*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mộ Dung Bắc Yến trầm mặc một lúc: “Có lẽ cách nghĩ của phụ hoàng và người giống nhau, tứ đệ luôn cực kì thông minh, lại luôn ở bên trợ giúp, được phụ hoàng yêu thích cũng là điều đương nhiên”

Lâm Dật Chu lắc đầu: "Thần Vương tuy rằng nổi tiếng thông minh, nhưng lại không có kinh nghiệm thực tiễn. Ngoài công hẳn tốt xấu gì vẫn là Tây Bắc vương tiếng tăm lừng lẫy năm xưa, ra trận giết địch không thể xem thường, nhưng Thần vương sao có thể So với Tôn Quyền tướng quân, sao có thể chỉ dùng miệng để cai trị giang sơn. Theo thuộc hạ thấy, vương gia ngài thân là trưởng tử, năm đó thái tử điện hạ xảy ra chuyện, vị trí thái tử đáng lẽ nên thuộc về ngài. Cũng không biết vì sao hoàng thượng lại do dự không quyết, hiện giờ xảy ra một mớ phiền toái, nếu sớm lập con trưởng như chế độ cũ, hôm nay chuyện Vũ vương làm loạn căn bản sẽ không xảy ra”.

Những lời này nói trúng điều trong lòng Mộ Dung Bắc Yến nghĩ.

Nhưng hắn không dám giữ cái ý niệm đó trong đầu, mẫu tộc hắn xuất thân bình thường, sao có thể là đối thủ của những người khác.

Mỗi người đệ đệ của hắn đều có thể lực bên phía mẫu thân cao hơn nhiều so với hắn.

Hơn nữa Chiêu Vũ để cũng chưa từng ưu ái mẫu tử bọn họ, thế nên hắn cùng với mẫu phi của hắn, sau khi tiến cung nhiều năm, đều không dám đòi hỏi lập phi.

Cái gọi là an phận, chẳng qua chỉ là cái cớ tự lừa mình dối người.

Nữ nhân của hậu cung, ai mà không muốn có một địa vị cao, để người khác kính trọng đâu!

Chỉ là mẫu phi của hắn không thể.

Huệ phi là phi tử hòa thân, Sơ phi, Lạc phi sau lưng đều có quyền thế cao quý.

Hoa phi thì càng khỏi phải nói.

Tuy rằng Tôn Quyền từ quan giao quyền, nhưng danh vọng từng là Tây Bắc vượng không thể một sớm một chiều có thể dạo động được.

Chỉ có Li phi, xuất thân tầm thường đành cúi đầu làm thiếp.

Mộ Dung Bắc Yến từ nhỏ đã được dạy là phải nhường nhịn.

Hắn vốn được biết đến là thật thà lương thiện, nhưng lại không có ai biết rằng đằng sau cái danh ấy là sự ủy khuất hèn mọn.

Đối mặt với đệ đệ tàn ác, đều phải nhường, không dám để ai trong số đó chịu ủy khuất.

Nhưng đến cuối cùng, người chịu ủy khuất nhất chính là hắn!

Lâm Dật Chu cực kỳ bất bình.

Từ sau khi ngài đến Giang Nam, gần như lập tức thu phục lòng quân. Ngài có năng lực xuất sắc, quản lý thỏa đáng, tất cả mọi người đều tôn kính yêu quý ngài từ tận đáy lòng. Như vậy mới có thể lĩnh quân tác chiến, mới có thể cai quản cả quốc gia. Nhưng hoàng thượng cố ý xem nhẹ năng lực của ngài, luôn thiên vị những người khác, thuộc hạ thật sự thấy không đáng”



“Không cần nói thêm nữa!” Mộ Dung Bắc Yến bỗng nhiên nổi giận, đem lá thư trong tay vò nát rồi ném vào lò lửa.

Lâm Dật Chu nhìn hắn mấy giây, đột nhiên chạy đến quỳ trước mặt Mộ Dung Bắc Yến: “Thuộc hạ cả gan, có một điều muốn nói với điện hạ”

Lê Vương nhìn hắn nói: “Tiên sinh làm gì thế? Nhanh đứng lên, bản vương lúc trước đã từng nói, tiên sinh ở chỗ ta, không cần hành lễ như vậy?

- ---------------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play