Trong nháy mắt này, Thẩm Hi Nguyệt cảm thấy nghẹn khuất cùng tức giận.

Thế nhưng nàng ta không có cách nào khác nữa, Thảo Diệp muốn tốt cho nàng ta mà thôi.

Dù sao thân phận bên ngoài của nàng ta vẫn là người của phủ Thần Vương, lại bị Thái tử giấu trong nhà riêng như vậy, không hề rõ ràng thì thành cái gì thể thống.

Cho nên Thẩm Hi Nguyệt đã đi đến gần trong phòng ngủ rất nhanh, muốn cẩn thận chui vào trong tủ ở góc phòng.

Thảo Diệp thì nhanh chóng thu dọn quần áo đặt ở bên ngoài, liên tục nhét xuống dưới giường hoặc trong tủ.

Không có biện pháp nào khác, trước mắt không bị phát hiện mới là quan trọng nhất

Thị vệ kia thật đúng là không nhìn lầm, chân trước của Thẩm Hi Nguyệt vừa đi trốn, chân sau, Triệu An Linh đã dẫn theo người đến đập cửa.

Tình hình như vậy đương nhiên là không ai dám mở.

Triệu An Linh nháy mắt với người bên cạnh, một ma ma có sức mạnh lớn đến đạp cửa.

Cửa gỗ lắc lắc vài cái, cuối cùng cũng bị đá ra. Trong sân, tất cả mọi người vội vàng đứng lên.

Đám người Thảo Diệp không có chỗ nào để đi, trong nháy mắt nhìn thấy Triệu An Linh thì quỳ xuống đất: “Nô tỳ xin chào Thái tử phi nương nương, không biết làm sao ngài lại tới đây, nô tỳ cũng chưa kịp nghênh đón.”

Triệu An Linh cũng không để ý tới nàng ta, mà là nhìn xung quanh một vòng.

“Nàng ta ta đâu?”

Trong lòng Thảo Diệp điên cuồng lo lắng không ngừng, còn có ý đồ lừa gạt Thái tử phi.

“Nàng ta ta? Không biết Thái tử phi nói nàng ta là ai... Nơi này là nơi thái tử điện hạ tạm thời bàn chuyện khi gặp mặt những người phụ tá bên ngoài cung, nô tỳ có đôi khi tới đây thay điện hạ truyền lời, ngài đang nói đến là người phụ tá nào?”

Triệu An Linh tiến lên một bước, đá nàng ta xuống đất: “Đồ chết tiệt, bổn cũng đã đến đây, người còn dám nói dối bổn cung hay sao? Tiện nhân Thẩm Hi Nguyệt kia ở đâu, thuộc hạ của bổn cung đều tận mắt nhìn thấy nàng ta ở trong ngôi nhà này, ngươi cho rằng cử cắn chặt răng không nói, bổn cũng sẽ không tìm được sao?”

Thảo Diệp vừa nghe lời này thì sợ tới sắp chết.

Nàng ta thật sự không thể tưởng tượng được vì sao Triệu An Linh có thể tìm được nơi này, rõ ràng đã bí mật như vậy.

Nhưng như thế nào đi nữa thì nàng ta cũng không thể thừa nhận, nếu như Thẩm Hi Nguyệt rơi vào trong tay Triệu An Linh, nàng ta cũng bị đưa đi lột da mất.

Không nói đến những chuyện khác, Thái tử có thể đưa nàng ta đi băm thành trăm mảnh.

“Thái tử phi, nô tỳ thật sự không biết ngài đang nói cái gì. Nơi này đâu có người khác, chỉ có nô tỳ và mấy người hầu..”

Triệu An Linh lười nói linh tinh với nàng ta: “Nhanh đi tìm kiếm. Cẩn thận lục soát trong và ngoài ngôi nhà này, một con chuột cũng không được bỏ qua. Bổn cung không tin, người sống sờ sờ như vậy còn có thể không tìm thấy

Thảo Diệp vội vàng nháy mắt cho một tiểu thị vệ, để cho hắn đi đến Đông Cung tìm cứu trợ.

Tên thị vệ kia cũng là một người thông minh, sau khi nhận được sự nhắc nhở của nàng ta, thừa dịp Triệu An Linh đang tức giận không để ý, hắn ta đã lui ra ngoài mà không gây ra tiếng động nào, bước chân nhanh trở về hoàng cung.

Ở nơi này, mắt thấy đoàn người muốn tới từng phòng tìm kiếm, Thảo Diệp cầu xin nói.

“Thái tử phi, Thái tử điện hạ ngày thường yêu thích sạch sẽ nhất, nơi này là nơi ngài ấy ở ngoài cùng bàn chuyện lớn, nếu xảy ra nổi loạn mà bị điện hạ biết được, nhất định sẽ nổi giận. Xin ngài đừng để người khác tìm kiếm khắp nơi, thật sự là không có người khác mà!”

“Cút sang một bên!” Triệu An Linh lạnh lùng đứng đó quát nàng ta.

Mắt thấy người lục soát đẩy cửa phòng của Thẩm Hi Nguyệt đang ẩn nấp, Thảo Diệp lo lắng đến mức trái tim như sắp nhảy lên cố.

Chỉ hy vọng không nhìn thấy nàng ta là tốt nhất, nếu không tất cả mọi người sẽ xui xẻo.

Nhưng thường thì chuyện xảy ra sẽ trái với nguyện vọng, ma ma lục soát vừa đẩy cửa ra, đầu tiên là tìm quanh một vòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play