Quý Minh Sùng nói không có việc gì, khả năng thật sự không có việc gì.
Nguyễn Tố cũng không phải là loại người đập vỡ nồi đất hỏi cho đến cùng, lòng cô nghĩ, không có gì thì là không có gì đi.
Nhưng không bao lâu sau, mẹ Quý lấy cơm trở về, Đậu Tương đi theo phía sau, vẻ mặt không có tinh thần giống như quả cà tím bị đánh tan bởi sương giá.
Đây là làm sao vậy?
Nguyễn Tố nhìn mẹ Quý, dùng ánh mắt biểu đạt nghi hoặc của bản thân.
Mẹ Quý khe khẽ lắc đầu, biểu thị bà cũng không biết. Bà đích xác cũng không biết, hỏi cháu trai mấy câu, miệng cháu trai kín như bưng không chịu nói. Bà cũng hết cách, chuẩn bị đem cái nhiệm vụ này giao cho Nguyễn Tố giải quyết.
Hôm nay Hồ hộ công xin nghỉ phép, không có ai nấu cơm, mẹ Quý đành đến bệnh viện gọi mấy món ăn. Bình thường mẹ Quý và Nguyễn Tố đều không quá thích nói chuyện trong khi đang ăn cơm, nhưng Đậu Tương nói rất nhiều, không khí luôn bị nó xào nóng lên. Hôm nay chuyên gia điểm nóng không nói lời nào, trong phòng bệnh yên tĩnh đến nỗi Nguyễn Tố cũng thấy không quen. Không cần mẹ Quý phải nhờ vả cô, ăn cơm xong, cô chủ động nhận nhiệm vụ rửa chén, thuận tiện kéo Đậu Tương cùng đi.
Đậu Tương một tiếng cũng không rên đi theo sau Nguyễn Tố. Sau khi hai người đến nơi, Nguyễn Tố cũng không vội vã mở vòi nước rửa chén. Thừa dịp nơi này không có ai, cô lúc này mới nhỏ giọng hỏi: "Sao con lại không vui thế? Có phải đã có chuyện gì không?"
Nghe Nguyễn Tố hỏi như vậy, lại nghĩ tới chính mình đã từng lời thề son sắt đáp ứng chuyện của cô, Đậu Tương cảm giác thập phần bị thương. Nó nhịn để nước mắt không rơi ra, quay đầu đi, quật cường mà nói một tiếng: "Không có gì."
Quý Minh Sùng nói không có gì, cô có thể không cần phải lo, ai bảo anh là người trưởng thành. Còn là một người thông minh hơn cô gấp nhiều lần, là người lớn hơn cô những mấy tuổi.
Đậu Tương nói không có gì, vậy chính là có chuyện! Không thể xem nhẹ, không thể làm lơ!
Nguyễn Tố áp dụng tiêu chuẩn kép đến triệt để, hơn nữa không hề có áp lực tâm lý, cô ngồi xổm xuống, kéo bàn tay béo mũm mĩm của Đậu Tương qua, vẻ mặt ưu sầu mà nói: "Xem ra Đậu Tương bây giờ không bằng lòng chia sẽ với thím chuyện vui rồi, cũng không bằng lòng chia sẽ chuyện không vui."
Đậu tương quả nhiên đã trúng chiêu này của cô.
Rốt cuộc nó nhìn lại Nguyễn Tố, oa một tiếng khóc than lên.
Chỉ có âm thanh, không thấy nước mắt.
Thằng bé xông vào trong lòng Nguyễn Tố, ôm lấy cổ cô, oa oa oa bắt đầu cáo trạng: "Bà nội lừa con, bà nói với con, chú là người lợi hại nhất trên đời. Chú mới không phải!"
Lời lên án này có chút nghiêm trọng, Nguyễn Tố vội vàng vỗ vỗ lưng nó, muốn làm nó bình tĩnh lại, lại nói: "Thím cảm thấy bà nội con không có lừa con. Con xem, trước đây thím không quen biết chú con, nhưng thím biết chú con rất lợi hại. Có thể làm cho một người lạ biết đến chú con, nhất định là rất lợi hại rồi."
Đậu Tương khó chịu, một mặt cảm thấy việc mình đã đáp ứng với Nguyễn Tố, chú không thể làm được. Một mặt còn lại là thần tượng sụp đổ. Nói ngắn gọn, chính là sập nhà. Nó không thể tin được, chú không lợi hại chút nào. Giống như fan không dám tin thần tượng lén sau lưng mình tìm bạn gái vậy, quá khó để tiếp thu rồi.
Thằng bé bỏ Nguyễn Tố ra, vẻ mặt "Tôi rất đau lòng tôi rất khổ sở" hỏi cô: "Thật sao?"
"Thật mà, thím bảo đảm với con, chú con là người vô cùng lợi hại! Nếu thím lừa con, lại để thím mập thêm mười cân, có được không?"
".. Được." Đậu Tương lại bổ sung thêm một câu: "Không để thím béo lên mười cân, để cho chú béo lên hai mươi cân, ba mươi cân, biến thành thùng phi."
Nguyễn Tố phì cười: "Được. Tiếp tục nói chính sự, tại sao con lại nói là bà nội lừa con? Xảy ra chuyện gì sao?"
Lúc này Đậu Tương mới thập phần tức giận nói: "Còn không phải vì chiếc nhẫn sao. Trước đây không phải con đã đáp ứng thím, đợi chú tỉnh lại, chú sẽ tặng cho thím chiếc nhẫn to nhất đẹp nhất sao. Kết quả hôm nay con nhắc lại với chú chuyện này, hình như chú không muốn tặng thím, vậy mà còn nói con còn nhỏ, không phải chỉ là chiếc nhẫn thôi sao? Tại sao không thể tặng?" Nói rồi lại nói, nó lại lôi sợi dây chuyền từ trong áo ra, nói với Nguyễn Tố: "Thím, thím yên tâm, chú không mua cho thím thì con mua cho thím. Sau này con tặng thím chiếc nhẫn lớn nhất đẹp nhất!"
Ngyễn Tố có chút xấu hổ.
Trước đây khi Đậu Tương nói như vậy, cô không sửa lời nó, bởi vì cảm thấy không cần thiết. Lúc đó cô cũng không nghĩ Quý Minh Sùng sẽ tỉnh lại nhanh như vậy.
Bây giờ nghĩ đến Đậu Tương vì cô mà đòi Quý Minh Sùng tặng nhẫn, chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng kia, cô liền xấu hổ giống như trên mạng nói vậy, ngón chân moi ra hai phòng ba sảnh. (Ý chỉ khi xấu hổ ngón chân sẽ tự động cong quặp lại hướng xuống đất giống như đang moi đất vậy. Xấu hổ đến độ moi ra được hai phòng ba sảnh là ý chỉ vô cùng xấu hổ)
Nhưng mà xấu hổ thì xấu hổ, cô vẫn phải uốn nắn lại quan niệm của trẻ nhỏ.
Thịnh Viễn từ bên ngoài cầm ly nước đi qua rửa cặn nước, nghe Đậu Tương nói như vậy, lại không nghe Nguyễn Tố trả lời. Lúc anh chuẩn bị chủ động bước ra giải quyết vấn đề này lại nghe Nguyễn Tố nói.
"Đậu Tương, trước đây là thím không đúng, xem con là con nít, cho rằng con nói xong không bao lâu sẽ quên. Không ngờ con vẫn luôn nhớ, xin lỗi a." Nguyễn Tố nhìn Đậu Tương mặt núng nín thịt, thành khẩn mà xin lỗi: "Nhưng mà, sau này nhẫn của con chỉ có thể tặng cho người mà con thích, cũng giống như nhẫn của chú con cũng chỉ có thể tặng cho người mà chú thích vậy."
"Không phải thích kiểu này." Nguyễn Tố ngẫm nghĩ: "Ừm, có lẽ là kiểu thích của con đối với Tiểu Mẫn. Nhưng mà bây giờ con tốt nhất không nên tặng Tiểu Mẫn quá sớm. Nếu như sau này con lớn lên rồi vẫn còn thích cô bé, lúc đó tặng cũng không muộn."
Đậu Tương lẩm bẩm: "Không phải đều là thích giống nhau sao, còn có, người mà chú thích lẽ nào không phải là thím sao?"
Nguyễn Tố hơi quẩn bách: "Không phải thím đâu. Trước đây chú con không quen biết thím, chúng ta không chung sống với nhau mấy ngày. Dù sao con chỉ cần biết, nhẫn không thể tùy tiện tặng cho người khác là được rồi. Chú con trả lời con như vậy, chứng tỏ chú là một người thận trọng trong tình cảm, chú cũng muốn đem nhẫn tặng cho người mà chú thích."
Đậu Tương cũng đau đầu rồi: "Người lớn mọi người thật là nhiều chuyện."
Nguyễn Tố cười: "Từ nhiều chuyện này con học ai vậy?"
Đậu Tương: "Trên tivi a." Nó lại hỏi: "Vậy thím có người mình thích không?"
Nguyễn Tố nghĩ nghĩ: "Không có."
Đậu Tương trợn tròn đôi mắt: "Nhẫn trên tay chú là thím tặng a, thím có thể đem nhẫn tặng cho người thím không thích sao?"
Cuối cùng Nguyễn Tố thành công đem chính mình đi một vòng tròn: ".. Cái này cái này, đó là bởi vì.. Đúng! Thím không nên tặng nhẫn cho chú con, con sau này không được học theo thím, được không?"
Xém chút nữa cô phải tự gọi mình là tra nữ! Quá khổ rồi.
Thịnh Viễn đứng ở bên ngoài trên mặt hiện ra ý cười.
Anh cầm cái ly, có lẽ mỗi lần nhìn thấy Nguyễn Tố, cô đều cúi đầu, rất ít nói. Bây giờ nghe cô đối thoại với Đậu Tương, anh phát hiện cô là người khá thú vị.
* * *
Khi Nguyễn Tố đưa Đậu Tương trở lại phòng bệnh, Đậu Tương lại khôi phục trở về dáng vẻ hoạt bát thường ngày, đơn phương tuyên bố hòa hảo với Quý Minh Sùng, lại ghé vào bên giường ríu rít nói chuyện với anh. Vẻ mặt mẹ Quý bất đắc dĩ, lúc dọn dẹp đồ đạc, bà nhìn Nguyễn Tố nhỏ giọng hỏi: "Đậu Tương trước đó làm sao vậy, giống như pháo đốt, giận đùng đùng."
Nguyễn Tố thần bí nói: "Một chút chuyện nhỏ, không tiện nói cho mẹ, nhưng mà đã giải quyết xong rồi."
Mẹ Quý cười: "Đậu Tương khá là thích con, bí mật cũng chỉ nói cho con nghe."
Lời nói này hoàn toàn không có ý ghen, mẹ Quý ngược lại rất thích chuyển biến như vậy. Bà lớn tuổi rồi, dạy dỗ Đậu Tương đã tiêu phí rất nhiều tâm tư. Người bầu bạn cái nhân vật này bà cũng không cách nào đảm nhận được nữa. Mẹ Quý nói với Thịnh Vi, Nguyễn Tố là người cố chấp, ngữ khí giống như bất đắc dĩ, thậm chí có chút hận sắt không thành thép. Nhưng đó là lúc nói với người khác, còn trong thâm tâm bà, bà tán đồng phẩm chất của Nguyễn Tố. Trên thế gian này người thông minh đã rất nhiều rồi, người có lương tâm thành thật ngược lại càng ngày càng ít, phẩm chất như vậy không nên bị phủ định. Vì vậy bà bằng lòng để Đậu Tương tiếp xúc nhiều với Nguyễn Tố, bà tin tưởng, gần mực thì đen gần đèn thì sáng.
Mẹ Quý và Đậu Tương ở lại thêm một lúc liền rời bệnh viện về nhà.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại Nguyễn Tố và Quý Minh Sùng.
Sau khi Nguyễn Tố rửa mặt cho Quý Minh Sùng, phát hiện móng tay anh lại dài ra rồi, liền lấy bấm móng tay từ trong túi xách ra chuẩn bị cắt cho anh.
Để phòng anh nhàm chán, cô đặc biệt tải xuống radio của kênh tài chính.
Buổi tối như vậy, đối với Quý Minh Sùng mà nói không nghi ngờ là thích ý, thoải mái.
Động tác của Nguyễn Tố rất nhẹ nhàng, cô lót khăn giấy ở trên giường, đôi mắt cô chuyên chú nhìn móng tay của anh. Gả đến nhà họ Quý đã gần nửa năm rồi, cô đã cắt móng tay cho anh không biết bao nhiêu lần, loại việc này đã sớm thuần thục.
Trong radio, người chủ trì đang giới thiệu tình hình thị trường chứng khoáng gần đây.
Giờ phút này đem đến cho anh cảm giác, giống như có một cọng lông vũ nhẹ nhàng phất qua trong lòng anh.
Anh nhớ anh đã từng xuyên nhanh qua một thế giới, tựa hồ cũng đã thấy qua quang cảnh khiến anh thích ý. Anh chèo nhẹ thuyền, lướt qua trên sóng nước lóng lánh dưới ánh nắng, hoa thơm chim hót, không khí tươi mát. Lúc đó, chỉ có thân thể là thích ý, tinh thần vẫn luôn căng chặt.
Thì ra đây mới chính là thoải mái thật sự.
Nghĩ đến Nguyễn Tố tính tình gần như là mềm mại, nghĩ đến cô kinh tế quẫn bách, Quý Minh Sùng rốt cuộc chủ động phá vỡ sự yên lặng trong phòng bệnh.
"Chào em."
Anh không biết nên làm sao để chào hỏi với cô, chỉ có thể kêu lên một tiếng chào em.
Mắt động nghi không cách nào có thể biểu đạt được ý tứ thật sự của anh, anh càng ngày càng cảm thấy, anh phải nhanh chóng hồi phục lại giọng nói.
Nguyễn Tố nghe vậy nhìn về phía anh: "Chào anh. Có việc gì sao?"
Nếu như có người ở đây, e là sẽ cho rằng hai người bọn họ là lần đầu gặp mặt.
Bước tiếp theo có thể là giới thiệu bản thân.
Quý Minh Sùng không nói nữa, bởi vì cái mắt động nghi này, bây giờ vẫn không thể biểu đạt ý muốn kiếm tiền của anh.
Anh chỉ đành dùng ánh mắt ra hiệu tờ báo tài chính ở trên bàn.
Nguyễn Tố cuối cùng cũng hiểu ý của anh, hỏi: "Anh cảm thấy radio quá ồn rồi, để em đọc sao?"
Quý Minh Sùng lắc đầu.
Nguyễn Tố lại hỏi: "Vậy anh muốn nghe em đọc báo sao?"
Tiếp tục lắc đầu.
Cứ như vậy mấy lần, Nguyễn Tố có một loại cảm giác, lòng dạ đàn ông cũng như kim đáy biển.
Đến khi cô hết đường xoay sở, Quý Minh Sùng cũng âm thầm sốt ruột, tựa hồ là trong nháy mắt đột nhiên nhanh trí, cô hỏi dò: "Anh muốn mua cổ phiếu?"
Cô vừa rồi thử đem chính mình đặt vào vị trí của Quý Minh Sùng, nghĩ anh có hứng thú với báo kinh tế tài chính như thế, hiện tại trong mắt lại ánh lên vẻ nôn nóng.. Rất có thể là có liên quan đến nội dung báo kinh tế tài chính. Nghĩ tới nghĩ lui, cô liền nghĩ đến việc mua cổ phiếu.
Thật ra cũng là Mã Văn cho cô linh cảm.
Mã Văn cũng cùng bạn bè mua cổ phiếu, có đôi khi rớt giá lên giá cũng sẽ ở trong vòng bạn bè ngao ngao kêu.
Quý Minh Sùng cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi, gật đầu.
Anh xuyên nhanh nhiều thế giới như vậy, hoàn thành nhiệm vụ cũng không phải không có khen thưởng. Ngoại trừ luyện được một thân kỹ năng ra, ngoài trừ tỉnh lại trước mấy năm, còn có cơ thể anh sẽ hồi phục trở lại trạng thái của người bình thường, trong tài khoản ảo của anh còn có một khoản tiền lớn.
Đây là thù lao mà anh đã xông ra từ trong núi đao biển lửa mà có. Nhưng ở thế giới hiện thực, đột nhiên tuôn ra một dòng tiền mặt không rõ lai lịch, chắc chắn sẽ hấp dẫn sự chú ý của các bộ phận và người có liên quan. Thậm chí có thể gây ra những sóng gió nhất định. Vì vậy anh muốn rút tiền từ tài khoản ảo, bắt buộc phải tuân thủ các quy tắc của thế giới hiện thực.
Anh có thể xào cổ phiếu, có thể mua vé số, thông qua các thủ đoạn chính quy để kiếm tiền. Đương nhiên, bây giờ chỉ sợ anh tùy tiện đưa ra một dãy số, anh cũng có thể trúng giải độc đắc. Đây chính là thủ đoạn để rút tiền từ tài khoản ảo.
Có điều anh tạm thời vẫn không thể kiếm được quá nhiều, dù sao thì tình hình của anh vẫn bày ra đây, có phục hồi tốt thì qua tết cũng phải ngồi xe lăn. Trong nhà đột nhiên có thêm một khoản tiền không nhỏ, nhất định sẽ thu hút người có có dụng tâm thầm kín. Chỉ dựa vào người già yếu ở trong nhà thì không trụ lại được, trước khi tình hình của anh tốt hơn, chỉ có thể điệu thấp hành sự vậy.
Vốn dĩ anh đối với chuyện kiếm tiền cũng không nóng vội. Bằng sự hiểu biết của anh về mẹ mình, anh biết tình hình kinh tế trong nhà nhất định không kém như vậy. Nhưng nhìn thấy Nguyễn Tố còn phải nhặt quần áo mà người khác không cần để mặc, cuộc sống còn có chút quẫn bách, anh cũng không nhìn nổi nữa.
Dứt khoát liền để cô kiếm ít tiền, như vậy cô cũng có thể sống thoải mái hơn, tốt hơn.
Quý Minh Sùng thấy Nguyễn Tố cau mày, lại mượn mắt động nghi hỏi cô: "Có thể?"
Cô lúc này cũng không chút do dự liền đồng ý.
Quý Minh Sùng đạt được kết quả mong muốn, ngược lại có chút không xác định, anh nói muốn xào cổ phiếu, cô liền đồng ý?
"Em tin anh?"
Anh hỏi như vậy.
Anh cũng biết bản thân như vậy là đang làm khó cô. Chung quy anh hôn mê cũng đã năm năm, nói mua cổ phiếu liền mua cổ phiếu, cô hoàn toàn có thể từ chối mà.
Nguyễn Tố ngược lại cảm thấy vấn đề này anh hỏi có chút không thể hiểu được.
"Đương nhiên." Nguyễn Tố nhìn vào mắt anh nói: "Tin tưởng, trên tạp chí nói anh là thiên tài a."
Cô đã xem qua giới thiệu về anh trên tạp chí, anh thật sự vô cùng lợi hại. Vì vậy đối với anh, cô căn bản không có hoài nghi.
Quý Minh Sùng sửng sốt, đợi anh lấy lại tinh thần rồi, nghĩ đến lời của cô, qua một lúc lâu trong mắt anh cũng có ý cười nhẹ nhàng.
Thiên tài sao?
Anh cho rằng hôn mê năm năm, anh cũng không nghe lại được loại đánh giá này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT