*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thẩm Hi Nguyệt không phục mà hét lên: “Là nàng ta trước đây đã đánh ta trước! Hơn nữa ngươi không phải là đã cắt tóc của ta sao, còn muốn đánh vỡ quai hàm ta nữa đúng không?”

“Xin lỗi vương phi đi!”.

Mộ Dung Bắc Uyên lạnh lùng nhìn nàng ta, cái ánh mắt đó, rõ ràng là không xin lỗi thì tuyệt đối sẽ không bỏ qua mà. Thần Hi Nguyệt cắn cắn răng, cuối cùng phục mà nói: "Thật xin lỗi, ta sẽ không làm ẩu như thế nữa”

Hắn cuối cùng đưa một ánh mắt cảnh cáo về phía nàng ta, rồi kéo theo Triệu Khương Lan rời đi.

Về đến Tịch Chiếu Các, Triệu Khương Lan rõ ràng cảm thấy khí áp của Mộ Dung Bắc Uyên rất thấp.

Nàng nhẹ nhàng dỗ dành hẳn: “Hôm nay là thiếp nhất thời hồ đồ thất sách rồi, vẫn là cách của chàng có hiệu quả, nàng ta quả nhiên có thể nghe vào được

Mộ Dung Bắc Uyên từ trong tủ chén tìm ra cao Ngọc Vinh, dùng ngón tay nhẹ nhàng bôi lên trên khuôn mặt của nàng.

Chỉ là thuốc này cao tại quản dụng, cũng không phải một lúc nhất thời là có thể giảm tiêu sưng được.



“Ta có đủ khả năng để khống chế được tâm tình của mình, thời điểm khi Tuyết Nhi vừa mới chết, ta quả thật rất hay thường xuyên nổi nóng, nhưng mà ta nhớ kỹ lời nàng nói, mỗi lần muốn phát tác thì đều sẽ nhắc nhở bản thân nhiều lần, đến bây giờ, đã không còn hỏng bét như thế nữa”

Triệu Khương Lan ừ một tiếng rồi nói: “Thiếp biết rồi, thiếp đều có thể nhìn ra được mà. Chàng vì thế đã bỏ ra rất nhiều cố gắng nỗ lực, rõ ràng cơ thể rất không thoải mái nhưng vẫn muốn áp chế tâm tình, chàng đã làm rất tốt rồi, thật đấy, thiếp rất vui mừng”

“Vạn nhất, thiếp là đang nói đến vạn nhất, Thẩm Hi Nguyệt cũng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mà chúng ta trước đó vẫn không thể tìm được thuốc giải mà nói...”

Cánh tay của Triệu Khương Lan không tự chủ siết chặt lại, dường như không quá muốn nghe những điều như thế này.

Mộ Dung Bắc Uyên lại vẫn nói tiếp: “Nàng nghe ta nói, ta đã thề với tình yêu thương của nàng, dù cho nàng ta có xảy ra chuyện gì đi nữa, ta cũng sẽ không bao giờ buông bỏ hy vọng sống. Ta sẽ đem hết toàn lực mà sống sót, làm người của nàng, dù cho ta có phải tàn phế, phải nửa sống nửa chết, ta cũng sẽ ở bên nàng, cho đến điểm cuối cùng của sinh mạng”

Triệu Khương Lan òa lên rồi khóc ra tiếng, ngăn thế nào cũng không ngừng lại được.

Mộ Dung Bắc Uyên hôn lên khóe mắt ướt sũng của nàng, thấp giọng nói: “Nhưng nếu như ta thật sự không chống đỡ được đến cuối cùng, thì nàng cũng phải đáp ứng với ta, phải sống cho thật tốt, ít nhất cũng phải thay ta mà sống. Nếu thật sự có một ngày như vậy, ta hy vọng nàng đừng có ở lại nơi thương tâm như Kinh Thành này nữa, mà hãy mang theo thuộc hạ huyền hố tế thế, ngao du thiên hạ. Khương Lan, nàng có ta, cũng không chỉ có mỗi mình ta, nàng còn có rất nhiều rất nhiều người quan tâm nàng nữa, thế nên nàng cần phải trôi qua thật sự tốt, đừng để cho ta phải lo lắng, đồng ý với ta nhé, được không?”



Thể cho nên là sáng hôm sau, đôi mắt đã sưng thành quả đào rồi.

Triệu Khương Lan không quên được chuyện của tối ngày hôm qua, lại một lần nữa để cho Chu Khiết phải hại nha hoàn mới đến chỗ của Thẩm Hi Nguyệt.

Rồi lại nói có thể để cho nàng ta ra ngoài, nhưng bắt buộc phải tìm người theo dõi tất cả mọi thời gian, không thể để xảy ra chút sơ suất nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play