Ở tử vương phủ, Mộ Dung Bắc Uyên nhận được tin tức, nheo lại. Chỉ mới trong thời gian ngắn ngủi, trong cũng đã xảy ra ba chuyện lớn, tấn phong hai vị trí cực kỳ vinh hoa, lại trách phạt Lạc quý phi luôn luôn được sủng ái.
Lại liên tưởng chuyện xảy ra ngoài ý muốn ở bãi săn trước đó ra, Hoàng Thượng vậy mà không điều tra là ai ra tay hạ độc, bỏ mặc chuyện này. Thấy thế nào, đều cảm thấy không tầm thường.
Mộ Dung Bắc gõ xuống mặt bàn: ra, ở trong lòng phụ hoàng đã xác nhận thân phận của thích khách. Ba chuyện thoạt nhìn có vẻ không có nhiều liên quan, trên thực tế lại truyền đạt cùng loại tín hiệu.
Triệu Khương Lan nói ra lời muốn nói: “Trấn an, phân quyền, áp Phụ hoàng là muốn nhằm vào Lạc quý phi, hoặc là nói nhằm vào Trữ quốc công?”
Nàng đã nói trúng tim đen, Mộ Dung Bắc Uyên và Mộ Dung Bắc Hải đều âm thầm tán thưởng nhìn nàng một Mộ Dung Bắc Hải có chút tâm thần, hơi không tập trung: “Phụ hoàng cho rằng là Trữ quốc công, nhất định là bởi vì lão Thất nói với ông ấy gì đó, hoặc là cho ông ấy nhìn thứ gì. Huynh đoản, có thể đại là đại biểu cho thân phận của phủ Trữ Quốc lẽ chính là Trữ quốc công ra ta với lão Thất.
Không nên đi. Muốn ta nói, động thủ thật thì cũng là nên với Tử vương gia Triệu Khương Lan vừa nói vừa nhìn về phía Mộ Dung Bắc Uyên.
Mộ Dung Bắc Uyên không vui vẻ, trừng nàng một chút: “Nàng rất hi vọng ta sẽ có chuyện. “Ta chỉ bàn chuyện này hơn phân nửa Trữ quốc công gánh tội thay người Mộ Dung Uyên đề trận: “Nếu thật là người của Trữ quốc công, thì tuyệt đối sẽ không để lại bất kỳ đồ gì cả. Băng không làm sao lão ta có thể ở vị trí cao như vậy, nhiều năm không hề ngã.”
“Là nhị ca.”
Mộ Dung Bắc Hải cau mày: “Vừa tranh thủ đồng tình và tín nhiệm, lại tiếp đó chuyển toàn bộ mọi chuyện lên người lão Ngũ, công thêm việc mẫu phi của hãn tấn thăng lên làm Lạc quý phi. Thủ đoạn tốt”
Bọn họ còn chưa nói xong, ngoài cửa đã có người tới thông bảo: “Vương phi, là người của Triệu phủ đến, nói là thân thể Triệu đại nhân có chuyện gì đó, muốn mời người về một chuyến ”
Mộ Dung Bắc Uyên nghe nói như thể liền không nẽ mặt, hãn hữ một tiếng: “Vừa xảy ra chuyện thì thân thể không tốt, người cha này của nàng thật đúng là nhanh nhạy tin tức.
Triệu Khương Lan lườm hẳn một cái. Hiện tại, nàng không có khả năng bỏ mặc Triệu gia, đành phải đi theo trở về. Nàng lại không hề biết, giờ phút này Triệu An Linh cũng ở Triệu phủ
Trong cung vừa ra xong việc, Mộ Dung Bắc Quý ở ngay trong phủ trút giận, làm vỡ không ít thứ thứ, ngay sau đó nói mấy lời khó nghe với Triệu An Linh. Nàng ta cảm thấy ủy khuất, vẻ mặt cầu xin trở về nhà mẹ đẻ tìm quận chúa Di Thanh, vừa gặp mặt đã nói chuyện này ra.
Loại hồ ly già như Triệu Đường sao có thể bỏ qua tin tức này được: “Hoàng Thượng sẽ vì nha hoàn bên người Lạc quý phi mà cẩm túc nàng ta sao? Đây là không thể nào, nhất định là do chuyện khác liên lụy.”
Triệu An Linh bĩu môi: “Nói là Hoàng Thượng quở trách Quý phi nương nương ghen tị đó! Hôm qua, Hoàng Thượng rõ ràng lật bài của Quý phi, ai ngờ nửa đường bị Hoa phi nương nương gọi đến, suốt cả đêm không trở về. Quý phi nương nương mới giận lên, đánh nha hoàn kia”
Quận chúa Di Thanh vừa nghe đến hai chữ Hoa phi liền nhìu mày, không quá vui mừng nheo mắt: “Lại là Hoa phi kia. Muốn nói thì ta lo lắng ả ta nhất. Ngày bình thường luôn luôn giả bộ ra thanh cao, giống y hệt đứa con trai kia của ả ta. Nhìn qua đạm mạc cao lãnh, nhưng thực tế tiểu lại không ngừng làm chuyện xấu!
Trong lòng Triệu Đường có so sánh, không muốn tham dự cải đề tài này, chỉ muốn chờ Triệu Khương Lan tới hỏi lại.
Chờ ông ta đi xa, Triệu An Linh liền phản nàn với quận chúa Di Thanh: “Mẫu thân, cũng không biết Hoàng Thượng xảy ra chuyện gì, giống như vô cùng tin tưởng Triệu Khương Lan vậy! Ngày đó Vũ vương bị thương, ngự y còn đang ở bên cạnh, nhưng Hoàng Thượng lại để Triệu Khương Lan đến chữa trị. Đáng giận nhất chính là, nàng ta còn chữa khỏi
Quận chúa Di Thanh như gặp phải kẻ thù lớn: “Thật sự là thật? Đồ tiểu tiên nhân này, không ít thủ đoạn. “Mà lại Minh Vương còn hướng về nàng ta nữa. Nữ nhi chẳng qua thấp giọng mắng nàng ta một câu, vậy mà Minh Vương hung hàng cảnh cáo con, còn nói với con, lần này Lạc quý phi xảy ra chuyện, công lao là ở trên người nàng ta, thế nhưng nàng ta lại không nhìn Ngũ vương phủ vừa mắt, đi lại gần với Li phi và Lạc quỹ phí, tự mình bố trí không ít. “Lẽ nào lại như vậy!”
Quận chúa Di Thanh nheo mắt lại, cười lạnh một tiếng: “Không ra dáng vẻ nữ nhi gì cả, còn không phải do người làm nương không có dạy tốt. Đi, gọi Thích phu nhân đến đây, bản quận chúa có chuyện tìm bà ta!”
Lúc Thích phu nhân đến, như là giầm trên băng mỏng. Thường ngày trong phủ đụng tới vị quận chúa này, bà có thể tránh liền tránh. Nhưng đột nhiên gọi bà qua, còn nghe người ta nói hôm nay tâm tình quận chúa không tốt, bà ta không hiểu gì, liền sợ hãi. Thích phu nhân vào trong viện, nhìn thấy Triệu An Linh cũng ở đó, nặn kéo một nụ cười. “Quận chúa, Ngũ vương phi, không biết tìm thiếp thân là có chuyện gì?”
Quận chúa Di Thanh tùy ý chỉ chỉ nha hoàn hầu hạ bên người bà ta: “Buổi sáng hôm nay nha hoàn của người đi đường không có mắt trong hoa viên, va phải bản quận chúa, người đã biết chứ?”
Thích phu nhân nghe xong liền hiểu rõ ràng đây là cố ý gây sự, cười khổ một cái: “Là nha hoàn đã làm sai chuyện, thiếp thân nhất định trở về dạy dô nàng ta. “Nha hoàn bên cạnh người làm sai không có ít chuyện, theo bản quận chúa nhìn, không dạy dỗ một, người sẽ không nhớ lâu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT