*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nàng ta nhìn Phú Sơn đầy trêu chọc: “Như vậy đi, ta có thể vì ngươi mạo phạm bệ hạ một lần, lén lút thả bọn họ, nhưng ta có điều kiện, nếu ngươi đáp ứng được, bọn họ và cả những người đi cùng ngươi đều được tự do, thấy thế nào?”

“Điều kiện gì, chỉ cần có thể làm được, ta…”

“Ngươi chắc chắn có thể làm được. Ta muốn ngươi, làm trượng phu ta.

Phú Sơn trợn to hai mắt, không dám tin nàng ta có thể điên đến như vậy.

“Người ngay cả thân phận của ta cũng không hiểu biết rõ ràng, sao dám đưa ra quyết định như vậy?”

“Ngươi là người của Thịnh Khang mà, nếu không sai thì ngươi chính là người của Thịnh Khang Thiết Ngô Quân, ta đoán không sai chứ?”

Phú Sơn ngậm miệng.

Lạc Thiên Ý không quan tâm liếc hắn một cái: “Ta không quan tâm ngươi là ai, được bổn cung coi trọng chính là phúc của ngươi, về sau ngươi chỉ có thể là người của công chúa triều Vinh Dương ta, tất cả mối lương duyên trước đó đều phải cắt đứt sạch sẽ cho bổn cung. Nếu như: ngươi đáp ứng được, ngay bây giờ ta sẽ bảo vương gia thả người. “

Phú Sơn nhắm mắt lại, mất một lúc lâu mới mở miệng: “Được, ta đồng ý với người”

La Tước đi theo phía sau nghe xong trong lòng chấn động.

Công chúa này không phải thật sự đã nhìn trúng Phú Sơn chứ? Vậy La Kiều Oanh phải làm sao bây giờ, La Kiều Oanh còn đang chờ Phú Sơn trở về cưới mình Nhưng bây giờ hẳn không có bất cứ quyền gì để lên tiếng, bọn họ đã quá chậm trễ rồi, nhất định phải nhanh chóng rời đi.

Nếu không, Thiết Ngô Quân sẽ có loạn lớn.

Chỉ cần hăn và Phú Sơn bị nhốt lại, Thiết Ngô Quân nhất định sẽ cử quân càn quét phủ vương gia.

Đến lúc đó nhất định sẽ trở thành nguyên nhân khiến Vinh Dương nổi giận, biên giới hai nước dĩ nhiên sẽ khó mà giữ được.

Bây giờ ở Tây Bắc lại vừa nổi loạn, biên giới lại xảy ra vấn đề, tình cảnh chỉ có thể tệ hơn mà thôi.

Lạc Thiên Ý nghe thấy Phú Sơn đồng ý với mình, khóe miệng nhếch lên không rõ đang nghĩ gì.

“Dứt khoát vậy sao, đừng tưởng ta không biết trong lòng ngươi đang nghĩ gì. Chỉ cần ta thả bọn họ đi, ngươi sẽ có thể tự tìm cơ hội thoát ra ngoài, cái gọi là thân phận rể vua, ngươi căn bản không hề để tâm đến, ta nói đúng chứ?”

Phú Sơn nhíu mày: “Rốt cuộc người muốn thế nào, là chính người bảo †a đồng ý với người, ta cũng đã đồng ý, người lại muốn đổi ý sao?”

“Hay là như thế này đi, chúng ta cùng nghĩ ra một biện pháp để thỏa thuận. Ngươi theo ta về phòng, cho ta thấy thành ý của ngươi, chờ trời sáng, nếu bổn cung hài lòng sẽ cho người của ngươi đi ngay, được không?”



Nói xong, nàng ta liền đưa bàn tay thon dài ngọc ngà của mình lên trước mặt Phú Sơn: “Trượng phu à, còn không mau đỡ ta về.”

Phú Sơn nắm lấy tay nàng ta, dùng sức giữ chặt tay nàng ta lại.

Dù là làm vậy, lửa giận trong lòng cũng không thể kìm nén hết được.

Một lần nữa trở lại phòng, Lạc Thiên Ý cười cười tìm trong tay áo của hẳn phát hiện ra thuốc mê, quơ quơ trong tay sau đó ném ra ngoài cửa sổ.

“Ngươi không hề nghĩ tới chứ gì, lúc đó bổn cung giả vờ ngủ. Chờ ngươi đốt khói, ta sẽ ngưng thở”

Nàng ta đưa tay ôm cố Phú Sơn: “Trượng phu, bổn cung bây giờ chính là nữ nhân của ngươi, hay là ngươi hôn ta đi”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play