Trên đường về, Nguyễn Tố vẫn mơ mơ màng màng, rõ ràng đang vào thu, nhiệt độ không cao lắm mà lòng bàn tay cô lại đổ mồ hôi. Từ lúc chuyên gia cắt đá ra đến giờ đã gần ba tiếng mà cô vẫn chưa hết sốc.
Đi trên phố mà cô cảm giác như đang đi trên mây, không thực chút nào.
Nhìn xe cộ qua lại trên đường, cô xuýt thì hét thành tiếng. Nhất là sau khi được chuyên gia đánh giá xong nói ra một con số, đến thương nhân như Quý Minh Sùng nghe xong còn nhíu mày huống chi là nhân viên công sở bình thường đến độ không thể bình thường hơn là cô. Đối với cô, đó chẳng khác gì con số thiên văn, nghĩ cũng biết đây là số tiền tiêu cả đời cũng không hết!
Nếu tảng đá kia không phải do cô nhặt ở bên ngoài về từ mấy năm trước, nếu như cô không nhớ rõ đặc điểm của nó thì cô còn tưởng đây là niềm vui bất ngờ Quý Minh Sùng chuẩn bị cho mình.
Quý Minh Sùng bất đắc dĩ nói: “Nói thật thì tài sản cá nhân hiện tại của anh không đủ để mua tảng đá này cho em.”
Dù anh có muốn thì bây giờ vẫn chưa mua được.
Lúc này Nguyễn Tố mới tin chuyện này không liên quan đến anh.
Quý Minh Sùng đi bên cạnh cô, thấy cô bước không nổi thì vươn tay ra đỡ cô, sau đó huơ tay trước mặt cô, giọng điệu đượm ý cười: “Sao, em có thấy sốc vì phất lên sau một đêm không?”
Nguyễn Tố dừng lại, cô thành thật gật đầu: “Em thật sự hơi sốc, cảm thấy không thật chút nào.”
Không phải sao?
“Sao chuyện phỉ thúy rơi từ trên trời xuống lại có thể rớt trúng người em được nhỉ.” Nguyễn Tố khó hiểu.
“Sao không thể?” Quý Minh Sùng chăm chú nhìn cô, “Em cứ nói mình không may mắn, thật ra anh nghĩ rằng may mắn có thể là niềm vui bất ngờ mà những người thương em chuẩn bị cho em.”
Anh nhớ đến khuôn mặt đong đầy thương yêu của Chu Án mỗi khi nhắc đến con gái mình. Chu Án nói hồi nhỏ con gái ông cực kỳ đáng yêu, là áo bông nhỏ tri kỷ của ông, còn nói sau khi quay lại thế giới thật, ông nhất định sẽ cho con gái một cuộc sống tốt đẹp nhất, để con bé không cần phải hâm mộ người khác. Cái gọi là giàu lên sau một đêm chỉ là niềm vui bất ngờ mà người cha tặng cho con gái mà thôi.
“Người thương em ư?” Nguyễn Tố nhìn Quý Minh Sùng, chẳng phải anh nói chuyện này không liên quan đến anh à?
Người yêu thương cô thì cũng có, nhưng chẳng ai đủ khả năng chuẩn bị niềm vui bất ngờ như thế này cho cô cả.
Quý Minh Sùng ho nhẹ một tiếng, “Không phải anh.”
Nguyễn Tố hơi xấu hổ, cô dời tầm mắt, chăm chú nhìn luống hoa bên đường, hỏi: “Vậy thì anh nói như vậy là có ý gì, em nghe không hiểu.”
Quý Minh Sùng vươn tay chỉ bầu trời xanh thẳm, “Có thể người đó ở trên kia.”
Nguyễn Tố cũng ngẩng đầu nhìn theo hướng anh chỉ, cô thích lời giải thích này của anh.
Cô nghĩ người Quý Minh Sùng ám chỉ là mẹ nuôi cô.
Thật ra khi nhìn Nguyễn Tố, Quý Minh Sùng thầm thấy nuối tiếc, tiếc vì cô đã quên Chu Án rồi, ngay cả thời gian cô được cha yêu thương cũng bị phong ấn. Cô của hiện tại khi nghĩ đến cha có lẽ sẽ nghĩ đến cha Nguyễn đầu tiên. Cha Nguyễn chính là người cha ruột thịt của cô, còn người cha chân chính trong cuộc đời cô lại bị tất cả mọi người quên lãng.
Chỉ là Cục Thời không quy định rõ ràng rằng tất cả mọi thứ liên quan đến thế giới xuyên nhanh đều không được để người trong thế giới thực biết. Rốt cuộc việc này cũng trái với quy luật tự nhiên, hậu quả vô cùng nghiêm trọng, rốt cuộc phải trả giá như thế nào thì anh cũng không rõ, cũng không dám mạo hiểm.
“Khối phỉ thúy kia, em có tính toán gì không?” Quý Minh Sùng nói, “Anh khuyên em không nên mang theo bên người, hơn nữa càng ít người biết chuyện càng tốt, nếu không có thể sẽ khiến em gặp nguy hiểm hoặc rắc rối không cần thiết.”
Đề tài thay đổi quá nhanh, Nguyễn Tố thôi không nhìn bầu trời nữa mà quay sang nhìn anh, “Anh có kiến nghị gì không?”
“Nếu em muốn đổi thành tiền mặt thì anh có một người bạn trong nghề, có thể giúp em bán được với giá thích hợp.” Quý Minh Sùng nói đến đây thì ngừng lại một chút, “Anh nghi em nên đổi thành tiền mặt, như thế sẽ dễ quản lý hơn.”
Nguyễn Tố ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi: “Có ai chịu mua không ạ?”
Mức giá đó quá cao, đời này cô chưa bao giờ thấy nhiều tiền như thế cho nên không khỏi thắc mắc liệu có ai sẵn sàng bỏ một số tiền cao như thế hay không?
Quý Minh Sùng bật cười, “Đương nhiên là có, có khi còn bị tranh đoạt cơ, cho nên anh mới khuyên em nên đổi ra thành tiền.”
Nguyễn Tố ồ một tiếng, “Vậy thì nhờ anh nha.”
Không có nhiều người biết chuyện Nguyễn Tố trở nên giàu có, tính cả Quý Minh Sùng thì chỉ có 2, 3 người biết.
Mẹ Quý là một, Nguyễn Thụ Dương cũng có thể coi như biết chuyện. Hai người họ đều là người kín miệng, bọn họ hiểu nếu tiết lộ ra Nguyễn Tố sẽ gặp phiền phức. Hiệu suất làm việc của Quý Minh Sùng rất cao, mối quan hệ trong quá khứ của anh vẫn còn đó, có rất nhiều bạn bè trong và ngoài nước. Chẳng bao lâu sau khối phỉ thúy này đã được bán ra, người mua rất có thành ý, là một người yêu phỉ thúy, một số tiền lớn nhanh chóng được chuyển vào tài khoản của Nguyễn Tố theo từng đợt.
Thấy số dư tài khoản của mình tăng thêm mấy số 0 liên tiếp, Nguyễn Tố choáng váng đến nỗi tối cũng không ngủ được. Cô dứt khoát rời giường, cầm sổ tay và di động lên tính xem rốt cuộc mình có bao nhiêu tiền. Cô vốn có một khoản gửi ngân hàng, Quý Minh Sùng đã trả lại cổ phiếu ban đầu của công ty cho cô, hằng năm đều được chia một số tiền hoa hồng không nhỏ, giờ cô lại có thêm một khối tài sản khổng lồ nữa. Ngón tay cô run run nhấn vào máy tính.
Trời ạ, hình như cô trở thành phú bà rồi!
Đừng thấy vẻ bình tĩnh bên ngoài của cô mà lầm, giờ ban ngày cô vẫn ngoan ngoãn đi làm tan ca đúng giờ nhưng buổi tối lúc chỉ có một mình, cô kích động đến nỗi dậm chân, ôm cún con Porsche mãi không buông, Porsche phải kháng nghị mấy lần.
Cô lén lên mạng tìm kiếm bài đăng về việc giàu có sau một đêm, có người mua nhà mua xe, có người từ chức rồi đi du lịch vòng quanh thế giới. Con người cô vốn cẩn thận, càng như thế này càng sợ khoe của bị người ta để ý, ngoài việc tốn mấy trăm nghìn mua cơm trưa công ích ra thì cô không mua gì khác.
Nhưng trong đêm khuya thanh vắng, cô sẽ nghĩ có nhiều tiền như thế thì nên dùng để làm gì đây?
Tất nhiên là không thể nghỉ việc, cô rất thích cô việc hiện tại, hơn nữa không đi làm cô cứ thấy không an toàn. Dù bây giờ cô không thiếu tiền thì cô vẫn muốn đi làm.
Sau đó cô suy nghĩ rất lâu. Ngày hôm sau khi gặp Quý Minh Sùng, cô chủ động hỏi anh: “Bây giờ anh có thiếu tiền không, nếu cần tiền thì em có đây.”
Quý Minh Sùng nhìn đôi mắt trong veo của Nguyễn Tố, bỗng ngây người một lúc. Đến khi phản ứng lại, anh không biết mình nên thấy vui hay thấy lo lắng thay cô.
Có lẽ cô khá đề phòng trên phương diện tình yêu nhưng ngoài điều đó ra, cô hoàn toàn không đề phòng anh chút nào cả.
Anh bất đắc dĩ nói: “Không cần đâu, tiền của em em cứ giữ đó mà tiêu.”
Dường như hiểu được nỗi muộn phiền của cô, anh khuyên: “Nếu như em đồng ý, anh sẽ giúp em thuê một cố vấn tài chính chuyên nghiệp, để chuyên gia quản lý một phần tài sản giúp em, tiền lãi sinh ra sau đó có lẽ cũng ổn…”
Nguyễn Tố gật đầu luôn, “Được ạ!”
Cô cũng hiểu tầm quan trọng của việc quản lý tài sản nhưng cô hoàn toàn là tay mơ, cô hoàn toàn không biết nên quản lý số tiền lớn như vậy kiểu gì.”
“Còn một phần khác em có thể mua bất động sản, như mặt tiền cửa hàng, nhà ở,… Nếu như em thích, em có thể sưu tầm những thứ có tiềm năng sinh lời gì đó.”
“Dạ, được.”
Quý Minh Sùng còn nói: “Em cũng có thể đưa một khoản cho Nguyễn Thụ Dương nhờ anh ấy đầu tư giúp em, ánh mắt anh ấy không tồi, năng lực cũng khá. Quan trọng nhất là anh ấy đáng tin cậy.”
“Vâng, em cũng có ý định thế. Sau đó thì sao ạ?”
Trên phương diện này, Nguyễn Tố đã hoàn toàn tin tưởng Quý Minh Sùng.
Ánh mắt Quý Minh Sùng dừng trên người cô, anh khẽ cười: “Sau đó, em cứ sống cuộc sống em mong muốn.”
Đây là kỳ vọng của Chu Án đối với Nguyễn Tố. Ông ấy hy vọng cô có thể giống như mọi người, đồng thời cũng ao ước cô có thể sống một cuộc đời như cô mong muốn.
Nguyễn Tố đáp ngay không cần suy nghĩ: “Cuộc sống hiện tại là cuộc sống em mong muốn mà.”
Quý Minh Sùng sửng sốt, đây đã là cuộc sống cô ao ước rồi ư? Song nghĩ đến những khó khăn cô từng trải qua, anh cũng hiểu có lẽ cuộc sống bình thường như mọi người chính là thứ cô ao ước. Đây là điều mà trước đó anh chưa bao giờ cảm nhận được. Trên thế giới này có rất nhiều rất nhiều người giống cô, một cuộc sống bình thường chính là niềm khát khao tận đáy lòng của bọn họ.
Anh muốn hỏi cô rằng cuộc sống cô mong muốn hiện tại có anh trong đó không. Nhưng cuối cùng anh lại không hỏi. Sau khi cùng cô về quê cũ một chuyến, mối quan hệ giữa hai người đã tiến triển rất nhanh, mọi việc không nên nóng vội, cứ từ từ rồi sẽ đến. Dù sao anh cũng có đủ thời gian mà không phải sao?
Khi nói đến đây, Nguyễn Tố đã dẫn Quý Minh Sùng đến một trung tâm thương mại. Ban đầu Quý Minh Sùng tưởng cô muốn mua gì đó, nào ngờ sau khi vào thang máy, cô hỏi anh: “Anh muốn lên tầng 5 hay tầng 7 trước?”
Anh nhìn lướt qua bảng hướng dẫn trong thang máy, tầng 5 và tầng 7 hầu như bán đồ cho nam giới, anh không khỏi sửng sốt, “Em định mua cho ai thế?”
“Cho anh đó.” Nguyễn Tố cười nhìn anh.
Anh càng ngạc nhiên hơn, cũng may anh nhanh chóng bình tĩnh lại, điềm tĩnh nói: “Anh không thiếu gì cả.”
Nguyễn Tố chẳng hề lo lắng, cô mỉm cười với anh, khoan thai nói: “Vậy thì mua hết.”
Quý Minh Sùng: “…..?”
Sao cuộc đối thoại này mang đến cho anh cảm giác quen thuộc thế nhỉ?
Hình như anh đã nghe thấy ở đâu đó rồi thì phải?
Anh nhìn Nguyễn Tố, chỉ thấy cô đang cố nhịn cười, đến độ khuôn mặt trắng nõn cũng dần đỏ ửng lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT