Nhưng nàng ta so đo, đó cũng không phải là người mà ai cũng có thể đắc tội.

Không bao lâu sau, Chiêu Vũ đế liền mang theo thái y cuống quít chạy tới.

Ông liếc nhìn Hoa phi đang ngồi dưới dất không chịu đứng lên: “Chuyện gì xảy ra, đám nô tài này chăm sóc chủ nhân kiểu gì vậy, sao lại khiến nương nương ngồi dưới đất như thế?”

Hoa phi đau thương nhìn Chiêu Vũ đế: “Hoàng thượng, thần thiếp đau quá”

Nàng ta vốn là mỹ nhân nổi danh nhất trong cung.

Đừng nói thần sắc điềm đạm đáng yêu lúc này, một cái nhíu mày cũng chọc người thương tiếc.

Trái tim Chiêu Vũ đế đau xót: “Ái phi phải chịu uất ức rồi, là người nào không có mắt làm nàng bị thương?”

Lan Quý Phi ở bên cạnh thấy cảnh tượng như vậy tức giận đến cười nhạt.

Hoa phi nhìn về phía Lan Quý Phi: “Thần thiếp cũng không biết mình chọc cho quý phi không vui chỗ nào, chỉ là muốn đi vào trong đình ngắm hoa, liền bị nha hoàn của nàng đẩy ngã xuống mặt đất. Quý phi lại nói là thiếp oan uổng nàng ấy, thật là làm người chịu đựng đủ lắm rồi”

“Hoa phi, ngươi diễn kịch cũng hay thật! Giả đến đáng thương như vậy, ngày thường không thấy ngươi ra cửa một lần, vừa ra ngoài đã tìm phiền phức cho bổn cung, ai cũng biết ngươi cố ý!”

Hoa phi căn môi một cái, quay đầu đi chỗ khác, trái tim dường như rất đau đớn.

Chiêu Vũ đế trợn mắt nhìn Lan Quý Phi: “Được rồi, người dưới chướng của nàng làm bị thương Hoa phi, nàng chẳng biết giáo dục thì thôi, lại còn nói lời châm chọc. Sao nàng có thể là một nữ nhân độc ác như vậy?”

Từ khi nhà họ Liên gặp chuyện không may, Lan Quý Phi ở trong cung đã vô cùng khiêm tốn, không dám khoa trương.

Đây cũng là nguyên nhân cho tới nay nàng ta ta không gây phiền phức.

Ai có thể nghĩ tới, Hoa phi bất thình lình gây cho nàng ta chuyện như vậy, Lan Quý Phi tức giận đến run rẩy.

“Hoàng thượng, ngài có phần quá thiên vị nàng ta rồi, thân thiếp lại không phải người ngu, biết nàng ta không dễ chọc còn sai người đẩy nàng ta, đây không phải là tự tìm phiền toái sao? Rõ ràng là nàng ta vu oan, chẳng biết dùng biện pháp gì làm cho nha hoàn của thiếp không đứng vững. Đúng rồi, chẳng phải nàng ta biết võ công sao, bây giờ lại bày ra bộ dạng yếu đuối cho ai xeml”

Chiêu Vũ đế nhịn không được liếc mắt nhìn Hoa phi, lại bị nàng ta liếc mắt nhìn lại.

Trong lòng ông nhất thời căng thẳng, không dám hoài nghỉ: “Nói gì vậy! Hoa phi không hại gì đến nàng cả, nàng đừng ngậm máu phun người.”

Bởi vì không muốn kẹt giữa hai nữ nhân, Chiêu Vũ đế bế Hoa phi lên: “Đi, đi về xem thử có chỗ nào bị thương không”

Ông quay đầu lại cảnh cáo Lan Quý Phi một câu: “Chút nữa sẽ xử lý nàng!”

Trở lại điện Hoa phi, Chiêu Vũ đế bảo thái y xem qua.

Thái y cười nói: “Hoàng thượng yên tâm, nương nương.

không thương tổn đến gân cốt, ước chừng một hai ngày liền có thể kh Đây là không có vấn đề gì rồi.

Chiêu Vũ đế không khỏi kỳ quái, phải biết rằng Hoa phi là một người luyện võ, vết thương nhỏ như vậy căn bản sẽ không có cảm giác gì.

Nhưng nàng dường như quyết tâm muốn náo loạn, cũng không biết là ý gì.

Cho người lui ra bên ngoài, Chiêu Vũ đế ngồi ở đầu giường thấp giọng hỏi: “Ái phi hôm nay tâm tình không tốt?”

“Vô duyên vô cớ bị người ức hiếp, làm sao tâm tình có thể tốt”

“Trãm sẽ ban thưởng cho nàng thật nhiều, không tức giận nữa được không?”

Hoa phí liếc mắt nhìn ông: “Hoàng thượng chuẩn bị ban thiếp cái gì đây?”

“Những bảo bối trong khố phòng, nàng muốn lấy cái gì cũng được.”

“Không cần những thứ đó”

Đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của nàng ta hiện lên một tia tàn nhân: “Thiếp muốn làm quý phi”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play