*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tân Khâm kính cẩn đứng sang một bên: “Trước mắt không thể chỉ dựa vào lời nói của Trần tướng quân để kết luận rằng Lê Vương có ý đồ phản nghịch được, mà coi như Lê Vương thật sự có vấn đề thì bên cạnh người còn có Sơn Vương điện hạ, Thần Vương điện hạ và những vị hoàng tử khác. Các ngài ấy đều hiếu thuận với người. “

Chiêu Vũ đế cười khổ.

Nếu Mộ Dung Bắc Hải bình an vô sự lớn lên, mọi chuyện sẽ hợp tình hợp lý, sẽ không xảy ra sai lầm.

Nhưng không biết ai giở trò biến nó thành kẻ tật nguyền, nhỉ tử trưởng tốt đẹp chỉ có thể phế bỏ.

Mộ Dung Bắc Uyên tốt thì tốt thật nhưng nó quá thờ ơ với quyền lực.

Hai người nhỉ tử lớn nhất kia đứa nào cũng làm ta phải đau đầu.

“Bây giờ ngươi đến Thần Vương phủ, gọi Thần Vương đến đây cho ta. Còn nữa, bảo Thần vương phi đi cùng, trắm thấy trong người không khỏe, bảo qua xem cho ta”

“Tuân lệnh!”

Nhanh chóng, Tân Khâm rời cung không một tiếng động, âm thầm gõ cổng Thần Vương phủ.

Mộ Dung Bắc Uyên vừa nghe động tĩnh liền thức dậy, biết được đó là bí mật trong cung mà hắn cùng với Triệu Khương Lan phải diện kiến, nên nhẹ nhàng gọi Triệu Khương Lan dậy.

“Khương Lan, phụ thân cho gọi gấp, ta nghĩ đã xảy ra chuyện lớn rồi, nàng mau dậy đi”

Triệu Khương Lan cũng kinh ngạc theo, hai người nhanh chóng tiến cung.

Đây là lần đầu tiên ở trong cung tẩm của Chiêu Vũ đế để bàn chuyện quan trọng, Triệu Khương Lan nhìn thấy sắc mặt không khỏe của phụ thân, bất giác chau mày.

“Trẫm suýt chút nữa nôn ra máu, con xem hộ trẫm không ổn ở chỗ nào Triệu Khương Lan vội vàng tiến lên bắt mạch: “Phụ hoàng, có phải người đã nghe được tin tức gì hay chịu sự kích động gì đó. Đây là khí huyết nhất thời bị đả kích, thuốc cũng không có.

tác dụng mấy, vẫn là người phải tĩnh tâm điều chỉnh lại cảm xúc, điều chỉnh tốt tâm trạng mới có thể làm bệnh tình thuyên giảm được. “

Chiêu Vũ đế nhắm mắt: “Tĩnh tâm điều chỉnh lại cảm xúc?

Trãm không bị ức chết đã là chuyện tốt rồi?!

Mộ Dung Bắc Uyên hỏi: gi”

“Vừa nãy, trước khi hai con đến, trẫm có gặp một người. Vị phó tướng quân của đội thủy quân Đông Nam, Trần Hiếu Chính, hắn đêm hôm tiến cung đòi gặp ta”

“Thủy quân Đông Nam?” Mộ Dung Bắc Uyên và Triệu Khương Lan nhìn nhau, cả hai đều sững sờ.

“Trần Hiếu Chính nói chuyện gì ạ?”



Lúc này, Chiêu Vũ đế khàn giọng nói: “Uyên nhi. nếu chuyện này là sự thật, giang sơn Thịnh Khang sẽ rất hỗn loạn.

Trẫm bây giờ đầu óc cũng đã loạn rồi, thật sự không biết phải làm như nào.”

Mộ Dung Bắc Uyên sửng sốt.

Nhưng hắn cố hết sức bình tĩnh lại: “Phụ hoàng, đây là lời nói của một bên Trần Hiếu Chính, nhi thần cho rằng không thể tin tưởng hoàn toàn được, ngộ nhỡ trong đó có ẩn tình gì, trách nhầm Vương huynh…dù sao đây cũng là một tội tày trời.

Không thể tùy tiện kết tội: Triệu Khương Lan cũng nói: “Phải đó phụ hoàng, Lê Vương ở kinh thành chưa từng vượt qua bổn phận của mình, theo tính cách của huynh ấy sẽ không làm ra những chuyện đại nghịch bất đạo như vậy đâu, tốt hơn là để cho người đi điều tra rõ ràng. Chi bằng phụ thân cử một số thị vệ đáng tin cậy, đẩy nhanh tiến độ tìm hiểu sự việc,sau đó mới đưa ra quyết định. “

Chiêu Vũ đế nghiêm nghị thở dài: “Trằm không phải không muốn tin nó, nhưng việc quân lính bất động là thật, trãm làm sao có thể yên tâm!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play