đến cô nữa.
Những chuyện không vui ở trong nước đã sớm bị quên đi theo tiếng gầm rú của động cơ máy bay rồi, hiện tại cô chỉ hy vọng bản thân mỗi ngày đều có thể theo đuổi những chuyện mới mẻ vui vẻ phía trước.
Cô tươi cười vô cùng khéo léo, đối mặt với Hạ Nam Phương không khác gì khi ứng phó với những khách khứa lúc sáng.
Nội tâm mẫn cảm và hèn mọn sớm đã không còn nữa, cô phát hiện bản thân bây giờ có thể thản nhiên mà đối mặt với Hạ Nam Phương.
Tư vị trong lòng Hạ Nam Phương lập tức không được tốt lắm, cho dù là ai cũng không thể chấp nhận được sự thật này, người mình nhớ thương trong lòng suốt hơn ba tháng trời, thật vất vả mới có thể gặp mặt, lại phát hiện người ta căn bản không hề để mình ở trong lòng.
Lòng Hạ Nam Phương có cứng đến đâu cũng không chịu nổi sự tra tấn như vậy.
Hai người nói chuyện một chút tình hình gần đây, chủ yếu là do Hạ Nam Phương đơn phương hỏi cô.
Lý Nhiễm cũng không có gì giấu giếm, cô miêu tả đơn giản trạng thái cuộc sống của mình gần đây một lần, nghe thấy thì có vẻ như muôn màu muôn vẻ, không có gì là không ổn.
Cô nói về việc học, công việc của bản thân, đây là đề tài mà lúc trước cô không nói ra được, nhưng hiện tại nói về đề tài này, cô lại thao thao bất tuyệt.
"Hạ Nam Phương, anh có biết vì sao bây giờ tôi lại cảm thấy vui vẻ như vậy không?"
"Ừ?"
"Bởi vì trước kia, trái tim và cả lý trí của tôi đều là anh, hiện tại nó đã tập trung thứ mà tôi thích nhất rồi... vẽ tranh."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT