Quý Minh Sùng hôn mê năm năm, sau khi tỉnh lại dây thanh quản vẫn luôn chưa hồi phục. Đã mấy năm chưa nói chuyện rồi, vừa mở miệng, âm thanh khan đến lợi hại, giống như một ông lão.
Nguyễn Tố ban đầu còn cho rằng là cô nghe nhầm. Cô ngơ ngẩn nhìn anh.
Thấy cô ngây người, Quý Minh Sùng chỉ đành chịu đựng cổ họng khô khốc không thích hợp, lại hỏi lần nữa: "Không sao chứ?"
Quá lâu rồi anh không nói chuyện, đột nhiên mở miệng, giọng nói không chỉ khan khàn mà còn ép tới rất thấp. Nếu như không phải trong phòng quá yên tĩnh, e là Nguyễn Tố cũng không nghe rõ anh nói cái gì.
Lúc này Nguyễn Tố mới khôi phục lại tinh thần, vô thức ngồi thẳng, có chút không dám tin tưởng hỏi: "Anh có thể nói chuyện rồi?"
Lần này Quý Minh Sùng không lên tiếng trả lời, mà mệt mỏi gật gật đầu.
Thân thể này quá mức tệ hại rồi, anh vốn dĩ cho rằng bản thân xuyên nhanh về hưu trở về, có thể nhanh chóng trở về sinh hoạt như người bình thường. Nhưng mà anh đã đánh giá cao chính mình rồi, thân thể này đã không dùng đến năm năm, cũng giống như một chiếc xe năm năm rồi chưa chạy, giờ có vấn đề như vậy, còn chưa báo phế đã coi như là rất may mắn rồi.
Nguyễn Tố kinh ngạc xen lẫn vui mừng. Cô thực sự không nghĩ đến thân thể Quý Minh Sùng sẽ hồi phục lại nhanh như vậy. Bây giờ nửa người anh có thể động đậy một chút rồi, lại thêm dây thanh quản cũng hồi phục, xem ra không bao lâu nữa anh có thể ngồi dậy. Một khi có thể ngồi dậy, chất lượng sinh hoạt cũng sẽ cải thiện tốt hơn. Ít nhất cũng đại biểu anh không cần nằm suốt trên giường trải qua cuộc sống hàng ngày. Đến lúc đó có thể mua cho anh một chiếc xe lăn, anh có thể đi dạo khắp nơi.
Còn về khôi phục hoàn toàn.. có thể vẫn phải đợi thêm một khoảng thời gian nữa, nhưng mà hiện tại anh khôi phục nhanh như vậy, có phải có thể mong đợi về sau anh sẽ có thể đi có thể chạy như người bình thường không?
Đây là lần đầu tiên Nguyễn Tố cảm thấy, thì ra câu nói người tốt sẽ có hồi báo tốt là có thật.
Cô chỉ là người có bề ngoài lạc quan, thật ra trong xương cốt lại rất bi quan. Người tốt sẽ được báo đáp, người xấu sẽ gặp ác báo, xã hội hiện đại bây giờ tựa hồ rất ít thấy. Ngược lại là người tốt không sống thọ, thường xuyên có việc tai họa để lại ngàn năm. Nhà họ Quý chính là ví dụ điển hình. Mẹ Quý cả đời chính trực thiện lương, thích làm việc thiện, kết quả trong nhà lại trải qua biến cố như vậy, một nhà đang tốt đẹp lại lung lay sắp đổ.. Trái lại có người, tâm đã sớm ô uế, lại sống cuộc sống tốt hơn hết thảy ai. Như vậy có công bằng không?
Trong lòng Nguyễn Tố rầu rĩ mà nghĩ: Ông trời tốt nhất nên mở to mắt ra, chiếu cố đến người tốt nhiều một chút.
Bây giờ Quý Minh Sùng có thể nói chuyện rồi, phản ứng đầu tiên của Nguyễn Tố là đứng dậy, cô phải đem tin tức tốt này nói cho mẹ Quý nghe.
Nào biết cô vừa đứng dậy, lại nghe Quý Minh Sùng mở miệng: "Đừng."
Cô dừng lại, cúi đầu nhìn anh.
Anh mở mắt, khó nén mệt mỏi: "Mấy giờ."
Anh hiện tại chỉ có thể nói một hai từ như vậy, câu quá dài anh vẫn nói chưa được.
Nguyễn Tố sống chung với Quý Minh Sùng cũng một khoảng thời gian rồi, người khác có thể vẫn chưa hiểu ý anh muốn biểu đạt, cô lại có thể hiểu rõ.
Anh là đang nhắc cô, thời gian quá muộn rồi, người trong nhà đều đang ngủ, không nên đi quấy rầy.
Nguyễn Tố gật đầu, lại ngồi trở xuống trên giường gấp: "Sáng mai lại nói vậy, mẹ và Đậu Tương khẳng định sẽ rất vui mừng."
Quý Minh Sùng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lại nghiêng đầu nhìn cô, chỉ nói hai chữ: "Em, ngủ."
Đây là đang giục cô đi ngủ sao?
Nguyễn Tố nháy mắt đã hiểu, vội nằm xuống giường, kéo chăn nhắm mắt lại.
Trong phòng vẫn còn để lại một ngọn đèn nhỏ, tỏa ra ánh sáng nhu hòa mà không chói mắt.
Trước đó Nguyễn Tố bởi vì quá mệt mỏi mà có kỹ năng chỉ cần đặt đầu lên gối không quá hai phút tiền ngủ ngay. Nhưng lúc này không biết vì sao, có thể là vì nghe được âm thanh Quý Minh Sùng phát ra, cô thế mà ngủ không được nữa.
Nhưng ngày mai vẫn phải đi làm, cô cưỡng bách chính mình ngủ, còn bắt đầu đếm cừu.
Một con cừu, hai con cừu, ba con cừu..
Lát sau cô lại nghe được một loạt âm thanh sột sột soạt soạt. Cô dứt khoát dùng khuỷu tay chống nửa người trên lên, nhẹ nhàng thăm dò mà nhìn về trên giường. Quả nhiên Quý Minh Sùng đang ra sức xoay người, nhưng bất đắc dĩ, thân thể anh vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, chỉ có nửa người trên có thể ra sức một chút, muốn lật người lại, vẫn không thành công lại nằm thẳng xuống dưới.
Dường như anh có chút ảo não.
Mặc dù anh không đấm giường, cũng không nói gì, nhưng cô biết lúc này anh đang ảo não.
Không biết sao, cô không nhịn được cười lên một tiếng, sợ phát ra âm thanh, lại kéo chăn che miệng mình lại.
Nhưng ý cười trong mắt vẫn tràn ra.
Thính lực Quý Minh Sùng rất tốt, trước đây anh ở trong một thế giới, anh là người mù. Bởi vì không nhìn thấy ngược lại thính lực lại rất tốt. Không ngờ sau khi anh trở lại thế giới hiện thực, thính lực của anh vậy mà còn tốt hơn trước khi hôn mê. Vì vậy dù Nguyễn Tố phát ra âm thanh rất nhỏ, anh vẫn nghe được.
Cô ngủ rất thành thực, không bao giờ nghiến răng, ngáy hay là nói mớ. Lúc này chắc là vẫn chưa ngủ, hơn nữa còn nhìn thấy anh đang nổ lực xoay người giống như con rùa, tiếp đó nhịn không được phì cười.
Anh bất đắc dĩ hỏi: "Cười, cái gì?"
Nguyễn Tố đương nhiên sẽ không nói, cô không lên tiếng.
Những cây sen đá cũng chưa ngủ, nghe thấy động tĩnh của hai người, đều bắt đầu nhỏ giọng tranh luận ---
"Tố Tố đang cười cái gì? Có phải bởi vì phát hiện tôi lớn lên tốt hơn rồi!"
"Tôi đoán.. Tố Tố là đang cười anh ta giống như con rùa. Trước đây tôi thấy qua, con rùa chính là như vậy. Muốn lật mình lại lật không được, chính là dáng vẻ như anh ta vậy."
Anh kiệt sức nằm ở trên giường, động tác lật người này làm cho thân thể Quý Minh Sùng như bị khoét rỗng hết sức lực.
Thật lâu sau, anh đại khái cũng cảm thấy bản thân thật sự có chút buồn cười, trên mặt cũng hiện ra ý cười.
Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi Nguyễn Tố tỉnh dậy rửa mặt xong, mẹ Quý cũng rời giường chuẩn bị nhận lại nhiệm vụ chăm sóc Quý Minh Sùng. Thấy Nguyễn Tố một mặt vui vừng, bà liền cười hỏi: "Làm gì mà vui vẻ như vậy?"
Nguyễn Tố dùng sức gật đầu: "Mẹ, Minh Sùng tối qua anh ấy nói chuyện rồi. Nếu không phải là quá muộn, tối qua con đã đem tin tức tốt này nói cho mẹ nghe rồi!"
Mẹ Quý so với Nguyễn Tố còn vui mừng hơn, vui đến không được, luôn niệm Bồ Tát phù hộ.
Bây giờ Quý Minh Sùng là trung tâm của nhà họ Quý, bất kể trên người anh có chuyển biến tốt nào, đều có thể làm cho cái nhà này tràn ngập niềm vui.
Vốn dĩ Đậu Tương còn ngủ nướng ở trên giường không chịu dậy, đến mùa đông, có thể ở trên giường thêm một chút đều là kiếm được. Cho dù lúc này nó đã thanh tỉnh rồi, nó vẫn không muốn rời giường mặc quần áo. Cái đầu nhỏ thậm chí còn nghĩ nếu hôm nay giả vờ bệnh, khả năng không phải đi nhà trẻ có lớn không. Sau lại nghĩ, giả bệnh làm không khéo lại phải uống thuốc phải tiêm, thật là không có lợi.
Trong lúc còn đang củng cố tâm lý, nó nghe bà nội và thím đang nói chuyện, không khỏi duỗi dài cổ. Sau khi nghe thím nói chú có thể nói chuyện, nó không màng ngủ nướng nữa, cũng không màng thay quần áo, trực tiếp để chân trần nhảy từ trên giường xuống xông ra khỏi phòng, trên đầu tóc quăn lộn xộn.
"Thím, chú con có thể nói chuyện rồi?"
Không đợi Nguyễn Tố trả lời, Đậu Tương giống như đạn pháo mà vọt vào phòng ngủ.
Mẹ Quý một bên lấy áo khoác ngủ cho Đậu Tương một bên hùng hùng hổ hổ đi theo vào phòng ngủ: "Đông lạnh con đi! Bị cảm thì đừng có khóc!"
Nguyễn Tố ở trong phòng khách, cũng có thể nghe được ba người đang nói chuyện trong phòng ngủ. Đậu Tương nói mười câu, mẹ Quý nói năm câu, Quý Minh Sùng trả lời một câu. Vậy còn không được, nghe anh trả lời một câu, Đậu Tương trong phút chốc từ mười câu nâng lên hai mươi câu. Mẹ Quý nói Đậu Tương không được làm ồn đến Quý Minh Sùng, Đậu Tương không phục, nghẹn nói âm thanh của bà còn lớn hơn cả nó!
Cô rất muốn nghe thêm một chút, nhưng cô còn phải đi làm nữa. Cô cầm túi xách cùng áo khoác chuẩn bị ra cửa, tay đặt trên tay nắm cửa, trong phòng ngủ lại truyền đến âm thanh, phân biệt là mẹ Quý và Đậu Tương ---
"Đi đường cẩn thận."
"Thím, đi đường không được nghịch điện thoại nha!"
Có lẽ Quý Minh Sùng cũng nói gì đó, chẳng qua là cô không nghe được.
Cô vừa mỉm cười đáp lời, vừa choàng khăn choàng cổ ra cửa.
Hôm nay thời tiết rất tốt, là một ngày nắng đẹp, Nguyễn Tố một đường bước nhanh đến trạm tàu điện ngầm. Lúc này vẫn chưa đông người, chỉ là trong trạm tàu điện ngầm cô đụng phải một cô gái. Còn chưa kịp xin lỗi, chỉ thấy cô gái kia vội vã nhặt đồ vật rơi trên mặt đất lên liền chạy như bay lên thang máy cuốn. Đây là trạm trung chuyển, Nguyễn Tố nghĩ, cô ấy chắc là đang vội chuyển trạm..
Khi cô chờ tàu đến, Nguyễn Tố lơ đãng thoáng thấy trên mặt đất có một tờ giấy.
Cô bước đến nhặt tờ giấy lên, nhớ tới vừa rồi đụng vào cô gái kia hình như cô ấy nhặt lên mấy tờ giấy cùng loại, màu sắc tờ giấy này có chút đặc biệt, cô có ấn tượng.
Trên mặt giấy vẽ một bộ áo cưới, rất tinh xảo rất đặc biệt. Góc dưới bên phải còn có ký tên, chữ ký như rồng bay phượng múa. Cô không nhìn ra là viết chữ gì.
Này hẳn là một bản thảo thiết kế.
Nguyễn Tố biết bản thảo thiết kế quan trong như thế nào. Ngẫm nghĩ, đợi chuyến tàu này ngừng lại, cô cũng chưa đi lên mà quay người lên lầu, đi đến quầy phục vụ. Biển người mênh mang, cô cũng không nhớ cô gái kia dáng dấp như thế nào, cô cũng không thể không đi làm liền ở chỗ này chờ. Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể đem bản thiết kế này đặt ở quầy phục vụ. Nếu như cô gái kia nhớ đến bản thân mình đã làm mất bản thiết kế, chắc chắn sẽ đến đây tìm.
Cô có một người bạn cũng làm công việc liên quan đến ngành thiết kế. Bản thiết kế sợ nhất là làm thất lạc, rò rỉ nội dung, bản thiết kế này cứ trực tiếp để ở quầy phục vụ như vậy sẽ bị người khác nhìn thấy, tựa hồ cũng không thích hợp. Nguyễn Tố tìm từ trong túi xách ra một cái túi lưu trữ tài liệu, cái này là cô thường dùng để đựng tài liệu đào tạo, bây giờ cô đơn giản dùng cái này để chứa bản thảo thiết kế.
Nhân viên làm việc ở tàu điện ngầm cũng rất nhiệt tình, có chỗ chuyên nhận lãnh vật bị thất lạc. Thấy quy trình nhận lãnh đều rất nghiêm cẩn, Nguyễn Tố cũng yên tâm rồi. Đưa tay lên xem, cô chút nữa là thét ra tiếng, cô sắp muộn giờ làm rồi. Cô cũng không màng để lại danh tính của mình, vội vàng chạy đuổi theo tàu điện ngầm. Mỗi tháng tiền thưởng chuyên cần rất thơm, cô thật không muốn buông tay.
Cô một đường không ngừng đẩy nhanh tốc độ, cuối cùng đã quét thẻ thành công trước giờ vào làm một phút.
Mã Văn quét thẻ phía sau cô, còn cố ý đùa cô: "Được rồi, bảo vệ được ba trăm tệ tiềnn chuyên cần rồi."
Cô cũng vỗ vỗ ngực mình, một đường đến đây, trên người đều ra mồ hôi: "May mà bảo vệ được.."
Mã Văn vui vẻ: "Còn may đây là ba trăm tệ, nếu là ba nghìn tệ, có phải mỗi ngày em sẽ đến sớm trước một tiếng không?"
Cô nghiêm trang mà phản bác: "Đâu chỉ là đến trước một giờ, em hận không thể ở lại đơn vị luôn."
* * *
Khi Nguyễn Tố bắt đầu một ngày làm việc mới, ba Nguyễn đến công ty, còn chưa mở máy tính lên, đã nhận được điện thoại của cô Nguyễn gọi đến.
"Về nhà rồi?" Ba Nguyễn vừa mở máy tính vừa hỏi: "Sức khỏe những người lớn trong nhà vẫn khỏe chứ?"
Cô Nguyễn hai ngày trước đã về quê để chủ trì việc sửa sang phần mộ tổ tiên, những cuộc điện thoại giữa hai anh em cũng ngày càng nhiều hơn.
Người lớn trong miệng ba Nguyễn, cũng là những người họ hàng thân thích.
Nếu như muốn luận lại, ba Nguyễn cũng coi như là đã dốc hết lòng. Năm đó ông là sinh viên duy nhất trong thôn, lúc ấy người họ Nguyễn trong thôn đều bỏ tiền ra cho ông học đại học, trông cậy vào ông có thể có tiền đồ, ông cũng không phụ lòng mong đợi của những người đó. Tốt nghiệp đại học xong liền học người ta làm kinh doanh, gặp được vài quý nhân, từ một người nghèo khổ lắc thân biến thành Nguyễn tổng của ngày hôm nay.
"Đều khá tốt, Đường thúc năm nay muốn làm đại thọ tám mươi tuổi, em mừng hai vạn tệ."
Cô Nguyễn cùng ba Nguyễn nói một số chuyện thường ngày trong nhà, khi ba Nguyễn chuẩn bị gác điện thoại, một câu của cô Nguyễn đã hấp dẫn sự chú ý của ông.
"Anh, anh còn nhớ bà lão đoán mệnh thôn bên kia không, nghe nói tháng trước bà đi rồi. Em lại nhớ lại một chuyện, năm đó bà lão đoán mệnh tính thực ra là ngày sinh tháng đẻ của Tố Tố phải không?"
Ở trong thôn của ba Nguyễn, những người già đều rất tin vào điều này. Chính là lấy tên tuổi tìm người tính mệnh, cực kỳ chú trọng. Ông bà nội của Nguyễn Tố đặc biệt tin tưởng, đợi sau khi mẹ Nguyễn sinh con gái ra, lấy được ngày sinh tháng đẻ liền đi tìm bà lão đoán mệnh.
Bà lão đoán mệnh ở nơi đó có chút danh khí, bà không thường đoán mệnh cho người ta, nhưng đã đoán thì đều chuẩn. Nhìn thấy ngà sinh tháng đẻ ông bà nội đem đến, không nói nhiều, chỉ nói đứa con gái này thời trẻ sẽ nếm chút khổ, nhưng tương lai nhất định đại phú đại quý, quý không thể nói.
Đã qua nhiều năm như vậy, cô Nguyễn vốn đã quên chuyện này rồi, bây giờ về quê nghe tin bà lão đoán mệnh đã qua đời, lại nhớ đến chuyện này. Cô nhắc đến nghi hoặc của chính mình trong điện thoại: "Lúc đó đưa là ngày sinh tháng đẻ của Tố Tố, không phải Mạn Mạn, phải không?"
Nguyễn Tố và Nguyễn Mạn sinh ra cùng một ngày, nhưng giờ sinh không giống nhau.
Trước kia không biết đứa trẻ bị ôm nhầm, mọi người đều cho rằng ngày sinh tháng đẻ đó là của Nguyễn Mạn.
Sau này Nguyễn Tố được nhận trở về, cũng không có ai nhắc đến chuyện này.
Ba Nguyễn nghe lời này, cũng ngây ngẩn cả người.
Bản thân ông hồi trẻ không quá tin tưởng những chuyện này, dù sao cũng nhận được nền giáo dục tiến bộ. Nhưng ở trên thương trường nhiều năm, giao tiếp với không ít phú thương, ông cũng đần dần bị ảnh hưởng. Tuổi càng lớn, ngược lại liền bắt đầu tin những chuyện đó. Cây phát tài trong văn phòng trưng bày thế nào, trong nhà trang hoàng như thế nào, đều phải mời những đại sư đến tính trước.
Em gái nói đến chuyện này, ông cũng đã quên hết rồi, nhưng bây giờ nghĩ đến bà lão đoán mệnh, ông cũng nhịn không được hoài nghi: Người có số mệnh đại phú đại quý, quý không thể nói kia kỳ thật là Nguyễn Tố đi?
Nhưng mà, có thể sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT