Khi nhận được tin nhắn của Quý Minh Sùng, Nguyễn Tố đã rời giường.
Hôm nay là thứ sáu, là ngày cô được nghỉ. Nếu như không ngủ được thì không cần miễn cưỡng bản thân.
Lúc nhìn thấy tin nhắn wechat, cô còn cố tình xem lại giờ, năm giờ sáng. Sao anh biết cô không ngủ, còn hẹn cô đi ngắm bình minh nhỉ? Cô nhớ đến weibo vừa đăng, đoán anh cũng không ngủ được, sau đó lướt weibo của cô cho nên mới có lời mời này.
Khi còn học đại học, cô từng đi ngắm bình minh với bạn thân một lần.
Gần như không hề do dự, cô nhắn lại ngay: [Được ạ.]
Ở đầu bên kia, Quý Minh Sùng dứt khoát gọi điện cho cô. Sợ đánh thức mọi người trong nhà, anh cố tình hạ giọng: “Anh chuẩn bị trước một chút, khoảng hai mươi phút nữa sẽ tới cổng tiểu khu.”
Trải qua 1, 2 tháng làm quen, giờ anh đã có thể tự mình lái xe cho nên không cần dẫn tài xế kiêm bóng đèn Vương Kiên đi theo cũng được.
Quý Minh Sùng ra khỏi phòng đi rửa mặt, Đậu Tương mơ mơ màng màng rời giường đi WC, hai chú cháu đụng phải nhau trước cửa toilet.
Đậu Tương vẫn còn ngái ngủ, tóc trên đầu bù xù hết lên, “Chú, chú làm gì thế?”
Quý Minh Sùng khom lưng thở dài một tiếng, “Không làm gì cả, cháu mau về phòng đi.”
Anh sợ Đậu Tương nói to quá đánh thức mẹ Quý dậy.
Mẹ anh không dễ lừa gạt chút nào, đối với người lớn tuổi như bà, chỉ cần trời chưa sáng thì vẫn là buổi tối.
Đậu Tương vẫn buồn ngủ, “Cháu muốn đi WC.”
“Đi nhanh đi.”
Đậu Tương nhường toilet cho Quý Minh Sùng. Quý Minh Sùng thấy thằng bé đi về phòng, còn chưa kịp thở ra đã thấy Đậu Tương xoay người lại, nom dáng vẻ đã tỉnh táo hơn, thằng bé hỏi: “Chú, chú dậy sớm vậy làm gì thế ạ?”
Quý Minh Sùng đáp: “Đi làm.”
Đậu Tương ồ một tiếng: “Nhưng bình thường trời sáng chú mới đi làm mà?”
Quý Minh Sùng thở dài, “Hết cách rồi, phải kiếm tiền chứ. Hôm nay chú phải đến sớm một chút.”
Đậu Tương tỏ vẻ đồng tình, “Thương chú.”
Nó tưởng đi học đã đáng thương lắm rồi, ngày nào cũng phải dậy sớm, không ngờ đi làm còn đáng thương hơn. Làm sao bây giờ, nó không muốn lớn nhanh đâu.
Quý Minh Sùng: “…..”
Đậu Tương giơ tay, Quý Minh Sùng thuận thế cúi người xuống. Giây tiếp theo, Đậu Tương vỗ vỗ vai anh, cổ vũ: “Chú đi làm ngoan nha, phải cố gắng kiếm thật nhiều tiền đó, cố lên!”
Quý Minh Sùng nhẫn nhịn: “Mau về ngủ đi.”
Đậu Tương đi rồi, toilet yên tĩnh trở lại. Quý Minh Sùng đánh răng rửa mặt bằng tốc độ nhanh nhất có thể, có lẽ do thức đêm nên trong mắt anh có tơ máu. Giờ đã là cuối thu, trời sáng muộn, chưa tới năm rưỡi Quý Minh Sùng đã tới tiểu khu của Nguyễn Tố. Cô đã mặc áo ấm chờ sẵn ở bên ngoài.
Ngồi xuống ghế phó lái, cô vừa thắt dây an toàn vừa hỏi: “Hôm nay anh lại mất ngủ à?”
Quý Minh Sùng khẽ ừ, anh chú ý đến tình hình giao thông trước mắt, giờ này sương mù dày đặc, ánh sáng lại tờ mờ.
Sở dĩ sau nửa đêm không ngủ được là vì kết cục của Chu Án khiến anh suy nghĩ rất nhiều, trong lòng anh cũng có nhiều câu hỏi mà có lẽ cả đời này sẽ không thể trả lời được.
Cục Thời không chọn người làm nhiệm vụ có quy tắc và cũng có tiêu chuẩn. Ví dụ như Chu Án, ông ấy có nguyện vọng mãnh liệt đó là chữa khỏi bệnh ung thư của Thẩm Lâm, bảo vệ gia đình nhỏ của bọn họ. Điều kiện chữa bệnh của mười mấy năm trước có hạn, dù có tiếp nhận trị liệu thì Thẩm Lâm vẫn không thể tránh khỏi cái chết. Anh lờ mờ đoán được một số tiêu chuẩn chọn người làm nhiệm vụ. Thứ nhất là ý chí kiên định, chỉ cần tố chất không đủ mạnh mẽ, ấy chính là lãng phí tài nguyên của Cục Thời không. Thứ hai là quyết tâm trở lại thế giới thực phải thật kiên định, có người muốn ở lại thế giới xuyên nhanh, không có mục tiêu trở về, sao có thể cố gắng hết sức hoàn thành nhiệm vụ.
Tóm lại, cần phải có lý do tiếp nhận công việc này và phải quyết tâm trở về, thiếu một thứ cũng không được.
Chu Án đều phù hợp với hai tiêu chuẩn này nên ông ấy được chọn.
Nhưng anh thì sao? Vì sao anh lại bước vào thế giới xuyên nhanh? Điều gì đã thôi thúc anh ký bản hợp đồng kia? Anh nghe người ở Cục Thời không nói dù anh không trở thành người làm nhiệm vụ thì ở thế giới thực anh vẫn sẽ tỉnh lại, chỉ là sẽ muộn hơn mấy năm, trạng thái cơ thể cũng không bằng người bình thường được. Tất nhiên điều kiện tỉnh lại trước mấy năm và cơ thể không khác gì người bình thường rất hấp dẫn, nhưng cái giá phải trả quá lớn, không biết làm công việc này bao giờ mới xong, cũng chẳng thể khẳng định mình sẽ không chết trong thế giới xuyên nhanh, chẳng lẽ anh đánh cược mạng sống và chấp nhận việc mình bị người khác lãng quên chỉ để trở thành người làm nhiệm vụ ư?
Anh bước vào thế giới xuyên nhanh để tỉnh lại trước mấy năm và sinh hoạt giống như người bình thường sao? Đứng trên góc độ của một thương nhân, anh cảm thấy như vậy chưa đủ, lý do không đủ.
Cứ cảm giác có chuyện gì đó rất quan trọng nhưng anh không nhớ ra nổi.
“Tối trước khi đi ngủ anh không uống sữa bò ạ?” Nguyễn Tố hỏi.
Quý Minh Sùng nắm tay lái. Anh cảm thấy trong lòng anh cũng đang mơ hồ như làn sương mù này vậy. Vốn tưởng rằng trở lại sau khi xuyên nhanh đã là kết thúc rồi, giờ ngẫm lại, mọi chuyện không đơn giản như vậy, ít nhất thì không đơn giản như anh nghĩ.
“Anh quên mất.” Anh đáp.
Nguyễn Tố cười khẽ, “Lần sau anh nên đặt báo thức nhắc nhở mới được.”
“Ừm, nghe em.” Quý Minh Sùng hỏi cô, “Em thì sao? Sao em dậy sớm vậy?”
Nguyễn Tố nhớ đến giấc mộng kia, một nỗi buồn không tên lại dâng lên trong lòng. Cô rầu rĩ nói: “Em mơ thấy một giấc mơ rất kỳ lạ, mơ thấy một con đường, chính là con đường ở quê em. Có một người cha đang đạp chiếc xe đạp kiểu cũ, người mẹ ngồi đằng sau, con gái ngồi trên thanh ngang trước xe, hình như là một nhà ba người. Sau khi tỉnh giấc, trong lòng em cứ bứt rứt mãi, cũng không biết tại sao lại thế nữa.”
Trên đường, Quý Minh Sùng dừng xe chờ đèn xanh, anh nghiêng đầu nhìn Nguyễn Tố một cái. Hôm qua lúc thấy bức tranh vẽ Chu Án, Nguyễn Tố cũng có phản ứng như thế, vậy thì có khi nào đó không phải giấc mộng mà chính là những gì đã từng xảy ra một lần nữa hiện lên trong đầu cô không?
“Em quen bọn họ không?” Anh hỏi.
Nguyễn Tố lắc đầu, “Em không biết, đến cả ngoại hình cũng không thấy rõ, hình như cô bé đó muốn ăn đùi gà, người cha đồng ý rồi.”
Quý Minh Sùng: “Có lẽ em đã mơ thấy người cha kiếp trước của em.”
Nguyễn Tố không khỏi bật cười thành tiếng. Cái từ kiếp trước trong miệng Quý Minh Sùng thật sự rất vi diệu, cô cho rằng anh không giống kiểu người tin vào chuyện kiếp trước kiếp này.
“Người cha kiếp trước ư?”
Quý Minh Sùng gật đầu, “Để anh miêu tả dáng vẻ người cha kiếp trước của em xem như thế nào nhé.”
Nguyễn Tố lên tinh thần, “Như thế nào ạ?”
Để tránh tổn thương tâm hồn mình một lần nữa, cô nói thêm, “Kiếp này của em đã xui xẻo lắm rồi, kiếp trước xin đừng xếp cho em một người cha như… ông ấy.”
Ý cô là cha Nguyễn.
Đôi khi cô thấy mình thật xui xẻo, cha của người khác đều rất tuyệt vời, sao cha của cô lại như vậy chứ? Nghĩ mà buồn.
Quý Minh Sùng mỉm cười, “Chắc chắn sẽ không xếp cho em một người như ông ấy. Em có muốn nghe không?”
“Nào, em chuẩn bị tâm lý xong rồi!”
“Người cha kiếp trước của em ấy à…” Quý Minh Sùng nhớ lại dáng vẻ của Chu Án, “Ông ấy cao khoảng 1m80, có bờ vai rộng. Lúc em còn nhỏ, ông ấy có thể để em ngồi trên vai mình, em thích thú cười to, mẹ em bước ra khỏi phòng bếp mắng cha em vì làm như thế rất nguy hiểm. Em và cha đều sợ mẹ, đợi mẹ đi vào bếp, em lại năn nỉ ba nâng em lên vai, bởi vì ở trên đó rất cao, rất kích thích.”
Có lẽ hình ảnh Quý Minh Sùng miêu tả quá đỗi ấm áp cho nên Nguyễn Tố lắng nghe cực kỳ nhập tâm.
“Ông ấy là một người hài hước, chân thành với mọi người, chính trực và thiện lương, nhưng không hề yếu đuối, nếu ai tổn thương vợ con ông ấy, ông ấy sẽ không bao giờ để yên. À, ông ấy còn là giáo viên cấp hai, nhà trường biết ông ấy vẽ rất giỏi nên bảo ông ấy kiêm chức giáo viên mỹ thuật luôn. Ông ấy rất cần kiệm, ông hút thuốc không uống rượu, thỉnh thoảng dành dụm được ít tiền để mua váy cho vợ, mua đùi gà cho con. Ông ấy rất trân trọng vợ mình, yêu thương con gái, ai cũng nói ông ấy là một người chồng, người cha tốt.”
“Trông ông ấy bình thường nhưng thực ra rất dũng cảm. Ông ấy muốn trở thành chỗ dựa vững chắc cho vợ con nên bằng lòng trả một cái giá rất lớn, kể cả tính mạng, ông ấy hy vọng vợ sẽ khỏe mạnh bình an, mong con gái sẽ giống như những cô gái bình thường khác, không cầu phú quý, chỉ cần ngày nào cũng vui vẻ hạnh phúc là đủ rồi.”
Cuối cùng Quý Minh Sùng nói: “Chắc hẳn người cha thật sự của em là một người như thế.”
Nguyễn Tố ngẩn người nghe.
Theo lời Quý Minh Sùng, cô bắt đầu tưởng tượng về một người như thế, càng nghĩ càng thấy ấm lòng. Cô nghiêng đầu hỏi anh: “Tốt như vậy ư?”
Quý Minh Sùng cũng nhìn cô, nét mặt anh rất nghiêm túc, “Còn tốt hơn những gì anh nói.”
Nguyễn Tố nhớ đến giấc mơ kia, bất giác biến người đàn ông đạp xe đạp thành người cha kiếp trước của mình. Cô thừa nhận, cô đã được an ủi rất nhiều.
Khi nhớ đến cha, hình ảnh đầu tiên hiện lên trong đầu trong phải gương mặt dối trá của cha Nguyễn mà là người đàn ông đạp xe đạp kia.
Cô cảm thán từ tận đáy lòng: “Tốt thật đó!”
Hai người nhanh chóng đi đến nơi ngắm bình minh, nhưng bọn họ vẫn tới muộn. Khi đến nơi thì mặt trời đã sớm mọc, bọn bọ bỏ lỡ khoảnh khắc tuyệt đẹp nhất. Trên mặt đất bằng phẳng, Quý Minh Sùng đứng bên cạnh Nguyễn Tố, hai người cùng nhìn về hướng mặt trời mới mọc ở đằng xa.
Ánh sáng xua tan bóng tối, rồi đêm tối cũng qua đi.
Ánh nắng kéo dài cái bóng của hai người.
Nguyễn Tố thở phào nhẹ nhõm, mặc dù đêm qua mơ thấy giấc mơ đó, sau khi tỉnh lại không ngừng khóc, nhưng sau đó lại tốt đẹp như thế. Cô được Quý Minh Sùng kể cho một câu chuyện hay, lại được ngắm khung cảnh đẹp như thế này. Trong buổi sớm mùa thu này, lòng cô ngập tràn sự ấm áp.
Cô duỗi eo làm động tác ôm mặt trời, nhắm mắt lại nói, “Thật tuyệt.”
Quý Minh Sùng nhìn mặt trời mới mọc, nụ cười nhàn nhạt vương trên khóe môi, “Ừm, thật tuyệt.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT